Danny ngồi vào chiếc bàn trong góc quen thuộc của anh tại Dorchester, lấy tờ The Times ra đọc. Phóng viên chuyên mục đua xe đạp của tờ báo đã tường thuật lại lựa chọn đầy bất ngờ của Bộ trưởng Thể thao cho địa điểm xây dựng sân đua xe đạp. Bài báo kéo dài được vài inch của cột báo, kẹp giữa phần tin về đua ca nô và bóng rổ.
Danny đã kiểm tra các trang tin thể thao của hầu hết các tờ báo phát hành trên toàn quốc sáng hôm đó, và những tờ báo bỏ công ra thuât lại bản công bố của bà bộ trưởng đều nhất trí rằng bà không còn lựa chọn nào khác. Không một tờ báo nào, kể cả tờ Independent, có đủ chỗ trống để giải thích cho độc giả về cây hổ trượng Nhật Bản.
Danny nhìn đồng hồ. Gary Hall đã trễ vài phút và Danny chỉ có thể mường tượng ra những màn tố cáo chỉ trích nhau kịch liệt đang diễn ra tại văn phòng của Baker, Tremlett và Smythe. Anh quay trở lại trang nhất, và đang đọc qua những diễn biến mới nhất liên quan tới mối đe dọa hạt nhân của Bắc Triều Tiên thì Hall xuất hiện bên cạnh anh, hổn hển thở không ra hơi.
“Tôi xin lỗi đã đến muộn,” anh ta vừa nói vừa thở, “nhưng một hội viên cao cấp đã gọi tôi đến gặp đúng lúc tôi định rời khỏi văn phòng. Tiếp theo công bố của bà bộ trưởng là cả một trường hỗn chiến. Ai cũng đổ lỗi cho người khác.” Anh ta ngồi xuống đối diện với Danny và cố trấn tĩnh lại.
“Cứ bình tĩnh lại, và cho phép tôi mời anh một tách cà phê,” Danny nói khi Mario đi ngang qua.
“Và một sô cô la nóng nữa cho ông chứ, Sir Nicholas?” Danny gật đầu, đặt tờ báo xuống và mỉm cười với Hall. “Được rồi, ít nhất không ai có thể trách cứ anh, Gary,” anh nói.
“Ồ, thậm chí không ai nghĩ tôi có dính dáng đến vụ này,” Hall nói. “Đấy là lý do tôi được thăng chức.”
“Thăng chức?” Danny nói. “Xin chúc mừng.”
“Cảm ơn ông, nhưng chuyện này sẽ không thể xảy ra nếu Gerald Payne không bị sa thải.” Danny đã cố kìm được không mỉm cười. “Ông ta đã bị triệu lên văn phòng ngay đầu giờ sáng và bị yêu cầu dọn dẹp bàn làm việc và rời khỏi công ty trong vòng một giờ. Một hai người trong số chúng tôi vậy là được thăng chức trong vụ làm ăn thất bại này.”
“Nhưng chẳng lẽ họ không nhận ra anh và tôi mới là những người đầu tiên đem ý tưởng này nói lại với Payne?”
“Không phải vậy. Khi mọi người đều biết ông không thể huy động được toàn bộ số tiền cần thiết, bỗng nhiên chuyện này trở thành ý tưởng của Payne. Trên thực tế, ông được nhìn nhận như một khách hàng bị mất số tiền tham gia đầu tư, và thậm chí có thể kiện công ty.” Một điều Danny chưa từng nghĩ đến - cho tới lúc này.
“Tôi tự hỏi giờ Pyane đang làm gì?” Danny dò hỏi.
“Ông ta sẽ không bao giờ tìm được một công việc khác trong lĩnh vực làm ăn của chúng tôi,” Hall nói. “Hay ít nhất sẽ không thế nếu công việc đó liên quan tới hội viên cao cấp của công ty.”
“Vậy thì anh chàng tội nghiệp sẽ làm gì?” Danny tiếp tục moi thông tin.
“Thư ký của ông ta cho tôi biết ông ta đã tới Sussex ở lại chỗ mẹ mình vài ngày. Mẹ ông ta là chủ tịch hội đồng cử tri địa phương, và ông ta vẫn hy vọng trúng cử trong cuộc bầu cử tới.”
