Editor: Tiểu Ốc
Hạ Tuyền nhận được cuộc điện thoại khi đang tập thể dục, chiếc áo ba lô
màu đen, quần thể thao thoải mái, cách ăn mặc như vậy khiến cho cô càng
trở nên hấp dẫn mê người hơn.
Cô nhận lấy điện thoại từ trong tay Mã Nghĩ, không nhìn đến ánh mắt ý vị sâu xa của đối phương, mà khẽ thở hổn hển nói: “A lô?”
Thủy Tu Tề nghe điện thoại, không khỏi có chút hiểu lầm đối với âm thanh ở
đầu dây bên kia, giọng điệu vô cùng lúng túng nói: “Xin chào, tôi là
Thủy Tu Tề, trợ lý của Lệ tiên sinh.”
”A, trợ lý Thủy.” Hạ Tuyền
tắt máy chạy bộ đi, cầm lấy khăn lông lau mồ hôi từ trong tay Mã Nghĩ,
vừa đi vừa nói, “Lệ tiên sinh có dặn dò gì sao?”
Thủy Tu Tề nói:
”Lệ tiên sinh hẹn Hạ tiểu thư bảy giờ tối nay gặp mặt ở khách sạn Kha
Duy Tư, số phòng là 2048, sau khi ngài đến thì có thể trực tiếp đi tới
trước quầy tiếp tân để lấy thẻ phòng, tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi, không
cần phải lo lắng về vấn đề truyền thông đâu.”
Hạ Tuyền không cần
suy nghĩ lập tức từ chối: “Không được, tối hôm nay tôi phải ăn cơm với
đạo diễn Trần Quyền rồi, nói lời xin lỗi với Lệ tiên sinh hộ tôi.”
Thủy Tu Tề khó có thể tin được nói: “Ngài từ chối?”
Hình như cậu chưa từng bị người khác từ chối bất kì yêu cầu nào, nhất là
những người mà ông chủ mình đã yêu cầu, cho nên biểu hiện có chút không
bình tĩnh.
Có thể có người quan trọng hơn Lệ tiên sinh sao?
Hạ Tuyền nghe đến đây, cũng không giải thích gì mà chỉ “Ừ” một tiếng rồi
nói tiếp: “Thật xin lỗi, anh xem thử như thế này có được hay không nhé,
lát nữa tôi sẽ bảo trợ lý xem xét lịch trình của tôi trong ngày, rồi sắp xếp một thời gian để ăn cơm cùng Lệ tiên sinh?”
Thủy Tu Tề lạnh nhạt nói: “Xin lỗi Hạ tiểu thư, trong tháng kế tiếp, Lệ tiên sinh cũng không có thời gian rảnh rỗi.”
”Vậy thì coi như xong.” Hạ Tuyền hời hợt.
”Hạ tiểu thư, có một chuyện tôi quên chưa nói với cô, những bức ảnh bất nhã của cô đang ở chỗ của Lệ tiên sinh, chẳng phải cô muốn lấy về sao?”
Thủy Tu Tề thay đổi cách nói.
Hạ Tuyền ngẩn ra, con ngươi chậm
rãi nheo lại, nhỏ giọng nói: “Là tôi không biết phân biệt phải trái rồi, tối nay tôi sẽ tới đó, cảm ơn Lệ tiên sinh hộ tôi.”
Thủy Tu Tề
trực tiếp cúp điện thoại, Hạ Tuyền ném di động vào trong ngực Mã Nghĩ,
nghe thấy Mã Nghĩ mặt mờ mịt hỏi: “Chị, em nhớ rõ là tối nay không có
bữa ăn nào với đạo diễn Trần mà?”
Hạ Tuyền quyến rũ xinh đẹp liếc anh một cái, nhàn nhạt mà nói ra: “Không hiểu cái gì gọi là lạt mềm
buộc chặt sao? Tối nay chị sẽ không trở về chỗ chị Phỉ đâu, em tùy tiện
tìm một lý do nào đó để nói cho cô ấy biết.”
