Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Chương 41: Q.2 - Chương 41: Chương 12




Mặt trời dần dần lặn về tây, mặt biển nhuộm thành một mảng hồng tím xinh đẹp, rốt cuộc cũng nhìn thấy màu xanh của đất liền xuất hiện phía trước.

Thần kinh Ngự Chi Tuyệt run lên, tăng nhanh tốc độ bơi, rốt cuộc trước khi mặt trời biến mất nơi đường chân trời

thì cũng lên đến bờ. Hắn kiệt sức ôm Lăng Hạ lên, cẩn thận thăm dò hô hấp cùng mạch đập cuả Lăng Hạ, cũng được xem là ổn.

Hắn cẩn thận kêu mấy tiếng: “Lăng Hạ?”

Lăng Hạ vẫn hôn mê, hơi có cảm giác nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, lúc này Ngự Chi Tuyệt mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không biết, Lăng Hạ hôn mê bất tỉnh thời gian dài một là vì mất máu quá nhiều, mặt khác có lẽ là vì hàm răng Chử Ấn mang theo dược vật tương tự thuốc mê, bị hắn cắn trong thời gian ngắn chắc là sẽ không tỉnh.

Nghỉ ngơi một chút, Ngự Chi Tuyệt cẩn thận dò xét cái đảo nhỏ này, cây cối quái thạch mọc lởm chởm, không biết bên trong có ma thú khó đối phó hay không. Hắn cúi người cõng Lăng Hạ lên, quyết định vào bên trong tìm chút thức ăn nước uống.

Bởi vì hai người cao gần bằng nhau, cộng thêm bây giờ Lăng Hạ đang lâm vào trạng thái hôn mê, lúc Ngự Chi Tuyệt cõng hắn lên hơi khó khăn, thỉnh thoảng phải xốc lên lưng lại.

Người Ngự Chi Tuyệt có năm sáu ngoại thương, hắn chống cự đến bây giờ, ngay cả khi thân thể mệt mỏi không chịu nổi, hắn vẫn cõng Lăng Hạ, nhưng trong nội tâm lại vui sướng vô hạn.

Đi thẳng vào bên trong, cuối cùng tìm được một dòng suối nhỏ ở trên đảo, may là nước hết sức ngọt, Ngự Chi Tuyệt nếm một cái xác định không sao liền dùng lá cây đút cho Lăng Hạ uống.

Lăng Hạ mơ mơ màng màng há mồm ra uống, hắn rất khát, bây giờ được uống nước nên có chút gấp, nước suối không kịp nuốt theo khóe môi chảy xuôi theo cái cầm duyên dáng.

Ngự Chi Tuyệt nhìn giật mình, dùng khăn thêu giúp hắn xoa xoa cằm, không nhịn được lại ấn môi tới.

Đôi môi đụng phải nơi mềm mại ấm áp, tê tê dại dại giống như mang theo một dòng điện, cũng thoải mái không nói ra được. Ngự Chi Tuyệt khắc chế không tiếp tục duỗi đầu lưỡi qua, ngay cả như vậy, hô hấp vẫn càng ngày càng nóng rực dồn dập.

Đôi môi kề nhau hồi lâu, cuối cùng hắn nhẹ nhàng lưu luyến chạm lên mắt Lăng Hạ một cái, lại tiếp cho hắn nước uống.

Trên đảo không có ma thú quá nguy hiểm, Ngự Chi Tuyệt bắt mấy con có thể ăn rồi đi nhóm lửa. Những thứ này lúc hắn lưu lạc vẫn làm nhiều, hết sức quen thuộc.

Y phục trên người hai đều ướt, may mà, trong túi đựng đồ có quần áo sạch.

Ngự Chi Tuyệt do dự một hồi lâu, rốt cuộc từ từ tháo vạt áo Lăng Hạ, cởi y phục ướt nhẹp của hắn ra.

Nhìn thấy xương quai xanh cùng ngực Lăng Hạ, Ngự Chi Tuyệt đã cảm thấy có chút mơ hồ, tay khống chế không được khẽ run lên. Hắn hít sâu một cái ngừng thở, một hơi cởi sạch sẽ y phục trên người Lăng Hạ, lại thay hắn lau lau đơn giản.

