Đối mặt Kỷ thị mạnh miệng như thế, Lâm Cẩm Nghi không ngoài ý muốn, nàng cười lắc đầu, nói: “Được, một khi đã như vậy, chúng ta không nóinữa.”
nói đến cũng là nàng quá mềm lòng, nghĩ lúc mình còn nhỏ, Kỷ thị cũng thường
xuyên ôm nàng đùa, nàng sinh bệnh, Kỷ thị cực nhọc cả ngày cả đêm chiếu
cố... Dù Kỷ thị cũng không thật tình, nhưng quả thật là cuối cùng có ân
dưỡng dục. Nàng vốn định nếu Kỷ thị có thể thành tâm hối cải, dù
biểu hiện ra một tia hối hận, nàng có lẽ sẽ cho bà ta không chết khó
khăn như vậy.
Nhưng trước mắt Kỷ thị bình tĩnh, nói đến Sầm Cẩm,
giống như đang nói một người râu ria. Lâm Cẩm Nghi đáy lòng một tia nhân từ cuối cùng cũng đã triệt bị xóa đi.
nói xong, Lâm Cẩm Nghi trực tiếp xoay người đi ra ngoài, “Chúng ta sẽ chờ xem kết quả đi.”
Sầm Thoa hét lớn: “Ta chưa làm gì, ngươi đừng mơ tưởng oan uổng ta! Là
ngươi nói với ta cẩu tặc Vân Dật đạo nhân kia, đến lúc đó ta sẽ cung
khai chi tiết, Lâm Cẩm Nghi ngươi chờ đi, ngươi cũng không có gì ngon để ăn!”
Lâm Cẩm Nghi cười cười từ chối cho ý kiến, lười tranh cãi với kẻ ngu xuẩn.
Ra khỏi nhà ngục, ngục tốt khóa cửa lại, cung tiễn Lâm Cẩm Nghi và Tiêu Tiềm ra khỏi thiên lao.
trên đường về, Lâm Cẩm Nghi luôn luôn trầm mặc không nói, Tiêu Tiềm ngồi xe ngựa
cùng nàng, thấy nàng bỗng nhiên như vậy liền ra tiếng thân thiết hỏi:“Sao không nói chuyện? không thoải mái sao?”
Lâm Cẩm Nghi lắc
đầu, than nhẹ một tiếng nói: “Ta cảm thấy từ trước mình thật sự quá
ngốc, một mảnh thật tình coi Kỷ thị là mẹ ruột. Mới vừa rồi, thấy bà ta
rơi vào kết cục như vậy, nghĩ đến lúc còn nhỏ bà đối đãi tốt với ta, lại có chút không đành lòng...”
Tiêu Tiềm đặt tay lên bàn tay nàng,
ôn thanh nói: “Nàng không phải người vững tâm. Bất quá không sao,
nàng không đành lòng, không bỏ xuống được, để ta ra tay cũng giống
nhau.”
Lâm Cẩm Nghi cười cười với hắn, ý cười lại chưa vào đáy mắt, “Vậy đa tạ ngươi.”
Tiêu Tiềm lắc đầu, “Chúng ta là vợ chồng không cần khách khí như vậy.”
Lâm Cẩm Nghi quay đầu đi, xuyên qua cửa kính xe nhìn cảnh bên ngoài, giờ
khắc này nàng suy nghĩ, trước mắt Tiêu Tiềm giúp nàng đối phó Kỷ thị, có lẽ là cảm thấy thẹn với đời trước của mình. Vậy về sau thế nào? Về sau
thu thập xong Kỷ thị, hai người có phải lại giống như trước xa lạ tiếp
hay không?
******
Giống như Sầm Thoa nói, hội thẩm về sau, Sầm Thoa cắn ngược Lâm Cẩm Nghi, nói là Lâm Cẩm Nghi nói chuyện về Vân
Dật đạo nhân cho nàng, cũng nói chuyện mình lần đầu tiên lên núi Lạc
Thanh, có Lâm Cẩm Nghi trợ giúp, nàng mới quen biết Vân Dật đạo nhân.