Mã Nghĩ vẻ mặt đau
khổ nói: “Chị, chuyện chị đi trêu chọc Lệ Tịnh Lương, chị Phỉ sớm muộn
gì cũng sẽ biết, chị vẫn nên là đừng đi mà.”
”Chị không nói em
không nói cô ấy làm sao mà biết được?” Hạ Tuyền nâng cằm lên nói: “Như
thế này đi, tối nay em cứ ở bên ngoài ngây ngốc một buổi tối, nói là em
đi cùng với chị, ngàn vạn lần đừng để bị lộ ra.”
Mã Nghĩ còn muốn nói điều gì đó, nhưng Hạ Tuyền đã nghênh ngang rời đi, giọng nói nhu
hòa êm tai từ xa xa vọng lại: “Khi nào trở về sẽ giới thiệu em với Chu
Trác, cô ấy và chị cùng quay một chương trình, bây giờ chị phải đi đây,
đi thay một bộ nội y quyến rũ.”
Chu Trác là một trong những nữ
khách quý của chương trình《 Giả làm người yêu 》, Mã Nghĩ là người hâm mộ của cô ấy, nên đã rất nhiều lần muốn tiếp cận nhưng lại xấu hổ, một
chiêu này của Hạ Tuyền đã đập vào điểm quan trọng nhất đó, nên coi như
cô có nháo loạn hơn nữa thì Mã Nghĩ cũng sẽ vui vẻ chịu đựng giúp cô
giấu giếm một tay.
Buổi tối.
Trong phòng 2048 của khách
sạn Kha Duy Tư, chỉ thấy có một người đang nửa dựa ở trên chiếc giường
lớn trong căn phòng, dáng người của anh thon dài, mặt mày lãnh tuấn,
chiếc kính không gọng làm cho cả người anh phảng phất toát ra một loại
khí chất nhàn nhạt của người trí thức, anh đùa nghịch mấy tấm hình trong tay, nhìn thẳng vào những hình ảnh mỹ nhân khiêu gợi mà vẻ mặt vẫn hết
sức bình tĩnh.
Vào lúc không lệch lắm so với tám giờ, Hạ Tuyền
tới trễ, cô kín đáo nhận lấy thẻ phòng từ chỗ quầy tiếp tân, rồi đi bằng cửa sau, bắt đầu tìm kiếm Lệ tiên sinh.
Cả căn phòng đều tối om, trong phòng khách không thấy ai cả, cô bước về phía phòng ngủ, đôi giày cao gót mười phân giẫm ở trên mặt thảm, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
”Lệ tiên sinh?”
Cô gọi anh một tiếng, đi từng bước
một về phía phòng ngủ, cánh cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong hình như có chút ánh sáng lóe lên, cô vừa chậm rãi đẩy cửa ra vừa nhìn vào, chỉ
thấy Lệ Tịnh Lương đang hút thuốc.
”Em tới trễ.”
Âm thanh
của anh rất trầm thấp, mang theo sự khàn khàn rất hấp dẫn quyến rũ,
trong bóng tối chỉ có ánh sáng phát ra từ điếu thuốc của anh, cô phải
chờ thích ứng thật lâu thì mới có thể thấy rõ được khuôn mặt của anh.
”Có một chút việc nên chậm trễ.” Hạ Tuyền áy náy nói, “Lần sau nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Lệ Tịnh Lương dập điếu thuốc lá, ánh lửa trong bóng tối chợt lóe lên, thanh âm của anh cũng mang theo một tia nguy hiểm.
”Em không có tư cách để đến muộn lần thứ hai.” Anh nói.
Hạ Tuyền giơ tay lên muốn bật đèn, lại bị anh ngăn cản.
”Tới đây, không cần bật đèn.” d.đ.l.q.đ.tiểu ốc
Lúc mới quen cũng biết được rằng giọng nói của anh rất êm tai rồi, nhưng
không hiểu sao, hôm nay nghe vào lại hình như...... cực kỳ mê người.
”Tại sao không bật đèn vậy? Tôi không nhìn rõ đường đi.” Hạ Tuyền cố ý nói.
