Kẻ Mạo Danh

Chương 66: Chương 66




Craig đã gọi mang đến bốn suất pizza, và sẽ không có nữ phục vụ nào phục vụ rượu vang lạnh cho cuộc tụ họp này của Những người lính ngự lâm.

Sau khi rời khỏi văn phòng của Đại pháp quan, gã đã dành ra toàn bộ thời gian rảnh để tìm hiểu mọi thứ có thể về Sir Nicholas Moncrieff. Gã đã có thể khẳng định được Moncrieff từng ở chung buồng giam với Danny Cartwright và Albert Crann trong khi cả ba đang thụ án ở Belmarsh. Gã cũng khám phá ra Moncrieff đã được phóng thích khỏi nhà tù sáu tuần sau cái chết của Cartwright.

Điều mà Craig không lý giải nổi là tại sao ai đó lại sẵn sàng dành toàn bộ cuộc sống của mình, như Moncrieff rõ ràng đã làm, để lùng tìm và sau đó tìm cách hủy diệt ba người anh ta chưa bao giờ biết mặt. Trừ khi... Lúc gã đặt hai bức ảnh của Moncrieff và Cartwright cạnh nhau cũng là lần đầu tiên gã bắt đầu xem xét tới khả năng này. Gã không phải mất nhiều thời gian để đi tới một kế hoạch nhằm khám phá xem khả năng đó có phải là thực tế hay không.

Có tiếng gõ vang lên ngoài cửa trước. Craig ra mở cửa, được chào mừng bởi khuôn mặt khổ sở tuyệt vọng của Gerald Payne, một tay nắm chặt một chai rượu vang rẻ tiền. Toàn bộ vẻ tự tin tại lần gặp trước đã biến mất không còn dấu tích.

“Larry có đến không?” gã hỏi, không buồn bắt tay với Craig.

“Tôi đang chờ hắn đây,” Craig nói trong lúc dẫn người bạn lâu năm vào phòng khách. “Vậy anh đã trốn vào xó xỉnh nào vậy?”

“Tôi ở lại Sussex với mẹ tôi cho tới khi mọi chuyện lắng xuống,” Payne trả lời, buông mình ngồi xuống một chiếc ghế bành thoải mái.

“Có rắc rối nào với cử tri không?” Craig hỏi trong lúc rót một ly rượu vang cho vị khách.

“Lẽ ra còn có thể tệ hơn,” Payne nói. “Đám Tự do đang tung tin đồn, nhưng may là họ làm vậy quá thường xuyên nên chẳng ai để tâm đến. Khi tay chủ bút tờ báo lá cải địa phương gọi điện đến, tôi đã nói với hắn tôi đã từ chức hội viên của Baker, Tremlett và Smythe vì tôi muốn dành nhiều thời gian hơn cho hoạt động vận động cử tri cho cuộc tổng tuyển cử. Hôm sau thậm chí hắn còn viết một bài ủng hộ.”

“Tôi hoàn toàn tin chắc anh sẽ vượt qua được,” Craig nói. “Thẳng thắn mà nói, tôi lo lắng nhiều hơn về Larry. Không những hắn trượt mất vai trong Holby City, mà hắn còn kể lể với cả bàn dân thiên hạ rằng chính anh đã nhắn tin cho hắn về quyết định của bộ trưởng đúng lúc hắn chuẩn bị diễn thử.”

“Nhưng không đúng vậy,” Payne nói. “Lúc đó tôi bị sốc đến nỗi không thể liên lạc được với bất cứ ai, kể cả anh.”

“Có kẻ nào đó đã làm,” Craig nói. “Và bây giờ tôi nhận ra nếu không phải anh là người gửi tin nhắn cho cả hai chúng tôi, chắc chắn phải có ai đó biết chuyện diễn thử của Larry cũng như cuộc gặp của tôi với ngài Đại pháp quan.”

“Cũng là kẻ có thể tiếp cận được điện thoại của tôi vào thời điểm đó.”

