… Lệ Tịnh Lương chủ động trả giúp cô khoản tiền lớn như vậy ư?
Di động trên tay Hạ Tuyền bỗng rơi tự do xuống giường, cô có chút hoảng loạn, mất bình tĩnh.
Ông chủ Lệ đâu giống kẻ ăn chơi sa đọa, coi tiền như rác, chẳng lẽ anh ta đã phát hiện điều gì? Không có khả năng, chuyện cô chưa uống thuốc tránh thai, chỉ duy nhất mình cô biết, tuyệt đối không tồn tại người thứ hai. Cho dù bản lĩnh anh ta cao cường, cũng không thể tự tiện gắn camera trong nhà cô chứ?
Nhớ tới việc Lệ Tịnh Lương dễ dàng có được chìa khóa nhà mình, Hạ Tuyền liền cảm thấy chuyện anh ta lén lút gắn camera thì dễ như trở bàn tay. Cô bất chợt rùng mình một cái, bị chính những liên tưởng phong phú trong đầu mình dọa sợ. Sao lại thế, lẽ nào ông chủ Lệ so với đám fan cuồng còn điên dại và biến thái hơn nhiều?
“A lô? Hạ Tuyền? Em đang nghe đấy chứ?” Hứa Cách Phỉ chờ hồi lâu mà chẳng nghe bên kia trả lời trả vốn bèn tăng âm lượng giọng nói.
Hạ Tuyền vội lên tiếng: “Dạ, em vẫn nghe.”
“Mà này, em làm sao thuyết phục được Lệ Tịnh Lương vậy? Anh ta đã hào phóng thanh toán nợ nần giúp em, hẳn sẽ thừa nhận đứa con trong bụng em chứ? Thực ra, em mà gả được cho anh ta thì trăm bề có lợi, giá trị con người sẽ tăng vùn vụt luôn ấy.” Trong cơn xúc động, mồm miệng Hứa Cách Phỉ tía lia đủ chuyện trên trời dưới biển, “Ngặt một nỗi, anh ta đã có vợ chưa cưới, tuy diện mạo cô Diệp không được dễ nhìn cho lắm, tính tình cũng tệ không tả nổi, nhưng địa vị và thân phận của người ta cao hơn em nhiều, cũng xứng với Lệ Tịnh Lương hơn. Trước tình địch có sự hậu thuẫn lớn như vậy, liệu em có nắm chắc sẽ giữ được trái tim Lệ Tịnh Lương, để trở thành bà chủ tập đoàn Mưu Thuật không cưng?”
Nếu là trước kia, Hạ Tuyền sẽ không chút chần chừ, dõng dạc tự tin tuyên bố có. Tuy nhiên, lần này đối tượng chị Phỉ đề cập lại là Lệ Tịnh Lương, thật sự người đàn ông này không dễ đối phó tẹo nào.
Trong đầu Hạ Tuyền vẫn đương rối rắm, vướng mắc chuyện camera và bầu bì, nên chẳng có tâm tư ứng đối cùng Hứa Cách Phỉ, cô đáp vài câu vô thưởng vô phạt, sau đó tìm cớ gác máy. Ai dè cô an tĩnh chưa bao lâu, Hứa Cách Phỉ đã gọi điện lại, lần này chị ấy thông báo cho cô tin tức xấu.
“Ban nãy Ôn Minh Hạo mới tới tìm chị, sau này chị không thể làm người đại diện của em nữa.” Hứa Cách Phỉ trầm giọng nói.
Hạ Tuyền nhíu mi hỏi: “Tạo sao lại thế? Em chỉ xin tạm nghỉ một năm, trên thực tế còn chưa tới một năm nữa, lãnh đạo công ty không thể thông cảm cho em chút sao? Hơn nữa, em vẫn tiếp tục kí kết hợp đồng đóng phim với đạo diễn Trần Quyền mà.”
“Chị nghĩ em nên đích thân tới công ty một chuyến đi, Ôn Minh Hạo chẳng những đòi tịch thu chiếc xe công ty cấp cho em, còn ép chị và Mã Nghĩ cắt đứt triệt để với em luôn, chị nghi ngờ Diệp Minh Tâm là kẻ giật dây hết thảy mọi chuyện.”
“Em lập tức tới ngay.” Sau khi ngắt máy, Hạ Tuyền hối hả thay quần áo rồi hớt hải chạy ra khỏi cửa. Do quá gấp gáp, thành thử lúc lên xe, cô không ngó ngàng đến mọi thứ xung quanh.
