Để phòng ngừa hai chữ “vạn nhất”, Hạ Tuyền cẩn thận ngụy trang bản thân từ đầu đến chân mới lén lút đi đến bệnh viện. Các bác sĩ và y tá đó giờ lần đầu mới thấy có người đến khám thai mà trùm người kín mít, còn đeo kính đen, quàng khăn che bít đầu, bọn họ đều trố mắt nhìn lom lom Hạ Tuyền. Có điều, cô đã sớm tập thành thói quen bị đám đông chú ý, thế nên tình hình bây giờ chẳng bõ bèn gì với cô cả.
Không bao lâu sau, Hạ Tuyền đã cầm trên tay kết quả kiểm tra, cô quả thật mang thai rồi, thai nhi gần tròn ba tháng, chính là kết quả của đêm hôm đó.
Cầm tờ kết quả ra khỏi bệnh viện, Hạ Tuyền ngồi trong xe tháo mắt kính, khẩu trang, và khăn chòang cổ xuống, chuẩn bị lái xe về nhà.
Lát sau, khi đang chuyển hướng xe, cô loáng thoáng nhìn thấy trong góc rẽ có bóng dáng một tên săn ảnh, trong đầu cô lập tức xẹt qua liên tiếp mấy ý niệm, và sau cùng cô liền chốt quyết định —— thực ra bị tên kia chộp ảnh cũng chẳng tổn thất chi, sự nghiệp của cô trong làng giải trí chẳng qua chỉ là công cụ để cô báo thù rửa hận, diễn viên không phải là nghề nghiệp cô ao ước hướng tới. Một khi đã như vậy, thì thanh danh sụp đổ có gì là đáng tiếc? Cùng lắm thì sau này cô lui về ở ẩn một thời gian, đợi qua cơn giông tố, chờ sóng yên biển lặng thì mọi chuyện sẽ chìm vào quên lãng. Bây giờ cứ để cánh phóng viên loan báo tin tức cô mang thai đi. Nói như vậy……
Bất giác mường tượng đến vẻ mặt Lệ Tịnh Lương khi biết cô mang thai, Hạ Tuyền không nhịn được phì cười ra tiếng. Bọn họ đã hơn hai tháng chưa gặp mặt, song diện mạo anh ta vẫn hằn sâu trong tâm tưởng cô. Nhìn chung, anh ta đã có tiến bộ, lúc trước nếu cô không chủ động gọi điện thì anh ta cũng lơ đẹp cô luôn. Nhưng thời gian vừa qua, đã đôi lần Lệ Tịnh Lương phá lệ gửi tin nhắn cho cô, có điều, Hạ Tuyền luôn dùng thái độ chẳng mặn chẳng nhạt đáp trả anh ta. Lệ Tịnh Lương chừng như cũng cảm nhận được, bèn dần dần thu hồi sự “nhiệt tình” gượng gạo.
Nếu đúng theo sự hiểu biết của cô về Lệ Tịnh Lương, thì mặc dù cô đã lên tiếng cam đoan mình uống thuốc rồi, nhưng bảo đảm anh ta sẽ đích thân tới tìm cô xác nhận lại. Suy cho cùng, đâu phải người phụ nữ nào cũng có thể sinh con cho dòng họ Lệ, đường đường là danh môn khuê tú mà còn phải trải qua mấy vòng tuyển chọn gắt gao, vậy nên một đứa xướng ca vô loài như cô thì đừng mơ có cửa.
Quả nhiên, tên săn ảnh kia đã không làm Hạ Tuyền thất vọng. Tin tức cô lén lút đến bệnh viện nhanh chóng đăng lên đầu đề các báo, có vài trang báo muốn chơi trội hòng câu kéo sự chú ý của dư luận, thành thử không ngại giật tít bằng bốn chữ to đùng: nghi vấn mang thai.
Lúc Hạ Tuyền đang chạy trên đường về nhà, thì tên cô đã chễm chệ dẫn đầu bảng xếp hạng tìm kiếm trên Weibo. Bình luận trên weibo của cô cũng tăng đột biến, rất nhiều fan của “cặp đôi tin đồn” Chung Hạ (Chung Lập Dương – Hạ Tuyền) để lại lời nhắn là “Lẽ nào chúng ta sắp đón chào sự ra đời của Chung bé.”, còn nhóm fan ruột của vợ chồng Hà Hạ (Hà Yến – Hạ Tuyền) trong chương trình “Đóng giả tình nhân” thì phấn khích đến mức lệ tuôn đầy mặt, thậm chí đám fan cuồng của Vân Nhược Chu cũng không chịu đứng bên lề cuộc vui, họ nơm nớp lo sợ bào thai trong bụng Hạ Tuyền là của Vân Thiên Vương nhà họ.