“Chính là cái gã Sir Nicholas Moncrieff luôn có mặt ở mọi chỗ đó.”

“Thằng con hoang khốn kiếp. Tôi sẽ giết hắn,” Payne nói, không kịp nghĩ xem gã vừa nói gì.

“Đó là điều chúng ta sẽ làm khi có cơ hội,” Craig nói.

“Ý anh là gì?”

“Anh sẽ biết vào thời điểm thích hợp,” Craig nói đúng lúc chuông cửa lại reo. “Chắc là Larry.”

Trong khi Craig ra mở cửa, Payne ngồi suy nghĩ về những tin nhắn mà chắc chắn Moncrieff đã gửi cho Larry và Spencer trong khi gã đang choáng váng trong phòng rửa mặt tại Nghị viện, nhưng gã vẫn không tiến thêm được bước nào trong việc hiểu ra lý do tại sao khi hai ông bạn đi vào phòng. Payne không tin nổi những thay đổi của Larry chỉ trong một thời gian ngắn như vậy. Gã mặc một chiếc quần jean bạc phếch và một chiếc áo sơmi nhàu nhĩ. Rõ ràng gã chưa hề cạo râu kể từ lúc biết được bản công bố. Gã mệt mỏi ngồi phịch xuống chiếc ghế gần nhất.

“Tại sao, tại sao, tại sao?” là những lời đầu tiên của gã.

“Anh sẽ biết ngay thôi,” Craig nói, đưa cho ông bạn một ly rượu vang.

“Rõ ràng đây là một âm mưu đã được bố trí chu đáo,” Payne nói sau khi Craig rót đầy ly cho gã lần nữa.

“Và không có lý do gì để tin rằng hắn đã kết thúc với chúng ta,” Craig nói.

“Nhưng tại sao?” Davenport lặp lại. “Tại sao cho tôi vay một triệu bảng tiền túi của chính mình nếu hắn biết tôi sẽ mất trắng đến đồng xu cuối cùng?”

“Bởi vì hắn đã có ngôi nhà của anh làm vật đảm bảo thế chấp cho khoản vay,” Payne nói. “Kiểu gì hắn cũng không thua lỗ.”

“Và anh tưởng tượng xem hắn đã làm gì ngay ngày hôm sau?” Davenport nói. “Hắn chỉ định công ty cũ của anh đến tịch thu nhà của tôi. Bọn họ đã treo biển bán nhà lên trước khu vườn và bắt đầu dẫn các khách mua tiềm năng đến xem nhà.”

“Hắn đã vậy sao?” Payne nói.

“Và sáng nay tôi nhận được một bức thư của luật sư cho hay nếu tôi không rời khỏi nhà vào cuối tháng này, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài...”

“Vậy anh sẽ sống ở đâu?” Craig hỏi, hy vọng Davenport không đề nghị đến ở nhờ gã.

“Sarah đã đồng ý cho tôi đến ở nhờ cho tới khi vụ rắc rối này được giải quyết.”

“Anh chưa nói gì với cô ấy chứ?” Craig lo lắng hỏi.

“Không, chưa gì cả,” Davenport nói. “Mặc dù hiển nhiên em tôi biết có chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Và nó liên tục hỏi tôi lần đầu tiên tôi gặp Moncrieff là khi nào.”

“Anh không thể cho cô ấy biết điều đó,” Craig nói, “nếu không tất cả chúng ta sẽ còn gặp nhiều rắc rối hơn.”

“Làm sao chúng ta có thể gặp nhiều rắc rối hơn nữa đây?” Davenport hỏi.

“Sẽ là thế nếu Moncrieff được phép tiếp tục thực hiện việc trả thù của hắn,” Craig nói. Payne và Davenport không hề lên tiếng phản đối gã. “Chúng ta biết Moncrieff đã chuyển nhật ký của hắn cho Đại pháp quan, và chắc chắn hắn sẽ được triệu đến trước các thượng nghị sĩ của ủy ban tư pháp Thượng viện khi họ xem xét thỉnh cầu xin ân xá cho Cartwright.”

