Kẻ Mưu Mô

Chương 22: Chương 22




Người đầu tiên lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc căng thẳng là Ôn Minh Hạo. Một gã đàn ông có thể khiến Diệp Hân tin tưởng, giao cho chức giám đốc điều hành công ty giải trí Hoa Hạ, tất nhiên không phải chỉ là kẻ ngồi mát ăn bát vàng.

Rất mau, Ôn Minh Hạo đã quyết đoán đưa ra lựa chọn mang lại lợi ích cao nhất cho công ty, hắn gục gặc: "Nếu anh Lệ đã kiên quyết chọn Hạ Tuyền, công ty chúng tôi tất nhiên sẽ làm theo ý anh." Nói đoạn, hắn lia mắt nhìn về hướng Hạ Tuyền, "Cô cũng đã nghe thấy ý của anh Lệ rồi đấy, vậy trước tiên cô hãy về nhà nghỉ ngơi đi, chờ khi công ty và tập đoàn Mưu Thuật thảo luận xong bản hợp đồng sẽ thông báo chi tiết cho cô sau."

"Thế còn vấn đề về người đại diện, trợ lí và xe công ty cấp cho tôi thì sao?" Hạ Tuyền thận trọng hỏi kĩ càng, mạch lạc.

Ôn Minh Hạo khoe nụ cười như gió xuân mơn mởn: "Đương nhiên vẫn thuộc về cô."

Nhận được sự đảm bảo chắc chắn, Hạ Tuyền mới yên tâm giương nhẹ khóe môi, khẽ gật đầu toan cáo từ ra về. Nhưng Diệp Minh Tâm sao có thể cam lòng để cô rút lui một cách an toàn và nhẹ gánh như vậy, cô ta cất gót đuổi theo Hạ Tuyền, song lúc đi ngang qua người Lệ Tịnh Lương lại bị anh hung hăng túm chặt cổ tay.

Trớ trêu thay, đây chính là lần đầu tiên bọn họ đụng chạm da thịt, nhưng xuất phát điểm lại do người phụ nữ khác tạo ra, thật là châm chọc quá đỗi, lẽ nào Diệp Minh Tâm cam chịu nỗi nhục nhã này?

"Anh buông tay!" Diệp Minh Tâm cắn răng nặn ra từng tiếng khó nhọc.

Lệ Tịnh Lương buông mắt liếc nhìn cô ta, ánh mắt anh nhập nhòe tia thương tia hại, khiến tâm lí Diệp Minh Tâm càng thêm chông chênh bất định, như thể trước mặt Lệ Tịnh Lương, cô ta chỉ là một con kiến bé tẻo teo, vô cùng yếu đuối, chẳng đáng để anh bỏ vào mắt.

"Anh đã không buông tay thì đừng trách em không nể mặt." Diệp Minh Tâm ngoan cường chống đỡ.

Lệ Tịnh Lương cười khì, anh vẫn là người đàn ông tuấn lãng thanh tao, chỉ cần khóe môi hơi cong lên thì các nét nghiêm nghị trên khuôn mặt góc cạnh sẽ mềm mại hơn nhiều, vẽ nên bộ dáng môi hồng răng trắng hòa nhã ôn nhu, nhưng mấy lời nói nanh nọc của anh khiến người nghe như hít phải khí độc.

"Cô có thể làm gì tôi đây?"

Diệp Minh Tâm cứng họng trước câu hỏi vặn của anh.

Đúng vậy, cô ta đã lớn ngần này tuổi, nói không ngoa chứ từ nhỏ cho tới bây giờ, cô ta đã nhắm thứ gì, thì thứ đó không thể thoát khỏi lòng bàn tay cô ta. Và thứ ngoại lệ duy nhất, ắt hẳn là người đàn ông mang tên Lệ Tịnh Lương. Mặc dầu đầu óc cô ta không sáng suốt cho lắm, nhưng vẫn đoán định được, Lệ Tịnh Lương hoàn toàn trên cơ bố cô ta. Kể cả hôm nay, anh động thủ đánh cô ta, có khi Diệp Hân sẽ ngậm ngùi chấp nhận ngậm bồ hòn làm ngọt.

