Nghe Đan Ninh Ninh nói thế, mụ già Tiền Hoa Quế lập tức cảm thấy rất có thể là Tề Tiểu Tô đã bỏ độc vào trong thức ăn, thế là bà ta lập tức khóc bù lu bù loa lên.
“Con ranh chết tiệt kia đúng là đồ lòng dạ độc ác, chết rồi nhất định sẽ bị ném vào vạc dầu!”
Hà Mỹ Điền cũng chửi ầm lên theo bà ta.
Đan Ninh Ninh nghe tiếng mắng chửi yếu ớt của hai người bọn họ, thỉnh thoảng lại thêm nếm vài câu để sự hận thù của bọn họ càng tăng lên. Trong lúc mắng chửi, hai mẹ con lại một lần nữa nôn ra mật xanh mật vàng, sau đó chẳng còn sức đâu mà chửi nữa, lúc này mới nhớ ra, bò dậy túm lấy tay của Đan Ninh Ninh: “Tôi thấy cô là người tốt, cô mau đưa chúng tôi tới bệnh viện đi, nếu không chúng tôi sẽ chết mất.”
Nếu ăn phải thuốc độc thì đã chết từ lâu rồi, còn có thể ở đây chửi người tới nửa ngày được chắc? Đan Ninh Ninh cảm thấy khinh bỉ cả hai mẹ con nhà này từ tận đáy lòng.
Cô ta tỏ vẻ khó xử: “Tôi cũng không có tiền đưa hai người vào bệnh viện đâu, hay là như thế này đi, hai người nói chuyện về mẹ của Tề tổng năm đó cho tôi, tôi quen biết một người có thù oán với cô ta, tôi đi nói với kẻ đó, chuyện ở trong tay những người có bản lĩnh như thế mới giải quyết được, nhìn dáng vẻ hai người thì chắc không đấu lại được Tề tổng đâu.”
“Mẹ, không được nói!” Tuy Hà Mỹ Điền chỉ mới học hết lớp 6, sau đó theo đám đàn ông chơi bời tới tận bây giờ, nhưng tốt xấu gì cô ta cũng còn trẻ, vừa nghe Đan Ninh Ninh nói vậy liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Đan Ninh Ninh lại càng tỏ vẻ bất lực: “Thế thì tôi cũng hết cách rồi, tôi về đây, nếu không Tề tổng tìm tới đây, thấy tôi giúp các người thì có khi chính tôi cũng gặp nguy hiểm nữa.”
Tiền Hoa Quế vừa nghe thấy cô ta nói vậy liền cuống lên: “Giờ chúng tôi còn chẳng có sức mà đi nữa, cô gọi giúp chúng tôi một cái xe đi, tôi muốn tới nhà con gái lớn của tôi.”
Dù thế nào thì bà ta cũng còn một đứa con gái lớn nữa cơ mà.
“Bà nói là nhà của giám đốc Tô ấy hả?” Đan Ninh Ninh nhìn bà ta với vẻ mặt quái dị: “Tô Vận Đạt chính là cậu của Tề tổng mà.”
Mối quan hệ này, Tiền Hoa Quế mắng chửi cả đêm nên thỉnh thoảng cũng lòi ra vài câu, Đan Ninh Ninh hơi suy đoán một chút liền biết được đại khái mối quan hệ của gia đình nhà này.
“Đúng thế, mẹ à, cậu thì đương nhiên sẽ đứng về phía cháu gái mình rồi, hơn nữa, chẳng phải cái con chị đó của con đã nói đoạn tuyệt quan hệ với mẹ rồi sao? Liệu có thể dựa vào chị ta được không chứ?” Lúc này Hà Mỹ Điền cũng cảm thấy sợ hãi, hai mẹ con cô ta khi còn ở trong thôn, mẹ thì có thông đồng với một lão già cùng thôn, con thì đánh nhau với đàn ông, hai mẹ con cảm thấy không thể ở lại trong thôn nữa nên mới nghĩ tới chuyện chạy khỏi nơi đó.