“Ôi Chúa ơi,” Davenport kêu lên, khuôn mặt hiện rõ vẻ tuyệt vọng.

“Không cần hoảng hốt,” Craig nói. “Tôi nghĩ tôi đã tìm ra một cách để giải quyết dứt điểm vĩnh viễn Moncrieff.” Davenport vẫn chưa có vẻ cảm thấy thuyết phục. “Và hơn nữa, chúng ta vẫn có khả năng lấy về được tiền của mình, bao gồm cả ngôi nhà và những bức tranh của anh, Larry.”

“Nhưng làm sao chuyện đó có thể xảy ra?” Davenport hỏi.

“Kiên nhẫn, Larry, hãy kiên nhẫn, và tất cả sẽ được làm rõ.”

“Tôi hiểu rõ chiến thuật của hắn với Larry,” Payne nói, “vì hắn không mất gì cả. Nhưng tại sao lại góp một triệu của chính mình vào vụ làm ăn khi hắn biết trước đó là một tai họa.”

“Đó là một cú vô cùng khôn ngoan,” Craig thừa nhận.

“Hẳn là anh sẽ khai sáng cho chúng tôi,” Davenport nói.

“Bởi vì bằng cách đầu tư một triệu đó,” Craig nói, tảng lờ sự mỉa mai của ông bạn, “cả hai anh, cũng như tôi, sẽ hoàn toàn bị thuyết phục rằng chúng ta cầm chắc phần thắng.”

“Nhưng dù gì đi nữa hắn vẫn bị mất trắng một triệu,” Payne nói, “nếu hắn biết trước địa điểm thứ nhất sẽ bị loại bỏ.”

“Sẽ không phải thế nếu ngay từ đầu gã đã là chủ sở hữu của khu đất đó,” Craig nói.

Suốt một hồi lâu sau đó, không ai trong hai vị khách nói gì trong lúc bận bịu suy nghĩ về ý nghĩa những lời ông chủ nhà vừa nói.

“Chẳng lẽ anh muốn nói rằng chúng ta đã trả tiền cho hắn để mua lại chính bất động sản của hắn?” rốt cuộc Payne lên tiếng.

“Còn tệ hơn thế,” Craig nói, “vì tôi nghĩ rằng một lời khuyên chính anh, Gerald, đã nói với hắn cũng có nghĩa là hắn không phải chịu thua thiệt trong bất cứ trường hợp nào. Vậy nên cuối cùng hắn không chỉ đẩy chúng ta đến chỗ chết, mà bản thân hắn còn vớ bẫm.”

Chuông cửa lại reo.

“Ai vậy?” Davenport hỏi, gần như nhảy dựng lên khỏi ghế.

“Chỉ là bữa tối của chúng ta thôi,” Craig nói. “Tại sao hai người không cùng đi qua bếp luôn nhỉ? Tôi sẽ cho hai người biết trong khi chúng ta cùng ăn pizza về kế hoạch tôi đã chuẩn bị cho Sir Nicholas Moncrieff, bởi vì đã đến lúc chúng ta cần trả đòn.”

“Tôi không dám chắc muốn đối mặt với hắn ta thêm lần nữa,” Davenport thừa nhận khi gã và Payne cùng đi vào bếp.

“Có lẽ chúng ta không có nhiều lựa chọn,” Payne nói.

“Anh có biết ai sắp tới dùng bữa cùng chúng ta không?” Davenport hỏi, khi gã nhìn thấy bàn ăn được dọn cho bốn người.

Payne lắc đầu. “Tôi chịu. Nhưng chắc không phải là Moncrieff.”

“Anh có lý, mặc dù rất có thể đó chỉ là một ông bạn học cũ của hắn,” Craig nói khi gã gia nhập bọn ở trong bếp. Gã lấy những chiếc pizza ra khỏi hộp và cho vào lò vi sóng.