Xem qua vô vàn những bình luận oái ăm khó đỡ, nét cười trên môi Hạ Tuyền càng lúc càng đậm, song khi đọc tới mấy câu chúc phúc của những fan chân chính, hốc mắt cô không khỏi cay xè chua xót.
Tuy rằng diễn viên không phải là nghề cô yêu thích, nhưng cô luôn trân trọng tình cảm người hâm mộ dành cho mình, đây cũng coi như là những thu hoạch ngoài ý muốn nhưng rất đỗi ngọt ngào. Chẳng qua thật đáng tiếc, chỉ sợ cô sẽ khiến bọn họ thất vọng.
Cột đèn giao thông chuyển từ đỏ sang xanh, Hạ Tuyền cất di động, tiếp tục lái xe. Đây là điện thoại riêng tư của cô, còn điện thoại dùng trong công việc, cô đã tắt nguồn nãy giờ, làm vậy thì Hứa Cách Phỉ sẽ tạm thời không liên lạc được với cô, và cũng nhất thời tránh được sự chất vấn của Lệ Tịnh Lương.
Chiếc xe chậm rãi chạy về nhà, Hạ Tuyền bước vào cửa liền thay giày, định bụng đi rửa sạch trái cây để nhấm nháp cho đỡ buồn miệng. Cô vừa đi được vài bước, nào ngờ bất chợt trông thấy Lệ Tịnh Lương đang ngồi ngay ngắn trên sô pha nhà mình. Cô liền giật thót mình, thiếu điều muốn té ngửa ra sau.
“Lệ Tịnh Lương? Anh làm cách nào vào đây được?” Hạ Tuyền ngạc nhiên hỏi, “Anh có chìa khóa nhà tôi? !”
Lệ Tịnh Lương lườm cô một cái sắc lẹm, hai chân vắt chéo ngồi trên sô pha, toàn thân bất động, đôi mắt sâu hoắm nhìn cô không chớp, tạo ra một áp lực vô hình đè ép lên người cô.
“Giải thích.”
Anh ta chỉ thốt ra hai chữ ngắn gọn. Người đàn ông này đúng là “xót chữ hơn vàng”, chẳng qua chỉ cần có thế, Hạ Tuyền cũng thừa biết mục đích của mình đã đạt được.
Vứt chiếc khăn quàng cổ qua một bên, Hạ Tuyền thong dong đi tới chỗ ngồi đối diện anh ta, cất tiếng hỏi: “Anh muốn tôi giải thích điều gì?”
Cô đã biết rõ mà vẫn cố tình giả ngu hỏi lại, Lệ Tịnh Lương làm sao không phát hiện trò đùa buồn chán của cô? Và lẽ nào anh để cô dễ dàng qua mặt?
Lệ Tịnh Lương thình lình nhổm dậy đi phăm phăm tới trước mặt cô. Hạ Tuyền hoảng hồn, lật đật nép người dính chặt vào thành ghế. Anh ta ép sát cô, cô trừng mắt nhìn thẳng anh ta. Lệ Tịnh Lương nhìn thấy hình bóng chính mình phản chiếu dưới đáy mắt trong vắt như ngọc lưu ly, đôi môi anh mấp máy, bật ra câu nói sặc mùi cảnh cáo: “Tốt hơn hết là em đừng ở sau lưng tôi làm ra mấy chuyện đáng xấu hổ.”
“Chuyện đáng xấu hổ ư?” Hạ Tuyền cười trào phúng, “Yêu đương vụng trộm với anh chắc cũng bị liệt vào những chuyện đáng xấu hổ? Cùng anh lên giường lại càng đáng xấu hổ hơn nhỉ? Thú thật, tôi từng làm nhiều chuyện đáng xấu hổ lắm, sao giờ anh lại thắc mắc?”
Lệ Tịnh Lương đứng thẳng người, từ trên cao quan sát cô: “Em chắc chắn biết, tôi không đề cập đến những chuyện đó.”
