Ở dưới gối hoàng hậu, so sánh với cuộc sống Tiêu Tiềm trước đây, có thể nói là cẩm y ngọc thực.
Nhưng phụ hoàng của hắn trăm công nghìn việc ngày đi vạn dặm, mặc dù vì đoạn
nhạc đệm đợt săn bắn mùa đông nhớ đến hắn, không bao lâu lại ném hắn ra
sau đầu. Hoàng hậu cũng bề bộn nhiều việc, vội vàng lo liệu sự vụ hậu
cung, chăm sóc hoàng tử công chúa của mình, vội vàng đề phòng các hoàng
tử khác có uy hiếp với ngôi vị hoàng đế, có thể chia cho hắn chút quan
tâm và thời gian thật sự rất ít. Cũng may bà không phải người khắc
nghiệt, Tiêu Tiềm đã được coi là dưỡng dục dưới danh nghĩa bà, bà liền
đưa hắn vào thượng thư phòng, còn mời võ sư phụ nổi tiếng nhất trong
kinh thành.
Khi đó Tiêu Tiềm ở trước mặt hoàng hậu, thái tử ——
cũng chính là Phong Khánh đế sau này, luôn cảm thấy không ngẩng nổi
đầu. hắn vẫn cảm thấy mình là đứa nhỏ trong đêm mưa chân trần, tứ cố vô
thân, còn bọn họ luôn cao cao tại thượng...
Vì thế hắn càng tức giận phấn đấu, dù văn hay võ, đều bỏ thêm nhiều hơn vài lần công phu hơn so với người thường.
Cứ như vậy qua tám năm, hắn mười tám tuổi, đến tuổi ra cung xây phủ.
Hoàng hậu chưa từng bạc đãi hắn, khi đó hắn võ nghệ đã thập phần xuất chúng,
thái tử có tâm mời hắnnhập thái tử đảng, mẫu tử hai người hợp kế, trước
sinh nhật hắn mười tám tuổi, cũng đã xin chỉ hoàng đế cho hắn, chọn tốt
nơi xây phủ. Đồng thời, việc hôn nhân cũng được nhắc đến.
Cũng vào thời điểm đó, lúc hắn theo thái tử ra ngoài, ngẫu nhiên gặp được Nguyên Vấn Tâm.
Nguyên Vấn Tâm khí chất điềm tĩnh, mặt mày thanh tú, bề ngoài không tính là
đặc biệt xuất sắc, lại có mỹ cảm của mưa bụi Giang Nam mông
lung—— thật giống như Ôn nhu nhân, thân mẫu hắn.
hắn thất
thần một lát, bộ dáng kia rơi vào mắt hoàng tử khác, không bao lâu thành ra hắn ái mộ đích trưởng nữ của Nguyên học sĩ, nhàn thoại cóc muốn ăn
thịt thiên nga.
hắn cũng lười biện giải, khi đó chính hắn cũng mê mang, thậm chí có lần còn cho cảm giác đó là động tâm.
Bất quá Tiêu Tiềm cũng biết tự hiểu lấy mình, hắn chỉ là hoàng
tử không được hoàng đế coi trọng, lại không có mẫu tộc, Nguyên học sĩ là trụ cột thanh lưu trong triều, sao có thể để hắn vào mắt.
không bao lâu, phụ hoàng người cho tới bây giờ chưa từng nhớ kỹ hắn lại tự hạ
chỉ, định ra một cửa hôn nhân cho hắn. Đối phương là đích trưởng nữ của
ngự sử Sầm Thanh Sơn, ngoại tôn nữ của Trung Dũng hầu.
Lúc nghe ý chỉ, trong nháy mắt hắn thất thần, thân phận Sầm gia cô nương ở kinh
thành cũng khôngtính là thấp, so với hắn tuyệt đối dư dả. Thậm
chí hắn từng hoài nghi chẳng lẽ hắn trách lầm phụ hoàng, phụ hoàng cũng
có lúc chủ động nghĩ cho hắn?