“Anh có định giải thích xem anh đang ám chỉ chuyện quái quỷ gì suốt tối hôm nay không vậy?” Payne hỏi.

“Chưa đến lúc,” Craig nói, đưa mắt xem đồng hồ. “Nhưng hai người chỉ còn phải đợi mấy phút nữa là biết câu trả lời.”

“Ít nhất cũng nói cho tôi biết anh có ý gì khi nói rất có thể Moncrieff đã vớ bẫm vì một lời khuyên nào đó tôi đã nói với hắn,” Payne yêu cầu.

“Chẳng phải chính anh đã khuyên hắn nên mua địa điểm thứ hai, như thế dù chuyện gì xảy ra hắn cũng không thể thua cuộc sao?”

“Phải, tôi có nói thế thật. Nhưng nếu anh còn nhớ, hắn thậm chí không có đủ tiền để mua địa điểm thứ nhất.”

“Hoặc đó chỉ là những gì hắn nói với anh,” Craig nói. “Theo tờ Evening Standard, địa điểm thứ hai đó giờ đây được kỳ vọng có thể bán được với giá mười hai triệu.”

“Nhưng tại sao lại bỏ ra một triệu tiền túi của hắn vào địa điểm thứ nhất,” Davenport hỏi, “nếu hắn đã biết rõ hắn sẽ vớ bẫm với địa điểm thứ hai?”

“Bởi vì hắn đã luôn dự định sẽ vớ bẫm từ cả hai địa điểm,” Craig nói. “Trừ một điều là với địa điểm thứ nhất chúng ta trở thành nạn nhân còn hắn chẳng mất xu nào. Nếu anh chịu nói với chúng tôi ngay từ đầu Moncrieff chính là người đã cho anh vay tiền,” gã nói với Davenport, “chúng tôi đã có thể khám phá ra âm mưu này.”

Davenport thần mặt ra tẽn tò, nhưng không dám nói gì biện hộ cho mình.

“Nhưng tôi vẫn chưa hiểu,” Payne nói, “tại sao hắn lôi tất cả chúng ta vào chuyện này. Không thể có chuyện chì vì hắn đã ở chung phòng giam với Cartwright.”

“Tôi đồng ý, chắc chắn phải có lý do gì khác,” Davenport nói.

“Có đấy,” Craig nói. “Và nếu lý do đó đúng là thứ tôi đoán, Moncrieff sẽ không thể làm phiền chúng ta lâu được nữa.”

Payne và Davenport đều có vẻ chưa bị thuyết phục.

“Ít nhất hãy cho chúng tôi biết,” Payne nói, “làm cách nào mà anh lại tình cờ gặp được một bạn học cũ của Moncrieff?”

“Đã bao giờ nghe nói tới Bạn Học Cũ chấm com chưa?”

“Vậy anh đã thử liên lạc với ai?” Payne hỏi.

“Bất cứ ai biết Nicholas Moncrieff trong trường học hay trong quân đội.”

“Đã có ai hồi âm lại cho anh chưa?” Davenport hỏi đúng lúc chuông cửa lại reo lên.

“Bảy người, nhưng chỉ có một có những phẩm chất cần thiết,” Craig nói trong lúc rời khỏi bếp ra mở cửa.

Davenport và Payne nhìn nhau, nhưng không nói gì.

Một lát sau, Craig quay trở lại cùng một người đàn ông cao lớn, vạm vỡ, vị khách mới tới thậm chí phải cúi đầu xuống khi đi qua cửa phòng bếp.

“Thưa quý vị, cho phép tôi được giới thiệu Sandy Dawson,” Craig nói. “Sandy ở cùng nhà nội trú với Nicholas Moncrieff tại trường Loretto.”

