“Anh trúng chiêu rồi à?” Tề Tiểu Tô nhìn thấy hai tai anh đỏ ửng, lửa giận lập tức bùng lên mãnh liệt. Cô thật sự hoàn toàn không nghĩ tới Hồng Tinh sẽ dùng chiêu này!
Sao cô ta lại làm trò này? Hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường! Chuyện cô ta thích Đổng Ý Thành thì ai cũng nhìn ra được, nhưng sao cô ta lại gọi cả cô tới, khi ba người cùng một chỗ, dù não có bị tàn cũng không có khả năng dùng tới loại thuốc này chứ? Chính bởi vì cô ta mời hai người bọn họ nên Tề Tiểu Tô và Đổng Ý Thành là người có đầu óc bình thường mới không đề phòng đến chuyện này.
Cô đã lưu ý đến chuyện thỉnh thoảng Hồng Tinh lại nhìn bình hoa kia, cô nghĩ có thể cô ta đánh một loại thuốc mê nào đó, nhưng với lượng nhỏ thuốc mê thì trong thời gian ngắn đối với bọn họ không có vấn đề quá lớn, cho nên Tề Tiểu Tô và Đổng Ý Thành đều đã có sự chuẩn bị, định chờ cô ta nói xong rồi xem cô ta muốn làm gì, nên cả hai mới cố gắng chịu đựng như thế.
Cho đến khi ánh mắt của Hồng Tinh có biểu hiện không thích hợp.
Đổng Ý Thành lên cơn giận dữ.
Cùng ở chung một chỗ với em gái mà lại trúng loại thuốc này, anh cảm thấy thật sự không thể tha thứ được.
“Vẫn còn nhịn được, giờ thì không sao, đợi lát nữa mà thấy không được thì đi bệnh viện là được rồi.” Anh nghiến răng, nói: “Anh chỉ không nghĩ là một cô gái thế này lại có tâm tư xấu xa như vậy! Rốt cuộc thì cô ta muốn làm gì chứ?”
Anh vỗ lên đầu Tề Tiểu Tô. “Em ra đi, anh đi rửa mặt bằng nước lạnh đã.”
Tề Tiểu Tô thấy ánh mắt anh nhìn mình vẫn rất rõ ràng và ấm áp, động tác cũng tự nhiên nên biết dù anh hít phải loại thuốc hạ lưu kia cũng không thể nào có ý nghĩ bẩn thỉu với mình, có thể thấy được anh ấy thực sự coi cô là em gái ruột thịt, trong lòng cô thấy rất ấm áp, nên nhường lại phòng vệ sinh cho anh.
Tề Tiểu Tô quay đầu nhìn, đã thấy Hồng Tinh ngồi ở đó đang nhìn cô với ánh mắt mông lung, tay thì vô thức cởi quần áo, áo khoác ngoài đã được cởi ra, chiếc áo len ở bên trong cũng đã được kéo xuống dưới vai, để lộ ra bờ vai cùng một phần ngực trắng muốt.
Nhìn kìa, cô ta chẳng thấy tội lỗi chút nào cả.
Trong khoảnh khắc đó, Tề Tiểu Tô liền hiểu ra, Hồng Tinh cũng không biết thứ thuốc mình vừa dùng là cái gì!
Cô vừa giận vừa cảm thấy dở khóc dở cười, người làm ra chuyện như thế này lại là một kẻ ngu, phải nói như thế nào đây? Cô đi mở tất cả các cửa sổ ra cho gió lạnh ùa vào trong phòng, Hồng Tinh lập tức rùng mình một cái, nhưng chỉ một giây sau, ngọn lửa trong cơ thể cô ta lại làm cho cô ta thấy cơn gió lạnh này cực kỳ thoải mái.
Cô ta ngờ nghệch nói: “Cô cũng cảm thấy nóng à?”
Tề Tiểu Tô bước qua, nắm lấy cổ áo của cô ta rồi kéo đến cửa sổ. Động tác của cô tuyệt đối không nhẹ nhàng, còn hơi thô lỗ nữa, nửa đường chân của Hồng Tinh bị đập vào ghế sô pha.
“Sao thế? Cô Tề bình tĩnh lại một chút đã! Thứ thuốc kia không có hại! Tôi biết mình không nên dùng thứ thuốc này, nhưng tôi chỉ muốn hai người thích tôi nhiều hơn một chút thôi mà…”
Tề Tiểu Tô kéo đầu cô ta ra ngoài cửa sổ.
“Hồng Tinh, cô không cảm thấy đầu óc mình có vấn đề sao? Thích cô nhiều hơn một chút? Nói đùa cái gì thế! Chúng tôi chẳng thích cô tí nào cả, làm sao nhiều hơn một chút được đây?” Cô nói không nể nang gì cả: “Nói, ai cho cô thuốc này? Mục đích là gì?”
“Tôi, tôi.” Lúc này Hồng Tinh mới cảm thấy hơi sai sai, Tề Tiểu Tô đang thực sự tức giận! Nhưng chẳng phải A Ninh đã nói thứ thuốc này sẽ khiến một thứ gì đó trong cơ thể con người sôi trào lên, kích thích đến trung khu thần kinh và sinh ra một loại phản ứng như là tình yêu, giúp gia tăng độ thiện cảm sao? “Tôi thật sự không có mục đích gì cả! Thứ này không có gì xấu đâu! Thật mà, cô hãy tin tôi, tin tôi đi mà!”
Lúc ấy cô ta nghe cảm thấy cũng có chút khoa học, nếu không cô ta cũng chẳng tin tưởng như vậy!