Sau này, hoàng tử khác
cười nói cho hắn nghe sự tích Sầm Cẩm. hắn mới biết hóa ra cô nương ở
nhà tuyệt thực kháng nghị, mệnh cũng mất một nửa, Trung Dũng
hầu không có biện pháp mới tới trước mặt phụ hoàng hắn cầu ý chỉ... Bọn
họ còn nói Sầm cô nương này nhất định là xấu như Vô Diệm, cho nên mới
hận gả như vậy.
cô nương ngốc này, vì cái gì
đây? hắn không tiền không quyền, trong mười con trai của phụ
hoàng, hắncó thể nói là không được coi trọng nhất. Nàng thế nhưng tuyệt
thực vì hắn? Tiêu Tiềm suy nghĩ cả tháng cũng không thể nghĩ ra.
Sau đó, hôn kỳ đến.
Đại hôn ngày đó, Tiêu Tiềm vẫn có chút mờ mịt, hắn cô độc nhiều năm thế
này, đột nhiên có thê tử? Đó là người sau này làm bạn với hắn cả đời a.
Lúc vào động phòng, hắn uống nhiều rượu, trong đầu một mảnh sương mù, đột
nhiên có chút chân tay luống cuống. Nhưng hắn nhiều năm này sống trong
cung đình, đã sớm luyện thành bản sự hỉ giận không hiện ra mặt, người
khác cũng không thể nhìn ra hắn không đúng, chỉ có hắn biết mình có bao
nhiêu khẩn trương.
khoảnh khắc xốc khăn đỏ lên, hắn thấy dưới chúc quang thấp thoáng, Sầm Cẩm minh diễm động lòng người.
trong nháy mắt hắn choàng váng không rõ, nàng căn bản không phải xấu xí như
tin đồn, ngước lại vô cùng hoàn hảo, thế nào muốn gả cho mình?
Còn không chờ hắn nghĩ lại, tân nương đã tươi cười nhìn hắn nói: “Phu quân của ta bộ dạng thật đẹp mắt.”
Khuôn mặt và bên tai hắn đều nóng lên, cũng may vì uống rượu vào đỏ lên che giấu, vẫn chưa thất thố.
một đêm xuân tiêu, trướng ấm xuân thâm, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cực hạn vui thích.
Mà tân nương ngốc của hắn, lúc ngủ mệt còn ôm hắn, khóe môi cong lên ý cười mơ hồ, thỏa mãn như vậy.
Vài năm sau, cảm tình hai người coi như luôn luôn
tốt. hắn tuy không giỏi nói chuyện với người khác, nhưng Sầm Cẩm chọc
người thích, lại có thể nói chuyện, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy liên tục, có thể nói với hắn cả ngày cũng không mệt.
Đoạn thời gian đó,
Tiêu Tiềm cảm nhận được an bình tốt đẹp đã lâu. Trong nhân sinh đen
trắng của hắn, đột nhiên như có ánh nắng chiếu vào.
Vì ánh nắng này, hắn bắt đầu nỗ lực, không đến vài năm dựa vào chiến công hiển hách, được phong Trấn Nam vương.
Nhưng cùng với vinh quang, hắn và Sầm Cẩm mâu thuẫn lại càng ngày càng tăng.
hắn không rõ, cô nương này sao ngu ngốc như vậy, thành thân với hắn lâu như vậy,
còn không rõ tốt xấu thiện ác, thay đổi chóng mặt khiến cho hắn ngột
ngạt. một lát là kế mẫu nhà mẹ đẻ mưu đường cho đệ đệ, một lát muốn tìm
cách cho hắn thêm di nương thông phòng, lời hoa văn thật sự là ùn ùn bay đến.
hắn khi đó rất bận rộn, có công vụ lại phải đề phòng bên
ngoài đả kích ngấm ngầm hay công khai, trở về phủ, cũng không thể khinh
thường, còn phải thu thập cục diện rối rắm vương phi làm ra. Trong nhất
thời thật sự là sứt đầu mẻ trán, ứng đối mệt mỏi.hắn từng nhiều lần nhắc nhở nàng, nhưng nàng trợn mắt nói cái gì “Nương ta tóm lại muốn tốt cho ta, chàng nói mấy lời này, ta không thích nghe. Chàng có gì không vừa
lòng, nói với ta là được, đừng có liên lụy đến nương ta.”