“Trong năm năm,” Dawson nói, đồng thời bắt tay Payne và Davenport. Craig rót cho anh ta một ly rượu vang trước khi mời vị khách mới tới ngồi xuống chiếc ghế còn trống tại bàn ăn.

“Nhưng tại sao chúng ta cần đến ai đó từng biết Moncrieff ở trường học?” Davenport hỏi.

“Tại sao anh không nói cho họ biết nhỉ, Sandy?” Craig nói.

“Tôi đã liên lạc với Spencer vì nghĩ rằng anh là người bạn cũ Nick Moncrieff mà tôi chưa từng gặp lại kể từ khi ra trường.”

“Khi Sandy hồi âm,” Craig chen ngang, “tôi đã nói với anh những nghi vấn của mình về người đàn ông tự xưng là Moncrieff, và anh đồng ý thực hiện một bài kiểm tra với người đàn ông này. Chính Gerald đã cho tôi biết Moncrieff có một cuộc hẹn với một đồng nghiệp của anh, Gary Hall, tại Dorchester vào buổi sáng hôm đó. Vậy là Sandy có mặt tại địa điểm này sau đó chừng vài phút.”

“Không khó để tìm ra anh ta,” Dawson nói. “Tất cả mọi người, từ nhân viên phục vụ ngoài tiền sảnh cho đến người quản lý khách sạn có vẻ đều biết Sir Nicholas Moncrieff. Anh ta ngồi tại một bàn riêng trong góc, đúng chỗ người phụ trách nhân viên phục vụ nói tôi sẽ tìm thấy anh ta. Lúc đầu, khi vừa nhìn thấy người này, tôi đã cảm thấy chắc chắn đó là Nick, nhưng vì đã gần mười lăm năm trôi qua kể từ khi tôi nhìn thấy anh ta lần cuối cùng, tôi nghĩ tốt hơn nên kiểm tra lại. Nhưng khi tôi tới gần bàn định chuyện trò vài câu với người đàn ông đó, anh ta không hề có biểu hiện cho thấy đã nhận ra tôi, cứ như thể tôi là mẫu người có thể dễ dàng quên được vậy.”

“Đó là một trong những lý do tôi chọn anh,” Craig nói. “Nhưng điều này chưa thể coi là một bằng chứng, nhất là sau từng ấy năm.”

“Chính vì thế tôi quyết định làm gián đoạn cuộc gặp của anh ta,” Dawson nói, “để xem liệu anh ta có thực sự là Nick không.”

“Và?” Payne hỏi.

“Rất ấn tượng. Cùng một dáng vẻ, cùng giọng nói, thậm chí cùng phong cách ứng xử, nhưng tôi vẫn chưa cảm thấy thuyết phục, vậy là tôi quyết định tung ra vài câu dò hỏi. Khi Nick học ở Loretto, anh ta là đội trưởng đội cricket, và là một người ném bóng nhanh rất cừ. Người đàn ông này cũng biết điều đó, nhưng khi tôi nhắc lại với anh ta rằng tôi là tay đỡ bóng số một trong đội hình chính thức, anh ta chẳng thèm nhướng mắt. Đó chính là sai lầm đầu tiên của anh ta. Tôi chưa bao giờ chơi cricket ở trường, thậm chí còn ghét môn đó. Tôi chơi cho đội rugby mười lăm người, ở vị trí trung phong tuyến hai - một lựa chọn hoàn toàn không đáng ngạc nhiên - vậy là tôi quay đi, nhưng vẫn băn khoăn không rõ liệu có phải anh ta đã quên hay không, vậy là tôi quay lại báo cho anh ta tin buồn Squiffy Humphries đã chết, và cả thị trấn đã tới dự tang lễ của ông. “Một huấn luyện viên lớn,” anh ta đã nói vậy. Đó là sai lầm thứ hai của anh ta. Squiffy Humphries là người quản lý khu nội trú của chúng tôi. Bà ta luôn cai quản các cậu nhóc bằng kỷ luật sắt; thậm chí cả tôi cũng bị bà ta làm cho chết khiếp. Không thể có chuyện anh ta có thể quên được Squiffy. Tôi không biết người đàn ông đã có mặt tại Dorchester là ai, nhưng tôi có thể nói cho các vị một điều chắc chắn, hắn ta không phải là Nicholas Moncrieff.”

