Kế Hoạch Xuyên Không Của Vật Hi Sinh Cải Tạo Nhân Vật Phản Diện

Chương 42: Q.2 - Chương 42: Chương 13




Tổng thể mà nói, Lăng Hạ đã gặp vài em gái trong hậu cung của nhân vật chính, Thủy Vũ điêu ngoa, Phong Lạc chững chạc, Thủy Linh cơ mẫn, nhưng vị ăn mặc kỳ lạ này tên là Khắc Lan Mẫn Bạch, còn là loại. . . . . . Cuồng dã.

Đúng, vị này em gái rất hán tử. Cực kỳ mấu chốt chính là, nàng cũng là người tu ma đạo, hơn nữa thực lực mạnh cực kỳ, còn am hiểu nuôi cổ thuật cùng thể thuật, nếu không thì cũng chẳng dám ở địa bàn chính phái làm Hải Tặc hoành hành bảy tám năm.

Hình như, trong truyện nàng muốn cướp nhân vật chính nhỏ hơn nàng ba bốn tuổi làm lão công? . . . . . .

Cho nên mới nói, khẩu vị nhân vật chính tạp đến cỡ nào a! Lăng Hạ chẳng cảm thấy thuần phục được vị bá vương này có gì tốt.

Lúc khóe mắt Lăng Hạ co giật nghĩ lại kịch tình, Khắc Lan Mẫn Bạch đã nhảy xuống thuyền.

Nàng đỉnh đạc lắc lư đi tới trước mặt hai người, nắm một cây gậy vàng mang uy hiếp sáng ngời: “Ừ, thức thời thì thứ giao hết những thứ trên người ra đây.”

Ngự Chi Tuyệt cười lạnh, lại bị Lăng Hạ vỗ vỗ bả vai.

Lăng Hạ không muốn chọc vị đại tiểu thư cả người đầy độc này, huống chi hắn và Ngự Chi Tuyệt đều bị thương. Hắn ném túi đựng đồ qua, bình tĩnh nói: “Cô nương, vậy được rồi chứ?”

Khắc Lan Mẫn Bạch quơ quơ, biết bên trong không có nhiều đồ, mang theo mấy phần vô lại nói với Ngự Chi Tuyệt: “Ngươi.”

Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng ném túi đựng đồ qua, trong mắt khó nén chán ghét, đương nhiên hắn không thèm để ý những vật ngoài thân này.

Dù sao Ngự Chi Tuyệt cũng là đại đệ tử phái Thiếu Dương, trong túi đựng đồ gì đó so với Lăng Hạ đúng là phong phú hơn nhiều, đá năng lượng các cấp độ, đan dược, linh thảo, pháp khí, cái gì cần có đều có.

Khắc Lan Mẫn Bạch tiện tay dắt hai túi đựng đồ vào đai lưng. Đối phương phối hợp như vậy, nàng lại cảm thấy không thú vị, vì vậy mang theo vài phần hài hước quét Lăng Hạ từ đầu đến chân một lần: “Trên người ngươi không còn giấu gì chứ? Chi bằng để ta lục soát một lần.”

Nàng tử tế đánh giá, lúc này mới phát hiện thanh niên trước mắt hết sức đáng xem, thiếu niên bên cạnh hắn mặc dù tuổi còn nhỏ một chút nhưng tướng mạo cũng tuấn tú hiếm thấy.

Con ngươi xem thường của Khắc Lan Mẫn Bạch sáng lên, cười hì hì nói: “Dù sao các ngươi người không có đồng nào cũng không thể rời đảo này, ta tiện tay làm người tốt, tiễn các ngươi trở về.”

Nhìn ánh mắt phát ra lục quang rõ ràng của nữ hán tử, khóe miệng Lăng Hạ bắt đầu co giật.

Dường như cô em gái này, nam nữ không kỵ đều ăn hết. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt không nhịn được nắm linh mộc kiếm, lạnh lùng nói: “Không cần.”

Lăng Hạ vội vàng níu vạt áo của hắn lại, Khắc Lan Mẫn Bạch mạnh hơn Bích Vân nhiều, bọn họ có thể tránh liền tránh. Hắn nhìn Khắc Lan Mẫn Bạch hòa khí cười cười: “Đa tạ ý tốt của cô nương, chẳng qua huynh đệ ta phụng lệnh sư phụ tu hành ở chỗ này, đương nhiên không dám cãi lời sư phụ rời đi.”

