Đại thái giám Uông Minh Tuyền bên người Phong Khánh đế đọc xong thánh
chỉ, lại thấy mọi người Trung Dũng hầu phủ cả đều quỳ không đáp.
hắn ho nhẹ một tiếng, thanh thanh cổ họng, nói: “Trung Dũng hầu phu nhân, thế tử phu nhân, nên tiếp chỉ.”
Trung Dũng hầu phu nhân quỳ gối phía dưới, như nhập định. Tô thị nóng
lòng không thôi, trong nhất thời cũng không biết nói cái gì.
thật lâu sau, Trung Dũng hầu phu nhân mới nói: “Lão thân hoa mắt tai điếc, có
nghe lầm ý chỉ thánh thượng? Thánh thượng chỉ tiểu A Cẩm chúng ta gả cho ai?”
Uông Minh Tuyền nói: “Là Trấn Nam vương nha. Hầu phu nhân
mau tiếp chỉ đi. Chúng ta còn phải hồi cung phục mệnh.” Thánh chỉ đã hạ, dù khôngtình nguyện cũng chỉ có thể tuân chỉ. Huống chi hắn cho rằng,
cửa hôn nhân này cũng không tính là bôi nhọ cô nương Trung Dũng hầu phủ. Đối phương là Trấn Nam vương a, trong kinh thành bao nhiêu danh môn quý nữ mơ ước! người nhà Trung Dũng hầu phủ này phản ứng vừa rồi thực rất
kỳ quái...
Tô thị biết đại thái giám này là người tâm phúc của
Phong Khánh đế, đến lúc đó nhất định sẽ đem chuyện chứng kiến này bẩm
báo chi tiết. Trung Dũng hầu phu nhân nay chậm chạp không chịu tiếp chỉ, truyền đến tai Phong Khánh đế rất có khả năng rước lấy mầm tai vạ cho
toàn bộ Trung Dũng hầu phủ. Cho nên lúc này dù Tô thị trong lòng cũng
thập phần không muốn, vẫn mở miệng nói: “Uông công công, bà bà gần đây
thân mình khôngđược tốt, ngài đừng để ý.” nói xong lại khuyên Trung Dũng hầu phu nhân: “Bà bà, trước mắt thế này, ngài tiếp chỉ đã, mọi sự chờ
công công từ trong cung trở về lại nói.”
Trung Dũng hầu phu nhân quay đầu sâu sắc nhìn Lâm Cẩm Nghi một cái, thở dài một tiếng, tiếp ý chỉ.
Tô thị đỡ bà đứng lên, để Vạn Lũ cầm một cái hầu bao nặng trịch nhét vào
tay Uông Minh Tuyền, gượng cười nói: “Công công tha thứ, cái này để ngài thêm trà nước.”
Uông Minh Tuyền ước lượng hầu bao trong tay,
cười nói: “Vậy chúng ta từ chối thì bất kính.” Dứt lời chắp tay, tự mang theo người hồi cung phục mệnh.
Đám người tuyên chỉ vừa đi, Trung Dũng hầu phu nhân rốt cuộc không chống đỡ được, cả người lảo đảo ngã xuống.
Tô thị kinh hô một tiếng, cùng Vạn Lũ một bên đỡ lấy bà.
Lâm Cẩm Nghi mới vừa rồi còn không rõ, lúc này lại cố gắng lên, vội nói:“Thiên Ti, đi thỉnh đại phu tới.” Dứt lời nàng tiếp nhận vị trí Vạn Lũ,
cùng Tô thị đỡ Trung Dũng hầu phu nhân về Thuận Hoà đường nghỉ ngơi.
Lâm Bác Chí và Trịnh Kiểu Nguyệt cũng có mặt, nhưng lúc này hai người đều không thể nói nói. Chỉ có thể nhìn bọn họ ly khai.
Người bên ngoài đều đi rồi, Trịnh Kiểu Nguyệt lôi kéo tay áo Lâm Bác Chí,
kinh ngạc nói: “Thánh thượng tứ hôn không phải chuyện tốt sao? Sao tổ
mẫu phản ứng như vậy...” Đối phương là Trấn Nam vương Tiêu Tiềm a, bánh
thơm bao nhiêu người nhìn chằm chằm.
Lâm Bác Chí ra dấu cho nàng
so chớ có lên tiếng, nói: “Trong nhà rất nhiều việc nàng còn không biết, sau khi trở về ta sẽ giải thích.”
Trịnh Kiểu Nguyệt gật gật đầu, không nhiều lời nữa.