Diệp Minh Tâm hít sâu một hơi, dùng hết sức bình sinh giãy giụa thoát khỏi tay anh. Lệ Tịnh Lương tựa hồ cũng cảm thấy nắm đủ, bèn đột ngột thả tay ra, hành động bất ngờ không báo trước của anh đã hại Diệp Minh Tâm té lăn quay ra đất.

Ôn Minh Hạo vội vã tiến lên đỡ Diệp Minh Tâm dậy. Viền mắt Diệp Minh Tâm biến thành màu đỏ quạch, cô ta chẳng nói chẳng rằng mà lật đật tìm điện thoại, hiển nhiên là định khóc lóc kể lể với bố. Ôn Minh Hạo lấy làm bất đắc dĩ, hắn ta tự cảm thấy bản thân tài hèn sức mọn, vô năng trong việc tìm cách khuyên lơn cô chủ. Diệp Minh Tâm cứ tưởng đâu hành động của mình sẽ ít nhiều khiến Lệ Tịnh Lương có chút kiêng dè, chí ít anh sẽ nán lại, cho Diệp Hân một câu giải thích rõ ràng, nào ngờ anh ... anh tuyệt tình bỏ đi một mạch.

Trước khi bỏ đi, Lệ Tịnh Lương còn cao ngạo ném về phía Diệp Minh Tâm và Ôn Minh Hạo ánh nhìn khinh rẻ, rồi mới nhấc chân ra khỏi phòng làm việc, Diệp Minh Tâm thất vọng triệt để, di động rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh chát chúa chói tai.

Hạ Tuyền đi trước Lệ Tịnh Lương độ hai phút. Bọn họ người trước người sau cùng bước về phía thang máy và gặp nhau ngay trước cửa chờ. Bốn mắt tình cờ giao nhau, sau đó ăn ý chuyển dời ánh nhìn.

Một lát sau, cửa thang máy mở toan, hai người điềm tĩnh bước vào. Xung quanh họ có vài nhân viên cũng có nhu cầu đi thang máy, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm kì lạ của họ, mấy nhân viên kia khôn ngoan đứng im tại chỗ, lựa chọn đi chuyến sau.

Và cứ thế, trong thang máy rộng lớn chỉ có hai người. Hạ Tuyền nhìn qua chiếc kính phản quang, chăm chú quan sát người đàn ông vận bộ tây trang và giày da cao cấp đang đứng bên cạnh mình. Cô vốn dĩ có thân hình cao ráo, tính luôn giày cao gót thì tầm khoảng 1m75. Bình thường lúc quay phim, rất nhiều nam diễn viên phải đứng trên bục gỗ mới có thể tự tin mặt đối mặt, diễn tay đôi với cô. Còn Lệ Tịnh Lương thì không cần bất kì dụng cụ trợ giúp nào, anh chỉ cần vươn vai đứng thẳng người cũng đã cao hơn cô cả một cái đầu. Chiều cao của anh tối thiểu cũng gần 1m90 nhỉ? Hạ Tuyền trầm ngâm suy đoán.

Sau khi thang máy đi xuống mấy tầng, Lệ Tịnh Lương đột nhiên giơ tay cởi cúc áo sơmi, sau đó hơi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, cất tiếng cười giễu cợt: "Nếu tôi không xuất hiện, cô định giải quyết thế nào? Cô Hạ, tôi tốt bụng khuyên cô một câu, sau này làm gì cũng nên cân nhắc đến hai chữ: đúng mực. Trước đây, tôi còn cảm thấy cô có chút thông minh khôn khéo, song giờ xem ra, cô định vì đứa nhỏ mà quyết tâm thân bại danh liệt luôn nhỉ."

Hạ Tuyền mỉm cười hiền: "Chẳng phải em vẫn bình an vô sự ư? Lại nói, cứ cho là anh không xuất hiện, em cũng có cách đối phó cô Diệp."

Ánh mắt Lệ Tịnh Lương càng thêm thâm trầm, hai tay nhàn nhã đút túi quần, mấy tia khinh miệt bắn ra từ đáy mắt anh tuồng như đang hỏi: cô có biện pháp gì chứ?

