Hiểu em hơn ư? Ngẫm kĩ lại, Lệ Tịnh Lương rất khôn khéo trong cách dùng từ, luôn diễn đạt đúng mức mối quan hệ mập mờ giữa họ. Ban nãy, khi Lệ Tịnh Lương thổ lộ có tình cảm với mình, Hạ Tuyền đã suýt cho là thật. Song bây giờ thì cô đã thông suốt, mức độ tình cảm anh ta dành cho cô còn kém rất xa cái ngưỡng cô mong muốn, và chính anh ta cũng rõ ràng điều đó, bằng không... Hừ.
"Anh Lệ." Hạ Tuyền nắm chặt tay anh ta, xúc cảm khô ráo xen lẫn cái lạnh như băng làm đáy lòng lăn tăn gợn sóng nhỏ, cô khẽ nhếch khóe miệng, "Vật này vẫn nên hoàn trả anh thôi." Cô nhét chiếc hộp đựng dây chuyền vào lại tay anh ta, thốt lời hòa nhã, "Nếu anh cảm thấy tôi bị thua thiệt, thì có thể đẩy nhanh tiến độ kế hoạch thâu tóm giải trí Hoa Hạ, để tôi được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của anh. Còn về phần tôi..." Cô nhìn thẳng vào mắt anh ta bằng thần sắc cực kì lãnh đạm, "Anh nên dừng việc thăm dò lại đi, bộ thú vị lắm ư?"
Lệ Tịnh Lương nhoẻn môi, thân hình vạm vỡ như ngọn núi lớn bao trùm khắp người cô, ra chiều không hiểu bèn hỏi ''Sao?'' một tiếng.
"Anh nghĩ rằng tôi mất đi cảm nhận của riêng mình à?" Hạ Tuyền sờ dọc theo hai cánh tay, phô bày bộ dạng ớn lạnh ghét bỏ, "Anh không hợp với dáng vẻ tình thâm nghĩa nặng đâu, chuyển biến đột ngột kiểu này nhìn đơ không thể tả, còn nữa, ai đã dạy anh nói mấy lời thoại sến súa kia vậy? Baidu vạn năng hả? Gì mà chiếc chìa khóa đi vào lòng anh? Nếu tôi nhận chiếc chìa khóa này, chẳng những tượng trưng cho việc tôi tha thứ cho anh, mà còn gián tiếp bày tỏ với anh rằng tôi đã yêu anh, yêu đến độ không màng tôn nghiêm tự trọng."
"Tôi lại cảm thấy hiện giờ, sự tôn nghiêm không phải là chính yếu đối với em. Đồng ý rằng thù hận mang đến cho em động lực sống mạnh mẽ, nhưng đồng thời nó cũng mang tính hủy diệt."
Người đàn ông đó tiến tới gần cô, âm điệu róc rách tựa dòng nước chảy, đôi mắt hẹp dài nhìn cô chăm chắm, hệt như đang quan sát con mồi yêu thích, còn kín đáo khoe khoang nét phong nhã lịch lãm, ôn hòa như ngọc.
Hạ Tuyền tức tốc lui về sau mấy bước nhằm kéo giãn khoảng cách giữa hai người, khuôn miệng cô vẽ nên nét cười ngọt ngào hơn mật: "Anh đi đi." Cô hạ lệnh đuổi khách.
Lệ Tịnh Lương vẫn đứng thẳng ở đó, không ngọ nguậy nhúc nhích, tựa như lưỡi kiếm đã bay ra khỏi vỏ, dần dần bộc lộ sự lợi hại, sắc bén đích thực.
"Hạ Tuyền, em rất thông minh, cũng tự biết thân biết phận, tuy nhiên, sự tình so với nhận định của em thì lạc quan hơn một chút."
Cô khẽ ngước mắt, nín thở lắng nghe lời anh ta nói.
"Tôi quả thực có tình cảm với em, và đương nhiên cũng có sự áy náy." Lệ Tịnh Lương tháo mắt kính xuống, đôi đồng tử sâu hun hút lẳng lặng nhìn cô, "Còn những việc khác...từ từ sẽ đến."