Khắc Lan Mẫn Bạch cười duyên một tiếng, liếc mắt nhìn ngọn lửa chưa kịp tắt cách đó không xa một cái nói: “Vậy sao? Vậy ta không buộc hai vị nữa.”

Nàng vung tay lên, hai tráng hán về trước trên thuyền, nàng cũng chậm rãi quay đầu lại.

Chỉ là, đợi lúc nàng nhảy lên thuyền một cái, Lăng Hạ liền quát to một tiếng: “Cô nương dừng bước!”

Hắn bi phẫn nhìn chung quanh một chút, không biết từ nơi nào nhô ra mấy trăm con côn trùng có cánh màu xanh lá quỷ dị, hoảng sợ động cũng không dám động.

Hắn là dược người không sợ độc, nhưng những thứ này miệng có gai nhọn dài nhỏ, nhìn một cái lòng liền đau a!

Hơn nữa nếu làm Ngự Chi Tuyệt bị thương. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt híp mắt nhìn những con côn trùng ghê tởm kia, sát khí trên người đột nhiên tăng vọt.

Hắn dùng lực tinh thần bao phủ hai người, trên thân kiếm chậm rãi vận hàng năng lượng hệ thủy, bức những con côn trùng kia lui vài mét.

Tinh thần Khắc Lan Mẫn Bạch chấn động cười nói: “Ừ, vậy mới thú vị!”

Nàng thuấn thân một cái đã xuất hiện trước mặt hai người.

“Ngươi rất tốt.” Khắc Lan Mẫn Bạch vung vẫy song côn trong tay, cười nhìn chằm chằm Ngự Chi Tuyệt nói: “Cùng tỷ tỷ chơi một chút đi.”

Chưa kịp tiêu hóa giọng điệu nhẹ nhàng như vậy, không đợi Lăng Hạ từ chối, Ngự Chi Tuyệt đã tung người tiến lên vung một tảng băng nhọn ra ngoài.

Lăng Hạ căng thẳng nhìn, theo tính tình của Khắc Lan Mẫn Bạch hẳn sẽ không giết Ngự Chi Tuyệt, nhưng đứa nhỏ này chịu nhục là điều tất nhiên. Dù sao, trong truyện lúc Tống Tiểu Hổ mười sáu mười bảy tuổi còn bị nữ hán tử kinh khủng này bắt một lần —— dĩ nhiên, có liên quan đến việc nhân vật chính ngoan cường không đánh nữ nhân.

Sau nửa canh giờ, Lăng Hạ im lặng đau lòng cõng Ngự Chi Tuyệt thương tích khắp mình, từ từ lên thuyền hải tặc.

Dù sao thương thế của Ngự Chi Tuyệt chưa lành, Khắc Lan Mẫn Bạch là thiên tài thể tu nổi danh ma tu đạo, từ nhỏ đã tu hành, Ngự Chi Tuyệt nhỏ hơn so với nàng mấy tuổi, mặc dù chống đỡ một canh giờ vẫn bại, linh mộc kiếm bị gãy thành mấy đoạn. Dĩ nhiên, Khắc Lan Mẫn Bạch cũng bị Ngự Chi Tuyệt đá gảy hai cái xương sườn.

Vốn là ngọn đảo cây cối mọc um tùm giờ đã bị phá hủy. . . . . . Lực chiến đấu thật đúng là kinh khủng. Nếu không phải tráng hán to đùng đó đúng lúc nhấc hắn lên thuyền, đoán chừng cũng sẽ bị liên lụy.

Lăng Hạ cẩn thận xoa xoa vết máu cho Ngự Chi Tuyệt, chán nản thở dài.

Hắn thật là quá yếu. . . . . . Luôn nhìn hai đứa bé này bị thương, chẳng ra dáng một người anh gì cả.

Tráng hán dẫn hắn đến một căn phòng nhỏ trên thuyền, lại đưa cho một cái bình nhỏ cười hì hì nói: “Thuyền trưởng nói nàng chọn trúng tiểu tử này, chuẩn bị cưới hắn về làm vị hôn phu. Ngươi tốt nhất nên chăm sóc hắn, trước mắt đem Ngọc Thiềm này cho hắn ăn, mấy ngày sau sẽ gặp khỏi hẳn.”

“. . . . . .” Lăng Hạ cứng đờ nhận lấy cái bình nhỏ đó, khóe mắt co giật một trận.

Nhổ vào, đây là tình tiết gì vậy hả!