“Tôi chẳng thấy có điều gì có thể gây rắc rối cho chuyện đó cả,” Danny nói, thầm hy vọng điều ngược lại. “Tất nhiên trừ khi ông ta khuyên ai đó trong số cử tri của mình đầu tư vào cây hổ trượng Nhật Bản.”
Hall bật cười. “Ông ta là một người luôn biết cách sống sót,” anh ta nói. “Tôi dám cá là chỉ vài năm nữa ông ta sẽ trở thành thành viên Nghị viện và đến khi đó không còn ai nhớ tới chuyện lôi thôi này nữa.”
Danny cau mày, đột nhiên nhận ra rất có thể anh mới chỉ làm Payne bị thương, mặc dù anh không hề mong đợi Davenport hay Craig có thể phục hồi cũng dễ dàng như vậy. “Tôi có một việc khác dành cho anh,” anh nói, mở cặp của mình lấy ra một tập giấy. “Tôi cần anh đến nhận quyền sở hữu một tư gia ở Quảng trường Redcliffe; số nhà hai mươi lăm. Chủ sở hữu trước đây...”
“Xin chào, Nick,” một giọng nói vang lên.
Danny ngước nhìn lên. Một người đàn ông cao, lực lưỡng mà anh chưa từng gặp mặt đang đứng sừng sững bên cạnh anh như một tòa tháp. Anh ta mặc một chiếc váy kiểu Scotland, có mái tóc quăn màu nâu, nước da hồng hào khỏe mạnh, và cũng cỡ tuổi Danny. Suy nghĩ như Danny, xử sự như Nick. Hãy trở thành Nick. Danny đã hiểu rõ tình thế này sớm muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng gần đây anh đã trở nên quá thoải mái với danh tính mới của mình đến mức không nghĩ còn có thể bị bất ngờ. Anh đã sai. Thứ nhất, anh cần phải tìm ra liệu người đàn ông này đã từng quen Nick ở trường học hay trong quân đội, bởi vì rõ ràng đáp án không phải là ở trong tù. Anh đứng dậy.
“Xin chào,” Danny nói, dành cho người lạ mặt một nụ cười vui vẻ và bắt tay anh ta. “Xin giới thiệu anh với một người bạn làm ăn của tôi, Gary Hall.”
Người đàn ông cúi người xuống bắt tay Hall và nói. “Rất vui được gặp anh, Gary. Tôi là Sandy, Sandy Dawson,” ông ta nói với giọng Scotland đặc sệt.
“Sandy và tôi quen nhau đã lâu,” Danny nói, hy vọng tìm ra chính xác lâu đến mức nào.
“Tất nhiên rồi,” Dawson nói. “Nhưng tôi chưa gặp lại Nick kể từ khi chúng tôi ra trường.”
“Chúng tôi đã học cùng nhau ở Loretto,” Danny mỉm cười nói với Hall. “Vậy sau đó anh đã làm gì, Sandy?” anh hỏi, cố hết cách moi ra một manh mối nữa.
“Giống như bố tôi, vẫn kinh doanh món thịt bò thôi,” Dawson nói. “Và thật may thịt bò của vùng Highland vẫn là món thịt được ưa thích nhất ở vương quốc này. Còn anh thì sao, Nick?”
“Tôi sống khá thoải mái kể từ khi...” Danny nói, thử tìm hiểu xem Dawson có biết Nick đã phải ngồi tù không.
“À vâng, phải rồi,” Sandy nói. “Một vụ việc khủng khiếp, thật sự bất công. Nhưng tôi rất vui thấy anh đã trải qua vụ việc đó mà không hề hấn gì.” Trên khuôn mặt Hall hiện lên vẻ lúng túng. Danny không thể nghĩ ra được một câu trả lời thích hợp. “Hy vọng thỉnh thoảng anh vẫn tìm được thời gian rảnh cho một trận cricket,” Dawson nói. “Người phát bóng nhanh xuất sắc nhất trong lứa chúng tôi ở trường,” anh ta vừa nói vừa quay sang Hall. “Tôi phải biết chứ - tôi là người đỡ bóng mà.”
“Và là một tay cừ khôi,” Danny nói, đồng thời vỗ vai anh ta.
“Rất xin lỗi đã làm gián đoạn hai người,” Dawson nói, “nhưng tôi không thể đi qua mà không chào một tiếng.”
“Làm rất đúng,” Danny nói. “Thật vui được gặp anh sau từng ấy thời gian, Sandy.”
