CHƯƠNG 20
.
.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, khi Miêu tiên sinh bước vào nhà Tiểu Trương lần nữa, y khẩn trương, hơi nới lỏng cổ áo của mình. Y đã cố tình chọn chiếc áo khoác tốt nhất, lại lau sạch giày da. Trước lúc ra ngoài, y còn soi gương một chút, ừm, khá lắm, vẫn có cái dáng của một ông chủ nhỏ.
Tiểu Trương đã nói với mẹ mình chuyện Miêu tiên sinh mời dùng cơm, nói là mời dùng cơm, ban đầu Miêu tiên sinh định tìm một quán ăn, coi như biểu đạt thành ý. Nhưng khổ một nỗi, tuy quê của Tiểu Trương to như vậy, nhưng chẳng có cái quán ăn nào ra hồn. Thành thử, Miêu tiên sinh đành phải tự mình ra quân, y mang theo mấy món, rồi lại mua thêm chút đồ, qua nhà cậu làm cơm.
Cửa mở ra, má Trương cười nói: “Tiểu Miêu, vào trong đi, sao cậu lại khách khí, mua nhiều đồ quá vậy?”
Miêu tiên sinh lấy lòng, cười đáp: “Nên mà, nên mà!”
Sau khi vào cửa, Miêu tiên sinh luôn thầm quan sát má Trương, y cảm thấy hôm nay bà không giống bình thường, không hề nhiệt tình với y như hai lần trước. Miêu tiên sinh cảm thấy mình sống tới từng tuổi này, giờ lại có cái cảm giác như học sinh tiểu học chờ bước vào phòng thi. Aizz, nhân sinh vô thường, nếu như là dạo trước, y cũng không nghĩ là mình sẽ gặp được Tiểu Trương.
Miêu tiên sinh mang đồ đạc vào trong bếp, y vừa để xuống, Tiểu Trương cũng đã sờ soạng bước vào, đứng ở cửa nhà bếp, gọi: “Miêu tiên sinh!”
Miêu tiên sinh quay đầu lại, thấy Tiểu Trương vịn cửa, hai mắt nhắm nghiền, đang nghe động tĩnh của y. Cậu mặc chiếc áo lông cừu trắng y mua cho cậu, phía dưới là hai dây mũ dài, phía trên có hai chùm lông trắng muốt. Cậu đang ôm chiếc túi ấm nạp điện, đó cũng là do y mua.
Miêu tiên sinh đi tới đón, “Anh ở đây này!”
Tiểu Trương tìm được phương hướng của y, nở nụ cười: “Miêu tiên sinh, em tới giúp anh đây!”
Bữa cơm ấy, Miêu tiên sinh nấu rất có động lực. Đột nhiên y lại nghĩ thông suốt, bất kể chuyện come out có khó hay không, đây cũng là một ải mà y và Tiểu Trương nhất định phải vượt qua, đó chính là cột đèn xanh đỏ trên đường, không thể đi đường vòng qua được. Nếu như đối phương bật đèn đỏ, y sẽ đợi, bởi vì y rất muốn nắm lấy bàn tay Tiểu Trương. Từ lúc y nhận rõ tính hướng của mình, đây là lần đầu tiên y biết thế nào là yêu đương. Tuy câu này là không biết xấu hổ, nhưng đây chính là mối tình đầu của y.
Lúc dọn thức ăn lên bàn, má Trương đang xem TV. Tâm tình của bà vẫn như trước, Miêu tiên sinh nghĩ vậy, cũng cười cười, tới mời bà dùng cơm. Xong, y dẫn Tiểu Trương tới chỗ ngồi, lấy cho cậu một cái chén nhỏ, gắp thức ăn cậu thích nhất vào, còn cẩn thận lấy hết xương ra. Cuối cùng, y đưa đũa tới tay cậu, để tay cậu chạm vào chén của mình. Trước đây, mỗi bữa cơm Miêu tiên sinh đều làm như vậy, hai người rất ăn ý, thích ăn cái gì, muốn ăn bao nhiêu, cả hai đều biết rõ.
Thật bất ngờ, bữa cơm ấy rất tĩnh lặng. Miêu tiên sinh khẩn trương tới nỗi không nuốt được cơm. Y cố tình ăn chậm một chút, lúc nhìn thấy má Trương và Tiểu Trương ăn xong, để đũa xuống, y mới buông chén đũa, hít sâu một hơi, nhìn má Trương, nghiêm túc nói: “Dì, cháu có một thỉnh cầu hơi quá!”
Má Trương lấy khăn lau lau miệng, đáp: “Dì không đồng ý!”