Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Chương 372: Chương 372: Vung tiền như rác




Tông chính của bữa tiệc là hai màu trắng và hồng nhạt, cách trang trí thật sự rất tươi mát và ngọt ngào.

Thảm hồng nhạt trải dài từ bên ngoài vào tận trong phòng tiệc.

Bước qua cửa lớn của Minh Phủ, dọc đường đi xuyên qua vườn hoa đều treo lụa mỏng màu hồng nhạt, gió lay phất phơ tạo ra không khí vô cùng lãng mạn.

Trong không khí tràn ngập mùi hoa, còn có hương thơm thuần khiết của rượu vang đỏ.

“Nghe nói, vì để tạo ra không khí làm say lòng người này, Bạch gia đã chuyển ba trăm thùng rượu vang đỏ từ Tây Ban Nha về đây, chứa trong các bình thủy tinh đặt ở tất cả các góc.”

“Đúng là lắm tiền nhiều của.”

“Còn chẳng phải sao. Cậu Bạch rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, nghe nói trước đây cũng không ở thành phố D, không biết trông như thế nào nữa.”

“Thực ra cứ nhìn chủ tịch Bạch là đoán được thôi, chắc con của ông ấy sẽ không xấu hơn đâu.”

“Nói vậy thì tối nay chúng ta có thể nhìn thấy một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ rồi.”

Có khách vừa xuống xe liền bàn tán với nhau.

Khưu Linh Phương xuống xe, Đồng Xán vòng qua bên chỗ Tề Tiểu Tô mở cửa.

Tề Tiểu Tô vừa xuống xe liền có mấy ánh mắt nhìn tới. Sau khi thấy cô, những lời bình luận đều lập tức không hẹn mà cùng ngừng hết lại.

“Là cô Tề kìa, cô Tề cũng tới sao?”

“Chào cô Tề.”

Khiến Tề Tiểu Tô bất ngờ nhất là những người đó lại mỉm cười, chủ động chào hỏi cô. Chuyện này trước kia chưa từng xảy ra bao giờ.

Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Thế ra cô không biết cô nổi tiếng rồi à?”

Tề Tiểu Tô buồn cười. Nổi tiếng sao, thật ra cô cũng từng nghĩ tới rồi, hiệu ứng quảng cáo trong buổi tiệc rượu lần trước quá tốt, cô mà nổi tiếng chẳng khác nào Thịnh Tề cũng nổi tiếng, đây là chuyện tốt mà.

Cô mỉm cười đáp lại những người đó rồi bước theo sau bọn họ tiến vào trong Minh Phủ.

Cảm giác bây giờ không còn giống như trước nữa. Lần đầu tiên tới Minh Phủ, cô còn cảm thấy ăn cơm ở nơi xa hoa như thế này là quá lãng phí, ông bà ngoại thì càng không muốn vào, sau đó còn bị ngã một cái, cô cũng bị tên Vu thiếu kia chọc giận tới mức tuyên bố sẽ khiến Minh Phủ Tư Gia phải đóng cửa.

Thế mà cũng chỉ là chuyện mới xảy ra hai tháng trước.

Trong chớp mắt, Minh Phủ đã là của cô.

Cũng không biết có phải vì chuyện anh em Biên gia tới đây, còn chuyện liên quan tới cô nữa nên Bạch Thế Tuấn vẫn chưa kịp tới gặp bà Vu kia để lấy quyền sở hữu khu nhà này hay không, có lẽ ông ta cảm thấy đây chưa phải chuyện quan trọng nhất, dù sao ông ta cũng rất tin người đàn bà đó, thế nên đến giờ vẫn chưa phát hiện ra chuyện Minh Phủ đã đổi chủ.

Tề Tiểu Tô đã cho người để mắt tới tên Vu thiếu kia, thằng nhãi đó lấy được tiền một cái là lập tức xách hành lý chạy ra nước ngoài. Có lẽ hắn sợ mọi chuyện bại lộ ra sẽ không có cách nào xử lí được nên mới trốn đi làm thượng sách.

Ngay cả cô cũng không biết tối nay sẽ xảy ra những chuyện gì.

Nhưng cô đã quyết định, nể mặt Bạch Dư Tây, có lẽ cô sẽ chờ tới lúc bữa tiệc kết thúc, khách khứa đi rồi mới đòi tiền bọn họ.

Đương nhiên, tiền đề là Bạch Thế Tuấn và Úc Hà Tâm đừng có chọc vào cô.

Qua cửa lớn, trong vườn hoa có bày một bàn đón khách, trên đó có một cuốn sổ ký tên thật dày và một đĩa hỉ, khách tới dự tất nhiên đều sẽ không tới tay không, sau khi ký tên sẽ đặt phong bì vào trong đĩa đó.

Khưu Linh Phương nói nhỏ với Tề Tiểu Tô: “Đính hôn thu tiền mừng một lần, kết hôn lại thu một lần nữa, mấy kẻ có tiền thật sự quá phô trương.”

Tề Tiểu Tô cười, đột nhiên nhớ tới người nào đó đã từng bảo cô nghĩ xem muốn tiệc đính hôn như thế nào, muốn mời ai. Mặt cô nóng lên, không khỏi thầm nghĩ, cô chẳng thèm tiệc đính hôn gì đó, tiệc tùng lúc kết hôn cũng đã rất mệt rồi, một lần là đủ, cần gì phải làm mình mệt thêm một lần chứ?

Nghĩ tới đây, cô lại phỉ nhổ mình một cái, làm cứ như là cô sẽ đính hôn với anh thật không bằng ấy.

Tưởng bở, yêu còn chưa yêu mà đã đòi đính hôn rồi.

“Tề tổng, tiền mừng phải làm sao đây?” Khưu Linh Phương đánh gãy suy nghĩ của cô.

