Ngã tư đường, phía trước là đèn đỏ, xe dần dần dừng lại, bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Trong giây lát, Lệ Tịnh Lương rời tay khỏi vô lăng, ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng chạm vào gó mà của cô, giọng điệu dịu dàng, mang theo sự trấn an, lập tức đánh bại Hạ Tuyền tơi bời trong nháy mắt.
”Hugh Bennett của bộ tư pháp Hoa Kì đã từng nói, chính nghĩa luôn đến trễ, nhưng không hề vắng mặt, bạn sẽ không bao giờ bị oan.”
Sau đó nhẹ rời ngón tay, đi tới đỉnh đầu của cô, vỗ nhè nhẹ một cái, rồi nhanh chóng thu lại, tiếp tục chuyên chú lái xe.
Hạ Tuyền đã quên mất phải hỏi anh định đưa cô đến đâu, cô giơ tay lên chạm vào những nơi mà anh vừa mới lướt qua trên mặt mình, cặp mắt xinh đẹp không nháy mắt nhìn chằm chằm vào gò má nghiêm túc của anh, vẻ mặt có chút đờ đẫn.
Hình như vào bất kỳ thời điểm nào anh đều mê người như vậy, vĩnh viễn đều là áo sơ mi tinh tế, khuy tay áo tinh xảo, bộ tây trang màu sắc trầm ổn mà có sức quyến rũ, phong độ không thể chê được vào đâu cùng với sự thông minh khi bày mưu tính kế, giống như chỉ cần có anh ở đây, thì chuyện gì cũng không sao cả hết vậy.
Đây không phải là người đàn ông mà Hạ Tuyền cô muốn sao?
Vào vô số đêm khuya, cô cũng đã từng có những mộng tưởng thiếu nữ này, trong lòng luôn luôn định ra tiêu chuẩn của một nửa kia cho tương lai, nhưng rồi lại cảm thấy tự ti, vì mình không xứng với một người đàn ông tốt như vậy.
”Lệ Tịnh Lương.”
Cô chợt mở miệng, kìm lòng không được mà gọi anh một tiếng.
Tầm mắt của anh lạnh nhạt quét qua gương mặt xinh đẹp của cô, cô nhìn thẳng vào anh mấy giây, sau đó thu hồi tầm mắt cúi đầu, không nói gì nữa, nhưng mà trong lòng lại âm thầm bổ sung đầy đủ câu nói còn lại.
Lệ Tịnh Lương, làm sao bây giờ, em thật sự muốn yêu anh?
Thật ra thì điều này rất thực tế, không có một nữ minh tinh nào là không muốn gả vào gia đình hào môn, nhưng mà gả vào hào môn rồi thì có gì tốt cơ chứ? Với thân phận và địa vị của Lệ Tịnh Lương mà nói, thì chỉ sợ rằng dù cô có dốc sức cả đời cũng không thể nào trèo cao như vậy được, cô rất rõ ràng những điều này, nhưng trái tim vẫn không nhịn được mà liên tục nhảy lên, cũng không thể nào ngăn cản được sự tưởng tượng không ngừng hiện lên trong đầu cô, tưởng tượng rằng có lẽ anh sẽ thuộc về cô chăng?
Xe từ từ dừng lại bên ngoài một nhà hàng kiểu Âu vô cùng thần bí, Lệ Tịnh Lương tắt máy xe, rồi nhìn về phía ghế lái phụ.
”Xuống xe.”
Hạ Tuyền vẫn không nhúc nhích, lúc này mới hỏi: “Anh mời tôi ăn cơm sao?”
Anh liếc nhìn ra ngoài cửa xe, có ẩn ý nói: “Thời gian không còn sớm nữa.”
Hạ Tuyền ngó ra ngoài cửa sổ theo anh, sắc trời cũng đã dần dần tối lại, đúng là nên ăn cơm rồi, nhưng mà sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô còn có thể có lòng dạ để ăn cơm sao?
”Tôi không ăn đâu, hôm khác còn có buổi quay thử nữa, phải giữ dáng người.” Cô vội vàng nói xong, cúi đầu tránh né tầm mắt của anh, “Nếu như Lệ tiên sinh nguyện ý, vậy thì có thể đưa tôi về nhà không.”