Dưới tay chính là da thịt ấm áp bóng loáng, mang theo mùi thảo dược thơm ngát, khi ngón tay hắn vô ý đụng phải đùi Lăng Hạ, trái tim thình thịch nhảy lên.

Ngày đó ôm Lăng Hạ như vậy. . . . . .

Chỉ là nghĩ đến, cái loại cảm giác nóng ran nơi bụng đó lại dâng lên.

Ngự Chi Tuyệt nhớ từ rất sớm hắn đã nhìn qua Lăng Hạ trần truồng, lúc ấy còn kinh sợ ghê tởm một chút. Nhưng bây giờ không biết tại sao, mặc dù nhìn thấy nơi nào của đối phương cũng có chút cảm giác choáng váng, thậm chí còn muốn đưa tay sờ sờ một cái, dùng răng cắn một cái. Bởi vì xương quai xanh hơi gầy giống như khêu gợi, ngực chếch nhú lên hai điểm màu hồng, hai chân thẳng thon dài. . . . . . Thậm chí ngay cả nơi ghê tởm đã từng thấy kia, cũng muốn đụng.

Ngự Chi Tuyệt dùng sức cắn môi dưới, nhắm mắt hít sâu một cái cố gắng khắc chế mình.

Hắn cẩn thận tiếp tục mặc quần áo cho Lăng Hạ, chỉ là, lúc nhìn thấy hông mềm dẻo cùng mông đầy đặn của đối phương tim lại đập nhanh một hòi, lỗ mũi cũng không hiểu vì sao nóng lên.

Không dễ dàng luống cuống tay chân mặc xong quần áo, lại tỉ mỉ sửa sang lại tóc cho Lăng Hạ, thịt nướng đã cháy hết. . . . . .

Cuối cùng, Ngự Chi Tuyệt cũng nhịn đói ôm chặt hông Lăng Hạ nằm bên đống lửa. Dù sao, không phải hắn không biết tư vị đói bụng.

Wey wey Wey, tình huống này là thế nào?

Lăng Hạ mê mang mở mắt, cảm giác mình có chút khó thở. Chờ hắn hoàn toàn tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện mình đang bị Ngự Chi Tuyệt chết tiệc ôm vào trong ngực.

Như vậy, lần này vậy mà không chết?

Dù sao trước có kia đã có kinh nghiệm không tốt, huống chi Ngự Chi Tuyệt là thiếu niên khỏe mạnh, sáng sớm phía dưới tinh thần hăng hái đứng dậy. Lăng Hạ bị hắn đỉnh mà sợ hãi, không nhịn được muốn đẩy một cái, lại quay tay lần nữa? Vẫn là đi chết càng nhanh một chút!

Chỉ là, hô hấp Ngự Chi Tuyệt lại hết sức đều đặn, vì mệt mỏi nên hô hấp có vẻ nặng nề hơn bình thường. Lăng Hạ chuyển con ngươi quan sát cảnh sắc bốn phía, dù sao trong lòng cũng hơi mê mang.

Trí nhớ cuối cùng của hắn, hình như nhìn thấy Tống Tiểu Hổ bị Chử Ấn đá ra ngoài, hắn giống như nghe thấy Ngự Chi Tuyệt hô một tiếng gì đó, tiếng gọi kia quả thật làm hắn nhớ tới tâm liền ê ẩm. . . . . .

Nhìn hòn đảo nhỏ này chỉ có hắn và Ngự Chi Tuyệt, đứa nhỏ này đến tột cùng làm thế nào cứu mình thoát khỏi tay ma đầu kia? Hơn nữa những người khác ở trên thuyền đang nơi đâu?

Hắn khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Ngự Chi Tuyệt một chút, đối phương hiển nhiên ngủ hết sức ngon lành, khóe miệng mang theo đường cong hài lòng, chỉ là, trên mặt còn có một miệng vết thương chưa khép lại.

Lòng Lăng Hạ mền nhũn, ngưng động tác, lẳng lặng để Ngự Chi Tuyệt ôm, chắc lần này Ngự Chi Tuyệt cũng không có động tác gì quá đáng.

Hắn có chút dở khóc dở cười, nhưng tính ra thì có chút may mắn, may mình không chết. . . . . .