Phong Khánh đế liền triệu Lâm Cẩm Nghi vào cung, để nàng cùng Sầm Thoa đối chất tại chỗ.
Lâm Cẩm Nghi đã sớm chuẩn bị tốt, không chút hoang mang vào cung.
Bởi vì lúc này nói đến huyết mạch hoàng thất, cho nên thẩm vấn Sầm Thoa là
ngự tiền thống lĩnh Tống Mãng, Phong Khánh đế và hoàng hậu, Bình Dương
trưởng công chúa dự thính.
Lâm Cẩm Nghi bị cung nhân mang vào
điện, trước hành lễ với Phong Khánh đế mọi người, sau đó đứng
qua một bên, chờ Tống Mãng thẩm vấn.
Bình Dương trưởng công chúa
thấy, liền trấn an cười nói: “Cẩm Nghi, không cần khẩn trương như vậy,
Tống thống lĩnh chỉ hỏi ngươi hai câu mà thôi.” nói xong bảo cung nữ cho Lâm Cẩm Nghi ngồi.
Sầm Thoa và Kỷ thị tuy rằng chưa mang gông
xiềng, cũng quỳ ở trong điện, trái lại Lâm Cẩm Nghi ngồi an an ổn ổn.
Sầm Thoa tức không chịu được, lập tức nói với Tống Mãng: “Tống thống
lĩnh, lời nói của ta đều là thật, không có nửa điểm sai!”
Tống
Mãng gật gật đầu, quay sang nói với Lâm Cẩm Nghi: “Thập vương phi mới
vừa nói một chút việc về ngài, hạ quan làm theo phép, muốn hỏi mộtphen.”
Lâm Cẩm Nghi gật đầu, nói: “Ta mặc dù không biết Thập vương phi nói như thế nào, nhưng quả thật nàng từ chỗ ta mới biết đến Vân Dật chân nhân, sau
này ở Vị Nguyệt am trên núi Lạc Thanh va chạm cùng Thập vương phi.” Sau
đó nàng dừng một chút, lại nói: “Bất quá trong đó sợ là có hiểu lầm.”Tống Mãng ý bảo nàng nói tiếp, Lâm Cẩm Nghi tiếp tục nói: “Ta cho người điều tra Vân Dật đạo nhân, cũng bởi vì trong phủ mới tới vài hạ nhân từ
Dương Châu, nói về Vân Dật đạo nhân vô cùng kì diệu. Ta và vương gia
thành hôn nửa năm, hơn nữa vương gia tuổi cũng không nhỏ, cho nên nhất
thời nóng vội...”
Tống Mãng gật gật đầu, “Trấn Nam vương gần nhi
lập, Trấn Nam vương phi nhất thời nóng vội là tình lý bên trong. Về phần hạ nhân Dương Châu trong vương phủ...”
Lâm Cẩm Nghi nói: “Chuyện xảy ra, ta đã cho người trông giữ bọn họ, thống lĩnh cứ việc thẩm vấn.” Tống mãng gật gật đầu, vẫy tay cho thị vệ điTrấn Nam vương phủ tìm
người.
Lâm Cẩm Nghi liền giải thích tiếp: “Lúc ta tìm hiểu về Vân Dật đạo nhân, vừa đúng ở Châu Ngọc các, lúc đó phát sinh
chuyện không vui cùng Thập vương phi, lập tức đi luôn. Cũng biết chuyện
này không phải không quang minh lỗi lạc, nên không kiêng kị gì, Thập
vương phi khi đó nghe thị vệ vương phủ chúng ta nhắc tới Vân Dật đạo
nhân, bất quá là đúng dịp, đại chưởng quầy Châu Ngọc các hẳn là có thể
làm chứng cho ta. Về phần chuyện trên núi Lạc Thanh, là ta đi cầu kiến
vài lần, Vân Dật đạo nhân lại từ chối, không chịu gặp ta, ta nhất thời
tức lên tranh luận với một đệ tử, Thập vương phi khi đó đến hoà
giải, nói tác phong ta, bởi vì thế nàng và đệ tử kia kết bạn, được dẫn
tiến với Vân Dật đạo nhân. Lúc đó có rất đông dân chúng, thống lĩnh tùy
tiện đi hỏi một câu là biết.”