Từ từ sẽ đến? Ai có thời gian cùng anh ta lãng phí thanh xuân ngắn ngủi? Cô muốn đến thật nhanh, không thể cứ trễ nải mãi được.
"Tôi đã hiểu, anh Lệ có thể về rồi." Cô lần nữa đuổi khách, lời hết liền cất bước rời đi, đi được một đoạn thì phát hiện anh ta vẫn đứng như trời trồng. Hạ Tuyền mím môi, suy tư một lúc lâu, rồi quay trở lại hỏi, "Sao anh còn chưa đi?"
"Tôi tạm thời sẽ ở lại đây."
"Ông chủ Lệ là mình vàng da ngọc, một ngày kiếm bạc tỷ, tội tình gì phải lưu lại nơi hoang vu hẻo lánh này?"
Lệ Tịnh Lương lườm cô một cái, rồi vứt hộp trang sức xuống đất, đủng đỉnh nói: "Tu thân dưỡng tính." Dứt lời, sải bước tới chỗ trợ lí, kêu cậu ta lái xe đi, ắt hẳn là đi tìm chỗ ở.
Hạ Tuyền cúi đầu nhìn hộp trang sức nằm lăn lốc dưới đất, bên trong chứa chiếc chìa khóa mà Lệ Tịnh Lương muốn tặng cô. Cô trầm ngâm hồi lâu, sau nhặt hộp trang sức lên nhét vô túi áo, buồn bực quay trở về.
Lúc cô trở lại trường quay thì mọi người nhất tề dùng ánh mắt hiếu kì quan sát cô. Hứa Cách Phỉ cũng đã trở lại, lặng thinh ngồi trên ghế, trông thấy Hạ Tuyền cô ấy cũng không hỏi han gì, chỉ thừ người ngồi đó.
"Chị Phỉ?" Hạ Tuyền lại gần hỏi, "Chị sao thế?"
Cái cậu trợ lí của Lệ Tịnh Lương đã nói gì với chị Phỉ? Tại sao chị ấy lại có bộ dạng hồn vía lên mây thế này?
"Không sao cả." Hứa Cách Phỉ mấp máy môi, "Em tiếp tục quay đi, hôm nay quay thêm ba cảnh nữa là có thể về khách sạn rồi."
"Chị thật sự không sao chứ?" Hạ Tuyền nhịn không được quan tâm hỏi, "Thủy Tu Tề nói gì với chị?"
"Chị đã nói là không sao mà." Cô ấy yêu cầu với vẻ bất đắc dĩ, "Hãy để chị yên tĩnh một lát." Nói xong, Hứa Cách Phỉ đi về hướng rừng cây.
Hạ Tuyền toan đuổi theo, có điều đạo diễn đúng lúc gọi tên cô. Cô hết cách, đành nhờ Mã Nghĩ đi theo trông chừng Hứa Cách Phỉ, còn mình tiếp tục quay phim.
Xế chiều, sau khi kết thúc cảnh quay cuối cùng, nhóm người Hạ Tuyền trở về khách sạn. Tinh thần Hứa Cách Phỉ vẫn hốt hoảng như trước, về tới khách sạn liền chui vô phòng, bỏ cả bữa ăn tối.
Hạ Tuyền và Mã Nghĩ ăn uống no nê xong thì mạnh ai nấy về phòng mình. Lúc cô mở cửa, dợm bước vào thì cánh cửa gian phòng bên cạnh thình lình mở rộng, bên trong có người đàn ông đi ra. Anh ta tựa mình vào cạnh cửa, quần tây màu đen phối cùng sơ mi sắc trắng, mặt mày như họa, phong trần tuấn lãng.
"Anh ở đây?" Vẻ mặt Hạ Tuyền hiện lên nỗi kinh sợ.
Lệ Tịnh Lương đẩy đẩy kính mắt, nhã nhặn lễ độ nói: "Thật trùng hợp."
Khóe miệng Hạ Tuyền hơi co rút, cô ép mình không để ý anh ta, tiếp tục đi hẳn vô phòng, quay người định đóng cửa, chẳng qua đã bị người ta chặn trước.
Ký ức về chuyện kinh khủng phát sinh trong toilet bỗng chốc ùa về tâm trí cô. Hệt như đêm đó, thân hình anh ta cao lớn đứng che trước mặt cô, cô vô lực phản kháng. Nhất cử nhất động của cô đều không qua khỏi tầm mắt anh ta, anh ta nắm trong tay cả đại cục và khống chế tuyệt đối.