Nét mặt Hạ Tuyền chan chứa vẻ chân thành: "Thực ra cũng chẳng phải biện pháp cao siêu gì, đại để là em định lấy chuyện cô ta hãm hại em lần trước ra làm điều kiện trao đổi, được ăn cả ngã về không thôi. Em không biết Diệp Hân đã nói cho cô ta biết giao dịch giữa em và ông ta hay chưa? Nếu chưa, phỏng chừng Diệp Minh Tâm sẽ bị em qua mặt, dọa dẫm một phen."

"Chỉ nắm được duy nhất một nhược điểm mà cô dám đem đi uy hiếp hết người này đến người nọ, cô Hạ quả nhiên biết cách tận dụng triệt để."

Giọng nói Lệ Tịnh Lương đều đều, chẳng mặn chẳng nhạt, nhưng Hạ Tuyền vẫn nghe ra hàm ý mỉa mai, châm biếm.

Hạ Tuyền ngại ngùng gục thấp đầu: "Hết cách rồi, em chỉ là một cô gái mềm yếu, cũng chỉ mới bước chân vào làng giải trí trong năm năm ngắn ngủi. Để đạt được mục đích, em cần phải tận dụng, chắt chiu từng cơ hội, bao gồm cả việc lấy râu ông nọ cắm cằm bà kia."

Lúc này thang máy đã đi xuống lầu một, đáng lí Lệ Tịnh Lương và Hạ Tuyền nên tách nhau ra bởi vừa nãy, một người ngang nhiên tiến vào từ cửa chính, còn người kia len lén lẻn vào từ cửa hông, song ngay trước khi cửa thang máy mở ra, Lệ Tịnh Lương thình lình ném chìa khóa xe của mình cho Hạ Tuyền, nhấc chân bỏ đi trước, và để lại mệnh lệnh: "Giúp tôi lái xe."

Hạ Tuyền thông suốt ý tứ của Lệ Tịnh Lương, có lẽ anh còn chuyện muốn nói với cô. Tuy vậy, bây giờ chừng như cô không tiện xuất đầu lộ diện ngay trước cửa chính công ty, cho nên cô cứ lề mề, không muốn đi theo anh.

Lệ Tịnh Lương đi được vài bước thì ngoái đầu lườm cô, trong đôi mắt anh như thể chồng chất hàng ngàn lớp sương giá lạnh, đông cứng toàn thân Hạ Tuyền, đồng thời khiến cô vô phương cự tuyệt. Cô hoàn toàn có lí do tin tưởng rằng, nếu cô còn kì kèo, cù cưa với anh nữa, e rằng sẽ mang lại hậu quả khiến cô khóc thét.

Cuối cùng, Hạ Tuyền vẫn bị giới báo chí chộp được ảnh cô cùng Lệ Tịnh Lương sánh bước rời khỏi cửa chính công ty giải trí Hoa Hạ, ngay cả hành động cô chui vào xe anh cũng không thoát khỏi ống kính máy ảnh.

Ngồi tại ghế lái, Hạ Tuyền cẩn thận cài dây an toàn, đoạn nhìn thoáng qua khuôn mặt vô cảm của người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái, cô cảm thấy bản thân có chút mù mịt trong việc đoán định nội tâm của người đàn ông này.

Cô chậm chạp khởi động xe, rồi cố ý nêm chút gia vị hài hước vào mấy câu nói bông đùa vô thưởng vô phạt, cốt làm dịu đi bầu không khí nặng nề, ngột ngạt: "Ông anh à, đây là lần đầu tiên em lái chiếc xe sang quý cỡ này, nếu có chuyện gì bất trắc xảy ra, mong ông anh hạ thủ lưu tình."

Lệ Tịnh Lương dựa lưng vô thành ghế, nhắm tịt hai mắt, tảng lờ câu cô nói. Hạ Tuyền bụng bảo dạ, anh đã không lo sợ, vậy tôi hà cớ chi phải e dè?

Chiếc xe từ từ lăn bánh, thư thả lướt trên đoạn đường không có điểm đến cụ thể. Cô không thắc mắc hỏi anh định đi đâu, anh cũng không nói phương hướng mình muốn tới. Hai người như thể đang rảnh rỗi nên lái xe đi loanh quanh hóng mát, và giữ im lặng trên suốt chặng đường dài.