Tống Mãng gật đầu, lại phân phó người đi gọi chưởng quầy Châu Ngọc các và dân chúng ở trên núi lúc đó.
Sau đó, trong điện có rất nhiều người, hạ nhân Trấn Nam vương phủ từ Dương
Châu, đại chưởng quầy Châu Ngọc các, còn có dân chúng kinh thành liên
can.
Tống Mãng cho người dùng bình phong chia đôi điện, Phong
Khánh đế mọi người cùng Lâm Cẩm Nghi, Sầm Thoa, Kỷ thị đều ở bên kia,
sau đó ngay trước mặt bọn họ nhất nhất thẩm vấn, những người này chưa
từng trải qua trường hợp như vậy, cũng không rõ vì sao bị hỏi
việc nhỏ vụn vặt này, đều nơm nớp lo sợ nói rõ một năm một mười.
Kết quả cuối cùng, căn cứ từ bọn họ đã chứng minh Lâm Cẩm Nghi nói thật.
Tống Mãng cho người ghi khẩu cung, vẽ bọn họ, cũng nhắc nhở bọn
họ không thể nói tới việc hôm nay với người khác, thấy bọn họ đều cam
đoan, liền cho người dẫn bọn họ ra ngoài.
Bọn họ đi rồi, bình
phong bỏ ra, Tống Mãng đem khẩu cung trình đến ngự tiền, Phong Khánh đế
sắc mặt cũng hòa dịu vài phần. May mắn, Trấn Nam vương phi không có liên lụy trong đó, bằng không chuyện này thật đúng là càng ngày càng khó
làm.
Xem xong khẩu cung, Phong Khánh đế vỗ bàn, chất vấn Sầm Thoa: “Sầm Thoa, ngươi còn lời gì muốn nói?”
Sầm Thoa lắp ba lắp bắp nói: “Thánh thượng minh giám, bọn họ đều thông
đồng một mạch... Đúng! Bọn họ đều bị Lâm Cẩm Nghi thu mua, thánh thượng
nên vì đệ muội làm chủ a!”
Bình Dương trưởng công chúa nói giọng
mỉa mai: “Sầm Thoa, ngươi nhưng còn không quên thân phận mình là Thập
vương phi. Ngươi làm ra chuyện bẩn thỉu kia, trước mắt còn có mặt mũi ở
thánh thượng trước mặt xưng đệ muội?!”
Kỷ thị nghĩ trước mấy
bước, giữ chặt Sầm Thoa, mở miệng nói: “Thánh thượng, Trấn Nam vương phi chuyện này có lẽ là đúng dịp, nhưng thiên địa chứng giám, A Thoa chúng
ta phẩm tính thuần lương, sao có thể làm ra chuyện vụng trộm say lưng
kia? Nàng ngày ngày ở cùng với Vân Dật đạo nhân, không phải người huynh
đệ song sinh kia! Mà Vân Dật đạo nhân luôn miệng nói làm vậy chỉ vì cầu
tài, cho nên tính kế đến chúng ta. Nhưng rõràng Trấn Nam vương phi thân
phận địa vị đều cao hơn chúng ta rất nhiều, sao bà ta không động đến
Trấn Nam vương phi? Trong đó chẳng lẽ khôngcó nội tình gì?”
