Đúng thế, một ngày kiếm được ba trăm triệu, thử tìm xem có ông cán bộ cao cấp nào, có cái cây đại thụ nào, có người đàn ông nào kiếm tiền được nhiều như cô!
Không ít các quan chức lắm tiền nhiều của đều không khỏi giật giật khóe môi khi nghe cô dùng giọng nói yếu ớt để hỏi câu này.
Mẹ kiếp, cái con nhóc này, có thể kiếm được tiền thì cứ kiếm đi, có cần phải đả kích người khác như thế không?! Vâng vâng vâng, chúng tôi không bằng được cô đấy! Rõ ràng là một thương nhân gian xảo sắp thành tinh tới nơi rồi, mà còn ỷ vào tuổi nhỏ và khuôn mặt xinh xắn trời cho kia để ra vẻ uất ức, còn đỏ hồng cả mắt lên nữa chứ. Giờ rốt cuộc là ai đang bắt nạt ai hả?
Long Đào và Hồ Tu Trạch cũng đang ngồi xem bản tin thời sự này.
Hai người nhìn Tề Tiểu Tô trên màn hình chất vấn với vẻ vừa uất ức lại vừa kiêu ngạo: “Tôi còn không biết cục điều tra kinh tế là gì, nhưng tôi cảm thấy, nếu đã là cơ quan nhà nước, thì chẳng phải đều sống bằng tiền nộp thuế của chúng tôi sao? Tôi nộp thuế có ít đâu! Vì sao họ có thể không hỏi han câu gì mà đưa người tới Thịnh Tề, đánh nhân viên Thịnh Tề bị thương, đập phá Thịnh Tề, chẳng khác gì thổ phỉ như thế chứ? Còn nữa, nhân viên nữ của Thịnh Tề, cũng là trợ lý của tôi đang ở trong toilet, vậy mà mấy người đàn ông bọn họ còn lao vào trong đó bắt cô ấy ra! Tôi rất muốn biết, có kiểu chấp pháp như vậy sao? Thịnh Tề chỉ mới có chút tiền đã thế này, thì tôi thực sự rất lo lắng cho tất cả mọi người dân ngoài kia! Những người làm ăn nhỏ, thương nhân nhỏ lẻ thì sao? Các người sẽ đối xử với họ thế nào đây?”
“Nói tôi là gian thương, nói là tiền của tôi lai lịch bất minh. Thưa các cô các chú, các bác, các ông, các bà ở thành phố D, hiện giờ Thịnh Tề đang chuẩn bị làm vài hạng mục trung tâm thương mại lớn, xây một số quảng trường lớn và một vài công viên xinh đẹp, khu vui chơi giải trí, để các chị gái xinh đẹp đi dạo phố cũng có thêm vài chỗ để đi. Tôi dùng tiền cược đá ra để thực hiện các công trình thực sự tại thành phố D, vâng, đương nhiên, tôi cũng muốn kiếm tiền chứ. Đây gọi là một mũi tên trúng hai đích, môi trường quang cảnh của thành phố D tốt hơn, giảm tỉ lệ thất nghiệp, còn thu hút được nhiều người nơi khác tới. Như vậy, các cửa hàng, nhà hàng, khách sạn cũng sẽ đông khách hẳn lên, lẽ nào không tốt sao?”
Long Đào cạn lời chỉ màn hình, nói với Hồ Tu Trạch: “Cậu nghe đi, nghe đi, có phải cô nhóc này đang đóng giả làm sói đuôi dài không? Đường đường là lão tổng của một tập đoàn lớn sắp ra mắt thị trường, mà nói năng không kiểu cách, không nghiêm túc gì cả!”
Hồ Tu Trạch đã nhịn cười lâu lắm rồi, nghe anh ta nói vậy liền cảm thấy rất vui vẻ.
“Bí thư à, cũng đâu phải anh không nhìn ra. Tề Tiểu Tô đang lôi kéo lòng dân mà, nếu cô ấy mà không tỏ ra yếu ớt như vậy, sau này sẽ càng có người mang tâm lý thù ghét đố kỵ người giàu đối với cô ấy và Thịnh Tề hơn.