“Cũng rất vui được gặp lại anh,” Dawson nói trong lúc quay người rời đi. Danny ngồi xuống ghế, hy vọng Hall không nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của anh sau khi Dawson đi khỏi. Anh đang định lấy một số giấy tờ nữa từ trong cặp ra thì Dawson quay trở lại. “Tôi không biết đã có ai đó cho anh biết, Nick, rằng Squiffy Humphries qua đời rồi chưa?”
“Chưa, quả là một tin thật buồn,” Danny nói.
“Ông ấy bị một cơn đau tim ngay trên sân golf trong lúc đang chơi với ông hiệu trưởng. Đội rugby đã không bao giờ còn được như cũ nữa kể từ khi Squiffy về hưu.”
“Phải, Squiffy tội nghiệp. Một huấn luyện viên lớn.”
“Tôi sẽ không quấy rầy anh nữa đâu,” Dawson nói. “Tôi chỉ nghĩ anh cũng muốn biết tin. Toàn bộ Musselburg đã đến dự đám tang ông ấy.”
“Ông ấy xứng đáng được như thế,” Danny nói. Dawson gật đầu và bước đi.
Lần này Danny không rời mắt khỏi anh ta cho tới khi thấy tận mắt người đàn ông đã rời khỏi phòng.
“Rất xin lỗi anh về chuyện này,” anh nói.
“Lúc nào cũng thật phiền phức khi gặp lại đám bạn học cũ sau bao nhiêu năm,” Hall nói. “Có đến một nửa số lần như vậy tôi không tài nào nhớ ra tên của họ nữa. Ý tôi muốn nói là, sẽ khó mà quên được một người như vừa rồi. Quả là một người cá tính.”
“Phải,” Danny nói, nhanh chóng chuyển chủ đề sang chứng thư của ngôi nhà ở Quảng trường Redcliffe.
Hall nghiên cứu các giấy tờ một lúc trước khi hỏi, “Ông trông đợi tư gia có thể bán được ở mức giá nào?”
“Khoảng ba triệu,” Danny nói. “Có một khoản vay thế chấp hơn một triệu, tôi đã bỏ ra thêm một triệu nữa, vì vậy bất cứ mức giá nào cao hơn hai triệu hai, hoặc hai triệu ba cũng sẽ đem về lợi nhuận cho tôi.”
“Điều đầu tiên tôi sẽ thực hiện là thu xếp một cuộc đánh giá thực địa.”
“Tiếc là Payne đã không làm thế với khu đất ở Stratford.”
“Ông ta khẳng định là đã làm,” Hall nói. “Tôi dám cá là người thực hiện đánh giá chưa bao giờ nghe nói đến cây hổ trượng Nhật Bản. Nói cho công bằng, chẳng có ai tại văn phòng của chúng tôi từng nghe đến nó.”
“Tôi cũng vậy,” Danny nói. “Tất nhiên, cho mãi tận gần đây.”
“Có rắc rối nào với chủ sở hữu hiện tại không?” Hall hỏi trong khi lật sang trang cuối của bản chứng thư. Rồi nói thêm trước khi Danny kịp trả lời, “Có phải đó là người này không?”
“Phải, Lawrence Davenport, diễn viên,” Danny nói.
“Ông có biết anh ta là bạn của Gerald không?”
***
“Anh đang ở trên trang nhất của Evening Standard đấy, ông chủ,” Al Mập nói trong khi lái xe rời khỏi mặt tiền của Dorchester gia nhập vào dòng xe cộ hướng về phía Hyde Park Corner.
“Ý anh là gì?” Danny hỏi, lo sợ điều tồi tệ nhất.
Al Mập đưa tờ báo cho Danny. Anh tròn mắt nhìn vào hàng tít: Lệnh ân xá hoàng gia cho Cartwright?
Anh đọc lướt qua bài báo trước khi đọc lại lần thứ hai cẩn thận hơn.
“Tôi không biết anh định làm gì, ông chủ, nếu họ yêu cầu Sir Nicholas Moncrieff ra trước tòa để làm chứng cho Danny Cartwright.”
“Nếu mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch,” Danny nói, nhìn vào bức ảnh chụp Beth, bao quanh là hàng trăm người tham gia vận động từ Bow, “người cần phải biện hộ cho mình sẽ không phải là tôi.”