Đích
xác Vân Dật đạo nhân nói bọn họ làm thế chỉ là vì cầu tài, nhưng lúc
trước Lâm Cẩm Nghi cũng nghe tin đồn bên ngoài, một lòng cầu kiến, Vân
Dật đạo nhân ngược lại còn tránh không gặp đâu? Kỷ thị quả thật đưa
ra một điểm đáng ngờ lớn, Phong Khánh đế hơi hơi vuốt cằm, trầm
ngâm mộtlúc lâu, cho nhân đem Vân Dật đạo nhân ra.
Khoảnh khắc,
Vân Dật đạo nhân một thân chật vật quỳ trong điện, đối mặt nghi vấn lần
này, bà ta cung khai: “Thảo dân dù cầu tài, nhưng cũng rất tiếc mệnh,
thiên hạ ai chẳng biết Trấn Nam vương chinh chiến sa trường, là kiện
tướng đắc lực của thánh thượng, thảo dân dù có chín cái mạng,
cũng không dám tính kế đến Trấn Nam vương phi, cho nên mới luôn
tránh không gặp...”
Kỷ thị vội hỏi: “Ngươi nói mình tiếc
mệnh, không dám trêu chọc Trấn Nam vương phủ. Chúng ta Thập vương phủ
mặc dù không dám đánh đồng cùng Trấn Nam vương phủ, nhưng đến cùng cũng
là hoàng thân quý thích, ngươi sao có tim gấu mật hổ kia?”
Vân
Dật đạo nhân cúi đầu nói: “Thảo dân, thảo dân vốn cũng không dám, nhưng
Thập vương phi nàng... nàng làm Trấn Nam vương phi tức giận bỏ đi, tiểu
đệ tử của ta nhận ân của nàng, giúp nàng giảng hòa, nói nàng và chúng ta hữu duyên. Sau này Thập vương phi liền níu chặt những lời
này không tha, nói nếu đệ tử kia nói chuyện không tính, nàng sẽ chiêu
cáo khắp thiên hạ chúng ta không đáng tin. Huynh đệ thảo dân còn nợ cờ
bạc nhièu, vốn có nhu cầu cấp bách dùng tiền, vừa vặn Thập vương phi dây dưa lên, cho nên liền mượn nước đẩy thuyền... Vốn thảo dân
cũng khôngchuẩn bị làm gì Thập vương phi, nhưng Thập vương phi ra tay
dứt khoát, lại thập phần dễ dàng tín nhiệm thảo dân, thảo dân liền...”
”Nàng đâu phải thập phần dễ tin người, “ Phong Khánh đế hừ lạnh một tiếng, “Theo trẫm thấy, quả thực là mười phần ngu xuẩn!”
một phen dài dòng đối chất xuống, một ít căn cứ chính xác như vậy đều cho thấy
Lâm Cẩm Nghi trong sạch, Phong Khánh đế càng không kiên nhẫn nữa, nhíu
mày nói: “Sầm Thoa, lời ngươi nói không có một câu là thật, vì liên lụy
người khác xuống nước, cư nhiên hư cấu ra lừa dối vô căn cứ. Xem ra lời
khác của người cũng đều là nói dối!”
Bình Dương trưởng công chúa
vốn bất hòa cùng Sầm Thoa, hơn nữa xảy ra chuyện này, lại hận không thể
lập tức cho nàng tìm chết, lúc này cũng mở miệng nói: “Hoàng huynh, Sầm
Thoa đến bây giờ không những không nhận tội, còn lung tung bôi bẩn trong sạch của Trấn Nam vương phi. Nàng rối loạn huyết mạch hoàng thất chúng
ta, còn ý đồ ly gián người trong hoàng thất, dụng tâm ác độc, luận tội
tru di!”
Luận tội tru di bốn chữ này, không khác một tiếng sấm
vang ở bên tai Kỷ thị và Sầm Thoa, hai người nhất thời câm bặt, xụi lơ
tại chỗ.