“Nhưng cũng cần gì phải làm tới mức này chứ.”
Nói rồi Long Đào cũng không nhịn được cười, lắc đầu nói: “Lần này con bé Uyển Tiên cũng bị Đỗ Viên chọc tức chết, nên thỏa sức làm bậy theo Tề Tiểu Tô, không biết nể nang gì nữa rồi.”
Lần phỏng vấn này và việc thúc đẩy cho bản tin này được đưa lên, đều là công lao của Hoa Uyển Tiên mà ra.
Khóe môi Hồ Tu Trạch giật giật, thầm nghĩ, có thể khiến cho bản tin thuận lợi được đưa ra trong khoảng thời gian này, còn không phải là công lao của ngài Bí thư Long đây hay sao?
“Thật ra, nếu không phải vì muốn cải tạo phát triển thành phố D của chúng ta nên làm mấy hạng mục có thể khiến mọi người đều vui vẻ thích thú, thì tôi cược đá kiếm được nhiều tiền như vậy, đã cầm đi ăn uống hát ca suốt mấy ngày, rồi đi du lịch thế giới, chẳng phải sẽ thoải mái hơn nhiều sao? Dù một mình tôi có tiêu tiền giỏi đến mấy, cũng có tiêu hết được đâu?”
Lúc trước Đồng Xán cũng đã từng hỏi cô câu hỏi này. Đương nhiên, có rất nhiều nguyên nhân khiến cô gây dựng Thịnh Tề, nhưng lúc này, cô phải chọn một thứ có thể thay đổi khái niệm trong lòng mọi người. “Mở công ty, đặc biệt là ở tuổi của tôi, hoàn toàn không dễ dàng chút nào. Thế nên, tôi tìm rất nhiều người về giúp tôi, Văn tổng, Julia, La tổng của Thịnh Tề, còn cả Khưu Linh Phương trợ lý của tôi, và tất cả các nhân viên trong công ty, đều lớn tuổi hơn tôi, hiểu biết hơn tôi, học thức phong phú. Hơn nữa, tất cả đều là người thật thà, một lòng với công việc. Họ chỉ biết chăm chỉ làm việc thôi mà, chỉ cầm số tiền lương theo chức vụ của mình thôi mà, có chuyện gì không thể từ từ nói sao? Hoặc cứ tìm thẳng đến tôi này, vì sao lại lao vào công ty đánh họ chứ? Còn nữa, sau khi nhóm Văn tổng bị đưa đi, vì sao một đám người nói giọng địa phương khác hung hãn, ngang ngược lại muốn đưa họ ra khỏi thành phố D? Tôi rất muốn hỏi, thành phố D có gì không điều tra được, mà phải nhờ bên tỉnh của họ giúp? Nếu không phải tôi đuổi theo, thì giờ họ đã bị đưa đi đâu, phải chịu sự đối xử thế nào, chỉ cần nghĩ thôi cũng đã thấy lạnh người rồi!”
“Rồi, tới rồi.” Long Đào ngồi thẳng người dậy.
Lần này Tề Tiểu Tô đóng vai người bị hại, đóng vai kẻ yếu thế, hẳn cũng đã lôi kéo được hết lòng dân về phía mình rồi. Sức mạnh của dư luận vừa mạnh mẽ lại vừa đáng sợ, đến lúc làm ầm lên thì không ai có thể đè xuống được.
Sau đó, thái độ của cô càng trở nên gay gắt hơn.
“Sau đây, toàn bộ báo cáo kiểm định thương tích của nhân viên công ty tôi, còn cả video lúc đó mấy người tự xưng là nhân viên chấp pháp ấy xông vào đập phá công ty, cùng với những bức ảnh lấy từ máy ảnh của cô phóng viên Hoa Uyển Tiên trước khi nó bị đập vỡ, video cảnh sát Đỗ Viên đưa người tới, rút súng uy hiếp tôi, toàn bộ quá trình tra hỏi của mấy người mà tôi nghi là có liên quan đến xã hội đen đã cố cưỡng chế bắt nhân viên của tôi đi, tất cả sẽ được công bố hết. Tôi chỉ muốn hỏi, một số quan chức nào đó của thành phố D, một số phòng ban nào đó, rốt cuộc các người muốn gì?! Hành vi của các người liệu có hợp pháp không? Tôi cũng muốn mời người dân của cả thành phố, thậm chí là cả nước nhìn xem, rốt cuộc ai đúng ai sai, ai là người bị hại!”