Lệ Tịnh Lương ngồi trong ô tô sang trọng, điềm tĩnh nhìn Hạ Tuyền sốt sắng lái xe phóng vụt đi, các ngón tay anh thuôn dài mó máy chiếc di động, trên gương mặt không mảy may gợn sóng cảm xúc, khóe mắt khuất sau chiếc kính đen chập chờn thâm ý bí hiểm, dưới đáy mắt lóe lên những tia sáng lạnh lẽo hệt như băng tuyết.
Anh khoan thai châm một điếu thuốc lá, tao nhã thổi ra từng vòng khói trắng uốn lượn duyên dáng. Cách phà thuốc điệu nghệ như vậy, liệu thế gian có mấy ai làm được?
Lát sau, kính xe chậm rãi hạ xuống, làn sương khói mờ ảo bay lãng đãng ra ngoài, quấn quýt chạy theo cơn gió nhẹ, Lệ Tịnh Lương gác một tay lên thành cửa, khẽ phủi phủi ít tàn thuốc còn đọng lại, tay kia đặt trên vô lăng, rồi khởi động xe chạy thẳng đến công ty giải trí Hoa Hạ.
Khi anh đang chạy trên đường, Hạ Tuyền đã sắp tới nơi. Thú thật, giờ phút này, tâm trạng cô đang mất dần sự bình tĩnh. Tuy rằng đã sớm dự liệu phiền phức sẽ ồ ạt kéo tới, nhưng khi chân chính xảy ra chuyện, cô vẫn hơi hốt hoảng và phấp phỏng lo sợ.
Lúc chạy tới tòa cao ốc của giải trí Hoa Hạ, cô chọn một chỗ khá vắng vẻ để đậu xe, rồi đi vào từ cửa hông của tòa cao ốc, sau đó đi thẳng một mạch lên văn phòng làm việc của Ôn Minh Hạo.
Hứa Cách Phỉ đứng sẵn trước cửa chờ cô, nhác thấy Hạ Tuyền, cô ấy liền lại gần, vồn vã hỏi: “Em đã kể chuyện này cho Lệ Tịnh Lương biết chưa?”
Hạ Tuyền nhíu mày: “Sao phải kể cho anh ấy biết?”
“Em đang mang thai đứa con của anh ta, bây giờ vợ chưa cưới của anh ta lại tìm em gây hấn, chẳng lẽ anh ta không nên tới đây để ba mặt một lời đối chất với nhau, xác minh rõ ràng sự việc?” Hứa Cách Phỉ nói bằng vẻ dĩ nhiên phải thế.
Hạ Tuyền thản nhiên đáp: “Loại người như em cũng chẳng tốt đẹp gì, anh ấy không cần thiết ra mặt hộ em. Vả lại, bọn em chỉ kết giao theo nhu cầu, không hề dính dáng đến những phương diện khác.”
“Thôi được rồi cô ạ! Không hề dính dáng mà anh ta tự nguyện vì cô đổ ra biết bao nhiêu tiền của?” Hứa Cách Phỉ không ngần ngại phản biện lại Hạ Tuyền.
Hạ Tuyền thở dài: “Để em đi gặp Ôn Minh Hạo trước, chuyện khác nói sau đi chị.” Cô vỗ vỗ bả vai Hứa Cách Phỉ, sau gõ cửa phòng làm việc của Ôn Minh Hạo.
Bên trong vang vọng âm điệu đặc trưng của nam giới, từ tốn buông hai chữ: “Vào đi.”
Hạ Tuyền thận trọng điều chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt sao cho thật tự nhiên, mãi đến khi hoàn hảo không chê vào đâu được mới thong thả mở cửa bước vào, cô nhìn thấy trong phòng ngoài Ôn Minh Hạo, còn có Diệp Minh Tâm.
“Tôi chắc mẩm cô sẽ hấp tấp mò tới đây mà.” Diệp Minh Tâm ác ý nở nụ cười xỏ xiên, đoạn hỏi, “Thế nào, cảm giác mất đi tất cả, quay về với hai bàn tay trắng có dễ chịu không?”
Hạ Tuyền lặng thinh đấu mắt cùng cô ta, Diệp Minh Tâm tiếp tục dè bỉu: “À, còn cái vụ ngã bệnh nữa, mạo muội hỏi cô giấy chứng nhận của bệnh viện đâu rồi? Tôi chỉ nghe bên ngoài đồn đại phong phanh nhưng cũng dám chắc, cô dấm dúi qua lại với những gã đàn ông dâm đãng, mang thai đứa con hoang tạp chủng, bây giờ phải cấp tốc trốn chui trốn nhủi, tìm một xó xỉnh hoang vắng nào đó để sinh ra cái thứ tạp nham.”