Nhưng giờ nhìn thấy Tề Tiểu Tô tức giận như thế, cô ta lập tức biết chuyện này không được bình thường!
Hiện tại đầu của cô ta bị ấn ra ngoài cửa sổ, nhìn bóng đêm phía dưới tầng lầu, trái tim Hồng Tinh run lên, vội dùng giọng nói run rẩy của mình giải thích, nhưng tại sao trong cơ thể cô ta lại có loại dục vọng mạnh mẽ đến thế này, có chuyện gì xảy ra vậy?
Hồng Tinh sợ hãi, thật sự sợ hãi.
“Tề Tiểu Tô cứu tôi, tôi sợ quá!”
Cô ta kêu lên. Nhưng Tề Tiểu Tô lại hừ lạnh: “Tôi nghĩ cô nghe không hiểu những gì tôi nói phải không, ai cho cô thuốc này?”
Hai chữ A Ninh suýt nữa đã được thốt ra, nhưng lời đến miệng, đột nhiên Hồng Tinh nghĩ đến lúc cô ta bị ngã từ trên cầu thang xuống, người đầu tiên chìa tay ra giúp đỡ cô ta chính là Đan Ninh Ninh, nhỡ đâu cô ấy cũng bị lừa thì sao?
Cô ta còn chưa hỏi Đan Ninh Ninh cho rõ ràng, mà cứ thế khai ra cô ấy thì có phải sẽ làm hại cô ấy không?
Nghĩa khí xông lên đầu, Hồng Tinh quyết cắn chặt răng.
“Không nói?” Tề Tiểu Tô thật không ngờ trong lúc này mà cô ta còn có nghĩa khí như vậy, cô chỉ cảm thấy buồn cười. Cô nói với Tiểu Nhất ở trong ý thức: “Tiểu Nhất, tra ra.”
Rất nhanh, Hệ thống Tiểu Nhất đã tra ra trong điện thoại của Hồng Tinh có những cuộc gọi qua lại với số của Đan Ninh Ninh, mà Đan Ninh Ninh còn gửi cho cô ta một tin nhắn chưa được mở ra.
A Ninh.
“Trên sổ danh bạ ghi là A Ninh. Bản hệ thống tra ra được, người đó chính là Đan Ninh Ninh, Đan Ninh Ninh quen biết với Hồng Tinh ở tại bữa tiệc của Đường gia, còn nữa, cô ta đi cùng Chương Vân Tễ.” Hệ thống Tiểu Nhất tra ra những thứ này rất nhanh. Bởi vì có rất nhiều người tham gia bữa tiệc đó, nên cũng không khó để biết được việc này.
Tề Tiểu Tô kéo Hồng Tinh trở về, hất cô ta ra, ánh mắt của cô vừa phẫn nộ vừa phức tạp.
Đan Ninh Ninh
Không ngờ Đan Ninh Ninh còn có thể xuất hiện trong cuộc sống của cô một lần nữa. Vốn cô cảm thấy mình và Đan Ninh Ninh đã chẳng còn gì để gặp nhau, mặc kệ bây giờ cô ta đang làm gì thì đó cũng là lựa chọn của cô ta, cô sẽ không đi quan tâm đến chuyện của cô ta. Nhưng bây giờ xem ra cô và Đan Ninh Ninh không thể không có liên quan gì đến nhau được rồi, bởi vì cô ta đã đi theo Chương Vân Tễ và đã xuất hiện ở trên bữa tiệc của Đường gia!
Cô chưa từng nghĩ tới việc hai kẻ kia sẽ thành một đôi, dưới cái nhìn của cô thì việc này khó mà xảy ra được, nhưng sự thực hiện tại họ đang ở chung với nhau!
Tề Tiểu Tô liên tục suy nghĩ, sắc mặt cô cũng ngày càng trầm trọng hơn. Cô luôn cảm thấy những việc mà cô cảm thấy là rất hoang đường này, lại giống như có cái gì đó vô hình mà liên quan đến nhau, dệt thành một tấm lưới lớn, vây lấy cô.
Đổng Ý Thành rửa mặt bằng nước lạnh xong, tinh thần cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Thấy Tề Tiểu Tô đứng ở đó dường như đang suy nghĩ cái gì đấy, mà Hồng Tinh đang dựa vào một bên tường, mặt ửng hồng, cô ta đã cởi áo len ra rồi!
Bên trong cô ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, cổ chữ V thấp ngực, lúc này cô ta đang cởi khuy áo, mơ hồ làm bầu ngực lộ ra hoàn toàn, cơ thể của cô gái trẻ thanh xuân phơi phới, hồng hào, khiến máu trong người đàn ông sôi sục.
Hơi thở của Đổng Ý Thành phút chốc trở nên dồn dập.
Trong lòng anh thầm kêu không ổn.
Khi nhìn Tề Tiểu Tô, trong đầu anh không hề có suy nghĩ gì không thuần khiết, đó là bởi vì ở trong lòng anh, cô chính là em gái của anh! Nhưng với một Hồng Tinh như thế này, ấy vậy mà anh lại phát hiện mình đã đánh giá quá cao sức chống cự của mình đối với loại thuốc kích thích kia!
Ánh mắt anh nóng rực, bước chân chuyển động, anh không khống chế được mà bước thêm hai bước về phía Hồng Tinh. Trong đầu anh giờ phút này này chỉ nghĩ đến việc kéo Hồng Tinh lên, ép cô ta vào tường…