Lệ Tịnh Lương tựa vào ghế ngồi yên lặng nhìn chằm chằm vào cô, giống như là đã nhìn thấu được cô đang chột dạ vì chuyện gì.
Hai cánh tay anh ôm ngực, trầm mặc một lúc rồi sau đó hỏi cô: “Nếu em là một con chim kinh cức, en sẽ lựa chọn dùng cả một đời để tìm kiếm cây mận gai kia, đứng ở trên đỉnh cất cao tiếng hót vang, sau đó chết đi, hay là sẽ lựa chọn buông tha những thứ này, mà đi tới một nơi ổn thỏa để sống tiếp?”
Hạ Tuyền rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn thẳng anh, đôi mắt xếch thon dài của anh mặc dù đã bị tấm mắt kính che lại nhưng vẫn giống như có thể nhìn thấu lòng người như cũ.
Dời tầm mắt đi, Hạ Tuyền nhỏ giọng nói: “Nếu làm một con chim kinh cức, mà buông tha sứ mệnh của chính mình để trải qua một cuộc sống không hề khác biệt gì so với những loài chim khác, thì còn có ý nghĩa tồn tại nào nữa?”
Lệ Tịnh Lương chậm dần âm thanh lại, giống như là đang hướng dẫn nói: “Ý em là sẽ tìm một cây mận gai để hót ở trên đó đến hết đời, hơn nữa dù cho cả đời em cũng không tìm được cây mận gai đó, thì em vẫn sẽ tiếp tục tìm sao?”
Hạ Tuyền khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói: “Nhưng tôi không phải là một con chim kinh cức.”
Đúng vậy a, vậy thì như thế nào, coi như khi đạt được mục đích thì mai sau sẽ cô độc chết đi, nhưng như vậy thì có sao chứ? Coi như biết rõ con đường phía trước sẽ nhấp nhô, biết rõ nếu như đạt được mục đích thì cũng sẽ chỉ càng làm cho con đường phía trước trở nên thêm trống rỗng và mịt mù mà thôi, nhưng vẫn hướng về phía đó mà đi, bởi vì đó là ý nghĩa tồn tại của cô.
Lệ Tịnh Lương hình như lắc đầu một cái, không nói chuyện nữa, yên tĩnh lái xe chở cô về nhà.
Đang nửa đường đi, Hạ Tuyền đột nhiên sửa lại địa chỉ, nói cô muốn đến nơi của người đại diện, bây giờ cô đang ở trên đầu sóng ngọn gió, nên không thể nào trở lại chỗ của mình được. Lệ Tịnh Lương vẫn trầm mặc, chỉ dựa theo yêu cầu của cô mà thay đổi phương hướng, lái về phía một địa điểm khác.
Khi xe dừng lại ở dưới tầng nhà Hứa Cách Phỉ, Hạ Tuyền lấy túi xách chuẩn bị xuống xe, cô đã đeo sẵn kính râm cùng với khẩu trang, sau khi trang bị đầy đủ trông cô như một dũng sĩ chuẩn bị ra trận, có đầy đủ năng lực và sự tự tin để đánh bại tất cả kẻ địch, cô như vậy, thật sự là vô cùng tỏa sáng.
Bỗng nhiên, cô vốn định xuống xe lại chợt dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía Lệ Tịnh Lương cũng đang nhìn cô chằm chằm, hình như có chút do dự, một lát sau mới lấy khẩu trang xuống, rướn người về phía trước ôm anh một cái, rồi thuận tiện lưu lại một nụ hôn trên gương mặt anh.
”Thời gian này em rất bận, đoán chừng sẽ không có thời gian để liên lạc với anh, anh cũng đừng nên vì vậy mà quên em nha.”
Cô thân mật cọ cọ chóp mũi của anh, dịu dàng nói.
Lệ Tịnh Lương không hề né tránh, rũ mắt liếc nhìn lông mi thật dài của cô, âm thanh khàn khàn.
”Em biết rõ rằng mình sẽ không xuất hiện vì bận, vậy mà vẫn còn muốn tôi nhớ em sao.”
Hạ Tuyền chợt muốn nói với anh những điều thật lòng.