Nghe thử mà xem, nào là gã đàn ông dâm đãng, rồi con hoang, lại còn tạp nham nữa chứ, nếu Lệ Tịnh Lương nghe thấy Diệp Minh Tâm dùng những từ ngữ ‘mĩ miều’ đó để hình dung anh ta như vậy, liệu anh ta sẽ nhẫn nại duy trì hay lập tức chấm dứt mối quan hệ vợ chồng chưa cưới cùng cô ta?
“Ôn tổng.” Hạ Tuyền không đếm xỉa Diệp Minh Tâm, trực tiếp vào thẳng vấn đề với Ôn Minh Hạo “Tôi chỉ xin công ty cho tạm nghỉ một năm, anh có nhất thiết phải thu hồi người đại diện và trợ lí của tôi không? Mong anh có thể du di chút đỉnh, tạm thời giao công tác khác cho họ, chờ tôi hết bệnh quay về thì để họ tiếp tục hợp tác với tôi.”
Ôn Minh Hạo nhoẻn cười, dùng ngữ khí khinh miệt nói: “Hạ Tuyền, không phải tôi muốn làm khó dễ cô đâu. Có điều, nguồn cơn của vụ việc đều do cô mà thành, chả lẽ cô không biết mình đã gây rắc rối lớn đến cỡ nào cho công ty? Hơn nữa, giới giải trí đâu thiếu hiện tượng sóng sau xô sóng trước, cô sống ẩn dật một năm, mà còn trông ngóng có người nhớ tới cô ư?”
“Tôi còn bản hợp đồng đóng phim điện ảnh với đạo diễn Trần Quyền” Hạ Tuyền tỉnh táo thương lượng.
Diệp Minh Tâm xen ngang bằng giọng điệu rẻ rúng: “Đạo diễn Trần là bạn tốt của bố tôi đấy, chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại cho anh ấy, đảm bảo bản hợp đồng của cô sẽ lập tức trở thành tờ giấy vụn”
Cô quá tự tin vào năng lực thấp kém của mình rồi đấy, cô Diệp à.
Hạ Tuyền thầm nhủ câu nói ấy trong bụng, song miệng vẫn im bặt.
Cô đứng chôn chân tại chỗ, tựa hồ đã cứng họng líu lưỡi, không thể phản bác được điều gì, hết thảy đều chứng minh cô đang rơi vào thế bị động.
Diệp Minh Tâm thấy cô như vậy thì hết sức khoái chí, một lát sau cô ta cất giọng ngạo nghễ, bắt bí: “Thôi thế này nhé, để tránh khỏi tình trạng sau này cô đi khắp nơi gieo tiếng ác cho tôi, nên tôi đã tốt bụng cho cô cơ hội lựa chọn. Dạo gần đây, tôi nghe nói đạo diễn Hà Tĩnh Văn chuẩn bị tuyển diễn viên cho bộ phim mới, trùng hợp là năm sau bộ phim đó mới bấm máy. Bây giờ, tôi cho phép cô nghỉ ngơi một năm. Một năm sau, cô muốn thuận lợi trở lại làng giải trí thì phải nhận lời đóng bộ phim đó mà không được vòi vĩnh một đồng thù lao, thế nào? Nếu cô đáp ứng, tôi sẽ bảo anh Ôn thu hồi mệnh lệnh.”
Kỳ thật, nếu như Hà Tĩnh Văn chỉ là một vị đạo diễn bình thường không tên tuổi, Hạ Tuyền sẽ miễn cưỡng đáp ứng. Có điều, Diệp Minh Tâm làm sao có thể mở lòng từ bi, tha cho cô một con đường sống?
Hà Tĩnh Văn, vốn dĩ là gã đạo diễn có cái tên gắn liền với dòng phim cấp ba khiêu dâm rẻ tiền. Gã luôn thích thú tạo nên những thước phim đầy rẫy thịt thà, nóng bỏng mà dung tục vô cùng. Diệp Minh Tâm yêu cầu cô hạ mình đi đóng loại phim tục tĩu đó, còn bắt cô không được nhận thù lao, điều này có khác chi làm vấy bẩn thanh danh, hình tượng của cô?