“Tôi không biết gì hết!” Hạ Tuyền cũng đứng lên, đề cao âm lượng giọng nói, “Tôi hiện giờ chỉ muốn biết, anh làm cách nào có chìa khóa nhà tôi”
Lệ Tịnh Lương nhướn mày, khóe miệng vẽ nên nụ cười bất cần, ánh mắt như thay lời muốn nói: Chuyện này cũng thường thôi.
Trong nháy mắt, Hạ Tuyền rét run cả người, cô không phải không biết Lệ Tịnh Lương rất lợi hại, song chung quy cô còn quá non nớt, quá nông cạn khi vẫn đánh giá thấp năng lực và quyền uy của người đàn ông này, tựa thể chỉ cần anh ta muốn, thì không gì là không được.
Lợi dụng lúc Hạ Tuyền đăm chiêu tư lự, Lệ Tịnh Lương nhanh như chớp giật túi xách của cô. Sau đó, anh ta điềm nhiên đặt mông ngồi cạnh cô, ung dung lục lọi chiếc túi. Ngay cả khi Lệ Tịnh Lương trắng trợn xâm nhập đời tư người khác, anh ta vẫn rất tỉnh và đẹp trai. Hạ Tuyền líu lưỡi nhìn một hồi mới sực nhớ mình cần phải ngăn cản, nhưng đã quá muộn màng, Lệ Tịnh Lương đã phát hiện tờ giấy xét nghiệm, và cũng nhìn thấy rõ ràng kết quả.
“Em thật sự mang thai.”
Ngữ khí Lệ Tịnh Lương nặng nề và dồn nén, thậm chí lập lờ hàm ý hung ác nham hiểm, làm người nghe rợn cả tóc gáy.
Hạ Tuyền lặng lẽ dịch người cách xa anh ta, như thể đang lo lắng anh ta đột ngột nổi máu điên sẽ đánh cô một cái chết tươi. Lệ Tịnh Lương nhìn cô lom lom, lát sau cầm tờ giấy xé nát thành từng mảnh vụn, rồi tung chúng lên không trung, để chúng rơi lả tả khắp phòng, có vài mảnh vụn đậu trên mái tóc Hạ Tuyền.
“Sao tự nhiên anh lại xé giấy rồi xả rác?” Hạ Tuyền ra chiều bất mãn.
“Đứa bé của ai.”
Rành rành là ông nói gà bà nói vịt, Hạ Tuyền hỏi một đằng, anh ta đáp một nẻo. Khi thốt ra câu hỏi vừa rồi, khuôn mặt Lệ Tịnh Lương đậm nét trào phúng và bải hoải. Hạ Tuyền tiếp tục lui dần đều, lần này anh ta dứt khoát túm chặt cổ tay mảnh khảnh, cắt đứt đường lùi của cô một cách quyết liệt.
“Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, đừng để tôi lập lại lần thứ ba.”
Ngữ khí anh ta vô cùng nguy hiểm, cô bỗng phát hiện lần này mình đã lỡ tay chọc trúng điểm mấu chốt của anh ta.
E ngại Lệ Tịnh Lương sẽ làm ra mấy hành động đáng sợ, Hạ Tuyền căng thẳng đáp bừa: “Không phải của anh.”
Ngay tức khắc, Lệ Tịnh Lương y hệt quả bóng xì hơi, trống rỗng vô hồn, qua một lúc lâu, anh mới cười tự giễu, máy móc lập lại lời cô nói: “Không phải của tôi.”
“Đúng, không phải của anh.”
Hạ Tuyền lập lại bốn chữ đấy, song lần này cô đã phán đoán sai, Lệ Tịnh Lương chẳng những không bình tĩnh lại mà còn hung hăng hơn nhiều. Anh ta tiếp tục trút giận vào cổ tay cô, Hạ Tuyền dám chắc cổ tay mình đã bị bầm tím hết rồi.
“Anh làm tôi đau.” Hạ Tuyền nỗ lực thoát khỏi sự kiềm hãm của anh ta, cuối cùng vẫn thất bại.
“Đứa nhỏ của ai.”
Anh ta ngoan cố hỏi lại lần nữa, lần này là nghiến răng nhả từng chữ từng chữ một, bộ dạng dữ dằn ấy cứ như thể chỉ cần anh ta nắm được danh tính cha đứa bé, sẽ lập tức băm thây kẻ đó ra thành vạn khúc.
