Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 520: Chương 520: Tự mình tìm đường chết




Tiền Hoa Quế và Hà Mỹ Điền đi theo Đan Ninh Ninh tới một khách sạn, quan sát khắp nơi một chút, hai người lập tức tỏ ra không hài lòng.

“Này, Tề Tiểu Tô có ý gì hả, cô ta lại dám để bọn tôi ở cái nơi như thế này à? Ít ra muốn ở thì cũng phải tới khách sạn năm sao chứ, cái loại khách sạn nhỏ rách nát như thế này là nơi những người có thân phận như chúng tôi có thể ở được sao?”

Đan Ninh Ninh thầm nghiến răng.

Khách sạn năm sao, cô ta lấy đâu ra tiền để cho hai kẻ cực phẩm này đi hưởng thụ như thế được chứ! Có thể thuê được khách sạn cũng là tốt lắm rồi! Cô ta tìm tới Tiền Hoa Quế và Hà Mỹ Điền, nói mình là trợ lý của Tề Tiểu Tô, giờ Tề Tiểu Tô có việc bận, bảo cô ta sắp xếp chỗ ăn nghỉ cho họ trước, đến lúc đó muốn nói điều kiện gì thì có thể ngồi lại bàn bạc sau.

Bởi vì cô ta nói tới điều kiện liên quan tới mẹ của Tề Tiểu Tô nên hai mẹ con Tiền Hoa Quế lập tức tin ngay. Hai người còn tưởng Tề Tiểu Tô phái người đưa bọn họ tới khách sạn năm sao gì đó, nào ngờ đi một hồi liền tới một khách sạn tư nhân nhỏ có khi còn chưa được nổi một sao, lúc này cả hai mẹ con đều tức điên lên.

Tuy rằng Đan Ninh Ninh cực kỳ tức tối, nhưng muốn dỗ dành hai mẹ con bọn họ thì không thể không bày ra vẻ mặt tươi cười, tròng mắt hơi đảo, lập tức bịa ra một lời nói dối.

“Đương nhiên Tề tổng không có ý đó, nhưng mà hai người cũng biết đấy, chú thím của cô ấy cũng không phải người đơn giản, vẫn luôn muốn moi móc cái tốt từ chỗ Tề tổng, vì thế nếu muốn cho hai người nhiều đồ một chút thì cũng phải gạt được bọn họ đã, nếu để chú thím Tề gia tới cửa làm ầm lên, sợ là sẽ sinh ra phiền phức. Hơn nữa, cậu út Tô gia cũng đi làm ở Tổng công ty của Thịnh Tề, nếu hai người tới ở khách sạn lớn thì sẽ khiến anh ta phát hiện ra ngay, đến lúc đó người của Tô gia lại tới xen vào việc này nữa, hai người còn lấy được gì nữa chứ? Vì thế, ý của Tề Tổng là trước tiên hai người cứ chịu khó ở lại nơi này một đêm, chờ cô ấy hết bận rồi thì sẽ qua đây nói chuyện với hai người.”

Đan Ninh Ninh cũng chỉ biết là Tề Tiểu Tô không hợp với chú thím hai nhà mình và cậu út của Tô gia đang làm việc cở Thịnh Tề, còn những chuyện khác thì không biết gì, có điều, hai mẹ con Tiền Hoa Quế lại chẳng biết một chút thông tin nào, lý do trăm ngàn sơ hở của cô ta vẫn có thể lừa gạt được hai mẹ con nhà đó.

“Thế à, thế cô nói lại với cô ta, chúng tôi thích cái Minh Hoa Viên kia, cứ đưa Minh Hoa Viên cho chúng tôi, lại cho chúng tôi một khoản tiền thì tôi sẽ nói hết những chuyện năm đó cho cô ta nghe.” Tiền Hoa Quế kiêu ngạo nói.