“Sao đây? Cô định đắn đo, suy tính nữa à? Cô còn cái quái gì mà bày đặt màu mè suy với chả tính? Tôi chẳng thèm bận tâm cô đã cậy nhờ thần thánh phương nào để giúp cô thanh toán hết số tiền bồi thường hợp đồng, tôi chỉ đảm bảo, vị thánh ngu xuẩn kia sẽ không thể nhúng mũi vào chuyện này đâu. Cô bây giờ không thể phản đối yêu cầu của tôi được, bằng không, một năm sau dù cô có quay trở lại thì cuối cùng vẫn hoài công, tay trắng vẫn hoàn tay trắng mà thôi.” Diệp Minh Tâm thư thả dựa lưng vô ghế, hả hê quan sát Hạ Tuyền.
Hạ Tuyền mở miệng dợm lên tiếng ngửa bài cùng cô ta, đúng lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, Ôn Minh Hạo bực mình định buông câu quở trách, song ngay khi nhìn thấy rõ rệt diện mạo của kẻ bất lịch sự, sắc mặt hắn ta liền biến chuyển trong tích tắc, banh miệng cười hết cỡ, đon đả tiếp đón: “Chào anh Lệ, thì ra là khách quý tới thăm.”
Diệp Minh Tâm cũng thoáng ngỡ ngàng, rồi tức thì thu hồi bộ điệu chua ngoa đanh đá, ra chiều dửng dưng: “Sao anh lại tới đây? Em còn chưa tính sổ với anh đâu đấy”
Từ lần bị Lệ Tịnh Lương đùa bỡn cho leo cây, cho đến nay Diệp Minh Tâm vẫn không cách nào liên lạc được với anh, không ngờ hôm nay anh chủ động xuất đầu lộ diện, nhưng lại xuất hiện ngay thời điểm cô ta lên mặt kẻ cả, dạy dỗ Hạ Tuyền, trường hợp ‘tình cờ’ đến đáng ngờ này thật khiến cô ta bồn chồn bức bối.
“Đường đột ghé thăm, không biết tôi có quấy rầy mọi người hay không?”
Lệ Tịnh Lương thủng thẳng bước tới trước, khi đi ngang qua Hạ Tuyền, anh ngoẹo đầu nhìn bộ dáng tiều tụy bơ phờ của cô, cánh tay anh đang xuôi theo thân người rất muốn giơ lên khoác vai cô ôm vào lòng mình, song đấu tranh lưỡng lự một hồi, tay anh cuối cùng chuyển hướng, chỉ thọc vô túi.
“Nào có, anh Lệ có việc gì xin cứ phân phó.” Ôn Minh Hạo hơi cúi đầu khom lưng, phô bày dáng vẻ vô cùng khúm núm.
Đây chính là minh chứng cho hiện thực phũ phàng của xã hội. Nếu bạn có tiền và địa vị, hiển nhiên người khác sẽ nể nang, thậm chí luồn cúi trước mặt bạn. Còn ngược lại, nếu bạn chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng, không quyền không thế, khi muốn dựa dẫm vào một ai đó thì bạn phải chấp nhận hạ mình, nhún nhường trước mặt người ta. Hạ Tuyền tận mắt chứng kiến thái độ cực kì chênh lệch của Ôn Minh Hạo khi đứng trước cô và Lệ Tịnh Lương, bèn nhếch miệng cười tự giễu. Nực cười thay, chỉ vài ngày trước đây, cô còn sống ở trên mây, cứ tự mình cho rằng bản thân đã mạnh mẽ hơn ngày xưa rất nhiều. Nhưng bây giờ cô mới vỡ lỡ, mình vẫn rất kém cỏi và cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới mong thoát khỏi tình cảnh bị người ta giẫm đạp.
“Vậy tôi đây cung kính không bằng tuân lệnh.”
Lệ Tịnh Lương vươn vai đứng thẳng người bên cạnh Hạ Tuyền, mắt anh không nhìn cô, song miệng lại đả động vấn đề liên quan cô.
“Tôi muốn mời hai nghệ sĩ của quý công ty làm người đại diện phát ngôn cho thương hiệu của công ty con thuộc tập đoàn Mưu Thuật, Ôn tổng sẽ không từ chối chứ?”
“Đương nhiên sẽ không!” Nét mặt Ôn Minh Hạo đầy vẻ hân hoan, “Xin hỏi anh Lệ muốn tìm người nào? Tôi lập tức sẽ liên hệ giúp anh.” Hắn ta vẻ như định gọi điện thoại.
Lệ Tịnh Lương khẽ vuốt cằm, đôi môi nhếch nhẹ, cười như không cười: “Chung Lập Dương, tôi đã gặp qua anh ta, cấp dưới của tôi cũng đã thảo luận khái quát với anh ta.”