Cô trở lại ghế lái phụ, vuốt vuốt mái tóc dài nói: “Thật ra thì chúng ta đều rất rõ ràng rằng, mặc kệ trong tương lai anh có thích em, hay là em có thể có được anh hay không, thì chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn không thể nào thật sự ở chung một chỗ, sự chênh lệch giữa chúng ta quá lớn, hơn nữa em cũng thật sự không muốn trèo cao, nếu đã như thế, thì tại sao khi còn có thể ở cạnh nhau như bây giờ, không cho em được hưởng thụ một chút ngọt ngào đi, được chứ?” d.đ.l.q.đ.tiểu ốc
”Nếu đã biết trước rằng sẽ không có kết quả thì tại sao lại muốn tiếp tục? Chờ đến khi những nỗ lực phải trả giá vì tình cảm rời đi, thì chẳng phải càng thêm khó chịu hơn sao.”
Giọng điệu của snh ý vị sâu xa.
Hạ Tuyền nhàn nhạt cười một tiếng, mặc dù nhìn từ bên ngoài thì cô chỉ là một người phụ nữ xinh đẹp nhu nhược, nhưng thật ra sâu trong lòng cô lại là một siêu nhân.
”Anh sẽ không hiểu đâu, mặc dù kết cục rất bi thảm, nhưng em lại tình nguyện yêu một người mà em không chiếm được, cũng không cần có bất kỳ người nào yêu em cả.” Dứt lời, cô liền không chút lưu luyến, đẩy cửa xe ra rồi vội vàng rời đi.
Hạ Tuyền không quay đầu lại, nên không có phát hiện ra xe của Lệ Tịnh Lương đỗ lại ở đó thật lâu cũng không hề rời đi. Thật ra thì cách nhìn sự việc của cô và Lệ Tịnh Lương có rất nhiều điểm bất đồng, ví dụ như với quan sát của Lệ Tịnh Lương, thì cử chỉ của cô quá mức vội vã, quả thật là bất chấp tất cả, anh cùng với cô hoàn toàn khác biệt, bất luận là về phương diện nào đi chăng nữa, mặc dù không thể lý trí giải quyết vấn đề tình cảm, nhưng anh vẫn phải trải qua suy nghĩ kỹ lưỡng rồi mới bắt đầu tiến hành.
Sắc trời dần dần tối đen, Lệ Tịnh Lương ngồi ở trong xe hồi lâu không hề nhúc nhích, chờ đến khi màn đêm hoàn toàn phủ xuống, thid anh mới lái ô-tô rời đi.
Mấy ngày sau đó, Hạ Tuyền làm đúng như lời cô nói không hề liên lạc với anh nữa, thỉnh thoảng Lệ Tịnh Lương cũng sẽ đi đến giải trí Trung Hoa một lúc, để làm thỏa mãn lòng dạ bé nhỏ của mấy tên nịnh nọt, nhưng lần nào cũng không gặp được cô
Anh cũng không phải là hoàn toàn không có tin tức của cô, vì ít nhất trên các tạp chí vẫn có những bát quái về tin tức của cô. Cảnh sát thông qua tài xế của Hạ Tuyền điều tra ra được chuyện này có liên quan đến Diệp Minh Tâm, nên đã bí mật dẫn cô ta đi để hỗ trợ điều tra.
Diệp Hân đã sớm biết chuyện này, nên cũng chuẩn bị sẵn tâm lý để đối phó, Hạ Tuyền luôn một mực chờ đợi ông ta chủ động tới tìm cô, nhưng ông ta không có, ông ta giống như không hề có ý định muốn trông nom chuyện này vậy, mặc dù Lương Ngâm vợ của ông ta ầm ĩ đòi đến công ty, yêu cầu ông ta ra mặt vì con gái, nhưng ông ta vẫn luôn chỉ nói một câu: làm sai việc gì thì nên chịu phạt việc đó.
Nghe thử xem, thật đúng là một câu nói chính nghĩa làm sao, nếu như không phải là do lúc xế chiều ông ta đã tới tìm Hạ Tuyền để gặp mặt, thì có khi ngay cả Hạ Tuyền cũng sẽ nghĩ rằng ông ta muốn đổi tính.