Đan Ninh Ninh thầm cảm thấy nực cười. Bà già này ở đâu chui ra thế, trình độ mặt dày quả thực có một không hai. Tề Tiểu Tô đang yên đang lành phải đưa Minh Hoa Viên cho bà ta, còn phải cho thêm tiền nữa á? Có phải bà ta nghĩ Tề Tiểu Tô là đồ ngốc không thế?

Có điều, cô ta cũng không ngờ là hành vi hiện tại của bản thân cũng thật ngớ ngẩn, nơi này là thành phố D, cô ta mang người đi ngay trong địa bàn của Tề Tiểu Tô, chẳng lẽ cô ta nghĩ Tề Tiểu Tô sẽ không biết, hay sẽ không tìm được người sao?

Đan Ninh Ninh nghĩ dù sao Tề Tiểu Tô cũng không thích Chúc Tường Đông, còn có cả chồng chưa cưới nữa, sao có thể bá chiếm Chúc Tường Đông như thế được?

Nếu thật sự coi cô ta là bạn thì phải nên giúp đỡ cô ta mới đúng.

Cô ta thật sự yêu Chúc Tường Đông cơ mà.

“Hai người nghỉ ngơi ở đây đi, tôi đi mua khăn mặt và bàn chải đánh răng cho hai người, dù sao dùng đồ của khách sạn cũng không được vệ sinh cho lắm, ngoài ra, cũng mua cho hai người ít trái cây và nước uống nữa.” Đan Ninh Ninh nói.

Tiền Hoa Quế cũng không khách khí: “Mua nhiều mấy thứ ngon ngon vào.”

“Tôi muốn uống sữa chua. Trái cây thì phải là loại nhập khẩu đấy nhé, loại đó mới ngon.” Hà Mỹ Điền không khách khí sai bảo.

Đan Ninh Ninh gật đầu đồng ý, vừa ra cửa liền nhổ một bãi nước bọt.

Còn dám sai cô ta như người hầu nữa à? Sau này cô ta còn phải làm bà Chúc nữa đấy! Nếu không phải muốn tìm một lý do để ra ngoài mua thuốc, còn lâu cô ta mới chủ động đi mua đồ cho mẹ con nhà họ.

Ra cửa, Đan Ninh Ninh liền đi tới một hiệu thuộc nhỏ trong một con hẻm. Cô ta đã nghĩ kỹ rồi, người như Tiền Hoa Quế thì chỉ có sắp chết mới nói thật thôi, thế nên cô ta phải cho họ uống thuốc gì đó để dọa họ mới được.

Tới hiệu thuốc, Đan Ninh Ninh mua một ít thuốc bột, trộn hết vào với nhau, trong đó có cả thuốc kích nôn, còn có một ít thuốc tương khắc với nhau, bình thường không thể uống chung, dùng để dọa hai mẹ con nhà đó thì chỉ một ít này là đủ rồi.

Rồi lại đi mua một bình nước lớn, mở nắp ra, đổ hết thuốc vào quấy đều, lại mua thêm ít trái cây rồi trở về.

Hai mẹ con Tiền Hoa Quế nhìn thấy cô ta mua có một chút đồ thì lập tức không vui: “Sao mua có một tí tẹo thế này hả?”

“Xung quanh đây chẳng có gì ăn được cả, thôi cứ uống tạm nước trước đi, chờ chút nữa tôi sẽ ra ngoài tìm mua thêm chút đồ.” Đan Ninh Ninh nói, cầm lấy hai cái cốc, đổ đầy nước vào đó, dỗ dành: “Nghe nói những người giàu đều thích uống loại nước này, hai người uống thử xem, một chai những hai mươi mấy tệ ấy.”

“Một chai như này mà cũng tới hai mươi mấy tệ cơ á?”

“Đúng thế, nhập khẩu mà.”

“Vậy để uống thử xem, Mỹ Điền, uống đi con.” Tiền Hoa Quế bưng cốc lên liền uống một ngụm lớn.