Trong bóng tối có một bóng dáng đứng dậy từ trên giường, lạnh nhạt tháo cà
vạt xuống, cởi ba nút cài trên áo sơ mi ra, hạ thấp giọng hỏi cô: “Có
biết vì sao hôm nay tôi gọi em tới đây không.”
Hạ Tuyền không trả lời.
”Xem ra là đã biết.”
Hình như anh nở một nụ cười, mặc dù tất cả đều tối đen nhưng anh vẫn có thể chuẩn xác đi tới trước mặt cô.
”Trò chơi câu cá này chơi rất hay đúng sao?”
Anh hỏi, nhưng không cần câu trả lời mà trực tiếp đè cô ở trên tường, mang
theo hô hấp có đầy mùi thuốc lá bao phủ lên hơi thở của cô, chọc cho cô
nhíu mày.
”Thật là khó ngửi.” Cô oán trách nói, “Tôi không thích mùi thuốc lá, về sau anh đừng có mà hút thuốc lá nữa.”
Lệ Tịnh Lương cảm thấy hơi buồn cười, anh đã lớn chừng này rồi mà vẫn là
lần đầu tiên gặp phải một người phụ nữ dám trắng trợn nói “Về sau anh
đừng có mà cái này cái nọ” như vậy với anh, cái loại cảm giác này......
hình như cũng không quá tệ.
”Mùi thuốc lá rất khó ngửi sao?” Anh khẽ cười nói, “Nhưng ít nhất nó chân thật, dễ ngửi hơn so với mùi trên người em rất nhiều.”
Hạ Tuyền nhìn chằm chằm vào hai mắt của anh, ở trong bóng tối, đôi mắt xếch mê người kia khẽ phát ra ánh sáng.
”Trên người tôi có mùi gì?”
Đôi môi đỏ mọng của cô khép mở, phả hơi thở đặc biệt của cô về phía anh,
hầu kết của anh vừa động một cái, vầng trán liền đặt lên trán của cô.
”Trên người em có mùi gì ư? Con buôn, hư vinh, làm cho người ta thấy buồn nôn.”
”Vậy anh còn dựa vào tôi gần như thế làm gì? Đừng có nôn lên người tôi.”
”Hạ Tuyền, tôi phải trừng phạt em một chút.” Lệ Tịnh Lương gằn từng chữ
một, “Tôi phải để cho em biết được, cái giá đắt em phải trả khi quyến rũ tôi.” Dứt lời, liền trực tiếp hôn lên đôi môi của cô, sức lực lớn đến
nỗi làm cho cô suýt chút nữa kêu đau thành tiếng.
Nhưng cô không
có cơ hội để thốt ra, bởi vì đầu lưỡi của anh đã tiến vào, thực hiện một nụ hôn dài tiêu chuẩn, nhưng lại thiếu chút nữa lấy được mạng của cô.
Không dễ dàng gì thì anh mới chịu buông cô ra, khi cô còn đang cố gắng hô
hấp, thì liền bị anh bế ngang lên vứt ở trên giường, va chạm vào giường
khiến cô hơi đau, ngẩng đầu lên muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị cả
người anh đè lên, Hạ Tuyền đột nhiên kêu lên một tiếng: “Chờ một chút!”
Có vẻ như Lệ Tịnh Lương rất có kiên nhẫn dừng động tác lại, cúi đầu xuống nhìn cô, giống như là nhìn miếng thịt đặt trên thớt.
Hạ Tuyền quyến rũ cười một tiếng, vòng tay quanh cổ anh nói: “Mặc dù tôi
rất không kịp chờ đợi muốn thưởng thức cơ thể của Lệ tiên sinh, nhưng
mà......” Cô dí sát vào lỗ tai của anh, vô cùng đau khổ nói, “Nhưng mà
dì cả* của tôi tới rồi.”
(*)dì cả: kỳ kinh nguyệt.
Lệ Tịnh Lương không biến sắc liếc nhìn cô, giống như là thật sự không nghe thấy gì hết vậy, nụ cười của Hạ Tuyền càng đậm hơn, cắn vành tai của anh
nói: “Nhưng không sao cả, chúng ta có thể làm một cuộc chiến đẫm máu
mà!”
Gột rửa bằng máu ư?
