CHƯƠNG 19
.
.
Miêu tiên sinh sợ gấp quá sẽ làm Tiểu Trương phản cảm, dù là lưỡi hôn, nhưng cũng làm rất tận tâm. Y dịu dàng mút nhẹ đầu lưỡi Tiểu Trương, dùng đầu lưỡi của mình cảm giác đầu lưỡi mềm mại, ướt át của đối phương. Tiểu Trương không biết phải làm thế nào, hơi nhúc nhích đầu lưỡi muốn phối hợp với y, nhưng cậu không biết phải làm sao mới thỏa. Miêu tiên sinh cảm nhận được cố gắng của cậu, dùng môi che kín miệng cậu, dạy cho cậu từng chút một. Y mới hôn mấy cái đã buông ra, để Tiểu Trương lấy hơi rồi tiếp tục. Nụ hôn đứt quãng ấy kéo dài thật lâu, hơi thở ấm áp hòa lẫn vào nhau, khiến mặt Tiểu Trương đỏ bừng. Dần dà, cậu cảm nhận được niềm vui trong đấy, ngốc nghếch đáp lại.
Xung quanh là hương vị quê nhà cậu quen thuộc, trước mặt là hương vị của Miêu tiên sinh mà cậu thích. Trong lòng cậu, sự tồn tại của quê nhà là những khoảnh khắc êm dịu nhất, có thể ở nơi này ôm Miêu tiên sinh, giống như cậu và y đã cùng nhau trải qua cả cuộc đời, có thể ôm lấy một y hoàn chỉnh. Điều đó, khiến trong lòng cậu chất đầy hạnh phúc.
Tiểu Trương biết quan hệ giữa cậu và Miêu tiên sinh lại tiến thêm một bước, cậu còn loáng thoáng biết rằng quan hệ giữa hai người họ còn có thể gần hơn…đó là…quan hệ vợ chồng. Đương nhiên, điều kiện cần thiết là sau khi hai người họ ở chung thật lâu. Dù Tiểu Trương không biết sao phải chờ lâu như vậy, nhưng người ta kết hôn cũng phải mất một hai năm cơ mà, dù cậu và Miêu tiên sinh không thể kết hôn…Đầu Tiểu Trương lại bắt đầu mơ hồ, miên man suy nghĩ.
Hai người ngồi trong xe, tay nắm tay, chen chung một chỗ, có khi hai người sẽ trò chuyện một hồi, rồi lại hôn nhau. Đến gần giữa trưa, Miêu tiên sinh mới trở về ghế tài xế, y cũng dẫn Tiểu Trương sắp bị hôn tới mơ mơ màng màng tới ghế lái phụ. Miêu tiên sinh không rành đường ở quê Tiểu Trương, nhưng hai người cũng không có nơi nào để tới, thành ra đành tùy ý cho chiếc xe già nua chạy trên đường. Dọc theo con phố, Miêu tiên sinh thấy một phường trà, cũng khá sạch sẽ, y dẫn Tiểu Trương vào trong ngồi một lát, vừa uống trà, vừa nghe biểu diễn. Đến chiều, y lại đi dạo xung quanh, đến hai ba giờ mới về nhà. Tuy là không làm chuyện gì, nhưng hai người đều cảm thấy rất vui vẻ.
Hai người về vào đúng lúc chuẩn bị cơm chiều, Miêu tiên sinh vừa về tới đã tích cực mặc tạp đề, bận bịu một phen. Sau đó, ba người ngồi quây quần bên nhau như người một nhà, vui vẻ ăn bữa cơm.
Đêm đó, Miêu tiên sinh lại về nhà một mình. Lúc bước vào nhà, y mới phát giác – thức ăn hỏng rồi. Y lại càng thấy cô đơn.
Miêu tiên sinh đã nói với Tiểu Trương rằng, ba ngày sau sẽ tới đón cậu về nhà. Thừa dịp đó, hai người sẽ mời má Trương ăn một bữa cơm, sau đó, làm một chuyện tình vô cùng khó khăn — Come out (*).
Chuyện come out, là một vấn đề kiêng kị trong lòng Miêu tiên sinh. Chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ tạo thành hậu quả xấu. Giống như y hiện giờ, ngay cả cơm tất niên cũng là tự mình ăn, một người với một ít bánh chẻo, một bộ chén đũa, một cái ghế, một gian phòng trống rỗng, cho dù là ăn Tết, nhưng bánh chẻo vẫn lạnh rất nhanh. Cũng hết cách rồi, ba má y đã nói rằng, không dẫn vợ về, thì đừng vào cửa. Nếu cho y lựa chọn lần nữa, có lẽ y sẽ thu lại lời nói hôm ấy, ít nhất cũng để lại cho ba mẹ chút mặt mũi, giấu diếm vài năm.
Miêu tiên sinh biết Tiểu Trương dũng cảm hơn mình nhiều lắm, y cũng biết Tiểu Trương không muốn gạt mẹ mình chuyện gì, nếu không nói cho bà biết chuyện, cậu sẽ thấy áy náy trong lòng. Nhưng nếu như má Trương không đồng ý, chuyện này…Thật là khó giải quyết nha!
Nằm trên giưởng thở dài một hơi, Miêu tiên sinh mất ngủ.
Chú thích:
(*) Come Out: là thuật ngữ dùng để chỉ những người trong thế giới thứ 3 đã lộ diện, công nhận giới tính của mình với gia đình và bạn bè.
.