Nhưng mà giờ xem ra, trong thành phố này càng có nhiều nguy hiểm hơn.
Bụng cô ta đang rất đau, cũng không biết liệu có bị người ta bỏ độc cho chết không nữa.
Thôi thì cứ trở về thôn thôi, dù sao bố cô ta bị vợ cắm sừng, cùng lắm là đánh bà ấy một trận, chắc chưa tới mức đuổi bà ấy ra khỏi cửa đâu.
Nhưng Tiền Hoa Quế lại không cam lòng, vất vả lắm bà ta mới nhớ ra được chuyện mấy năm trước, nghe nói giờ con gái của Tô Vận Linh kiếm được rất nhiều tiền, cảm thấy mình nên chạy tới kiếm chút của hời, hơn nữa, người nói tin tức này với bà ta cũng nói rằng chắc chắn Tề Tiểu Tô sẽ có hứng thú với tin tức này của bà ta, nhưng giờ xem ra mọi chuyện cũng không dễ dàng như thế nữa thì phải.
Chẳng lẽ Tề Tiểu Tô đã sớm biết bí mật mà bà ta định nói rồi nên giờ muốn giết bà ta để bịt miệng sao?
Không thể không nói, bà già này đã xem quá nhiều phim truyền hình rồi.
Bà ta nhìn Đan Ninh Ninh, nói: “Cô à, cái người mà cô nói là có thù oán với Tề Tiểu Tô ấy, kẻ đó có đáng tin không?”
Đan Ninh Ninh lập tức gật đầu: “Đáng tin chứ, rất đáng tin, trước kia hắn cũng là người làm ăn ở thành phố D này, nhưng Tề Tiểu Tô quá độc ác, ép người ta vào đường cùng, thiệt hại rất nhiều tiền, giờ chỉ hận không thể giết chết được cô ta ấy chứ.” Cô ta ở bên thành phố K cũng nghe được không ít tin tức về Tề Tiểu Tô, trong đó có chuyện về công ty Bất động sản Hải Chí, lúc mới nghe chuyện này, cô ta thấy rất kinh ngạc, không ngờ là Tề Tiểu Tô có thể đánh đổ cả một công ty Bất động sản lớn đã chiếm cứ thị trường thành phố D rất nhiều năm như thế.
Lúc đó, trong lòng Đan Ninh Ninh tự nhận là còn rất ngây thơ, chỉ cảm Tề Tiểu Tô nhất định đã dùng thủ đoạn rất ghê gớm, tâm địa cực kỳ tàn nhẫn, nếu không sao có thể thắng được trong trận đấu thương trường chứ? Ngay từ đầu, trong tiềm thức của cô ta đã cảm thấy mình và Tề Tiểu Tô không phải một loại người rồi.
Cô ta chỉ muốn một người đàn ông, hơn nữa, sau khi cô ta ở bên Chúc Tường Đông thì cũng chẳng gây ra chuyện gì, không hại người, không tranh chấp gì với ai, cô ta chỉ muốn ở bên cạnh hắn, có một danh phận, sau này giúp chồng dạy con.
Đan Ninh Ninh cảm thấy, so với Tề Tiểu Tô thì bản thân mình chính là một người phụ nữ hiền thục truyền thống.
Vì thế, cô ta chẳng làm gì sai cả.
Chắc chắn là Tề Tiểu Tô không hợp với Chúc Tường Đông, dã tâm của cô ta lớn như thế, sau này nếu cưỡi lên đầu lên cổ Chúc Tường Đông thì phải làm sao đây? Giờ Chúc Tường Đông chỉ bị sự xinh đẹp của cô ta mê hoặc mà thôi, chờ đến sau này khi ở bên mình rồi, hắn sẽ biết, cưới vợ thì phải cưới người hiền, Đan Ninh Ninh cô ta phù hợp với hắn hơn Tề Tiểu Tô nhiều.