Làm sao Lệ Tịnh Lương có thể làm ra loại chuyện đó được? Anh thích sạch sẽ, hơn nữa làm như vậy thì có vẻ anh quá đói khát rồi.
Anh đẩy cô ra, bật đèn đầu giường lên, gần như lãnh khốc nói: “Em có thể đi được rồi.”
”Cứ thế mà để tôi đi sao?” Hạ Tuyền khéo cười duyên dáng nói, “Đừng vô tình như vậy, tôi cũng đã tới rồi, anh thật sự cam lòng để tôi đi như vậy
sao? Trò chuyện với anh cũng được.”
Lệ Tịnh Lương liếc cô một cái: “Người muốn nói chuyện với tôi có rất nhiều, đâu phải chỉ một mình Hạ tiểu thư đâu.”
”Nhìn thử xem, đã quen biết lâu như vậy rồi mà vẫn còn gọi là Hạ tiểu thư,
gọi tôi là Tuyền Tuyền đi.” Hạ Tuyền cười cong con ngươi.
Lệ Tịnh Lương đột nhiên nói: “Gọi em là Y Nhiên thì sao?”
Diệp Y Nhiên.
Đã bao nhiêu năm rồi không ai gọi cái tên này?
Trong lòng Hạ Tuyền lộp bộp rơi xuống, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình thường.
”Anh thích là được rồi.” Cô nhào vào trong ngực anh, vừa cọ xát vào cổ anh
vừa nói, “Nếu anh đã nhắc tới chuyện này thì tôi lại có một vấn đề muốn
hỏi anh.”
Lệ Tịnh Lương rũ mắt liếc nhìn cô, không một tiếng động hỏi thăm.
”Anh sẽ giải trừ hôn ước với Diệp tiểu thư chứ?”
”Lúc em nói những lời này rất giống với mấy hồ ly tinh chuyên đi phá hoại
gia đình nhà người khác trong phim truyền hình đấy.” Lệ Tịnh Lương hơi
cong môi một cái.
”Thế thì sao chứ, hồ ly tinh muốn biết anh có hay không?”
Đối mặt với cái nhìn chăm chú nghiêm túc của cô, anh có vẻ như vẫn hết sức
lạnh nhạt như cũ, mặc dù mỹ nhân ở trong ngực nhưng anh vẫn bình tĩnh tự nhiên như thường, người đàn ông này, thật đúng là người cũng như tên*.
(*)’Lương’ trong “Lệ Tịnh Lương” là lạnh.
”Thời cơ vẫn chưa chín muồi, mà khẩu vị của tôi rất lớn.”
Một câu trả lời đơn giản, đã nói cho cô biết rằng: vẫn phải đợi.
Lời kế tiếp anh không cần nói cô cũng biết, một công ty giải trí được liệt
kê vào vị trí số một trong nước, hơn nữa dưới trướng còn có hàng chục
các ngôi sao hàng đầu trong và ngoài nước như thế, nếu như anh thật sự
muốn lấy được 100% cổ quyền, thì phải bắt đầu từ chỗ Diệp Hân, nên vẫn
còn phải cần một chút thời gian.
Khẩu vị của anh...... đúng là rất lớn.
”Như vậy rất tốt.” Hạ Tuyền nghiêm túc nói, “Chỉ cần sớm muộn gì anh cũng sẽ giải trừ hôn ước với cô ta là được rồi, chỉ cần không phải là cưới cô
ta, thì mặc kệ anh kết hôn với người nào, tôi đều có thể tự thuyết phục
chính mình tiếp nhận.”
Lệ Tịnh Lương không mặn không nhạt thu hồi tầm mắt, khẽ động cơ thể không cho cô dựa vào, nhưng cô lại không biết
xấu hổ tiến sát tới, ôm eo của anh không cho phép anh né tránh.
”Lâu lắm rồi không thấy em, có nhớ em không?” Ngay cả giọng nói của cô cũng
mang theo ý cười, “Đừng có giả vờ không hề để ý nữa, em nhìn thấy hết
rồi.”