"Anh muốn làm gì?" Hạ Tuyền cảnh giác nhìn Lệ Tịnh Lương.
Ngài Lệ đáp lại cô bằng nụ cười mỉm, nom thế nào cũng giống như một con rắn độc đang thè lưỡi.
"Em sợ tôi."
"Sợ một kẻ phạm tội cưỡng hiếp thì có gì lạ không?"
Hôm nay cô dùng cách nói chuyện thẳng tuột, nhất quyết phải khiến đối phương bẽ bàng, mất hết mặt mũi, nhưng ngài Lệ dường như không để bụng. Cô kì thực cũng xem như có chút hiểu biết về anh ta, bằng không lúc ở trường quay, nói không chừng cô đã dại dột tin sái cổ lời ngon tiếng ngọt của người đàn ông này. Có lẽ, anh ta quả thật có tình cảm với cô, nhưng thân phận giữa cô và anh ta chênh lệch quá nhiều, vậy nên hai người sẽ không bao giờ có khả năng tính tới chuyện kết hôn sinh con. Nói chính xác hơn, cô chỉ khơi dậy lên khoái cảm chinh phục trong lòng anh ta.
Đó là mục tiêu duy nhất mà gã thợ săn sành sõi như anh ta muốn theo đuổi.
Hạ Tuyền sực nhận ra rằng, mình không nên sợ hãi anh ta, làm thế chỉ càng khiến anh ta vừa lòng thỏa dạ. Cô liền thu hồi sự cảnh giác, khóe miệng cong lên ý cười nhẹ, rồi giơ tay tựa hồ định vuốt tóc, tuy nhiên, ngay lúc Lệ Tịnh Lương lơi là phòng bị, tay cô nhanh như cắt chuyển hướng, dò xét phía dưới anh ta, chuẩn xác nắm được bộ vị riêng tư của người đàn ông.
"Tay em làm gì đó... Hả?"
Lệ Tịnh Lương híp cặp mắt, ánh nhìn nguy hiểm của anh ta đủ sức khiến đối phương sợ hãi, chùn bước lui về sau. Hạ Tuyền nỗ lực tự trấn an mình thật lâu mới không thả tay ra.
Cô dần dần gia tăng lực đạo, xúc cảm trong lòng bàn tay từ từ biến đổi, ngay lúc đối phương mím chặt đôi môi thì cô đột ngột buông tay, lạnh nhạt bỏ lại câu chúc "Ngủ ngon" liền đóng cửa, lần này Lệ Tịnh Lương không ngăn cản.
Một cô minh tinh luôn thường trực gánh trên lưng ba chữ "Quy tắc ngầm" lại có thể giữ mình trong sạchNếu tấm màng mỏng manh kia không phải là đồ giả, thì chứng tỏ cô ấy có chỗ dựa đáng gờm. Còn giả sử hai trường hợp trên đều sai, vậy thì Hạ Tuyền đúng là một cô gái hết sức lạ lùng, kì bí.
Lệ Tịnh Lương không hề đắn đo loại bỏ trường hợp đầu tiên, ở phương diện đó, anh rất tin tưởng phán đoán của mình. Trường hợp thứ hai thì lại càng không thể, chẳng phải anh luôn nắm rõ lai lịch của cô ư? Chỗ dựa lớn nhất của cô chính là anh.
Vậy suy ra, chỉ tồn tại trường hợp sau chót.
Hồi tưởng lại những diễn biến liên quan đến cô trong chương trình "Đóng giả tình nhân", Lệ Tịnh Lương càng thêm bức bối, bèn quay người trở về phòng. Hôm nay, anh đã thật lòng thật dạ bày tỏ ý muốn được tìm hiểu cô sâu hơn, chứ không định dùng lời nói trót lưỡi đầu môi hòng lừa phỉnh cô. Anh có tình cảm với cô, nên tự nhiên mong được gần gũi, san sẽ cùng cô nhiều hơn, chứ không chỉ dừng lại ở mức độ thăm dò, tuy nhiên cô đã không tin lời anh nói, cũng dễ hiểu thôi, chính anh còn không tin nổi mấy hành động gần đây của mình.
