“Em gái…” Anh khó khăn rời mắt khỏi cơ thể của Hồng Tinh, chuyển đến trên người Tề Tiểu Tô. Nhưng lần này anh phát hiện khi nhìn Tiểu Tô, loại sóng ngầm cuộn trào trong cơ thể mình không khó khống chế như trước đó. “Thứ thuốc này không ổn.”
Anh nói không lưu loát: “Em lập tức ra ngoài, tìm Vệ Thường Khuynh đi!”
Tề Tiểu Tô thấy anh có phản ứng như vậy thì cũng giật mình, lập tức nói với Hệ thống Tiểu Nhất: “Mau gọi Thiếu soái lên đây nhanh!” Dứt lời, cô chạy qua đỡ lấy Đổng Ý Thành, nhưng anh lại lập tức đẩy cô ra.
“Em đi ra ngoài, ngay lập tức.”
“Không được, anh phải đi cùng với em.” Tề Tiểu Tô cắn răng.
Sao cô còn không rõ tình thế bây giờ chứ?
Trước đó cô không hề lo lắng, bởi vì cô biết Đổng Ý Thành đã từng trải qua nhiều loại huấn luyện chống cự lại với các loại cám dỗ và một số thuốc kích dục thường gặp trên thị trường. Cô đã từng nghe anh nói qua, cách một đoạn thời gian bọn họ sẽ được tiêm một loại thuốc tăng cường sức đề kháng, giúp làm tăng ý chí sắt đá, nên với những loại rượu và thuốc kích thích phổ biến trên thị trường hiện nay, họ có thể chịu đựng được thời gian dài hơn so với người bình thường.
Nhưng hiện tại xem ra anh đã không chịu nổi nữa rồi.
Chỉ cần cô vừa đi, không có em gái ở bên cạnh giúp anh khống chế tiềm thức, chắc chắn anh sẽ không nhịn được mà phát sinh quan hệ với Hồng Tinh.
Đây là anh trai của cô đó!
Tề Tiểu Tô làm sao có thể để anh bị thứ buồn nôn này làm hại mà đụng vào người phụ nữ anh không yêu? Hơn nữa, nếu anh ấy thật sự ngủ với Hồng Tinh, thì với tinh thần trách nhiệm cùng quan điểm quá mức thẳng thắn của Đổng Ý Thành, chắc chắn anh ấy sẽ cưới Hồng Tinh. Tề Tiểu Tô không hề muốn có loại chị dâu như thế này!
Cô níu lấy Đổng Ý Thành, túm anh lôi vào phòng tắm: “Anh, anh đi tắm nước lạnh trước đi đã! Để em nghĩ biện pháp!”
“Anh Đổng ơi, cứu em, cứu em…” Hồng Tinh vốn chỉ là người bình thường, hiện tại đã bị thuốc ăn mòn toàn bộ lý trí, gương mặt của cô ta đỏ ửng như thể vừa uống quá nhiều rượu vậy, đỏ đến mức khiến người ta cảm thấy không bình thường, hai mắt mê li, đôi môi đỏ hơi sưng lên, vẫn cố cởi quần áo của mình, ngực cô ta sắp nhảy cả ra ngoài rồi mà thoáng một cái, cô ta đã nhào tới chỗ Đổng Ý Thành, ôm chầm lấy cái eo cường tráng của anh, một tay lại sờ xuống phía dưới.
“Em yêu anh, em yêu anh, anh Đổng à, cầu xin anh muốn em đi…”
Vốn Đổng Ý Thành đã có phần khống chế không nổi rồi, lại bị cô ta lao vào như thế, hai mắt anh lập tức đỏ lên, hai tay dùng sức nắm lấy vai của Hồng Tinh, sờ vào làn da trơn nhẵn, hơi thở của anh lập tức trở nên nặng nề.
“Anh!” Tề Tiểu Tô cắn răng, nhấc chân đạp thẳng vào bụng Hồng Tinh, mạnh mẽ đạp cô ta ra ngoài!
Hệ thống chỉ biết im lặng khi làm “nhân chứng” cho cảnh này: “Thiếu soái, mau lại đây, xảy ra chuyện lớn rồi.”
“Anh Đổng, muốn em đi…” Làm Tề Tiểu Tô phải trừng mắt nhìn chính là, Hồng Tinh vừa bị cô đạp mạnh như vậy mà giờ như không biết đau đớn, nhanh chóng bò dậy, sau đó lại nhào vào Đổng Ý Thành.
Theo lý mà nói, Hồng Tinh không thể nào chịu nổi một đạp vừa rồi của cô, chắc chắn cô ta không thể bò dậy nổi mới đúng, nhưng hiện tại Hồng Tinh lại giống như không bị làm sao hết vậy!
“Mẹ nó! Thứ thuốc này quả nhiên không được bình thường!”
Cô mắng một câu, lại một lần nữa lăng người lên đạp Hồng Tinh bay ra ngoài.
Bịch, Hồng Tinh bị đập xuống đất, làm chiếc ghế sô pha cũng bị xê dịch đi, nhưng cô ta lại bò lên, bắt đầu vội vã cởi quần, cởi cả áo ngoài và áo lót ở bên trong, toàn thân cô ta bởi vì sức nóng mãnh liệt mà hồng hết lên.
Hô hấp của Đổng Ý Thành thêm nặng hơn, anh vội nhắm mắt lại, túm lấy tay Tề Tiểu Tô: “Mau đánh ngất anh đi.”