Hà Mỹ Điền nhìn thấy trên nhãn chai toàn là chữ tiếng Anh thì cũng rất tin tưởng, thế là cũng bưng cốc uống một ngụm lớn.

Nhìn là biết đúng là mẹ nào con nấy.

“Sao vị cứ là lạ làm sao ấy?” Hà Mỹ Điền cau mày, nói.

Đan Ninh Ninh vẫn bình tĩnh nói: “Tôi cũng đã uống loại nước này bao giờ đâu, tôi còn chẳng nỡ uống ấy, có lẽ khẩu vị của đám người có tiền đặc biệt hơn chăng? Người nghèo như chúng ta chắc là không quen uống thôi, cũng giống như cà phê ấy, tôi thấy đắng bỏ xừ ra, chẳng hiểu sao hội nhà giàu lại thích thế nữa.”

Vừa nghe thấy thế, Tiền Hoa Quế liền đen mặt nói: “Hai mẹ con chúng tôi cũng sắp là kẻ có tiền rồi, ai bảo uống không quen hả, chẳng phải là chỉ có hơi chua thôi sao, uống được.” Nói xong, lại giơ cốc uống cạn.

Hà Mỹ Điền thấy mẹ mình nói như vậy thì cũng lập tức uống cạn cốc, còn đổ thêm một cốc mới nữa.

“Tôi nói cho cô biết, sau này tôi cũng được tính vào hàng cô chủ rồi đấy, chờ sau khi Tề Tiểu Tô nhượng lại Minh Hoa Viên và đưa tiền cho tôi, tôi sẽ mời cô uống loại cà phê hai tám tệ một ly!”

Phụt!

Một ly cà phê có giá hai mươi tám tệ.

Cô ta cũng thật rộng rãi.

Trong lòng Đan Ninh Ninh khinh bỉ muốn chết, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình thản, còn gật đầu rất cảm kích.

Nhưng chỉ một lát sau, Tiền Hoa Quế liền cảm thấy dạ dày cuộn lên, vọt vào trong WC nôn ọe một trận. Bà ta còn chưa nôn xong, Hà Mỹ Điền cũng vội chạy vào.

“Ọe!”

Đan Ninh Ninh bịt mũi, đứng ở ngoài cửa, hỏi: “Hai người sao thế?”

“Ọe!”

Hai mẹ con nhà kia chỉ mải nôn, làm gì có thời gian trả lời cô ta chứ!

Vừa nôn liền nôn tới mức trời đất chao đảo, nôn tới trắng bệch cả mặt mày, hoàn toàn kiệt sức, còn chẳng đứng lên nổi.

Đan Ninh Ninh đỡ hai người ngồi xuống giường, lấy nước cho họ súc miệng, lấy khăn cho họ lau mặt, bận tới bận lui, vốn dĩ hai mẹ con phải nghi ngờ là cô ta mua nước uống không sạch sẽ thì lại chẳng nghi ngờ gì hết.

“Đây là không hợp khí hậu hay là sao vậy chứ?” Tiền Hoa Quế yếu ớt hỏi.

Đan Ninh Ninh nói: “Trước đó hai người ăn ở Minh Hoa Viên à? Liệu có phải...” Nói xong lại dừng lại, ý tứ như thể không tốt lắm vậy.

Hà Mỹ Điền lập tức hiểu ý của cô ta: “Ý cô là, Tề Tiểu Tô giở trò sao?” Mặt cô ta trắng bệch, “Không phải Tề Tiểu Tô đã bỏ độc chúng tôi đấy chứ?”

“A? Chắc Tề Tổng không làm thế đâu?” Đan Ninh Ninh che miệng kinh ngạc nói: “Có điều, tôi cảm thấy một cô gái trẻ như cô ấy có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, chắc chắn không phải người thành thật gì rồi.”

Đan Ninh Ninh nghĩ tới sự hung mãnh của Tề Tiểu Tô lúc ở hộp đêm Mộng Thiên Đường thì cảm thấy mình nói vậy cũng chẳng có gì là sai cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.