Chung Lập Dương bất ngờ đến phim trường "Lĩnh Nam Hồng" thăm Hạ Tuyền. Theo như Hứa Cách Phỉ lí giải, thì đây là chủ ý của công ty. Dạo này, giới truyền thông cơ hồ đã bỏ quên "cặp đôi tin đồn" này, thành ra hai người cần làm chút chuyện cốt "hâm nóng" mối quan tâm của quần chúng nhân dân.
Theo sự sắp xếp của Hứa Cách Phỉ, Hạ Tuyền và Chung Lập Dương cùng nhau đi ăn bữa cơm, và cố ý để rò rỉ ít ảnh ọt ra ngoài, không ngoài dự đoán, ngay chiều hôm đó, mấy tấm ảnh kia nghiễm nhiên nằm ở đầu đề các báo.
Thú thật, mấy ngày vừa qua, lòng dạ Hạ Tuyền cứ bứt rứt không yên. Gặp lại Lệ Tịnh Lương dưới tình huống như vậy, thử hỏi có người phụ nữ nào vẫn giữ được sự trầm tĩnh?
Rồi cô nhớ lại kí ức đêm đó, đặc biệt là viên thuốc Lệ Tịnh Lương sai người đưa tới, tâm tình Hạ Tuyền liền xấu càng thêm xâu, kéo theo đó là việc cô chểnh mãng, không thể tập trung vào các cảnh quay. Và hậu quả là trong một cảnh quay tương đối nguy hiểm, xém tí nữa cô đã ngã xuống vách núi, hên thay có người phản ứng nhanh nhạy, nhanh như chớp vươn tay kéo cô lại rồi ôm chặt vào lòng anh ta.
Cô nhướn mắt nhìn lên, mùi nước hoa quen thuộc vấn vít nơi chóp mũi, ánh mắt cô lướt qua gương mặt góc cạnh của Lệ Tịnh Lương - người đã kịp thời xuất hiện cứu cô.
Ngó mà xem, cặp mắt xếch của ngài Lệ như muốn đầu độc hồn người, lúc này còn cong lên cung độ như cười như không, thật muốn lấy mạng người ta mà. Nếu cô chưa từng trải những ngày xưa tê tái, ắt hẳn đã sớm thả mình lạc lối, tình nguyện trầm luân trong sóng mắt ma mị kia.
"Đứng cheo leo ở chỗ nguy hiểm mà còn xuất thần được à, hay đang nhớ tôi?"
... Đồ mặt dày, không biết xấu hổ.
Hạ Tuyền lách người tránh khỏi vòng tay anh ta, đạo diễn cùng nhân viên đoàn làm phim đều đứng một bên ngó, có Lệ Tịnh Lương ở đây, họ không dám trắng trợn thắc mắc về mối quan hệ giữa hai người, chỉ đứng yên chờ Hạ Tuyền lại gần thì lên tiếng hỏi han dăm ba câu chiếu lệ.
Hạ Tuyền cũng cảm ơn qua loa, khi đứng trước ánh mắt nghiêm nghị của Hứa Cách Phỉ, cô hơi chột dạ, vô thức hạ giọng gọi: "Chị Phỉ."
Sắc mặt Hứa Cách Phỉ trắng bệch, ngắm nhìn đứa trẻ mình đã đích thân dẫn dắt mà lòng khó chịu khôn cùng, cô ấy thở dài: "Em sẽ hối hận."
Hạ Tuyền giật nhẹ khóe miệng, chỉ có thể nhắm mắt giả câm. Lệ Tịnh Lương đứng phía xa luôn theo dõi tình hình giữa hai cô. Lát sau, Thủy Tu Tề đưa qua cho anh chiếc điện thoại, anh cầm lấy, áp lên tai nghe.