Nếu không ngất, anh cảm thấy chắc chắn mình sẽ làm ra chuyện gì đó ở ngay trước mặt em gái mình… Vậy sau này sao anh còn dám đối mặt với cô nữa?
Tề Tiểu Tô lật tay bắt lấy anh, tiếp tục đẩy anh vào phòng tắm: “Anh, mau đi vào đi!”
“Không được đi, anh Đổng à, Tiểu Tinh rất yêu anh, anh ôm em một chút được không? Anh Đổng…” Hồng Tinh khóc lên, lại nhào vào bọn họ.
Trên thân cô ta chỉ còn độc chiếc quần lót nhỏ, cơ thể trẻ trung đẹp đến chói mắt.
“Em yêu anh, lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã yêu anh rồi, anh Đổng, dù sao chúng ta cũng sẽ ở cùng một chỗ thôi, cầu xin anh mà…” Cô ta vừa nói vừa khóc thút thít, nghe rất đáng yêu, Đổng Ý Thành cắn chặt răng, một tay anh bị Tề Tiểu Tô túm lấy, tay còn lại tự cấu chặt vào đùi mình.
Con mẹ nó chứ.
Đây là thứ thuốc gì vậy?
Anh cũng sắp phát điên đến nơi rồi!
Đúng lúc này, cửa phát ra tiếng kêu, Vệ Thường Khuynh cầm một thẻ chìa khóa dự bị bước vào phòng, mang theo cả một trận gió lạnh. Thấy tình hình trong phòng, anh nhanh chóng lấy chiếc chăn bông trên giường, cổ tay rung lên, chăn bông bọc lấy Hồng Tinh đang gần như trần truồng, sau đó anh quét chân qua, đá một cái, làm cô ta bị trói chặt ở trong chăn như một cái kén và rơi vào gầm giường.
Trong một thời gian ngắn, có lẽ Hồng Tinh không thể giãy ra được.
Quá gọn gàng.
Chủ yếu là anh không muốn nhìn thấy người đàn bà khác cởi trần trước mặt mình, cay cả mắt.
“Mùi của số 16!”
Tề Tiểu Tô cùng Đổng Ý Thành đều sững sờ: “Cái gì mà số 16?”
Vệ Thường Khuynh quét mắt lên Đổng Ý Thành, anh đi tới, dễ dàng kéo hai người ra, đá một cước vào mông của Đổng Ý Thành và nói: “Mau lăn vào uống nước lạnh đi, uống đến no, rồi nôn ra.”
Nhìn anh đá anh trai mình vào phòng tắm, Tề Tiểu Tô trợn to mắt nhìn.
“Nhìn bản Thiếu soái như vậy, không sợ bản Thiếu soái đem em…” Hai tay Vệ Thường Khuynh dùng sức siết chặt cái eo nhỏ của Tề Tiểu Tô, ánh mắt anh nhìn cô đầy bình tĩnh: “Cần trai đẹp giải thuốc không?”
Mới vừa rồi Tề Tiểu Tô vẫn còn khống chế được, dù cầm tay Đổng Ý Thành cũng không có cảm giác gì, như khi bị Vệ Thường Khuynh siết eo như thế, cô lập tức cảm thấy một luồng hơi nóng truyền tới từ lòng bàn tay anh, bắt đầu từ eo của cô đốt ra khắp toàn thân.
Hai mắt cô lập tức trở nên mê li, chỉ còn lại mình anh.
Mày rậm mắt sâu, mũi cao môi mỏng, gương mặt này tuấn tú đến mức khiến trái tim cô run lên.
“Cần…”
“Ngoan, chờ một chút, chúng ta còn có cả đêm cơ.” Vệ Thường Khuynh kéo áo khoác ra, đẩy cô tiến vào trong ngực mình. Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng khi quét về phía gầm giường.
Thật to gan, dám dùng loại thuốc này với người phụ nữ của anh!
Gã sau lưng này đúng là chán sống rồi phải không!
Vệ Thường Khuynh giận dữ, khí thế tỏa ra từ người anh khiến người khác phải run sợ, một tay ôm lấy Tề Tiểu Tô, tay còn lại bấm điện thoại gọi ra ngoài. “Đồng Xán, đi chuẩn bị cho tôi những thuốc này.” Anh đọc ra một chuỗi các tên thuốc, sau đó đi lên trước hai bước, đá Hồng Tinh vừa ngoi đầu ra vào lại bên trong. “Tiếp nữa, mang mấy người tới khách sạn.”
Anh ôm Tề Tiểu Tô ngồi ở đó, chỉ cần Hồng Tinh cứ rục rịch muốn ra ngoài là anh lại đá cô ta vào trong.
Hồng Tinh kêu khóc từ mạnh đến yếu dần, cuối cùng chỉ như tiếng rên ư ử, nhưng nghe vô cùng khổ sở.
“Anh Đổng à! A a a, em không chịu nổi! Nhanh tới cứu em! Van anh! Cho em một người đàn ông! Chỉ cần là đàn ông thôi là được rồi! Cầu xin các người, Tề Tiểu Tô, tôi van cô đấy!”
Tề Tiểu Tô cắn răng, cả người đều nổi da gà.
Chẳng mấy chốc, Hồng Tinh lại bắt đầu điên cuồng dùng đầu đập vào thành giường, phát ra những tiếng bồm bộp xen lẫn tiếng kêu thống khổ: “Nóng quá… tôi muốn chết… Tề Tiểu Tô, cho tôi mượn vị hôn phu của cô đi…”