Chờ tới lúc sắp chạy ra khỏi ngoại ô thành phố, Lệ Tịnh Lương mới chịu mở mắt.

Anh lặng thinh ngắm nhìn quang cảnh đằng trước, lát sau mở miệng: "Đứa nhỏ này rất quan trọng với em ư?"

Hạ Tuyền quả thật không biết nên giãi bày thế nào cho anh hiểu, về mặt cảm tính, bởi lẽ đã bước qua nỗi đau thương dâu bể của quá khứ, nên từ lâu trong cô đã nảy nở một cảm xúc quyến luyến không thể tả thành lời đối với những đứa trẻ, điều đó khiến cô luôn nặng tình day dứt với sinh linh mình đang mang trong bụng, thành thử không cách nào xóa bỏ nó được. Về phương diện lí tính, đứa bé này là máu mủ ruột rà của Lệ Tịnh Lương, cho dù cô sinh nó ra mà chưa thông qua sự đồng ý của anh, thì suy cho cùng, bé vẫn thuộc dòng dõi nhà họ Lệ. Bất luận con cô là trai hay gái, thì trong tương lai vẫn trở thành bùa hộ mệnh của cô.

Nói trắng ra, cô là kẻ vị kỉ xấu xa, vì đành đoạn có ý nghĩ lợi dụng chính đứa con của mình. Nhưng cô cũng chỉ là cực chẳng đã, thử hỏi một người thân cô thế cô như cô đây, lăn lộn trong giới giải trí xô bồ còn chưa xong, nói chi tới chuyện dùng tay không đả kích Diệp Hân.

Lệ Tịnh Lương vẫn giữ thái độ ung dung bình thản, thong thả tiến từng bước nhằm thực hiện kế hoạch lớn lao của anh. Anh có sự kiên trì nhẫn nại, nên chiến thuật của anh là tung ra những mảng miếng chậm mà chắc để thực hiện sách lược đánh lâu dài. Có điều, anh đợi được, còn cô thì không. Thực ra, sự kiên cường của cô đã dần bị mài mòn theo tháng năm đằng đẵng, trải qua một loạt những phong ba bão táp, mưa vần gió vũ, cô cơ hồ sắp buông xuôi hết thảy. Gần đây, mỗi đêm cô đều trằn trọc thao thức, thường giật mình tỉnh giấc. Sau khi tỉnh dậy, tâm trí cô bị chìm đắm, trầm luân trong những kí ức đáng sợ, tê tái đến cõi lòng. Cô không ngừng tự động viên chính mình rằng, hãy cố gắng chống đỡ thêm chút nữa, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi. Thế nhưng, cô không cách nào xác định được, cuộc sống của cô đến bao giờ mới triệt tiêu được hai chữ "chống đỡ".

Lòng dạ cô rối ren trong những mớ bòng bong, thành thử không thể tập trung lái xe, cô bèn dứt khoát tấp xe vô lề đường. Bấy giờ, nét mặt Hạ Tuyền mất hẳn vẻ trêu đùa thường thấy, thay vào đó là sự trang nghiêm hiếm có, Lệ Tịnh Lương liền hiểu được cô đang muốn trò chuyện nghiêm túc với anh.

"Xem ra đứa bé rất quan trọng với em."

Bờ môi anh nhếch thành ý cười lạnh buốt, sâu dưới đáy mắt là một mảnh hoang vu heo hút.

"Kỳ thật, em không muốn thế." Rốt cuộc Hạ Tuyền cũng chịu mở miệng, âm điệu cô nặng nề lẫn thêm phần ủ rũ, "Song hiện tại em không tìm thấy được phương pháp tốt hơn. Có đôi khi, em nghĩ hãy buông bỏ tất cả, nhưng hiện thực vẫn xô đẩy em tiến về phía trước. Nhiều lúc em cũng tò mò, không biết nếu em vứt bỏ mọi thù hận, thì điều gì sẽ chào đón em đây. Có điều, hễ em cố gắng thả lỏng mình và lãng quên quá khứ, thì đôi chân cứ như thể chẳng còn chút sức lực, bủn rủn hết ra, cảm giác đó giống như em cam chịu thất bại trước Diệp Minh Tâm, mặc cho cô ta giẫm đạp giày xéo vậy. Bây giờ đối với em mà nói, chỉ tiếp tục tiến về phía trước cũng đủ gian nan lắm rồi, anh có thể tỏ tường ý tứ của em không?"