Hạ Tuyền ù ù cạc cạc hỏi: “Anh làm gì mà tức giận ghê vậy? Đứa bé không phải con anh, chẳng phải anh nên thắp hương cảm tạ ơn trên sao?”
Lệ Tịnh Lương bần thần cả người, Hạ Tuyền nhân cơ hội rút tay về. Nhìn thấy cổ tay bầm dập vết xanh vết tím, cô cực kì khó chịu, vừa hớt hải đi tìm hòm thuốc vừa buông giọng trách cứ: “Anh Lệ, anh muốn nổi điên thì hãy về nhà mình mà mặc sức điên tiết, đừng phá hoại nhà tôi, mời anh về cho!”
Lệ Tịnh Lương đứng ở bên hông sô pha dõi theo bóng lưng cô, sắc mặt anh càng lúc càng thâm trầm u ám. Anh lẳng lặng đứng đó hồi lâu, chờ khi tận mắt nhìn thấy cổ tay Hạ Tuyền đã được bôi thuốc tỉ mỉ mới quay gót bước đi.
Hạ Tuyền nhẹ nhàng thở phào một hơi, ban nãy cô bị anh ta doạ đến nổi toát mồ hôi hột, cô thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh anh ta chặt mình thành tám khúc, nấu chín rồi nuốt vô bụng.
Hạ Tuyền âm thầm ra quyết định, trước khi đứa bé mở mắt chào đời thì cô tuyệt đối không để Lệ Tịnh Lương khám phá sự thật, bằng không chỉ sợ….đứa bé này không có duyên với trần thế. Vì để chu toàn mọi thứ, cô tình nguyện vì đứa nhỏ mà tạm rút lui khỏi làng giải trí một năm, cô chắc chắn sẽ chịu đựng được.
Về phần đứa bé… Cục cưng, đừng trách mẹ đã lợi dụng con, mẹ sẽ dồn tất cả tình yêu thương cho con, nhưng chỉ sợ cả đời này con vĩnh viễn sẽ không biết được cha ruột mình là ai.
Ra khỏi nhà Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương nhanh chóng ngồi vào xe. Thủy Tu Tề ngồi ngay ghế phó lái, tài xế đã sẵn sàng đợi lệnh xuất phát, song chờ mòn mỏi mà vẫn không nghe ông chủ mở miệng nói năng, anh ta bèn nhìn sang ghế phó lái, âm thầm tham vấn Thủy Tu Tề.
Thủy Tu Tề và tài xế ngơ ngác nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng cậu ngoái đầu dòm người ngồi bất động ở hàng ghế phía sau, hỏi: “Anh Lệ, bây giờ đi đâu?”
Lệ Tịnh Lương vẫn lặng thinh không nói, anh bực bội nới lỏng caravat, khép chặt mắt rồi ngả lưng vô ghế, hai đấm tay siết cứng, mơ hồ nghe thấy tiếng động răng rắc của khớp xương.
Thủy Tu Tề thoắt bồn chồn lo lắng, liền ngậm chặt mồm không dám hó hé nữa, cậu đâu có ngu mà chui đầu vô ngay họng súng.
Qua khoảng hai mươi phút sau, Lệ Tịnh Lương mới phát ra âm điệu lạnh như băng: “Về công ty.”
“Dạ.” Thủy Tu Tề vội vã đáp lời và nháy mắt với tài xế.
Chiếc xe chạy đi với tốc độ tương đối chậm, sau một lúc nữa, Thủy Tu tề nghe thấy giọng nói mỏi mệt của Lệ Tịnh Lương.
“Cậu, đi điều tra và lập danh sách những gã đàn ông từng tiếp xúc với Hạ Tuyền trong ba tháng gần đây, rồi báo lên cho tôi.”
Yêu cầu này… Ông chủ à, anh còn chẳng có thời gian xem hết đống văn kiện trong công ty, sao giờ lại bon chen, đua đòi muốn quản lí việc giao tiếp hằng ngày của minh tinh?
Tuy Thủy Tu Tề tò mò muốn chết, song cậu vẫn luôn nhất mực tuân theo mệnh lệnh ông chủ, vừa nghe ông chủ phân phó, cậu liền nhanh nhẹn bắt tay vào làm.