Người gọi điện không ai khác ngoài Diệp Minh Tâm. Cô ta đã về nhà được vài hôm mà không thấy tăm hơi của Lệ Tịnh Lương đâu. Cô ta hết sức lo âu, sợ rằng Lệ Tịnh Lương lại tiếp tục tằng tịu với Hạ Tuyền. Hầu như mỗi ngày, cô ta đều gọi điện cho Thủy Tu Tề nhằm dò hỏi hành tung của Lệ Tịnh Lương. Thủy Tu Tề bị quấy rầy hoài đâm bực, và cứ thế Diệp Minh Tâm 'xuất sắc' vượt qua Hạ Tuyền, đứng đầu danh sách những người khiến Thủy Tu Tề ngán ngẩm.
"Lệ Tịnh Lương, anh đang ở đâu vậy hả? Sao chưa trở lại thành phố Giang nữa?" Diệp Minh Tâm giận dữ chất vấn.
Lệ Tịnh Lương để di động cách xa lỗ tai, lúc nhìn thấy Hạ Tuyền vốn đã bỏ đi nhưng thình lình quay gót về phía mình, anh bèn xoay người, đưa lưng về phía cô.
Hạ Tuyền đến gần liền nghe rõ mấy câu đối thoại của anh, không cần hỏi cô cũng biết người bên kia là ai, vẻ mặt Lệ Tịnh Lương đã cho cô câu trả lời chính xác nhất.
Tính đến ngày hôm nay, cô đã hi sinh quá nhiều, bao gồm thứ quý giá nhất của đời người con gái, hiện giờ mới thu được chút thành quả, đó là Lệ Tịnh Lương đã dần dần mở lòng cùng cô. Nếu như cô nề hà khúc mắc trong lòng mà kháng cự anh ta, chẳng phải sẽ trực tiếp đạp đổ mọi công sức đã bỏ ra, dẫn đến hậu quả thất bại trong gang tấc ư? Mấy ngày nay cô vốn đang nhử anh ta, cố ý để anh ta thấy được sự thân mật giữa mình và Chung Lập Dương, khiến tâm tư anh ta sẽ bị dày vò xáo trộn. Trước mắt đã sắp thu được hiệu quả tích cực, nào ngờ cái cô Diệp kia lại chuẩn bị đâm thọt, hừ, thật chả có việc nào khiến cô vừa lòng thỏa ý hết.
Trông thấy Lệ Tịnh Lương nói điện thoại cả nửa ngày trời mà chưa chịu cúp, Hạ Tuyền không thể nhịn được nữa, bèn lao thẳng tới trước. Thủy Tu Tề lật đật ngăn cô lại, nhưng xui xẻo bị cô không chút nương chân đạp cho một cú văng ra ngoài. Sau đó, Hạ Tuyền lấy đà phóng thẳng lên lưng Lệ Tịnh Lương. Tuy Lệ Tịnh Lương vẫn giữ được thăng bằng, song theo phản xạ vẫn thốt lên câu hỏi nghi vấn. Anh ta ngoái đầu nhìn cô, hai tay cô ghì chặt cổ anh ta, há mồm cắn mạnh vào dái tai anh ta. Lệ Tịnh Lương liền hít một hơi dài, dứt khoát ngắt máy.
Diệp Minh Tâm đang say sưa lèm bèm thì điện thoại ngắt cái rụp. Lửa nóng tức thì vọt thẳng lên đỉnh đầu, cô ta gấp gáp gọi điện cho Ôn Minh Hạo, hỏi tỉ mỉ lịch trình của Hạ Tuyền, rồi nhanh tay đặt vé máy bay, chuẩn bị xuất phát ngay tắp lự.
"Không hàn huyên tâm sự nữa à?" Hạ Tuyền hừ một tiếng, hai bàn tay cô buông cổ Lệ Tịnh Lương, trườn lên trước mặt anh ta. Trước khi anh ta kịp mở miệng, cô đã nhón chân hôn môi anh ta, rồi dã man nghiến cắn, làm môi anh ta bật máu tươi, sau đó nhìn anh ta bằng vẻ quyến rũ chết người, hỏi: "Hương vị được không?"
Lệ Tịnh Lương giơ tay mơn trớn cánh môi, ánh mắt lóe thâm ý khó hiểu, cô thản nhiên nói: "Sao thế, em nhớ đêm hôm đó anh thích thú lắm mà, bây giờ trưng ra biểu cảm này là có ý gì?"
