Kế Phi Thượng Vị Công Lược

Chương 100: Chương 100: Chương 94




Phong Khánh đế mặt không biểu cảm nhìn Bình Dương trưởng công chúa một cái.

Hai người là thân huynh muội, Bình Dương trưởng công chúa đã nhận ra Phong Khánh đế không vui, đương nhiên ngậm miệng lại.

Phong Khánh đế quả thật là ghét Kỷ thị và Sầm Thoa, các nàng phạm tội cũng đủ chịu cực hình, nhưng luận tội tru di thì không đến mức, vừa lúc chuyện này đến cùng quan hệ đến mặt mũi hoàng gia, khơi ra với ai đều không có lợi. Thứ hai Sầm Thanh Sơn ở trong thanh lưu rất có danh vọng, lại là ngự sử khó được không khiến hắn chán ghét, hắn còn không muốn bởi vì việc này mà mất đi một trọng thần đắc lực.

Phong Khánh đế không nói gì, Kỷ thị đã nhận ra một đường sinh cơ, nàng vội lôi kéo Sầm Thoa dập đầu với Phong Khánh đế, “Là thần phụ hiểu lầm Trấn Nam vương phi, việc này là thần phụ dựng lên, Thập vương phi vô tội, còn thỉnh thánh thượng trị tội thần phụ, chớ bởi vì việc này phủ định khẩu cung của Thập vương phi!”

Kỷ thị nghĩ, nàng dù đắc tội vu hãm Lâm Cẩm Nghi, chỉ cần Sầm Thoa liều chết không nhận, Vân Dật đạo nhân là lời phiến diện, lại không có chứng cớ có thể chứng minh Sầm Thoa và huynh đệ Vân Dật đạo nhân cấu kết, Sầm Thoa nhiều nhất mất đi một đứa trẻ và danh hiệu vương phi, tánh mạng không lo.

Trong điện nhất thời không ai mở miệng, trầm mặc một lúc lâu, Lâm Cẩm Nghi mở miệng nói: “Thánh thượng, Cẩm Nghi có một lời không biết có nên nói hay không.”

Phong Khánh đế gật gật đầu, “Ngươi cứ nói.”

”Cẩm Nghi từ trước cùng với Sầm phu nhân, Thập vương phi có chút thù cũ, chuyện này lại có chút can hệ với ta, các nàng nhất thời đa nghi, cảm thấy Cẩm Nghi có phần tham dự, là tình lý bên trong, có lẽ chẳng phải vì vu hãm Cẩm Nghi mà làm giả khẩu cung.”

Lâm Cẩm Nghi sao có thể thay các nàng nói chuyện? Kỷ thị lộ ra kinh ngạc, Sầm Thoa cảm thấy mình đã không có đường sống, dứt khoát hung tợn nói: “Lâm Cẩm Nghi, không cần ngươi từ bi giả mèo khóc chuột!” Kỷ thị kéo nàng, bịt kín miệng nàng.

Lâm Cẩm Nghi cũng không quản nàng, lại tiếp tục nói: “Vân Dật đạo nhân làm nhiều việc ác, lời chứng không thể tin. Bình Dương trưởng công chúa nói luận tội chu di là không sai, bởi vì rất có khả năng là hắn giả khẩu cung, vu hãm Thập vương phi...”

nghe nói như thế, Vân Dật đạo nhân quỳ ở một bên rốt cuộc kiềm chế không được, mở miệng nói: “Thánh thượng, thảo dân thật sự không nói sai... Thảo dân, thảo dân có chứng cớ!”

”Có chứng cớ vì sao không sớm trình lên?” Phong Khánh đế nhìn hắn.

Vân Dật đạo nhân mồ hôi đầy đầu, ấp úng nói: “Lúc này liên lụy đến bí mật của thảo dân, thảo dân tình nguyện chết cũng không nguyện cho hậu thế biết, nếu không phải Trấn Nam vương phi cố tình bức bách, thảo dân cũng sẽ không...” nói xong hắn cắn chặt răng, rốt cục nói: “Thảo dân chẳng phải nữ tử, mà là “Người lưỡng tính”! Mà thảo dân còn biết trên đùi Thập vương phi có một nốt ruồi đen!”

Người lưỡng tính, cũng chính là người song tính, đồng thời có cả tính khí của nam và nữ. Đại Diệu coi là yêu dị, người người hô đánh.

”Làm sao có thể...” Sầm Thoa kinh ngạc không thôi, cả Kỷ thị cũng câm lặng. Nếu Vân Dật đạo nhân thật sự là người lưỡng tính, vậy hai người đã hết đường chối cãi!

Phong Khánh đế nâng tay với Tống mãng, Tống mãng mang Vân Dật đạo nhân đi xuống nghiệm thân. Sầm Thoa xụi lơ, cũng bị cung nữ kéo xuống xem trên đùi có nốt ruồi đen hay không.

Sau đó, Tống mãng lại mang theo Vân Dật đạo nhân trở về, cung nữ cũng xem xét xong rồi, đều chứng minh Vân Dật đạo nhân nói không sai.

