Đới Anh Minh này có năng lực, nhưng trước giờ tâm tư không bằng Úc An Nhuệ, thế nên mấy năm nay đều bị Úc An Nhuệ chèn ép, đám Đỗ Viên còn ngấm ngầm gọi ông ta là lão nhị ngàn năm nữa.
Bản thân Đới Anh Minh cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng vợ ông ta luôn khuyên ông ta, an nhàn một chút cũng tốt, hơn nữa, ông ta có giới hạn của ông ta, Úc An Nhuệ không có, nên đừng cố sức tranh đấu với hạng người đó làm gì.
Ông ta luôn cảm thấy vợ ông ta nói cũng có lý, nhưng lần này, ông ta nghĩ cơ hội của mình tới rồi. Hồ Tu Trạch, tay chân của Long Đào cũng gọi điện thoại cho ông ta, trong lời nói cũng thầm ám chỉ. Đới Anh Minh ngồi trong phòng làm việc của mình đốt hết tám điếu thuốc, điếu cuối cùng vừa đốt lên đã ném luôn xuống đất, đạp chân lên, dùng giày nghiến nát, sau đó đi tới phòng của Úc An Nhuệ.
Sắc mặt Úc An Nhuệ sa sầm xuống, nhìn Đới Anh Minh với ánh mắt đầy thâm ý.
Làm sao ông ta không biết, chỉ cần ông ta về nghỉ ngơi vài ngày, thì rất có thể tình thế sẽ thay đổi hẳn.
Nhưng vào lúc này, nếu ông ta không về, chỉ cần có chi tiết nào đó xử lý không tốt, thì ông ta cũng chỉ có nước rơi vào tình cảnh thê thảm hơn mà thôi.
“Anh Minh, chúng ta cũng là đồng nghiệp vài năm rồi, chuyện lần này anh cũng phải biết là nó không liên quan gì đến tôi chứ…” Ông ta vốn còn muốn nói gì đó, uy hiếp cũng được, dụ dỗ cũng tốt, có đôi lúc, tên Đới Anh Minh này rất sợ phiền phức, còn cổ hủ, cứ dọa được lão ta là xong thôi. Nhưng không ngờ lần này ông ta còn chưa kịp nói hết lời, Đới Anh Minh đã ngắt lời ông ta trước.
“Lão Úc ạ, tôi biết hết chứ. Nhưng giờ chỉ sợ anh xuất hiện sẽ không ổn, tạm thời tránh mặt chút đi. Như vậy, đối với Cục hay đối với bản thân anh cũng đều tốt cả. Ngày mai tôi sẽ triệu tập họp nói cho rõ ràng, hay anh cho rằng để mọi người giơ tay biểu quyết thể hiện thái độ thì hơn?”
Biểu quyết bỏ phiếu để ông ta về nhà nghỉ ngơi sao?
Vậy thì mặt mũi ông ta biết vứt đi đâu chứ.
Mặt Úc An Nhuệ tái mét, không ngờ lần này thái độ của Đới Anh Minh lại kiên quyết như vậy, cuối cùng đành phải đồng ý, không còn cách nào khác.
Đêm nay, có rất nhiều người không ngủ được.
Còn với Tề Tông Bình và Trần gia, thì hôm nay là một ngày bi thảm đến cùng cực.
Khó khăn lắm mới đưa được Trần Vũ đến bệnh viện, nhưng ngay khi đẩy gã đến cửa phòng cấp cứu thì lại phát hiện ra gã đã tắt thở rồi.
“Người bệnh đã qua đời.”
Trần Đông quỵ xuống hành lang, khiến Tề Đan Thần đang đỡ bà ta cũng bị kéo ngã theo.
“Ôi trời ơi, A Vũ, A Vũ chết rồi sao?” Trần Đông lẩm bẩm hỏi, ngẩng đầu nhìn Tề Tông Bình.
Trên người Tề Tông Bình vẫn còn đang dính máu của Trần Vũ, nghe bà ta hỏi vậy, sắc mặt ông ta xanh mét, gật đầu đáp: “Chết rồi.”