”Rất cảm ơn Hạ tiểu thư vì đã nể mặt Diệp mỗ đi đến nơi hẹn.” Diệp Hân đứng lên, tao nhã lễ phép nói, “Tôi thay mặt con gái tôi làm chuyện sai lầm mà nhận lỗi với cô.” Anh cúi người chào.
Hạ Tuyền ngồi ở trên ghế, ngay cả kính râm cũng không thèm tháo ra, chỉ nói là: “Diệp tổng là trưởng bối, không cần thiết phải thay mặt con cái làm chuyện sai lầm mà nói lời xin lỗi đâu.”
”Không dạy được con là lỗi của cha.” Diệp Hân nói xong, liền ngồi đối diện với cô, trực tiếp nói vào trọng điểm, “Hạ tiểu thư cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, lần này tôi hẹn cô gặp mặt, là vì không muốn để cho đám cảnh sát kia đả động đến Tâm Tâm.”
”Diệp tổng có dặn dò gì sao?”
Mặc dù cách dùng từ rất nhún nhường, nhưng nét mặt của cô lại không hề có một chút nhún nhường nào cả, cô hất cằm, kiêu ngạo như vậy, mặc dù loại hình tượng bất nhã này gần như có thể hoàn toàn hủy hoại một nữ minh tinh, nhưng trông cô lại vẫn tuyệt đẹp như thế.
Diệp Hân dựa vào ghế, mỉm cười nói: “Tôi chỉ là có một chút việc muốn nhờ vả mà thôi, nếu xét về phương diện chúng ta đều chung hai công ty mà nói, thì Tâm Tâm không muốn công khai chuyện này.”
Ý tứ ở đây chính là, không muốn cho người bên ngoài biết chuyện Diệp Minh Tâm là người khởi xướng sao? Điều này làm sao có thể được chứ?
Hạ Tuyền mở miệng muốn từ chối, nhưng lời kế tiếp của Diệp Hân lại làm cho cô trầm mặc.
”Tôi biết rõ gần đây cô muốn tham gia một buổi quay thử tác phẩm mới 《 Hắc Vũ 》của đạo diễn nổi tiếng Trần Quyền, tôi có thể giúp lấy được vai nữ chính này.” Giọng điệu của Diệp Hân vô cùng thành khẩn, “Hơn nữa, dạo gần đây Hạ tiểu thư đang diễn bộ phim 《 Lĩnh Nam Hồng 》đúng không, tôi nguyện ý bỏ ra toàn bộ lực lượng để tuyên truyền cho bộ phim này. Chờ đến khi nào Hạ tiểu thư có lịch trình cụ thể, thì tôi sẽ cung cấp cho Hạ tiểu thư tốt nhất có thể.”
Đây là một điều kiện vô cùng mê người nha, Hạ Tuyền bình tĩnh suy xét cái lợi và cái hại trong đầu, nhưng chuyện mà trong lòng cô vẫn để ý tới nhất chính là sự chăm sóc của Diệp Hân đối với Diệp Minh Tâm.
Rõ ràng không phải là con gái ruột thịt của mình, nhưng lại vẫn nguyện ý vì cô ta mà hi sinh nhiều như vậy, tại sao một người cha tốt như thế mà lại đối xử với chính con gái ruột thịt và người vợ đầu của mình vô tình như vậy? Năm đó khi cô bị bắt cóc mất tích, tại sao ông ta lại không đi tìm?
Ánh mắt của Hạ Tuyền có chút ẩm ướt, may mà có đeo kính râm, nên Diệp Hân không có phát hiện ra.
Diệp Hân vô cùng kiên nhẫn, đợi cô một lúc rất lâu, khi cô gật đầu nói một câu “Được”, thì ông ta mới mỉm cười nói: “Vậy thì làm phiền rồi, tôi còn có việc khác, xin cáo từ trước.” Dứt lời, ông ta liền đứng dậy rời đi, không chút lưu luyến nào.
Đúng vậy, ở trong lòng ông ta, cô cùng lắm cũng chỉ là một con hát vì danh lợi mà có thể bán đi cả chính nghĩa mà thôi, có cái gì đáng giá để lưu luyến chứ?
