Vệ Thường Khuynh đứng lại, xoay người lại, lúc nhìn thấy hai người kia, trong đầu đã nhanh chóng suy luận rồi. Đại khái anh cũng đã đoán ra thân phận của hai người này, khẽ nhướn mày lên.
Anh không so đo tính toán, muốn về cùng vợ mình sau hai ngày xa cách, thế mà hai vị đây còn không biết sống chết muốn chủ động “góp vui” nữa à.
“Chúng ta nán lại chút đã nhé?” Anh thấp giọng hỏi ý kiến Tề Tiểu Tô.
Tề Tiểu Tô gật đầu: “Tiểu binh phải nghe lời trưởng quan chứ.”
Vệ Thường Khuynh nghe thấy lời nói ngoan ngoãn của cô, ý cười lập tức tràn đầy mắt.
Tần Yên Vũ nhìn thấy dáng vẻ đó của anh, tim cô ta nhói lên. Mắt anh lúc lạnh như sương, rất đẹp. Mắt anh lúc dịu dàng cười, rất động lòng người.
Trước kia cô ta cũng cảm thấy Nguyễn Dật Quân rất tốt, dẫu sao người đàn ông ưu tú như vậy, lại cũng là quân nhân, không thể nào hoàn toàn không động tâm được, nhưng sau khi biết người yêu của Nguyễn Dật Quân là Biên Hải Vi, cô ta lập tức tắt lửa, bởi vì cô ta cảm thấy mình hoàn toàn không có hứng thú với việc cướp đàn ông của cô gái khác, như vậy thật mất thể diện.
Cho dù là lúc biết Vệ Thường Khuynh đã có vợ chưa cưới, cô ta cũng nghĩ như vậy.
Nhưng bây giờ…
Tâm tình của Tần Yên Vũ lại có chút phức tạp.
Người đàn ông bình thường lạnh lùng như vậy, lại có thể vì một cô nữ sinh mà cười đến cong cả mắt.
Nếu như anh cười vì cô ta, nếu như sự dịu dàng của anh là vì cô ta…
Lúc Nguyễn Dật Quân gọi bọn họ lại, Biên Hải Vi cũng đã có chút căng thẳng kéo tay hắn. Chồng chưa cưới của Tề Tiểu Tô đấy! Chính là người đàn ông này, vậy há chẳng phải là nói, ban đầu người đàn ông đưa bức mật mã kia cho ông nội cô ta chính là anh sao? Cũng tức là nói, anh là chủ nhân của sơn trang Long gia?
Anh ta xuất hiện rồi, vậy liệu anh ta có lại đến đòi lại bất động sản ở thủ đô không?
Biên Hải Vi khẩn trương lo lắng nhìn về phía anh trai Biên Hải Thành, nhưng thấy hắn ta cũng đang cau mày lại, đồng thời lấy điện thoại di động ra đang gửi tin nhắn. Trái tim cô ta hơi ổn định lại.
Nhất định là anh trai sẽ có cách đúng không? Có lẽ là đang trao đổi với bố chăng?
Bất kể như thế nào, tuyệt đối không thể để cho anh lấy bất động sản đi được. Cô ta vẫn mong đợi khu lâm viên kia làm của hồi môn. Cho dù không có, cô ta cũng đã quyết định, sau này hôn lễ của cô ta sẽ tổ chức ở đó, đến lúc ấy, lâm viên lớn nhà mình, lễ cưới kiểu Trung Hoa cổ điển, tất cả khách khứa đều sẽ ca tụng cô ta, hâm mộ ghen tị với cô ta!
Dẫu sao lâm viên kiểu cổ xa hoa như vậy, bây giờ cả thủ đô trừ những chỗ bị nhà nước thu hồi lại làm khu du lịch ra, cũng chỉ còn Biên gia bọn họ có thôi.
Có sự tồn tại của lâm viên này, bao nhiêu người đều đang phỏng đoán nội tình của Biên gia, cũng khách khí với bọn họ không ít.
Nếu như để cho người ta biết là Biên gia trông nom hộ, mặt mũi của Biên gia biết phải để đi đâu chứ? Dẫu sao nhiều năm như vậy rồi, đến ông nội của cô ta cũng luôn ngầm thừa nhận nó là của Biên gia bọn họ, không thể bị mất mặt được!
Biên Hải Vi có thể nghĩ tới, đương nhiên Biên Hải Thành cũng nghĩ đến. Nhưng hắn thật sự không hiểu tại sao Nguyễn Dật Quân lại gọi Tề Tiểu Tô lại.
Nguyễn Dật Quân và Chương Vân Tễ đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều không ngờ sẽ đồng thời lên tiếng giữ người với đối phương.
Mục đích của Chương Vân Tễ thật ra rất đơn giản, hắn không thể để cho vợ chồng Đường thị ghét Tề Tiểu Tô được, lần này là hắn bảo mẹ hắn gọi Tề Tiểu Tô đến, nếu như cô trở mặt với vợ chồng Đường thị, sau này quan hệ của bọn họ bị vạch trần rồi, nói không chừng hai bên đều sẽ ghi hận lên hắn, bởi vì là do mẹ con Chương gia bọn họ làm hỏng chuyện.
Lúc này hắn cũng có chút hối hận rồi, chuyện này thật sự là quá hấp tấp, cũng không đúng cách.