Ôn Minh Hạo gật đầu lia lịa: “Chung Lập Dương chính là “con át chủ bài” của công ty chúng tôi, mọi phương diện của cậu ấy đều phát triển rất đồng đều và đang trên đà hoàn thiện, chắc chắn sẽ không làm anh Lệ thất vọng. Có điều, vừa nãy anh nói là muốn mời hai nghệ sĩ, vậy không biết người còn lại là ai?”
Lệ Tịnh Lương điềm nhiên liếc mắt nhìn cô gái bên cạnh, Hạ Tuyền thấy anh dòm mình chăm chú, cô liền ngẩn người, trong lòng nảy sinh dự cảm, lại không dám khẳng định.
Đứng trước ánh nhìn hoài nghi của Hạ Tuyền, Lệ Tịnh Lương bình thản giơ ngón tay trỏ cô và bật giọng xa cách hờ hững: “Cô ấy.”
Đến nước này thì Diệp Minh Tâm hết nhịn nổi nữa, cô ta đứng phắt dậy, dáng diệu hệt như gà mái mẹ bốc hỏa: “Anh muốn mời cô ta? Nhất quyết không được! Em không cho phép!”
Lệ Tịnh Lương vẫn đĩnh đạc ung dung, ngay cả đuôi lông mày cũng không mảy may xê dịch, ôn tồn buông câu hỏi vặn: “Vậy tôi mạn phép hỏi cô Diệp, cô lấy thân phận gì để phản đối lời đề nghị của tôi? Là cổ đông của giải trí Hoa Hạ? Hay là cổ đông của tập đoàn Mưu Thuật?”
Cố nhiên Diệp Minh Tâm chẳng thuộc về bên nào hết. Mặc dù cô ta là con gái của Diệp Hân, nhưng vẫn chưa chính thức được chia cổ phần, đồng nghĩa với việc cô ta không có quyền biểu quyết của cổ đông. Còn về vế thứ hai của câu Lệ Tịnh Lương hỏi, cô ta cũng chẳng phải là cổ đông của tập đoàn Mưu Thuật, vậy thì công ty con trực thuộc tập đoàn muốn mời ai làm người phát ngôn, lại càng không hề mắc mớ tới cô ta.
Tóm lại, Lệ Tịnh Lương ngấm ngầm nói lên một ý đơn giản là: Cô ta không có tư cách xen vào quyết định của anh.
Diệp Minh Tâm giận sôi máu, nín nhịn thật lâu mới nặn ra được lí do : “Em là vợ chưa cưới của anh!”
Lệ Tịnh Lương chắp tay sau lưng mà cười, đảo mắt lướt nhìn cô ta từ trên xuống dưới, nói bằng vẻ ôn hòa khôn xiết: “Rất nhanh cô sẽ không phải.”
Đáy lòng Diệp Minh Tâm tựa thể răng rắc âm thanh tiếng đá rơi lộp độp, lúc này cô ta mới vỡ lẽ, sự tình đang nguy biến.
Hạ Tuyền gục đầu xuống, ngắm nhìn đôi tay anh đang chắp sau lưng, nhân lúc hai người kia không chú ý, cô lặng lẽ nắm bàn tay ấy.
Bàn tay Lệ Tịnh Lương bỗng dưng bị một thứ mềm mịn mà lạnh lẽo chạm vào, anh bất giác nghiêng đầu nhìn bộ quần áo trên người Hạ Tuyền. Cô ăn mặc phong phanh như vậy, hèn chi bàn tay lại lạnh đến thế. Có điều, sự chú ý của anh dường như đặt nhầm chỗ rồi, hẳn là anh nên thắc mắc động cơ gì khiến cô dám can đảm nắm lấy tay anh trong hoàn cảnh này?
Đối diện với ánh mắt xét nét của Lệ Tịnh Lương, môi Hạ Tuyền nở nụ cười mong manh trìu mến, ánh mắt cô đong đầy tia sáng tin yêu dựa dẫm. Chẳng hiểu do đâu mà tâm hồn Lệ Tịnh Lương như được tưới tắm bởi dòng nước ngọt ngào trong trẻo, tựa thể anh đã tìm được giá trị xứng đáng cho những việc ‘ngu ngốc’ anh làm gần đây.
Thật hoang đường, đứng trước một người phụ nữ quen thói nói dối, ấy vậy mà anh vẫn muốn tin tưởng cô ta thêm lần nữa.
Tự nhủ với lòng không được giẫm lên vết xe đổ, Lệ Tịnh Lương tức khắc dịch chuyển tầm nhìn, trong ánh mắt là một mảnh hoang liêu quạnh quẽ.