Nghĩ đến đây, Đan Ninh Ninh lại càng quyết tâm hơn, tiếp tục nói với Tiền Hoa Quế: “Thực ra, nếu hai người kể lại chuyện này cho tôi, tôi cũng có thể giúp hai người nghĩ một vài cách, hơn nữa, các người cũng biết đấy, Tề tổng cũng có mấy điểm phải kiêng dè mà.”
Lúc cô ta nói tới đây, Tề Tiểu Tô đang ngồi trong một chiếc xe dừng bên lề đường đối diện với cửa sổ căn phòng kia cùng Hàn Dư và Chúc Tường Đông.
Gió đêm đầu tháng chín hơi lạnh xua tan thời tiết nóng nực ban ngày, cửa sổ xe mở ra khiến cho không khí càng thoải mái hơn. Tề Tiểu Tô cũng không sợ Đan Ninh Ninh nhìn thấy mình, lúc này có lẽ Đan Ninh Ninh đang sốt ruột nghĩ cách moi cái bí mật kia từ miệng Tiền Hoa Quế ra.
Mà cô, cũng đang nghe.
Vốn dĩ tưởng còn phải tốn một chút sức lực mới có thể nghe được hết chuyện xảy ra năm đó từ Tiền Hoa Quế, nhưng Đan Ninh Ninh lại làm thế này khiến cô bớt được không ít việc. Cô chỉ cần ngồi ở đây, nghe Hệ thống Tiểu Nhất truyền thông tin là được, vì thế, cô căn bản chẳng thèm để ý tới Đan Ninh Ninh, mặc kệ cô ta thích làm gì thì làm.
Có điều, chỉ có mình cô nghe được cuộc nói chuyện trong phòng, còn Chúc Tường Đông và Hàn Dư thì không. Hàn Dư nghe lệnh làm việc, nhưng Chúc Tường Đông thì không dễ lừa như thế.
“Này này, chúng ta ngồi ở đây làm gì thế hả? Chờ bọn họ ngủ rồi lẻn lên khiêng người đi à? Có cần phải lãng phí sức lực thế không, em cứ nói đi, tôi lên đó thu phục người cho em, được không hả?”
Tề Tiểu Tô đang nghe cuộc nói chuyện trong phòng, bị hắn chen ngang như thế, cô lườm hắn một cái: “Tôi thích chờ ở đây đấy, không được hả?” Ai bảo hắn đòi đi theo chứ.
“Rồi rồi rồi, em muốn đợi bao lâu cũng được, tôi đợi cùng.” Chúc Tường Đông xoa cằm, lại nói: “Rốt cuộc mấy người đàn bà thì có gì để nói chứ?”
Đúng là hắn thấy khá tò mò đấy.
Tề Tiểu Tô nhắm hai mắt lại, không thèm để ý tới hắn.
Chúc Tường Đông cũng chẳng tức giận.
Hàn Dư liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên, hừ, tên Chúc Tường Đông này vừa nhìn đã biết là chạy tới đây có ý đồ muốn đào góc tường của đội trưởng nhà mình, cũng may mà lập trường của chị dâu rất kiên định. Có điều, đội trưởng à, anh phải mau chóng về đi thôi, gã này cũng rất đẹp trai, mà quan trọng nhất là da mặt còn rất dày nữa.
Nghe người dưới quê hay bảo “Đẹp trai không bằng chai mặt”, nếu thật sự bị hắn quấn lấy thì phải làm sao đây?
Sự chú ý của Tề Tiểu Tô đều đang đặt hết vào cuộc nói chuyện giữa Tiền Hoa Quế và Đan Ninh Ninh.
Trong phòng, Đan Ninh Ninh dùng hết mọi cách, phỏng chừng là bao nhiêu lời dụ dỗ người ta ở trên đời này đều được cô ta nói hết cả rồi, cuối cùng Tiền Hoa Quế mới chịu mở miệng.
Ngoại trừ những chuyện lúc trước đã nói ở Minh Hoa Viên ra thì Tiền Hoa Quế còn nói những chuyện khiến Tề Tiểu Tô cũng cảm thấy có chút kinh hãi nữa.