******
Lúc sai, đại phu đến Thuận Hoà đường chẩn trị cho Trung Dũng hầu phu nhân.
Cũng may Trung Dũng hầu phu nhân chỉ nhất thời khó thở công tâm, vẫn chưa có gì trở ngại, đại phu thi châm xong liền tốt hơn.
Tô thị và Lâm Cẩm Nghi ở trước giường trông một hồi lâu, cuối cùng đợi được Trung Dũng hầu phu nhân từ từ tỉnh dậy.
Trung Dũng hầu phu nhân tỉnh lại, câu nói đầu tiên, là với Tô thị: “Công công con đâu? Từ trong cung trở về chưa?”
Tô thị trả lời: “Trước mắt canh giờ còn sớm, công công vào cung bất quá
hơn một canh giờ, sợ là phải tới sau buổi trưa mới trở về.”
Trung Dũng hầu phu nhân không khỏi đỏ hốc mắt, “Hơn một canh giờ, hắn đã phá
hủy tương lai của tiểu A Cẩm chúng ta?! Lão thất phu này...”
Tô
thị hốc mắt cũng nóng lên theo, lúc này còn phải khuyên giải an ủi
và nói: “Bà bà bớt giận, hiện tại thân mình ngài không thể giận dữ,
mọi sự đợi công công trở về chúng ta lại...”
”Chờ hắn trở về có
ích lợi gì?!” Trung Dũng hầu phủ nhân ngắt lời, “Thánh chỉ đã hạ, người
kia ở trong cung không có thể ở trước mặt thánh thượng nói gì,
việc đã định thành kết cục, hắn trở về có ích lợi gì?! Đáng thương tiểu A Cẩm của ta a...” nói xong, Trung Dũng hầu phu nhân lại khóc lên.
Tô thị ngồi ở bên giường, nghe vậy cũng dùng khăn lau lệ.
Lâm Cẩm Nghi từ lúc đầu khiếp sợ đã tỉnh lại, lúc này nàng nỗ lực mỉm
cười, nói: “Tổ mẫu, nương, các ngưừi thương tâm như vậy làm gì? Thánh
thượng tứ hôn là thể diện lớn, các người không phải càng rõ ràng sao?
Đối tượng tứ hôn vẫn là Trấn Nam vương quyền cao chức trọng a, sau này
trong phủ chúng ta không phải lo lắng gì, tổ phụ lại không cần dùng mệnh đổi lấy tiền đồ trong phủ...”
Tô thị ngừng lệ, nhìn nữ nhi
như không biết sầu, thầm nghĩ nữ nhi quả nhiên là động tâm với Tiêu
Tiềm, nếu không cũng sẽ không phản ứng như vậy. Lúc trước nàng
còn đang lo lắng nữ nhi một dạ tình ý đặt sai, trước mắt có chút may
mắn, hoàn hảo ít nhất nữ nhi cũng nguyện ý. Nếu nữ nhi khôngnguyện, các
nàng làm trưởng bối lại vô lực làm gì, mới thực khiến người thương tâm.
Rất nhanh, Tô thị cũng khôi phục trấn định, khuyên Trung Dũng hầu phu nhân: “Ngài cũng nói chuyện đã định thành kết cục, chúng ta cứ khóc mãi như
vậy cũng vô bổ. Ngài nghỉ trước một chút, dưỡng tinh thần, chờ công công trở lại, chúng ta hỏi một chút cụ thể tình huống trong cung, đến lúc đó lại quyết định kế tiếp ứng đối thế nào.”
Trung Dũng hầu phu nhân cũng biết hiện nay trong lòng Tô thị khó chịu nhất, nghe vậy liền gật
đầu nói: “Ta đã biết, con và tiểu A Cẩm đi xuống trước đi.”
Tô thị và Lâm Cẩm Nghi đáp ứng, dặn dò nha hoàn cẩn thận chiếu khán Trung Dũng hầu phu nhân, hai người ra khỏi Thuận Hoà đường.
Tô thị bảo Lâm Cẩm Nghi cùng mình trở lại chính viện, cho lui hạ nhân, hai mẹ con đóng cửa nói chuyện.
”Từ trước ta nghĩ cho dù con và tiểu công tử Gia Định hầu phủ định thân,
chung quy vẫn còn vài năm ở nhà, rất nhiều chuyện nói chưa nói với con.
Trước mắt thánh chỉ đã hạ, hôn kỳ cũng không phải phủ chúng ta có thể
quyết định. Rất nhiều chuyện trước tiên muốn nói với con.”