Chết tại đây, trước mặt hai đứa bé thì quá tàn nhẫn.

Đợi đến lúc Ngự Chi Tuyệt tỉnh lại thì đã gần trưa.

Ánh mặt trời xuyên qua tán lá cây loang lỗ đung đưa, Lăng Hạ buồn cười nhìn ánh mắt trẻ con mơ hồ của nhân vật phản diện đại nhân, cười híp mắt nói: “Ngủ ngon sao? Vết thương trên người còn đau không?”

Gần như nhìn thấy rõ con ngươi sáng tỏ của đối phương, phản chiếu rõ vẻ mặt đờ đẫn của mình. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt giật mình trong lòng một cái, mặt không khống chế nóng được nóng lên.

Hắn hừ một tiếng rất nhanh lật người ngồi dậy, dùng hành động che giấu nhiệt độ trên mặt: “Mấy vết thương nhỏ này đương nhiên không đáng để tâm, ngược lại là ngươi, quá vô dụng! Ngươi dám chết lần nữa thử xem!”

“. . . . . .” Lăng Hạ nhìn hắn xù lông, cảm thấy đáng yêu nói là không nên lời, hắn thật muốn đưa tay sờ sờ đầu Ngự Chi Tuyệt. Hắn chẳng nghe được, mặc dù Ngự Chi Tuyệt cố ý dùng giọng điệu nguội lạnh, nhưng câu cuối cùng kia lại mang theo run rẩy khó có thể phát giác.

Lăng Hạ từ từ ngồi dậy nói: “Làm sao đệ cứu được ta ra ngoài? Tiểu Hổ và A Ly đây?”

Trong truyện Tống Tiểu Hổ gặp nguy hiểm đếm không xuể, mỗi lần đều vật hi sinh lớn nhỏ bên người hắn hoặc nhân vật phản diện chết thay, bản thân hắn lại thăng cấp, cho nên Lăng Hạ cũng không lo lắng.

Ngự Chi Tuyệt nhíu mày: “Trước đừng nghĩ mấy chuyện này, bây giờ ngươi cảm thấy thế nào? Ta đi tìm chút ăn.”

Lăng Hạ nhanh chóng níu hắn lại, lấy ra ít thuốc chữa thương từ không gian: “Những loại thuốc này tốt hơn thuốc của Phái Thiếu Dương, A Tuyệt, đệ qua đây.”

Ngự Chi Tuyệt bị hắn lôi kéo dừng tay, thân thể như bị khống chế ngoan ngoãn ngồi xuống, mặc cho Lăng Hạ dùng mấy thứ đan dược không biết tên bôi trét trên mặt hắn.

Ngón tay Lăng Hạ dính thuốc trị thương rất nhẹ nhàng thoa lên vết thương của Ngự Chi Tuyệt, nơi bị thuốc trị thương bôi lên lành lạnh, cảm giác cay nóng đau đớn giảm đi rất nhiều. Nhưng vì khoảng cách gần bị hô hấp nhỏ nhẹ của đối phương thổi lất phất lên da thịt, càng lúc càng nóng, mang theo tê dại làm người ta không biết xử lý thế nào. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt dường như khống chế không được mà muốn đưa tay ôm lấy Lăng Hạ, giống như tối hôm qua, hôn môi cùng mắt hắn, nhưng rốt cuộc vẫn phải nhịn xuống.

Không biết tại sao, hắn có dự cảm nếu như làm vậy, Lăng Hạ sẽ rất tức giận rất tức giận . . . . . .

Nướng xong thịt, hai người cầm lên ăn. Ngự Chi Tuyệt nói đơn giản tình huống một chút, cũng không nói biến hóa trên người mình, chỉ nói thời tiết chợt biến, hắn thừa dịp Chử Ấn chưa chuẩn bị đoạt lại Lăng Hạ, những người còn lại đều bị cuốn vào vòng xoáy.

Hắn len lén thử gọi sức mạnh xa lạ này, nhưng không lần nào thành công.

Ngự Chi Tuyệt cũng nghĩ tới việc nam tử mặc áo hồng làm cho người ta chán ghét đó có quan hệ với cha mình? Sức mạnh này cũng có liên quan tới ông sao? ?