Chẳng lẽ câu truyện lừa đảo ngựa đực này sẽ phát triển thành nhân vật phản diện và nhân vật chính vì em gái mà trở mặt thành thù, khoa trương giả tạo thế sao?

Chờ hán tử lui ra, Lăng Hạ mở bình ra, chỉ nhìn thoáng qua liền trực tiếp ném thẳng xuống biển —— thứ bên trong vừa nhìn liền ghê tởm không thôi, ăn vào không bị độc chết chứ?

Hơn nữa, đoán chừng thuốc gì cũng không tốt bằng dược người hắn. . . . . .

Lăng Hạ đem Ngự Chi Tuyệt ôm đầu vào trong ngực, hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí dùng Tiểu Đao nhẹ nhàng vạch một đường trên ngón tay, dòng máu hồng sắc kiều diễm liền phun ra. Cái loại hành động tự tổn thương mình này nếu là hắn trước kia nhất định sẽ làm không được. . . . . . Cho nên mới nói, ở Dị Giới nguy hiểm này có bao nhiêu khổ a!

Mùi máu của dược người cực kì nhạt, nhưng Ngự Chi Tuyệt trong hôn mê lại không biết uống.

Lăng Hạ có chút nóng nảy thở nhẹ nói: “A Tuyệt? Tỉnh.”

Hắn vốn mất máu quá nhiều, bây giờ đầu choáng váng một trận.

Ngự Chi Tuyệt hiển nhiên tổn thương nội tức vô cùng nặng, xương có thể cũng bị tổn thương, nghe hắn la lên lông mi chỉ hơi run rẩy, lại không mở mắt ra.

Lăng Hạ thở dài, đặt ngón tay bên miệng Ngự Chi Tuyệt, nhẹ nhàng vạch ra hàm răng của hắn, máu uốn lượn rất thuận lợi chảy vào miệng Ngự Chi Tuyệt.

Dòng máu mát mẻ mang theo vị thảo dược chảy vào miệng Ngự Chi Tuyệt, Ngự Chi Tuyệt theo bản năng ngậm lấy ngón tay trong miệng, tham lam dùng đầu lưỡi mút vào.

Bị đầu lưỡi nhẵn mềm linh hoạt cuốn lấy ngón tay thật chặt, một loại cảm giác kỳ dị tê dại xông thẳng vào đại não, Lăng Hạ không nhịn được sợ run, thiếu chút nữa rút tay về.

Cuối cùng hắn cũng nhẫn nại chờ miệng vết thương ngừng máu mới rút ngón tay về, mặt đã hơi nóng rồi.

Sá! Mặc dù hắn vẫn xem Ngự Chi Tuyệt là đệ đệ của mình, nhưng đây cũng quá không thuần khiết rồi.

Thân nhiệt Ngự Chi Tuyệt từ từ thay đổi, sốt cao, máu dược người phát huy hiệu quả cũng cần phải trải qua một đoạn thời gian ngắn. Lăng Hạ băng bó đơn giản, dựa vào Ngự Chi Tuyệt mơ mơ màng màng nhắm hai mắt lại.

Trong giấc mộng, hắn cảm thấy hình như có người vẫn nhìn hắn chăm chú, ánh mắt kia dường như có cảm xúc, có lúc hết sức dịu dàng, có lúc lại nguy hiểm khiếp người. Hắn rất muốn nhìn một chút xem là ai, lại buồn ngủ mở mắt không ra.

Rồi sau đó hắn cảm thấy có vật thể ấm áp mềm mại nhẹ nhàng chạm lấy bờ môi của hắn, mang theo vài phần vụng về cùng thận trọng thử dò xét, như tơ mềm mịn êm ái.

Loại hơi thở mát mẻ này giống như đã từng quen biết, cảm giác đụng chạm hết sức tốt.

Có phải giống như giấc mộng trước kia?

Có lẽ là thời gian quá dài không phát tiết, cho nên mới làm mộng xuân. . . . . .

Lăng Hạ mơ mơ màng màng há mồm ra, không nhịn được đáp lại, thậm chí còn chủ động dẫn đầu lưỡi gần như đờ đẫn của đối phương vào trong miệng của mình.

Từ rất sớm hắn đã một thân một mình, có lẽ trong tiềm thức chỉ hy vọng có thể tìm được người thân mật như vậy thôi. . . . . .

Vừa mới bắt đầu hàm răng hai người vì không quen nên va chạm mấy cái, sau có lẽ thời gian hôn đủ dài, từ từ hưởng thụ, vành tai và tóc mai chạm vào nhau trằn trọc, mặt cả hai đều nóng.