Lệ Tịnh Lương cười, nhưng âm thanh lại nghe rất lạnh nhạt:
”Tôi ngược lại thật sự không ngờ tới việc em có thể nhịn được không công khai chuyện của Diệp Minh Tâm.”
Nói sang chuyện khác ư? Thôi, không sao, theo anh vậy.
”Lần trước ở lễ ra mắt sau khi chơi đùa với anh, đã rước lấy sự bất mãn của
cô ta, nên sau đó đã ra tay với tôi, chuyện đó là do quá kích động nên
mới tạo thành hậu quả xấu, lần này tôi sẽ không để tái phạm sai lầm ấy
nữa đâu.”
Khi cô nói chuyện luôn nhìn chằm chằm vào mặt của anh, ánh mắt nóng bỏng miêu tả đường cong trên khuôn mặt
anh, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau trong chốc lát, rồi Lệ Tịnh Lương chuyển tầm mắt trước.
Rốt cuộc vẫn là...... Anh hùng không qua được ải mỹ nhân.
”Buông ra.” Anh cố gắng tránh khỏi cô.
Hạ Tuyền nhỏ giọng ôn như nói: “Mặc dù là người đã có hôn ước, nhưng Lệ
tiên sinh một ngày kiếm được cả tỷ bạc, đã có được một cơ hội trăm năm
khó gặp như thế, nếu cứ vậy mà để em trở về thì em thấy rất không cam
tâm nha.”
Lời này có phải đã nói ngược vị trí của nam và nữ rồi không?
”Không thì thế này đi.” Cô cắn cần cổ thon dài trắng trẻo của anh, cảm giác đó đủ để làm cho máu của cả người khác chảy dồn về một chỗ, “Chúng ta làm
một chút những chuyện khác đi.”
“......”
Trong một đêm
này, hai người đã có rất nhiều bước tiến triển so với trước kia, mặc dù
một bước cuối cùng vẫn chưa đạt thành, nhưng đây vẫn là một tình huống
vô cùng tốt, khi Hạ Tuyền rời khỏi khách sạn vào sáng ngày thứ hai thì
quả thật đã mừng như điên.
Về phần mấy tấm hình bất nhã kia ư? Ai để ý chứ? Sau khi Hạ Tuyền nhìn thấy những bức ảnh thì ngay cả liếc
cũng không liếc tới một cái.
Khi Lệ Tịnh Lương tỉnh lại thì cô đã đi rồi, ở trên mặt bàn của tủ đầu giường có đặt một tờ giấy, trên đó
viết một hàng chữ: cảm ơn đã chiêu đãi.
Hai tay anh cầm tờ giấy kia, khuôn mặt dịu dàng nhìn một lúc, rồi không chút lưu tình xé nát, ném vào thùng rác.
Những chuyện phát triển sau đó là, vào buổi tối ngày thứ hai, trong bữa tiệc
của Hạ Tuyền và Trần Quyền, có nhiều thêm một vị khách quý —— bạn tốt
nổi tiếng tầm quốc tế của đạo diễn Trần Quyền, chủ tịch tập đoàn AR, Lệ
Tịnh Lương.
Ngay khi Hạ Tuyền vừa nhìn thấy anh một cái thì liền
hiểu rõ, lý do lạt mềm buộc chặt mà tối hôm qua cô bịa ra đã bị người ta vạch trần rồi, đạo diễn Trần Quyền mà cô dùng để lấy làm cớ lại là bạn
tốt của anh, buổi tối Trần Quyền có bữa tiệc hay không, không phải anh
chỉ cần một cuộc điện thoại là biết rồi sao?
Lệ Tịnh Lương ngồi ở vị trí chủ vị, vừa nói chuyện trời đất với Trần Quyền vừa thoáng nhìn
lướt qua trang phục lộng lẫy của Hạ Tuyền, ánh mắt hơi lạnh, không đúng, là cực kỳ lạnh, giống như là đang nhìn một người phụ nữ đê tiện có thể
vì danh lợi mà bán đứng tất cả.
Hình như anh hiểu lầm lý do vì sao cô lại xuất hiện tại bữa tiệc này rồi, Hạ Tuyền nhức đầu nghĩ.