Cô ngoẹo đầu nhìn anh, thần sắc anh vẫn vô cảm như trước, cô liền cười tự trào và lẩm bẩm: "Sao anh có thể hiểu được chứ? Em rất sợ mình không đủ dũng khí đứng lên để bắt đầu lại tất cả." Nói đến đây, sắc mặt cô bỗng chốc thay đổi, lại mang lên chiếc mặt nạ ngụy trang hoàn hảo, "Tuy nhiên lần này, em thật lòng cảm ơn anh Lệ, sự tương trợ của anh làm em rất đỗi bất ngờ, bao gồm khoản tiền to lớn kia cũng như sự việc ban nãy ở công ty."

Thành thật mà nói, lúc nhìn thấy Lệ Tịnh Lương đột ngột xuất hiện ở văn phòng Ôn Minh Hạo để giải vây giúp cô, rồi thay cô giáo huấn Diệp Minh Tâm, đặc biệt khi nghe anh nói câu"Rất nhanh cô sẽ không phải" với Diệp Minh Tâm, đáy lòng Hạ Tuyền liền lâng lâng niềm vui mừng, hoan hỉ. Mọi hành động và cử chỉ của anh đã trực tiếp thắp lên tia sáng hi vọng cho tâm hồn héo hắt như nắm tro tàn của cô.

"Tôi không tiếp nhận lời cảm ơn suôn"

Câu nói hờn mát của Lệ Tịnh Lương tựa như một viên đá nhỏ rơi xuống lớp băng mà anh cố tình dựng lên, làm lớp băng từ từ nứt toạt, dần dần phá vỡ rào cản giữa hai người.

Khóe mắt Hạ Tuyền cong cong: "Em hiểu điều anh muốn nói, ngay cả chính em cũng lấy làm khó hiểu trước động thái gần đây của anh, trừ phi anh thích em."

Vừa nghe thấy ba chữ "anh thích em" phát ra từ miệng Hạ Tuyền, ánh mắt Lệ Tịnh Lương tựa hồ hóa thành lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên tim cô, làm cô giật mình thon thót, mặc dù đã uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, song cô vẫn bị anh dọa phát hoảng một phen.

Lệ Tịnh Lương rũ nhẹ đôi hàng mi, giọng nói tuy khô khốc nhưng vẫn khiến người nghe như si như mê.

"Hạ Tuyền, tôi giúp em chỉ với một mục đích, tôi muốn em đáp ứng tôi một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Đi cùng tôi tới bệnh viện làm giám định DNA."

Dẫu đã lên dây cót tinh thần trước, nhưng nghe anh nói xong, Hạ Tuyền vẫn trầm ngâm tư lự. Cô im lặng nhìn anh đăm đắm, mãi một lúc lâu chưa có phản ứng.

Lệ Tịnh Lương không hề sốt ruột, mà kiên nhẫn chờ đợi để cô có thời gian lựa chọn đúng đắn. Một trong những bí quyết thành công của anh chính là sự kiên trì bền bỉ, không bao giờ tỏ vẻ nao núng. Anh thật sự không biết mình đang trông đợi điều gì từ câu trả lời của cô. Bởi vì khoảnh khắc này, khi ngắm nhìn sườn mặt mỹ lệ của người con gái ngồi bên cạnh, tâm trí anh bị choáng đầy bởi một ý niệm duy nhất: tuyệt đối không thể để cô lừa gạt anh nữa.

Hạ Tuyền suy tư hồi lâu mới mở miệng, cô thẳng thắn hỏi anh: "Anh hi vọng em sẽ trả lời anh thế nào? Cũng như mong muốn kết quả giám định là gì?"

Lệ Tịnh Lương phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe, trấn tĩnh đáp: "Nếu đứa bé không phải của tôi, thì phá ngay."

"Còn nếu là của anh?" Hạ Tuyền nhìn anh hau háu, hồi hộp chờ câu trả lời.