Phong Khánh đế trực tiếp cầm chén trà ném tới trước mặt mẹ con Kỷ thị, “Kỷ thị, Sầm Thoa, giỏi, các ngươi khăng khăng không từng gặp huynh đệ của tặc đạo nhân này, ngày ngày cùng ăn cùng ở là đạo nhân này. Nay chứng minh đạo nhân này cũng là nửa nam tử, các ngươi còn có gì nói đây?”

Sầm Thoa “Ta ta ta” nửa ngày, không có nói ra được một câu hoàn chỉnh.

Kỷ thị sắc mặt trắng bệch, cũng biết mình và nữ nhi đã đi đến cuối cùng. Giờ khắc này, bà rốt cục hiểu được, hóa ra Lâm Cẩm Nghi không nói chuyện vì mình, mà là cho Vân Dật đạo nhân một cây thang, để hắn thêm một đao cuối cùng, cọng cỏ đè chết lạc đà.

”Người tới! Đem mấy người bọn họ nhốt vào tử lao!” Phong Khánh đế vung bàn tay to lên, bọn thị vệ liền tiến lên bắt người.

Sầm Thoa cũng cố không để ý mình chết sống, vừa bị đưa ra ngoài điện vừa hô lớn: “Thánh thượng, ta nhận tội! Là ta làm, ta nhận tội! Nương ta vô tội, thỉnh ngài thả bà!”

Nhưng mà cũng không có ai nguyện ý nghe nàng nói.

Mọi việc đã định, Phong Khánh đế thở phì phì về ngự thư phòng xử lý công vụ.

Hoàng hậu cùng cười tự mình tiễn Lâm Cẩm Nghi, “Khiến ngươi mất công, bất quá khẩu cung các nàng liên lụy đến ngươi, thánh thượng cũng khôngcó cách nào.”

Lâm Cẩm Nghi biết điều chỉ gật gật đầu, “Cẩm Nghi hiểu rõ, nương nương đừng tiễn.”

*******

Hôm đó ban đêm, Sầm Thanh Sơn bị triệu vào cung.

Trong cung giữ bí mật rất tốt, Kỷ thị và Sầm Thoa bị người trong cung mang đi mấy ngày, người Sầm phủ chỉ ẩn ẩn nhận ra gặp chuyện không may, nhưng đến cùng là vì sao thì không rõ ràng.

Phong Khánh đế công bằng nói với Sầm Thanh Sơn, Sầm Thanh Sơn biểu hiện thập phần tức giận, lập tức đáp: “Là thần quản giáo vô phương, dù giết dù tha, tùy thánh thượng xử trí.”

Phong Khánh đế chính là muốn thái độ quân pháp bất vị thân này, cũng thập phần rộng lượng nói: “Ái khanh trung thành tận tâm, việc này trẫm biết không có quan hệ với người. Chuyện này không thể phô trương, trẫm đã nghĩ cùng với ngươi xử lý thế nào.”Nghe được lời này của Phong Khánh đế, Sầm Thanh Sơn biết mình còn không mất đế tâm, “Họ làm ra chuyện bại hoại môn phong bực này, dù lăng trì cũng khó có thể giải hận, đương nhiên nghe theo thánh thượng.”

Phong Khánh đế trầm ngâm nói: “Tốt, được những lời này của ái khanh trẫm cũng an tâm. Nữ nhi của ái khanh đã gả vào hoàng thất, vậy giao cho các trưởng bối tôn thất quyết định. Về phần thê tử của ái khanh, trẫm cũng không thể nói đến cùng có tham dự không, hoặc là tham dự bao nhiêu, thả bà ta về nhà, để ái khanh định đoạt đi.”

Sầm Thanh Sơn quỳ xuống dập đầu, “Tạ thánh thượng bảo toàn thể diện Sầm gia, thần muôn lần chết cũng không thể hồi báo.”

Vì thế Kỷ thị bị Sầm Thanh Sơn mang theo về Sầm phủ.

Kỷ thị không rõ, còn tưởng rằng Sầm Thanh Sơn ở trước mặt Phong Khánh đế nói lời hay cho mình, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhớ nữ nhi... Cũng không biết nữ nhi có thể bảo trụ tính mạng hay không.

Nhưng mà bà cũng không có thời gian đi quan tâm Sầm Thoa, trở về Sầm phủ, Sầm Thanh Sơn liền nhốt bà bào thiên viện, mỗi ngày chỉ cho người đưa chút cơm rau dưa.

Tháng chín cùng năm, Thập vương phi Sầm Thoa sinh non, mẫu tử đều mất, một xác hai mệnh. Thập vương gia tinh thần sa sút, Phong Khánh đế cho hắn một chức vụ đóng ở biên cương, để hắn ly khai kinh thành.

Kỷ thị bị giam giữ ở trong viện, cũng không biết Sầm Thoa qua đời, tang lễ Sầm Thoa cũng đều không thể ra mặt.

Sầm Thanh Sơn chỉ nói với bên ngoài bà thương nữ nhi sốt ruột, bị bệnh nặng, không bao lâu đưa đến thôn trang thượng “an dưỡng“.