“Vậy hắn ta là kẻ quái quỷ nào mới được chứ?” Payne hỏi.

“Tôi biết chính xác hắn là ai,” Craig nói. “Và hơn thế, tôi có thể chứng minh điều đó.”

***

Danny đã mang cả ba cặp hồ sơ ra cập nhật. Rõ ràng anh đã làm Payne trọng thương, thậm chí làm Davenport suy sụp, nhưng hầu như anh chưa gây tổn hại được gì tới Spencer Craig, ngoài việc rất có thể khiến chuyện bổ nhiệm gã làm QC bị chậm lại. Và giờ đây anh khi đã phá bỏ vỏ bọc của mình, cả ba người bọn chúng hẳn cũng hiểu ra ai phải chịu trách nhiệm về những thiệt hại chúng gặp phải.

Khi Danny vẫn còn giữ được bí mật về mình, anh đã có thể tấn công riêng lẻ từng đối thủ một, thậm chí chọn trước nơi cuộc chiến sẽ diễn ra. Nhưng giờ đây anh không còn lợi thế đó. Giờ bọn chúng đã biết quá rõ về sự hiện hữu của anh, và lần đầu tiên anh ở vào vị thế bất lợi và bị bộc lộ. Chắc chắn chúng sẽ muốn báo thù, và anh không cần ai nhắc lại để nhớ chuyện gì đã xảy ra vào lần cuối cùng bọn chúng bắt tay nhau cùng hành động.

Danny đã hy vọng quật ngã được cả ba gã trước khi chúng tìm ra đối thủ đang phải đối đầu là ai. Giờ đây hy vọng duy nhất của anh là đưa chúng ra trước tòa. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là phải tiết lộ sự thật Nick mới là người đã bị giết trong nhà tắm tại Belmarsh chứ không phải anh, và nếu anh muốn mạo hiểm làm điều này, anh cần phải lựa chọn thời điểm một cách hoàn hảo.

Davenport đã mất cả nhà lẫn bộ sưu tập tranh của gã, và bị loại khỏi Holby City thậm chí trước khi kịp hoàn tất buổi diễn thử. Gã đã chuyển về sống cùng em gái tại Cheyen Walk, chuyện này khiến Danny lần đầu tiên có cảm giác tội lỗi; anh tự hỏi không biết Sarah sẽ cảm thấy thế nào nếu cô khám phá ra sự thật.

Payne đã ở bên bờ vực phá sản, nhưng Hall đã nói có thể mẹ gã sẽ giúp gã thoát khỏi tình thế khó khăn hiện tại, và trong cuộc bầu cử sắp tới gã vẫn có cơ hội trở thành nghị sĩ đại diện cho khu vực Sussex Central.

Và Craig vẫn chưa hề sứt mẻ gì nếu so với hai bạn gã, và tất nhiên không hề có chút biểu hiện ân hận nào. Danny không bao giờ nghi ngờ về việc ai trong số Những người lính ngự lâm sẽ dẫn đầu cuộc phản công.

Danny đặt cả ba cặp hồ sơ lên giá. Anh đã lên kế hoạch cho bước đi tiếp theo của mình, mà anh tin tưởng sẽ khiến cả ba gã phải vào tù. Anh sẽ trình diện trước ba thượng nghị sĩ của Ủy ban tư pháp như ông Redmayne đã yêu cầu, và sẽ cung cấp những bằng chứng mới cần thiết để vạch trần Craig là kẻ giết người, Payne là đồng phạm, còn Davenport đã làm chứng gian khiến một người vô tội bị tống vào tù vì một tội ác anh không hề gây ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.