Nàng một ngụm lại ‘nương ta” thân mật vô cùng, có vẻ hắn giống tiểu nhân lấy sơ gian thân.
Sau này hắn thật sự mệt mỏi, cảm thấy mình cứ như vậy bảo hộ nàng cũng là
vu sự vô bổ, liền muốn lạnh lùng nàng, để nàng hảo hảo nghĩ lại.
Theo hắn, nếu Kỷ thị biết hai người quan hệ phai nhạt, sẽkhông luồn cúi, tiếp tục lợi dụng nàng tìm chỗ tốt.
Nhưng hắn thật sự đánh giá
cao Sầm Cẩm, nàng cho tới bây giờ chưa từng nghĩ bản thânh sai ở nơi
nào, còn tưởng rằng tâm hắn có người khác. Hai người thành hôn vài năm,
nàng chưa từng có mộtphần tín nhiệm và tin
tưởng hắn.Sao không khiến hắn lạnh tâm thất vọng?
Dần dần, hai người quan hệ lại thật sự lãnh đạm xuống.
sau này hắn về viện ngày càng ít, đôi khi thực nhớ nàng, liền thừa dịp nàng ngủ về tầng Hương Uyển ngồi ở đầu giường nàng một lát.
Nàng ngủ thật ngọt ngào, chưa từng phát hiện ra.
hắn cũng không giỏi biểu đạt, nghĩ dù sao sau này ngày tháng còn dài, nàng có lúc sẽ chân
chính lớn lên, hắn không cầu nàng có khả năng lợi hại, chỉ hy vọng nàng
có thể thấy rõ Kỷ thị đáng ghê tởm, đừng giống ngốc tử bị người lợi dụng còn không tự biết. Hôm nay chỉ có một Kỷ thị, sau này sẽ có ai
đây? hắn thậm chí không dám nghĩ tiếp.
Hoặc là kỳ thật nàng luôn
luôn vô ưu vô lự như vậy cũng không sao, đợi sau vài năm, hắn đủ cường
đại, người khác cũng không dám mơ ước nữa, như vậy nàng ngốc một chút,
cũng không sao.
Nhưng Tiêu Tiềm không dự đoán được là,
lúc hắn đạt tới quyền bính vinh quang cao nhất, Sầm Cẩm đột nhiên nhiễm
quái bệnh. hắn đến trước thánh giá xin ngự y, lại mời danh y tứ phương,
vẫn không có cách nào chữa khỏi cho nàng.
Khi đó lời đồn đãi ngầm nổi lên bốn phía ở kinh thành, trong hoàng cung thậm chí nhắc tới
chuyện cũ năm xưa nương hắn chết bệnh, nói Tiêu Tiềm thật sự là tai tinh hạ phàm, ngày trước khắc chết thân mẫu, trước mắt sắp khắc chết thê tử. Nhưng Tiêu Tiềm đã không phải hoàng tử ngày xưa không chịu sủng, người
tạo lời đồn cũng chỉ dám ngầm bố trí.
hắn thật sự hoảng, sợ Sầm
Cẩm cứ như vậy giống nương hắn rời khỏi nhân thế, thậm chí thật sự bắt
đầu nghĩ dến, chẳng lẽ mình thật sự mệnh cứng khắc nàng?
hắn muốn quý trọng hết thảy thời gian ở chung với nàng, nhưng mỗi lần trở về
tầng Hương Uyển, Sầm Cẩm đều dùng ánh mắt phòng bị nhìn hắn, thật giống
như không tiếng động lên án hắn hại nàng. Bộ dáng xa cách lãnh đạm, thực khiến hắn khó chịu.
Ngự y cũng không chỉ một lần báo cho hắn,
bệnh Sầm Cẩm cần tĩnh dưỡng, tối kị cảm xúc lên xuống. Lúc này hắn, với
nàng mà nói, chính là tực giận một lần đòi mạng.
hắn không có
cách nào, đành phải vào lúc không nhiễu đến nàng, vụng trộm đi thăm
nàng. Đồng thời, hắn cũng làm hết khả năng cho người ta cầu y hỏi dược.