Trần Đông lập tức gào lên.
“Bà gào cái gì mà gào! Câm mồm!” Trong lòng Tề Tông Bình vô cùng bực tức, không kìm được liền quát bà ta một câu khiến tiếng gào của Trần Đông nghẹn ứ trong cổ họng, nghẹn đến mức đỏ bừng cả mặt mũi.
“Tôi hỏi bà, rốt cuộc hai thằng em bà lần mò đến đó làm gì? Bà đưa Trần Quang đi, cứ lén lén lút lút thì thà thì thụt với nhau, rốt cuộc đang âm mưu chuyện gì hả? Tôi đã nói với bà từ trước rồi, phải từ từ, xoa dịu mối quan hệ với Tiểu Tô. Lần này qua đó cũng chỉ nhìn xem bản lĩnh của con bé lớn đến mức nào thôi. Nếu có người gây chuyện, chúng ta còn phải đứng về phía con bé, nói đỡ cho con bé vài lời. Rốt cuộc bà có nghe lọt tai lời tôi nói không? Nói đi, rốt cuộc các người muốn làm cái gì đây?”
Ông ta càng nói càng giận dữ, túm cổ áo bà ta, xách lên, nhưng Trần Đông quá nặng, ông ta không thể nào xách bà ta được, liền đổi lại siết lấy cổ bà ta.
Từ trước đến giờ Trần Đông chưa từng thấy ông ta thế này bao giờ nên chợt thấy hơi sợ hãi, không dám không nói, liền vừa khóc vừa đáp: “Là ý của mẹ, mẹ nói Tề Tiểu Tô nhìn như yêu tinh, dụ dỗ A Quang mất hết cả hồn vía như vậy, thì bắt buộc con bé phải gả cho A Quang. Chờ khi A Quang có được thân thể của nó rồi, nó mang thai cốt nhục của Trần gia nhà tôi, thì công ty của nó, tiền của nó đều là của chúng tôi…”
Vừa nghe câu này, lửa giận của Tề Tông Bình liền xông lên tận óc, tức đến đỏ ửng hai mắt. Ông ta nhấc tay lên, tát mạnh một cái vào mặt bà ta.
“Con đĩ này! Mụ già chết tiệt mẹ mày nghe mấy câu chuyện bẩn thỉu đó nhiều quá rồi đúng không? Lại còn Trần gia nhà chúng mày à, mẹ kiếp, cả lũ não lợn Trần gia chúng mày chỉ toàn mấy cái ý tưởng chó chết!” Tề Tông Bình tức đến không còn lý trí nữa, ngoạc mồm ra chửi, “Chúng mày nghĩ cái chó gì vậy? Sao Tề Tông Bình tao lại đi cưới một con thiểu năng như mày chứ?!”
Đây là thời nào rồi hả?
Bà ta tưởng giờ vẫn là xã hội cũ hay sao? Phụ nữ bị cướp lấy thân xác thì bắt buộc phải gả cho gã à?! Không báo cảnh sát bắt chúng mày vào tù, không đánh chúng mày thành tàn phế đã là nhân từ lắm rồi!
Hơn nữa, mấy người Trần gia nhà bà ta, từ già tới trẻ, từ nam tới nữ, tất cả đều bị chó gặm mất não rồi hả?! Hiện giờ Tề Tiểu Tô là người thế nào? Con bé sẽ để Trần Quang kia chiếm lấy thể xác dễ dàng như vậy sao?!
Coi con bé như mấy con nhóc chân yếu tay mềm vô dụng kia chắc?
“Ngu xuẩn! Đần độn!” Tề Tông Bình đạp thùm thụp lên người bà ta.