Thủy Tu Tề đã đứng hình, ngây như phỗng. Vài giây sau, câu ngơ ngác đưa chiếc khăn cho ông chủ. Lệ Tịnh Lương cầm khăn lau sạch vết máu ngay khóe miệng, nói với Hạ Tuyền: "Tôi phải trở về ."
Lệ Tịnh Lương đã ở đây mấy ngày liền. Trong khoảng thời gian này, anh đã bỏ bê mọi việc của công ty. Vậy nên, dù Diệp Minh Tâm không gọi điện thì anh vẫn quyết định quay về.
"Cô ta mới chỉ gọi một cuộc điện thoại, anh liền hối hả quay về, ngoan gớm cơ."
Hạ Tuyền biết rõ anh ta trở về không phải vì Diệp Minh Tâm, nhưng vẫn không nhịn được nói mấy câu móc mỉa, ánh mắt nhìn anh ta thể hiện rõ sự coi khinh.
Lệ Tịnh Lương mỉm cười ôm chặt cô, dùng hai cánh môi còn vấn vương mùi máu hôn khắp mặt cô, dịu dàng nói: "Tôi không đi thì cô ta sẽ chạy đến, giờ chưa phải lúc để cô ta bắt gian tại giường."
Khi Lệ Tịnh Lương ôm chầm Hạ Tuyền, cơ thể cô cứng đờ trong nháy mắt. Mặc dù cô không ngừng tự thuyết phục bản thân phải nhẫn nại chịu đựng, có điều, từ sau đêm đó, thân thể cô vô hình trung đã sinh ra bản năng chống cự anh ta.
Lệ Tịnh Lương cảm nhận được sự thay đổi của cô thì nhắm mắt ngó lơ, chỉ lặng lẽ buông cô ra và ôn hòa dặn dò, "Tự mình bảo trọng."
Lời hết, Lệ Tịnh Lương nhấc chân rời đi, lần này ắt hẳn là đi thật sự.
Hạ Tuyền quả thật đã đoán đúng, sau khi Lệ Tịnh Lương bỏ đi thì không xuất hiện nữa, song y như lời anh ta tiên liệu, Diệp Minh Tâm rất mau xuất hiện trước mặt cô. Cô ta lục tung một vòng khắp các khu vực lân cận mà không tìm thấy bóng dáng Lệ Tịnh Lương, liền nhanh trí dò hỏi tổ nhân viên công tác. Nhưng Lệ Tịnh Lương đời nào sẽ phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn như vậy? Anh đã sớm đánh tiếng trước với mọi người, nên chẳng ai đần độn mà đi kể hết chân tướng cho Diệp Minh Tâm biết.
Chuyến đi này của Diệp Minh Tâm coi như công cốc, cô ta liền muốn tìm Hạ Tuyền gây phiền phức khó dễ, nhưng nhớ lời răn đe khuyên bảo của bố, bèn dằn lòng bỏ qua ý định, chỉ vội vàng quay về thành phố Giang.
Còn Hạ Tuyền luôn dùng thái độ bàng quan, không màng bận tâm những việc bên ngoài, chỉ tập trung hoàn thành tốt vai diễn. Hai tháng sau, bộ phim đóng máy, cô trở về thành phố Giang, việc đầu tiên cô làm chính là thử thai.
Trong phòng vệ sinh ở nhà, Hạ Tuyền cầm trên tay ba chiếc que thử thai, cả ba đều cho ra kết quả: đã mang thai.
Đây hiển nhiên là giọt máu của cô và Lệ Tịnh Lương, lúc trước cô nói với anh ta mình đã uống thuốc, thật ra chỉ toàn dối trá. Cô ném ba que thử thai vào thùng rác với vẻ mặt vô cảm, rồi đi đến gần tấm gương sáng, ngắm nhìn cô gái có dung mạo kiều diễm xinh đẹp, cô gái trong gương bỗng nhiên chếch miệng cười.
Lệ Tịnh Lương, một lần liền trúng, ông trời quả thật đã giúp tôi. Anh đừng trách tôi nhé, đây là do anh tự đào hố chôn mình, anh hoành hành mùng một, thì tới mười lăm là lúc tôi phản kích. Anh đã dám đè tôi, tôi liền dám hoài thai nòi giống của anh, chúng ta cùng chờ mà xem.