Tiếng ái muội triền miên, giống như chân thật vang bên tai. . . . . .

Ngay cả khi biết là mộng, Lăng Hạ vẫn càng ngày càng tậm trung, nhịp tim đột nhiên gia tốc, không nhịn được phát ra một tiếng than thở thoải mái thỏa mãn. Đối phương giống như cũng rất kích động, ôm hắn càng ngày càng chặt, có thể cảm giác được tay cùng tâm của đối phương đều khẽ phát run.

Lăng Hạ dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập cùng nhịp của hai người khi dán chặt chung với nhau.

Cho đến lúc tay Lăng Hạ vô ý chạm vào ngực của đối phương, mới giật mình ——em gái trong mộng, ngay cả khi không thấy rõ tướng mạo, tại sao ngực lại thế này?

Nhưng hắn thật sự quá mệt mỏi, liền mơ mơ màng màng thoáng hiện ý niệm này, rất nhanh rơi vào mê mang.

Đợi đến khi Lăng Hạ tỉnh lại, đã là buổi tối.

Ngự Chi Tuyệt thẳng lưng ngồi bên cạnh hắn, nhìn thấy hắn tỉnh lại mặt mất tự nhiên vặn vẹo, mơ hồ mang chút tức giận: “Tại sao lại để ta uống máu của ngươi? Không biết ngươi mất máu quá nhiều sao?”

Lăng Hạ nhàn nhạt cười nói: “Ta cũng không muốn cứ liên lụy A Tuyệt a, may nhờ còn chút máu để dùng.”

“. . . . . . Ta chưa từng nói ngươi sẽ liên lụy ta!” Ngự Chi Tuyệt dường như nổi đóa.

Thua trong tay một nữ nhân hắn đã cảm thấy vô cùng nhục nhã rồi, tỉnh lại nhìn thấy sắc mặt Lăng Hạ tái nhợt cùng cổ tay quấn băng càng thêm tức nghẹn.

Lăng Hạ không nhịn được sờ sờ tóc hắn: “Ta hiểu rõ, nhưng ta lại muốn làm gì đó cho A Tuyệt a.”

Ngự Chi Tuyệt mặc hắn xoa đỉnh đầu, nhỏ giọng nói: “Ngươi chớ xía vào nhiều chuyện như vậy, dưỡng thương cho tốt, nữ nhân kia cũng bị thương. Trên chiếc thuyền này tổng cộng có chín người, ta sẽ tìm thời cơ thích hợp đoạt thuyền, ngươi không phải lo lắng.”

Hắn nói hết sức tự nhiên, nhưng giọng nói ẩn hiện sát khí, Lăng Hạ nghe vậy trong lòng cả kinh. Hắn đang muốn hỏi rõ ràng, đột nhiên nghe bên ngoài mơ hồ truyền đến âm thanh quen thuộc: “Nữ nhân đáng chết này! Buông ta ra!”

Là Tống Tiểu Hổ! Lăng Hạ vội vàng đỡ Ngự Chi Tuyệt đứng lên, từ cửa sổ hướng ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Tống Tiểu Hổ đang bị trói gô rớt tại cột buồm bên ngoài.

Khắc Lan Mẫn Bạch phơi bày bả vai quấn băng, vẫn cười hết sức phách lối, dùng cây gậy khơi cằm Tống Tiểu Hổ lên nói: “Xem ngươi cũng không tệ lắm, gả cho ta làm vị hôn phu đi.”

Wey wey Wey em gái, ngươi nói cái gì vậy? Muốn đem hai người có mị lực giá trị lớn nhất bỏ vào túi hết sao, biến tình tiết thành nữ tôn sao?

Lăng Hạ im lặng triệt để.

Khi hắn do dự bây giờ có phải lúc thích hợp đi ra ngoài hay không, mắt trong lúc vô tình quét qua bóng dáng nhỏ yếu màu trắng bên người Khắc Lan Mẫn Bạch. Thiếu nữ này tóc đen tán lạc phủ xuống gò má cực đẹp, ngay cả khi tay bị trói ở phía sau, thân hình nhếch nhác, vẫn có thể thấy được phong cách xuất trần thoát tục của nàng.

Ngay cả khi chưa từng gặp mặt, tim của Lăng Hạ trong nháy mắt dường như nhảy ra khỏi lồng ngực, thậm chí kích động đầu đụng một cái vào khung cửa sổ——rốt cuộc nữ thần cũng xuất hiện!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.