Khóe miệng Lệ Tịnh Lương chếch thành cung độ nhỏ, đưa mắt nhìn lại cô. Hai người cứ như thế nhìn nhau hồi lâu, lát sau anh thốt lời dịu dàng, "Nếu là của tôi, vậy chúng ta bàn tiếp."

Là của anh thì sẽ bàn tiếp ư? Hạ Tuyền bất giác cười tủm tỉm. Cô thình lình vươn tay túm chặt cổ áo anh, nhổm người qua rồi hôn lên môi anh một cách mạnh bạo. Hai tay cô vần vò chiếc áo tây trang và sơmi trắng của anh, sau đó lộ liễu thâm nhập vào vùng ngực nở nang, rắn chắc. Bàn tay cô dẫn lối cho đôi môi hồng thắm, dấu son tươi theo đó nhuộm đỏ làn môi, cần cổ và vòm ngực của anh.

Thật lâu sau, Hạ Tuyền hôn đủ rồi mới buông anh ra, đủng đỉnh lên tiếng thú nhận tất cả: "Vậy thì chúng ta bàn tiếp đi, em sẽ không theo anh đi làm giám định, nhưng em cam đoan mình sẽ thành thật với anh, anh tin không?"

Lệ Tịnh Lương lặng thinh không đáp, nhìn thấy dấu son môi rải đều từ khuôn mặt xuống ngực anh, Hạ Tuyền lấy làm buồn cười, nhưng khóe miệng cô lại không cười nổi.

Trầm mặc hồi lâu, cô lại nói tiếp, nhìn thẳng vào mắt anh và nhấn nhá từng chữ một: "Đứa bé này là của anh và em muốn sinh nó ra, cứ quyết định vậy đi."

Lời hết, cô mở cửa bước xuống xe, cầm áo khoác che phủ đầu, đeo thêm kính đen rồi thong dong bước lên phía trước.

Lệ Tịnh Lương vẫn yên vị tại ghế lái phụ, dõi mắt trông theo bóng dáng cô, bên tai anh văng vẳng những lời cô vừa nói.

Từ lâu, Lệ Tịnh Lương đã biết mình phải lòng Hạ Tuyền, song anh không ngờ mức độ tình cảm của mình lại lai láng đến thế. Xưa giờ, anh luôn coi rẻ loại phụ nữ hễ mở mồm là ba hoa khoác lác, với cả, Hạ Tuyền không chỉ một lần ở trước mặt anh thêu dệt nên những lời dối trá, nhưng khi nghe xong những lời cô bộc bạch, cảm giác đầu tiên của anh lại là... Tin tưởng.

Ồ, ai nói phụ nữ khi rơi vào lưới tình sẽ trở nên ngu ngốc và mê muội? Dù là phái nam cứng cựa cũng thế thôi, chất độc tình ái nào có buông tha ai!

Lệ Tịnh Lương không đuổi theo Hạ Tuyền mà chuyển qua ngồi ở ghế lái, móc chiếc khăn trắng trong túi áo ra lau sạch vết son trên mặt, môi, cổ, ngực. Lát sau, anh vứt cái khăn qua một bên, lấy điện thoại gọi cho Thủy Tu Tề.

Âm thanh kết nối vừa mới vang lên, Thủy Tu Tề liền tiếp máy, thấp giọng nói: "Anh Lệ, em đang ở bệnh viện chờ anh và cô Hạ, tất cả đã an bày thỏa đáng, sẽ không xảy ra bất kì vấn đề gì."

"Hủy bỏ đi." Lệ Tịnh Lương nhìn chằm chằm ngón tay mình, tựa hồ đang săm soi trên đó có vết bẩn hay không, tuy ngữ khí anh vẫn giữ vẻ trấn định cố hữu, song Thủy Tu Tề lại nghe ra chút sắc thái bất thường, tuồng như anh đang ngâm nga, lọt vào tai cậu có cảm giác không mấy chân thật: "Không cần thiết nữa."

Cuối cùng Lệ Tịnh Lương vẫn lựa chọn tin cô thêm lần nữa.

Từ khoảnh khắc biết tin cô mang thai, anh bắt đầu mải miết tìm cách xác định rõ ràng thân thế của đứa bé, vả chăng anh luôn kì vọng sẽ nhận được kết quả mỹ mãn như ngày hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.