Lâm Cẩm Nghi hơi cúi mắt, nói: “Nương ngài nói, A Cẩm nghe là được.”
Tô thị than nhẹ một tiếng, lập tức nhắc nhở nàng một phen, cuối cùng còn
dặn dò: “Nương biết con với Trấn Nam vương có ý, nhưng sau này thành
hôn, con cũng không thể nhường nhịn mọi chuyện, nếu có gì không chịu đượ hoặc là khó có thể quyết đoán, chỉ để ý nhớ kỹ, Trung Dũng hầu phủ
chúng ta luôn ở đây. Nhà chúng ta mặc dù so ra kém Trấn Nam vương, nhưng quyết sẽ không cho con bị ủy khuất.”
Lâm Cẩm Nghi biết Tô thị
hiểu lầm mình, nàng đã trải qua sinh tử, sao còn có thể có tình ý với
Tiêu Tiềm đâu? Nhưng cũng biết trước mắt không phải lúc giải thích
chuyện này, để Tô thị hiểu lầm mình nguyện ý gả cho Tiêu Tiềm,
hẳn sẽ làm trong lòng bà dễ chịu hơn, liền ngoan ngoãn gật đầu nói:“Nương nói, A Cẩm đều nhớ kỹ.”
Mẹ con nói chuyện nửa buổi chiều, nha hoàn báo lại Lâm Ngọc Trạch đã hồi phủ.
Trước mắt còn chưa đến cuối ngày, hắn vội vàng trở về, không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện thánh chỉ tứ hôn.
Rất nhiều lời không tiện nói trước mặt Lâm Cẩm Nghi, Tô thị liền bảo nàng về Cẩm Tú Uyển trước.
Lâm Cẩm Nghi ra khỏi chính viện thời điểm, gặp ngay Lâm Ngọc Trạch dưới chân có gió, đầu đầy mồ hôi.
Lâm Ngọc Trạch thấy nàng, cũng sửng sốt, không biết nên nói gì với nữ nhi.
Cha và con gái chào hỏi xong, Lâm Cẩm Nghi chỉ nói Tô thị ở trong phòng chờ hắn, chính mình đi trước.
Lâm Ngọc Trạch đứng lại, nhìn nữ nhi ly khai, mới nhấc chân đi vào trong phòng.
”A Hân, ta nghe nói tiểu A Cẩm chúng ta bị chỉ cho Trấn Nam vương...”
Tô thị kiềm lại u sầu trong lòng nói chuyện với nữ nhi một lúc lâu, lúc
này lại nhịn không được lệ ý nói: “Thánh chỉ đã hạ, còn ngay trong Thuận Hoà đường. Ta rất hối hận, vì sao không sớm đi định ra việc hôn nhân
cho A Cẩm, cũng không đến mức tới bây giờ gặp chuyện như vậy...”
Lâm Ngọc Trạch vốn hoảng tay chân, lúc này thấy nàng rơi lệ, lại chân tay
luống cuống, nói: “Nàng trước đừng khóc, chúng ta, chúng ta nghĩ biện
pháp. Đúng rồi, cha còn chưa trở về, hắn vừa mới lập chiến công, thánh
thượng nhìn mặt mũi hắn, nói không chừng còn có thể cứu vãn.”
Kỳ thật hai người đều biết rõ trong lòng, Phong Khánh đế miệng vàng lời ngọc, lại
hạ thánh chỉ, sao còn có đường cứu vãn đâu. Thánh chỉ này là Trung Dũng
hầu tiến cung mới đưa đến nhà, nếu ông có thể thì từ lúc trong
cung đã cản lại...
*****
Lâm Cẩm Nghi trở lại Cẩm Tú Uyển, liền bảo bọn người Thiên Ti lui ra.
Mới vừa rồi nàng không để Trung Dũng hầu phu nhân và Tô thị thương cảm,
cường chống đỡ một hồi lâu, trước mắt cuối cùng không ngụy trang nổi
nữa. Nha hoàn vừa ra cửa, nàng liền rơi lệ rào rạt.
Nàng thật không rõ, đời trước nàng muốn gả cho Tiêu Tiềm, cũng qua cửa ải khó khăn trùng
trùng, tuyệt thực thiếu chút nữa chết đói mới đạt thành mục đích. Đời
này, nàng rõ ràng muốn cùng Tiêu Tiềm không còn liên can gì, thế nào
lại không chặt đứt được nghiệt duyên đâu?!