Có thể đảm nhiệm chức trợ lí cho Lệ Tịnh Lương, đương nhiên năng lực của Thủy Tu Tề không phải dạng vừa. Rất nhanh, Lệ Tịnh Lương nắm được bảng danh sách những người đàn ông từng qua lại với Hạ Tuyền trong vòng ba tháng trở lại đây. Anh ngồi trên ghế, tay kẹp điếu xì gà, cấp tốc đảo mắt qua mấy cái tên, sau chót dừng lại ở ba chữ: Chung Lập Dương.
“Giúp tôi hẹn người này ra gặp mặt.”
Lời hết, Lệ Tịnh Lương ném danh sách qua một bên, cả người toát lên vẻ u uất lạnh lẽo, mất hẳn độ ấm.
Thủy Tu Tề lập tức đi sắp xếp buổi gặp mặt, cậu còn chu đáo lùi công việc của buổi chiều thụt xuống nửa giờ, để ông chủ có thời gian đi gặp Chung Lập Dương trước. Cậu làm trợ lí cho Lệ Tịnh Lương đã nhiều năm, trong đầu ông chủ đang nghĩ gì, cậu đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Khi Chung Lập Dương nghe thấy tin tức Lệ Tịnh Lương muốn gặp mình, thì nghệt mặt, ra chiều mờ mịt chẳng hiểu nguyên do.
Anh ta đang cập nhật weibo, nghe đại diện thông báo xong liền thắc mắc: “Anh ta là nam, tôi cũng chuẩn men, thì gặp mặt riêng làm gì?”
Người đại diện đáp: “Việc này tôi không rõ lắm, hay là muốn bàn chuyện hợp tác? Hoặc mời cậu làm phát ngôn?”
Chung Lập Dương cười tươi rói: “Được vậy thì tốt, rất nhiều kẻ thòm thèm cái danh “người đại diện phát ngôn cho tập đoàn AR”, hôm nay Lệ Tịnh Lương lại đích thân tìm gặp tôi, nếu chuyện này thành công tốt đẹp, thì địa vị của tôi trong giải trí Hoa Hạ càng được củng cố, vững vàng như núi.”
“Vậy cậu mau chuẩn bị đi, chúng ta lập tức xuất phát.” Dứt lời, người đại diện tỏ vẻ hăng hái, xung phong giúp Chung Lập Dương một tay.
Một giờ sau, Lệ Tịnh Lương đã có buổi gặp gỡ với Chung Lập Dương ngay tại văn phòng của anh. Hai người mặt đối mặt, Lệ Tịnh Lương thả lỏng mình ngồi trên sô pha, hai chân nhịp nhịp theo tiết tấu, lia mắt nhìn Chung Lập Dương từ trên xuống dưới, rồi khẽ nâng tay, ý bảo Chung Lập Dương uống trà.
Chung Lập Dương hơi hồi hộp, đã rất lâu anh ta chưa trải qua cảm giác căng thẳng nghẹt thở đến ngần này, bầu không khí ngột ngạt trong phòng khiến anh ta bất an như ngồi trên đống lửa.
Lệ Tịnh Lương thoáng cái thu hồi ánh nhìn lộ vẻ khinh miệt của mình, ơ thờ lên tiếng: “Anh Chung hẳn là chưa biết lí do vì sao tôi hẹn gặp anh.”
Chung Lập Dương trả lời rành rọt: “Tôi quả thật không rõ lắm, tuy nhiên, anh Lệ có việc gì cần dặn dò thì cứ nói thẳng.”
Lệ Tịnh Lương thản nhiên nói: “Vậy tôi sẽ không khách sáo nữa.”
“Mời anh.” Chung Lập Dương mỉm cười.
“Tôi muốn hỏi anh một vấn đề.” Đáy mắt Lệ Tịnh Lương ngập ngụa những đợt sóng ngầm, ngữ điệu càng thêm trầm thấp, ẩn chứa ý lạnh khiến người ta nổi gai ốc toàn thân.
Chung Lập Dương bỗng dưng muốn co giò bỏ chạy, anh ta những tưởng ông chủ Lệ tìm mình để bàn chuyện tốt, nhưng đến đây rồi anh ta mới vỡ vạc, nom bản mặt chù ụ đó mà bàn chuyện tốt cái nỗi gì.
“… Anh cứ hỏi.” Chung Lập Dương đã đâm lao đành phải theo lao.
Lệ Tịnh Lương cong khóe môi, cười như không cười hỏi: “Anh cùng Hạ Tuyền từng lên giường chưa?”
Chung Lập Dương: “? ? ?” Móa, đây là câu hỏi kiểu gì thế? ?