Đương nhiên, hắn cũng hoài nghi có phải Kỷ thị kê đơn hại nàng
hay không. Nhưng Kỷ thị làm việc cẩn thận, trong nhất
thời hắn cũng không thể nào tra ra.
Sau này hắn tìm được một vị
vu y Nam Cương, vu y chẩn trị Sầm Cẩm rồi nói cho hắn, chứng bệnh như
vậy hắn từng nghe nói, chính là từ nhỏ ở trong thân thể người nuôi cổ,
người xuống tay lại nuôi mẫu cổ, chờ vài năm, hai cổ tử mẫu đều đã nuôi
xong, đến lúc đó chỉ cần giết chết mẫu cổ, tử cổ trong cơ thể người
kia không bao lâu cũng sẽ lặng yên không một tiếng động chết theo, đến
lúc đó người bị hạ cổ sẽgiống như bị bệnh nan y mà chết đi...
hắn nghe xong kinh hãi không thôi, truy vấn biện pháp trị liệu.
Bất đắc dĩ vu y tuy rằng nghe nói chuyện đó, nhưng cũng hết đường xoay xở, chỉ nói tạm thời thử mộtlần.
hắn nghĩ tốt xấu còn một đường sinh cơ, bảo vu y chế chén thuốc cho Sầm Cẩm uống vào, đồng thời cũng bắt đầu truy tra Kỷ thị hạ thủ khi nào, nhưng giống như vu y nói, kia cổ trùng nuôi ở trong cơ thể nàng từ nhỏ, qua nhiều
năm, đã không có đầu mối.
Cho nên sau này lúc hắn biết nha hoàn
bên người Sầm Cẩm, dám vụng trộm đổ bỏ chén thuốc, hắn tức giận đến
thiếu chút nữa đương trường đánh chết nha hoàn này.
Mà vương phi ngốc kia, cư nhiên còn chạy đến tiền viện thư phòng vội cầu tình cho nha hoàn kia!
Chính mình mất ăn mất ngủ, nghĩ hết biện pháp giữ mệnh cho nàng. Nàng
lại không thương tiếc mình như vậy? hắn hận nghiến răng nghiến lợi,
hận không thể lập tức mở đầu nàng ra, xem bên trong chứa cái gì!
Dưới cơn thịnh nộ, hắn cho người đưa Sầm Cẩm ra ngoài, dặn dò Nhụy Hương từ đây phải đích thân nhìn nàng uống thuốc.
Nhưng dù như vậy, vương phi của hắn vẫn không chống đỡ được qua ba năm, mùa đông năm phong khánh thứ tám chết bệnh.
hắn còn rất nhiều lời chưa nói với nàng, còn có rất nhiều chuyện chưa làm cùng nàng, nhưng nàng cứ như vậy không còn.
Cũng từ đó, hắn mới hiểu được, muốn mang một người xem hết sơn xuyên hà hải, muốn hái hoa ngày xuân kiều diễm nhất cho màng, muốn cùng nàng trong
rét lạnh vào đông nằm trong ổ chăn ấm áp trêngiường nói tâm tình, hóa
chỉ là vui mừng hão.
Đáng tiếc giai nhân đã qua đời, hồn thơm không còn, hắn nghĩ muốn vui mừng, chung quy chỉ là công dã tràng.
Tác giả có chuyện muốn nói: viết xong một đời Tiêu Tiềm, không phải muốn
tẩy trắng hắn, hắn chỉ là người ngốc, phản ứng rất chậm. Ban đầu Sầm Cẩm ấm áp hấp dẫn, sau đó hai người ở chung, qua lại, hắn dùng biện pháp
ngốc nghếch hi vọng nàng trưởng thành, mãi cho đến khi nàng chết, mới
phát hiệnmình thật tình, hối tiếc không kịp. hắn nói Sầm Cẩm ngu
ngốc, hắn không phải thế sao?
Hai người từ nhỏ không có trưởng bối dẫn đường chỉ lối, nên đạo lí đối nhân xử thế luôn có vẻ ngốc.