Hắn u mê nhớ lại, những nữ nhân kia mỗi lần nhắc tới mình đều là “Nghiệt chướng” “Tạp chủng” , nói cha mình là súc sinh. Mà mẹ, chỉ xa xa thấy mình liền lạnh lùng tránh đi.

Hắn chỉ gặp cha một lần, cũng là khi ông chết dưới tay nữ nhân lạnh lùng đó.

Tim Ngự Thiên cắm kiếm nhưng lại cười vô cùng vui vẻ. Trước khi chết ông rút kiếm ra, phản kích một cái đâm trúng trái tim nữ nhân kia, dùng giọng rất nhẹ nhàng nói: “Ta vẫn không bỏ được nàng . . . nàng đi với ta ta mới an tâm.”

Ngay cả Ngự Chi Tuyệt không hiểu rắc rối giữa bọn họ cũng có thể nhìn ra, người cha này của hắn dù lúc ấy bị trọng thương vẫn mạnh đến nỗi làm cho người ta kinh sợ, dù diệt cả Thánh Nữ Phong cũng có thể.

Nhưng tại sao ông lại lựa chọn để nữ nhân kia đâm trúng mình?

Khi đó Ngự Chi Tuyệt không hiểu, bây giờ đã hơi hiểu.

Hơn nữa khi hắn nhìn thấy Lăng Hạ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người khác. . . . . .

Lăng Hạ tỉ mỉ bôi xong thuốc lên vết thương cho Ngự Chi Tuyệt, có chút lo lắng nhìn mặt biển: “Hi vọng tiểu Hổ và A Ly đều bình yên vô sự.”

Ngự Chi Tuyệt dùng sức cắn môi dưới, dùng giọng trầm thấp nói: “Sẽ không có chuyện, chỉ là, không biết làm sao rời đi thôi.” Thật ra thì, hai người có thể ở mãi chỗ này cũng rất tốt. . . . . .

Ánh mắt Lăng Hạ chợt sáng lên, kích động đứng dậy: “A Tuyệt, có thuyền!”

Ngự Chi Tuyệt híp mắt nhìn sang, quả nhiên phát hiện tung tích của thuyền.

Lăng Hạ nhìn hai bên một chút, lượm một đống củi khô chất thành một đống đốt. Động tác của hắn vội vàng, trước mắt tối sầm lại, thiếu chút nữa lại ngã quỵ rồi.

Ngự Chi Tuyệt cau mày nhanh chóng đỡ hắn, tiện tay chém đứt mấy gốc cây chất thành một đống, khói đen rất nhanh bay lên cao trên không trung.

Chiếc thuyền kia chậm rãi đổi hướng, trực tiếp đi tới bên này.

Lăng Hạ lấy lại tinh thần, hải vực này hỗn loạn, hắn và Ngự Chi Tuyệt đều bị thương, đương nhiên mọi sự phải cẩn thận.

Thuyền kia đi rất nhanh, Lăng Hạ liếc mắt đã cảm thấy không tốt lắm —— sao người trên thuyền ăn mặc trang phục kỳ dị như vậy? cờ xí của thuyền buồm cũng là của môn pháo hắn chưa từng thấy qua . . . . .

Trên cột buồm cao có một thiếu nữ đang ngồi, da hơi đen đôi môi hơi dầy, ăn mặc có chút tương tự với dân tộc thiểu số, y phục trên người sẻ năm sẻ bảy, đầu cắm hai cây cọng lông chim màu xanh dương, cũng là một mỹ nhân.

Nàng phách lối ngúng nguẩy hai chân bắt tréo, lướt qua đánh giá hai người trên bờ ánh mắt liền sáng lên, dứt khoát lật người từ trên cột buồm nhảy xuống, chống eo thon cuồng tiếu mà nói: “Quá tốt, hai cọng cỏ non, nơi đây lại có hai con dê béo!”

Giọng điệu này, kiểu tóc này, cách ăn mặc này. . . . . .

Trước mặt Lăng Hạ bỗng tối sầm, sá, chẳng lẽ hắn không gặp mấy em gái trong hậu cung của nhân vật chính thì sẽ bị bệnh chết sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.