Hạ Tuyền hít một hơi thật sâu, tự nói với mình ở trong lòng không nên quá gấp gáp, phải từ từ đã, bây giờ không phải là lúc để hành động theo cảm tính, nếu như ông ta đã có lòng muốn che chở cho con gái, vậy thì cho dù cô có không đồng ý đi chăng nữa, thì với sức ảnh hưởng của ông ta trong Làng Giải Trí, tin tức này cũng sẽ hoàn toàn bị phong tỏa mà thôi.
Coi như cô có chủ động nói ra tất cả, thì truyền thông cũng chưa chắc sẽ đưa tin .
Bây giờ chẳng những có thể khiến cho Diệp Minh Tâm bị trừng phạt, mà còn có thể bắt được một mẻ tốt như vậy, tội gì mà không lấy chứ?
Kết quả là, sự kiện bị lộ hình ảnh bất nhã chưa trôi qua được bao lâu thì Hạ Tuyền cứ như vậy mà trở thành nữ chính trong tác phẩm mới 《 Hắc Vũ 》của đạo diễn Trần Quyền, vai diễn nữ chính này rất phù hợp với hình tượng của cô, đều là người phụ nữ quyến rũ diêm dúa lòe loẹt, nên trong đó cũng không thiếu những cảnh nóng, trước kia Lệ Tịnh Lương đã từng yêu cầu Hạ Tuyền rằng “Không được phép hôn người đàn ông khác cho dù là đóng phim cũng không được”, nhưng chỉ e rằng không làm được rồi. d/đ/l/q/đ
Tuy nhiên, so với những chuyện chưa xảy ra sẽ khiến cho Lệ tiên sinh chán ghét này, thì có một chuyện đã xảy ra.
Nếu tất cả trang đầu của các báo tạp chí đều là tin tức Hạ Tuyền được nhận vai nữ chính, thì tin tức phụ đi kèm chính là “Nam diễn viên nổi tiếng Chung Lập Dương lên tiếng về vụ xì căng đan của bạn gái Hạ Tuyền, tình cảm của hai người được đưa ra ngoài ánh sáng“. Cái tin tức này khiến cho Chung Lập Dương được khen ngợi trên trời dưới đất, cái gì mà mặc kệ bạn gái bị lộ những tấm hình bất nhã kia, thì vẫn giúp đỡ bạn gái chữa thương, nói chung là đủ các loại, mỗi một chữ đều không thể không đập vào mắt người đọc.
Lệ Tịnh Lương lạnh lùng vứt tờ báo qua một bên, chèn lên những tấm hình ở bên cạnh.
Những bức ảnh kia không phải là của ai khác, mà chính là những bức hình bất nhã có độ phân giải cao của Hạ Tuyền. Ở bên cạnh những ảnh chụp đó, còn có một chiếc USB, bên trong chỉ là để dự phòng, bây giờ những bức ảnh này trừ chỗ của anh ra, thì mặc kệ là dự bị hay là bản chính, đều không có ở bất kỳ nơi nào.
Nhớ tới việc Diệp Minh Tâm mặc dù đã bị bắt nhưng lại không hề có tin tức bị tuồn ra ngoài, mà sự nghiệp của Hạ Tuyền chẳng những không có bị chịu ảnh hưởng mà ngược lại còn càng ngày càng lên cao, thì Lệ Tịnh Lương đã rất rõ ràng giao dịch mà cô đã thực hiện với Diệp Hân, mà thậm chí anh còn chẳng cần phí nhân lực để thăm dò. Anh thuận tay cầm điếu xì gà trên bàn lên, sau khi châm lên thì yên tĩnh dập đi, khóe miệng nở một nụ cười khinh miệt, giống như là khinh thường cái miệng đầy dối trá của người phụ nữ đó, rồi lại giống như không phải như vậy.
Bởi vì anh rất nhanh liền đè lên nút gọi điện thoại nội bộ, phân phó trợ lý một chuyện.
”Giúp tôi đặt một phòng ở khách sạn, hẹn Hạ Tuyền tối nay đến đó, nếu như cô ấy từ chối, thì liền nói cho cô ấy biết những tấm hình bất nhã kia đang ở trong tay của tôi.”