Trần Đông vừa gào vừa khóc, bị đạp ngã nhào xuống đất, đè cả lên Tề Đan Thần. Tề Đan Thần đã quá quen với cảnh bố mẹ cãi nhau rồi, nhưng cũng chưa từng thấy bố mẹ cãi nhau dữ dội như thế này bao giờ, còn bắt đầu đánh nhau nữa. Cô ta bị cơ thể nặng trịch của Trần Đông đè xuống chân, vừa rồi tư thế ngã còn hơi vặn vẹo, giờ bị đè thế này, cô ta chỉ cảm thấy đau buốt như bị đạp gãy, nên khóc ầm cả lên.
“Bố! Bố đừng đánh nữa, chân con đau quá!”
Tề Đan Dương trốn tít đằng xa, không dám lại gần.
Sao gia đình nó lại biến thành thế này, cậu hai của nó chết thật rồi sao?
Tiếng khóc của Tề Đan Thần làm Tề Tông Bình giật mình tỉnh táo lại, ông ta bình tĩnh nhìn, quả nhiên thấy sắc mặt cô ta hơi trắng bệch, hai tay chụm lại đẩy mạnh Trần Đông sang một bên: “Cút ra!”
Trần Đông nghe thấy tiếng khóc của Tề Đan Thần vốn cũng muốn bò dậy rồi, bị ông ta đẩy thế này, đầu bà ta liền bổ nhào xuống đất, sưng u thành cục to, suýt nữa ngất xỉu.
Không ngờ Tề Đan Thần bị đè đến gãy xương.
Lúc Tề Tông Bình cuống cuồng đưa con bé đi làm thủ tục nhập viện, thì Trần Đông run tay gọi điện thoại cho bà cụ Trần: “Mẹ… mẹ ơi… có chuyện rồi…”
“Có chuyện gì thế? A Vũ không thành công à? Thế A Quang có thành công không?”
Trần Đông vừa nghe đã ngớ cả ra: “Mẹ, mẹ nói thế là sao? Mẹ biết A Vũ cũng đến đó sao?”
“Có gì mà không biết, mẹ bảo nó đi mà, mẹ bảo nó cứ ngủ với Tề Tiểu Tô vài lần trước đi, sau đó ném con ranh đó cho A Quang…” Bà cụ Trần hơi chột dạ, vì chỉ có bà ta biết chuyện năm đó A Quang bị thương hỏng “trứng”. Lần này phải nhờ thằng hai đi giúp chuyện này, nên bà ta mới nói cho gã biết.
Trần Đông gào lên thành tiếng: “Mẹ, mẹ bị điên rồi à?! Trần Vũ chết rồi! Nó bị đánh chết rồi!”
Bà cụ Trần suýt ngất xỉu: “Mày nói lung tung cái gì thế? Có phải con đĩ Tề Tiểu Tô đó làm không?”
“Là A Quang, A Quang đánh chết nó rồi!”
Bà cụ Trần tối sầm mặt mũi, ngã nhào xuống đất.
Đêm nay, lúc mọi người về đến sơn trang Long gia cũng đã là 12 rưỡi đêm rồi.
Trước khi vào nhà chính, Tề Tiểu Tô quay đầu nhìn một cái, vẫy tay: “Các anh mau đi nghỉ ngơi đi, hôm nay mọi người vất vả quá rồi.”
“Vâng!” Hàn Dư và mọi người chào Vệ Thiếu soái theo kiểu quân đội rồi quay người đi về phía nhà bên.
Đồng Xán lại không dời bước đi nổi, nhìn bàn tay đang nắm chặt tay Tề Tiểu Tô kia, anh ta không kìm được, rất muốn hỏi, Vệ thiếu, phòng khách cho anh bố trí ở đâu. Nhưng anh ta còn chưa kịp hỏi ra miệng, Lương Lệ đã vội quay lại, quàng tay khoác vai anh ta, kéo anh ta đi.
“Anh Xán, anh Xán, mau về nghỉ ngơi thôi!”
Nhìn theo bóng lưng của họ, ánh mắt Vệ Thiếu soái hơi lóe lên.
“Sau này cố gắng để Hàn Dư đi theo em đi.” Anh nói.