“Tiểu Tô, anh muốn xin lỗi em về chuyện vừa rồi, thật ra cũng chỉ là vì mẹ anh rất thích em, những gì bà nói đều là mong muốn của bà, đừng coi là thật.” Hắn đi nhanh đến trước mặt Tề Tiểu Tô, đầu tiên chân thành nói với cô một câu như vậy, sau đó lại đổi chủ đề, nói: “Hôn ước năm đó của chúng ta đúng là không thích hợp lắm với thời đại này, đợi lúc nào đấy anh huỷ bỏ hôn thú và lễ đính hôn, hôn ước này sẽ bỏ đi theo ý em.”
Ý này của hắn cũng là muốn vãn hồi một chút mặt mũi của nhà mình, nói ra hắn thật sự có hôn ước với Tề Tiểu Tô, nhưng bây giờ Tề Tiểu Tô khăng khăng muốn huỷ hôn, hắn cũng tôn trọng ý kiến của cô. Chương Vân Tễ cảm thấy, nhắc tới lễ đính hôn, nhất định Tề Tiểu Tô có thể hiểu ý, sợi dây chuyền ngọc lục bảo kia, dẫu sao bố mẹ cô cũng cầm rồi đúng không? Khi đó cô cũng đồng ý sẽ cố gắng hết sức tìm ra trả lại cho bọn họ, bây giờ vẫn chưa tìm thấy, ít nhiều cô cũng nên có chút chột dạ, bởi vì chút chột dạ này, cô sẽ không đến nỗi phản bác lại lời của hắn mới đúng.
Có đoán thế nào, hắn cũng đều nghĩ là rất tốt, nhưng có người chưa chắc đã chịu đi theo ý hắn.
Tề Tiểu Tô chưa mở miệng, Vệ Thường Khuynh đã hừ một tiếng, hỏi Đồng Xán: “Đồng Xán, cậu nói xem, cô Tề nhà cậu chỉ cần một mảnh ngọc nát là đã có thể đính hôn được rồi sao?”
Đồng Xán lập tức trầm giọng đáp: “Không thể nào, ai mà không có ngọc chứ? Nếu muốn tôi cũng có thể mua hai viên ném chơi nữa.”
Đừng có mà tự làm mất mặt mình, một viên ngọc lục bảo mà muốn uy hiếp ai hả?
Vệ Thường Khuynh gật đầu: “Nói có lý. Có điều, vị này là Chương thiếu đúng không?”
Chương Vân Tễ đối diện với ánh mắt của Vệ Thường Khuynh, lại không tự chủ được siết chặt nắm tay lại, biểu hiện căng thẳng này, bản thân hắn cũng biết. Trước kia hắn chưa từng đối diện với Vệ Thường Khuynh, chỉ là nghe nói đến anh thôi, lúc đó hắn còn đang nghĩ, rốt cuộc Vệ Thường Khuynh là người đàn ông như thế nào, lại khiến cho Tề Tiểu Tô cam tâm cự tuyệt nhiều đàn ông ưu tú, không một chút động lòng vì anh ta như vậy, bây giờ xem ra, người đàn ông này thật sự có tư cách đó.
Nhưng vậy thì đã thế nào chứ?
Sau này, Tiểu Tô cuối cùng sẽ là của hắn, dẫu sao, hắn có nhiều hơn bọn họ mấy năm ký ức! Hắn sẽ thắng!
“Chương Vân Tễ, xin hỏi quý danh anh đây?” Hắn có sức rồi, thả lỏng ra, ánh mắt mang theo chút khiêu khích nhìn Vệ Thường Khuynh.
Nhưng Vệ Thường Khuynh cao hơn hắn nhiều, hắn lại phải hơi ngẩng đầu lên, còn Vệ Thường Khuynh lại nhìn xuống hắn, loại cảm giác này rất khó chịu.
Vệ Thường Khuynh khẽ cong môi, lạnh lùng nói: “Tên không quan trọng, nếu anh thật sự muốn gọi thì cứ gọi là người đàn ông của Tiểu Tô cũng được.”
Phụt.
Tề Tiểu Tô suýt nữa thì phun ra.
Vệ Thường Khuynh đã nói tiếp: “Nghe nói lúc Tiểu Tô còn nhỏ, mẹ anh xem ảnh của cô ấy cảm thấy cô ấy rất đáng yêu, người thật cũng chưa từng gặp, cũng là người lạ gặp nhau trên đường với bố mẹ vợ tôi, sau đó mới nhắc đến chuyện hứa hôn cho con, ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, hôn sự nhà anh đều như trò đùa thế à? Còn nữa, lần đầu tiên gặp mặt đã nói đưa đồ gia truyền cho người ta, coi một viên ngọc lục bảo là đồ gia truyền, còn lập tức tặng cho người khác, đổi lại là anh, anh sẽ tin sao? Được rồi, chúng tôi tin, lần sau tìm tôi, tôi mua cho anh hai viên.” Anh dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhưng nếu như anh dùng cái viên ngọc nát này để uy hiếp vợ tôi và còn nhắc đến cái gì mà hứa hôn lúc bé…”
Anh nói đến đây thì dừng lại, trong giọng nói kia mang theo sự uy hiếp, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều căng thẳng.
Nhưng Vệ Thường Khuynh lại không nói tiếp, chỉ dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng liếc hắn một cái, lại quét qua bà Chương đang tái nhợt mặt, như vậy là xong.
Ánh mắt này, nửa câu sau chưa nói này, càng khiến cho người ta cảm thấy phát run trong lòng.
Hệ thống Tiểu Nhất muốn vung tay: “Thiếu soái, ngược hắn, ngược hắn!”