Sau buổi trưa, Trung Dũng hầusay rượt từ trong cung trở về Trung Dũng hầu phủ.
hắn vốn không nghĩ uống rượu, nhưng Phong Khánh đế hà ý chỉ tứ hôn xuống, tất cả mọi người biết sau này thân phận của Trung Dũng hầu phủ nước lên thì thuyền
lên, một người tiếp một người tới chúc mừng. Ngay trước mặt Phong Khánh
đế, hắn đành phải làm bộ như thập phần vui vẻ, một ly tiếp một ly uống
vài. Đến lúc hắn ra cung, cước bộ đã lảo đảo.
Người gác cổng thân thiện đón hắn, nói: “Hầu gia, ngài cuối cùng đã trở lại. Lão phu nhân cho người gỏi ngài trở về vài lần.”
Trung Dũng hầu gật đầu, một bên đi Thuận Hoà đường, một bên nói: “Gọi thế tử, thế tử phu nhân cùng nhị cô nương, vợ chồng đại thiếu gia đến.”
Người gác cổng tất nhiên là đáp ứng, rất nhanh đi thông truyền.
không lâu, toàn gia đều tụ tập ở Thuận Hoà đường.
Trung Dũng hầu đã uống trà tỉnh rượu, Trung Dũng hầu phu nhân ngồi ở bên cạnh, căm tức nhìn chăm chú.
Thấy người đều đến đông đủ, Trung Dũng hầu mới mở miệng nói: “ chuyện Thánh
thượng hạ chỉ tứ hôn, các ngươi đều biết rồi. Ta biết trong lòng các
ngươi đương nhiên bất mãn, chuyện này là ta thẹn với tiểu A
Cẩm.” nói xong hắn dài thở dài một hơi, đem tình huống lúc đó trong cung nhất nhất kể lại chi tiết.
Nghe xong, mọi người nhất
thời không có lời để nói, cũng đều minh bạch việc tứ hôn là Phong Khánh
đế sớm có quyết đoán, Trung Dũng hầu chịu ân Tiêu Tiềm cứu mạng, lúc đó
tình huống kia là đâm lao phải theo lao, chỉ có thể theo lời Phong Khánh đế tiếp nhận.
Trung Dũng hầu phu nhân đập bàn bang bang, “Ông
muốn báo ân, ta không phản đối, nhưng cũng không thể vì ân tình, để tiểu A Cẩm chúng ta trở thành thù lao!”
Trung Dũng hầu lại thở
dài một tiếng, cũng không cãi lại gì, chỉ nói: “Ta biết các ngươi đương
nhiên muốn trách ta, quả thật là ta thẹn với tiểu A Cẩm.”
Trung
Dũng hầu yêu thương Lâm Cẩm Nghi, tất cả mọi người nhing thấy trong mắt, so với Trung Dũng hầu phu nhân chẳng ít hơn, quyết định lần này, trong
lòng ông đương nhiên cũng thập phần không dễ chịu.
Tô
thị không thể nói gì trưởng bối, nhưng bảo nàng lúc này khuyên Trung
Dũng hầu phu nhân đừng tức giận với Trung Dũng hầu, nàng lại không làm
được.
Đúng lúc này, Lâm Cẩm Nghi mở miệng. Nàng nói: “Tổ mẫu đừng trách tổ phụ, ông sao có thể không để A Cẩm tốt đâu? Nhưng tình huống
như vậy, nếu ông hoàn toàn không màng tình cảnh Trấn Nam vương, phủ
chúng ta sợ là phải gánh thanh danh bội bạc. nói đến cùng, đây vẫn là ý
tứ thánh thượng.”
Trung Dũng hầu phu nhân nắm chặt tay nàng, chậm lại ngữ khí, “Tổ mẫu đây là đau lòng con a! Biểu tỷ con thế nào,
con đã quên sao? Trấn Nam vương phủ kia là chỗ ăn thịt người a!”
Trung Dũng hầu nói: “Ta và Trấn Nam vương cùng ở tiền tuyến nửa
năm, hắn cũng không phải ngươi như thế...” Trung Dũng hầu phu nhân mắt
như dao nhỏ đưa qua, ông đành phải ngậm miệng.
Lâm Cẩm Nghi tiếp
tục hát đệm: “Tổ phụ nhìn người rất chuẩn, người đã nói như vậy, chuyện
biểu tỷ lúc trước sợ là có ẩn tình gì.” Dứt lời, nàng làm bộ như thẹn
thùng, hơi cúi đầu cười nói: “Huống chi Trấn Nam vương bộ dạng nhân phẩm như vậy, lại có bản lĩnh, A Cẩm cũng không chịu ủy khuất đâu.”
Nàng đã ủy khuất đến chết.