“Đấy thấy chưa, giờ mới là bộ mặt thật của cô ấy đấy.” Long Đào vỗ đùi đánh đét một cái. Lúc trước đóng giả dê non, đều là để lừa đảo người ta mà thôi.
“Cô ấy bắt được người đã bắt Văn Nhĩ Định đi thật à?”
“Xem ra là bắt được rồi.”
“Lần này thì mấy người nào đó cũng không làm gì được rồi.”
Long Đào cười khổ: “Chỉ sợ cô nhóc này làm ầm ĩ quá, dính cả lửa sang người tôi thôi.”
Lửa, đương nhiên sẽ không đốt tới tận Long Đào.
Vấn đề này sau khi phỏng vấn xong, Hoa Uyển Tiên cũng lặng lẽ hỏi Tề Tiểu Tô, Tề Tiểu Tô chỉ cười đáp: “Chị cứ yên tâm đi.”
Đêm nay, thành phố D như dậy sóng.
Người dân bình thường và cư dân mạng đa phần đều nhìn vẻ bề ngoài, thứ họ nhìn thấy là hình tượng kẻ yếu mà Tề Tiểu Tô tạo ra. Hơn nữa, trước giờ người dân đều luôn cảm thấy các quan chức rất xa vời, ngồi ở tầng lớp cao, đương nhiên họ sẽ đứng về phía cô. Lại thêm các báo cáo và video clip được công bố ra sau đó, nên càng khiến họ náo động hơn.
Đoạn clip tất cả đám người Đỗ Viên đưa đến đều rút súng, nòng súng chĩa vào một cô bé mười tám tuổi, còn cả cảnh Đỗ Viên ngang ngược, ngông cuồng lao vào cướp máy ảnh của Hoa Uyển Tiên, khiến người xem đều cảm thấy giận điên người.
Chuyện này thật quá thô bạo!
Cũng quá đáng sợ!
“Bốp!”
Đỗ Viên bị Đỗ Tử Nhân tát cho một cái lăn từ trên giường bệnh xuống dưới đất, đau tới mức suýt hôn mê. Hắn vốn bị Vệ Thiếu soái đạp gãy xương sườn, giờ lại bị ngã nữa, sao mà chịu nổi?
“Thằng ngu xuẩn ăn hại, đã không được việc gì còn phá hoại! Mày đã muốn đập máy ảnh của người ta thì đập cho nát hẳn đi chứ, sao vẫn còn giữ được clip hả?!”
Đỗ Viên cũng sắp phát điên đến nơi rồi.
Làm sao hắn biết được vì sao rõ ràng hắn đã xóa hết mấy bức ảnh và đoạn clip đó rồi, máy ảnh cũng bị đập rồi mà giờ số liệu lại vẫn còn? Không thể nào thế được!
Làm sao hắn biết được là Tề Tiểu Tô có Hệ thống nên đã truyền tải toàn bộ số liệu sang Hệ thống từ trước khi hắn ta kịp xóa và đập máy rồi chứ.
“Lần này thì xong rồi, xong hẳn rồi!”
Không chỉ mình Đỗ Tử Nhân nói câu xong rồi, Úc An Nhuệ cũng tức điên người. Mà lúc này, tay phó Cục trưởng luôn bị ông ta chèn ép đang ngồi ngay trước mặt ông ta.
“Lão Úc này, mấy thứ được công bố ra đã chứng tỏ rõ Đỗ Viên nghe theo chỉ lệnh của anh đấy, hay là thế này, tạm thời anh về nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi, chuyện này cứ để tôi xử lý, chờ sóng gió qua rồi anh hãy quay lại.”