Tề Tiểu Tô lấy lại tinh thần, phát hiện hai người bọn họ đã tới bàn đón khách rồi.

“Em đưa là được.” Cô mở túi xách tay, lấy ra một cái phong bì đã dán kín, đặt nó lên bàn hỉ rồi cầm bút đưa cho Khưu Linh Phương, “Chị ký tên đi, ký tên chị.”

Người đẹp mặc váy lụa màu xanh nhạt nhìn Tề Tiểu Tô, lại nhìn cái phong bì mừng kia, rất ngứa tay muốn mở ra xem trong đó có bao nhiêu tiền, nhưng trước mặt nhiều người như thế, cô ta không làm ra cái chuyện mất giá đó được.

Chờ hai người Tề Tiểu Tô đi rồi, cô ta lập tức lấy điện thoại ra gọi đi.

“Chị Hà Tâm, Tề Tiểu Tô đã tới rồi.”

Ngồi ở trong một phòng nghỉ được bố trí thành phòng trang điểm, Úc Hà Tâm cúp máy, ngồi thẳng lưng theo bản năng, trong đáy mắt dâng lên sự u ám.

Tề Tiểu Tô tới rồi, tốt lắm, không ngờ cô ta lại dám tới, thật sự tới!

“Đi tìm Tiểu Lâm, nói anh ta tiến hành công việc theo kế hoạch.”

Một cô gái đang cài hoa lên tóc giúp cô ta khẽ đáp lại rồi xoay người bước ra ngoài.

Úc Hà Tâm nhìn đồng hồ, lại gọi cho số điện thoại kia: “Cậu Bạch đã tới chưa?”

“Chị Hà Tâm, vẫn chưa thấy anh ấy đâu ạ!”

“Thấy anh ấy thì báo ngay cho chị.”

Úc Hà Tâm cúp máy rồi nhìn mình qua gương. Hôm nay cô ta mặc một cái váy đuôi cá trễ ngực, ôm sát người khiến cho mọi đường cong đều được tôn lên nổi bật nhất, một kiểu tóc búi cổ điển, bên trên điểm những viên ngọc trai trắng làm cả người như có thêm một vầng hào quang sáng rực, diễm lệ, đẹp đẽ, quý phái. Trang điểm tinh tế, lấy tông hồng nhạt làm chủ, ngay cả cô ta cũng cảm thấy chưa bao giờ mình đẹp tới mức này.

Tại sao Bạch Dư Tây lại không thích cô ta?

Tề Tiểu Tô thì như con cò hương ấy, tại sao anh ấy lại thích cô nhóc đó chứ?

Dù thế nào, hôm nay cô ta nhất định phải hủy hoại Tề Tiểu Tô bằng được.

Chuyện Bạch Dư Tây tới tìm bố anh ta lúc chiều, Úc Hà Tâm đương nhiên cũng biết. Sau khi nghe được chuyện đến lúc này Bạch Dư Tây vẫn còn muốn hủy bỏ lễ đính hôn, trái tim Úc Hà Tâm như bị ném lên bếp lò, không ngừng thiêu đốt.

Cô ta yêu Bạch Dư Tây.

Yêu từ thuở còn ngây thơ. Lúc khoảng mười tuổi, Bạch Dư Tây giúp cô ta đuổi chó dữ, cõng cô ta đi qua vũng nước bẩn, gánh tội thay cô ta, cho cô ta chép bài, còn mua kẹo cho cô ta nữa.

Còn nữa, một năm nào đó khi cô ta ốm đến mức suýt chết, anh đã hứa nếu cô ta ngoan ngoãn uống hết thuốc thì sau này sẽ cưới cô ta.

Anh ấy đã quên sạch rồi, nhưng cô thì không quên.

Từ đó về sau, cô ta đã tự coi mình là vợ tương lai của Bạch Dư Tây.

Anh ấy chỉ có thể cưới cô ta, dựa vào cái gì mà lại yêu đứa con gái khác chứ?

Cô ta muốn để Tề Tiểu Tô thấy, tiệc đính hôn của bọn họ xa hoa thế nào, Bạch gia chiều chuộng cô ta tới mức nào, một nhà vườn như thế này, nói tặng cho cô ta là tặng luôn được!

Bạch gia như thế, chiều chuộng như thế, giàu có như thế, phải để Tề Tiểu Tô chỉ có thể nhìn mà không chiếm được!

Giờ phút này, gương mặt của Úc Hà Tâm vô cùng méo mó.

Bởi vì chưa đến giờ nên rất nhiều khách khứa vẫn chưa ngồi vào vị trí mà đang tụ tập đi cùng nhau tham quan phòng tiệc được bố trí cực kỳ xa hoa, lãng mạn này.

Đây là một phần của Minh Phủ, là vườn hoa kết hợp với phòng khách, nghe nói, thời cổ, chủ nhân nơi này dùng nó làm nơi đón tiếp khách khứa.

Ngoại trừ hoa tươi, màn lụa, những chiếc đèn lồng cũng rất bắt mắt người nhìn.

“Nghe nói những đèn lồng này được Bạch gia mời riêng thợ thủ công lành nghề về làm đấy, dùng loại gỗ lim tốt nhất, dùng hết tâm tư điêu khắc lên, giá trị một cái đèn cũng lên tới hai vạn! Mà ở đây treo bao nhiêu thế này...”

“Tôi vừa đếm thử, tận mười sáu cái đấy!”

Có người khẽ nói. Mười sáu cái, mỗi cái hai vạn, chỉ riêng đám đèn lồng này thôi đã mất ba mươi hai vạn rồi!

Ba mươi hai vạn cơ ấy, chắc chắn Vu thiếu không hề biết chuyện này rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.