*****

Năm nay tháng mười một, kinh thành nghênh đón trận tuyết đầu. Tuyết lớn rơi mấy ngày, thời tiết ngày càng rét lạnh.

Lâm Cẩm Nghi ngày ngày ở trong vương phủ, mỗi ngày xử lý xong việc trong phủ, cùng bọn nha hoàn đi thưởng tuyết, đắp người tuyết.

Nhanh đến cuối năm, đô đốc phủ cũng không cần ngày ngày luyện binh bố phòng, Tiêu Tiềm thanh nhàn không ít, mỗi ngày đúng hạn về nhà.

Hôm nay sau ngọ hắn ở bên ngoài xong xuôi công việc, không về nha môn, trực tiếp trở về phủ. Lâm Cẩm Nghi đang nói đùa vui vẻ ở trong sân, nhìn vài tiểu nha hoàn đắp các loại người tuyết.

sau khi chuyện mẹ con Kỷ thị đi qua, cả người nàng đều thả lỏng, trên mặt chậm rãi rốt cục cũng có ý cười từ đáy lòng.

Tiêu Tiềm lúc trước còn lo lắng nàng đè nén, nghẹn hỏng tính tình, lúc này không cần lo lắng nữa.

Thấy Tiêu Tiềm tới hành lang, Lâm Cẩm Nghi đi tới trước mặt hắn, “Vương gia hôm nay sao trở về sớm như vậy?”

Tiêu Tiềm thấy nàng mũi lạnh đỏ lên, cười cầm tay nàng lạnh lẽo, vừa đi vào trong phòng vừa nói: “Trời lạnh như thế, ở bên ngoài không ấm áp như trong nhà, bận hết thì về. Sao nàng mặc đơn bạc lại đi ra ngoài, cũng không sợ rét lạnh sinh bệnh.”

Lâm Cẩm Nghi cười cười, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Vừa xem vài tiểu nha đầu cao hứng ném tuyết đùa trong sân, nhất thời nhịn không được cũng đi.”

Tiêu Tiềm không khỏi bật cười, “Các nàng dám dùng cầu tuyết ném nàng?”

”Đương nhiên là không dám, cho nên sau này cảm thấy mất mặt, chỉ đứng ở bên cạnh xem các nàng đắp người tuyết.”

Hai người quan hệ so với lúc trước giương cung bạt kiếm đã thân cận không ít, hắn hiện tại cơ hồ ngày ngày ở tầng Hương Uyển, lúc muốn thân cận Lâm Cẩm Nghi cũng sẽ không đẩy ra, nhưng cho tới bây giờ cũng sẽ không chủ động muốn. Lâm Cẩm Nghi thật giống như biến thành thê tử hắn từng mong muốn, ôn nhu đạt lễ, cũng không hỏi nhiều hắn, cũng không quản thúc hắn, nhưng dù khoan dung lý giải, luôn khiến Tiêu Tiềm cảm thấy khiếm khuyết cái gì. hắn càng ngày càng hoài niệm Sầm Cẩm trước kia hoạt bát rạng rỡ, dám vui dám giận, tính tình nóng nẩy đùa giỡn hắn. Nhưng hiện tại Lâm Cẩm Nghi, bất luận là tên tuổi, thân phận tính tình, hình như đều không giống nàng, không phải nàng.

Nhìn núi không phải núi, Tiêu Tiềm, trong nhất thời không biết cải thiện quan hệ hai người như thế nào.

Năm nay tháng chạp, Kỷ thị đến cùng vẫn không được sống hết năm, ở thôn trang Kinh Giao “chết bệnh“.

Tiêu Tiềm từng mang theo Cẩm Nghi đi chỗ thôn trang đó nhìn Kỷ thị, Kỷ thị bị nhốt ở trong phòng, Sầm Thanh Sơn để lại hai bà tử khỏe mạnh trông giữ, cũng không tra tấn, chỉ hạn chế tự do của bà ta.

Kỷ thị nhiều năm cẩm y ngọc thực làm đương gia phu nhân, vừa đau mất ái nữ, nay rơi xuống kết cục như vậy từ từ sa sút tinh thần. Trước mùa đông, xương cốt như củi mục, khí tức trầm lặng, không có hình người.

tin tức “chết bệnh” truyền đến, Lâm Cẩm Nghi cũng không ngoài ý muốn.

Tiêu Tiềm hỏi nàng: “Nàng nói Kỷ thị chết, đến cùng thật chết bệnh, hay là Sầm Thanh Sơn hạ thủ?”

Lâm Cẩm Nghi lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng đoán không được.

Kỳ thật quá trình không trọng yếu, quan trọng là dù Kỷ thị thật sự sinh bệnh nặng hay không, Sầm Thanh Sơn đều sẽ không để bà ta sống qua năm. Kỷ thị từng ỷ vào Sầm Thanh Sơn lãnh tình lãnh tính, hạ độc thủ với Sầm Cẩm nàng, nay bà ta phải nhận hậu quả xấu. Có kết quả này, đã đủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.