Y Nhiên ngồi trong xe nhẹ nhàng vuốt lông bé mèo. Cô là quá tự tin vào sự yêu thương mà cô dành cho nó nên cô chưa từng đặt mình vào tâm trạng của nó để cảm nhận được một chút tâm tư của nó.
“Suy nghĩ về chuyện của bé mèo à?” K nhìn sang cô ở bên cạnh ghế phụ hỏi.
“Anh biết trước nó sẽ mắc bệnh này à?”
“... Chỉ là đoán bừa!”
Dừng xe trước một cửa hàng thuốc trên đường. Anh nhìn sang cô bên cạnh, vết thương trên tay vậy mà vẫn chưa khô lại.
“Chờ tôi một chút!” Nói rồi mở cửa xe đi ra ngoài.
Sau nhiều phút, anh trở lại trong xe. Trên tay cầm một bịch thuốc bông.
“Đưa tay ra đây!”
“Để làm gì?” Khi cô còn chưa hiểu ý của anh thì đã bị anh kéo lấy tay của mình. “Đau!” Cô bây giờ mới để ý, mấy vết cào của mèo khiến cô đau nhức.
“Giờ mới biết đau sao?” K nhướng mày hỏi. Lo cho bé mèo đến nổi bản thân bị thương cũng không màng khử trùng.
Cũng chỉ biết im lặng nhìn anh. Cô mà còn nói nữa thì sẽ bị anh mắng.
Anh lấy trong túi thuốc ra thuốc khử trùng cùng bông gạc, nhẹ nhàng khử trùng lên hai tay của cô. Móng của mèo tuy nhỏ nhưng khi bị chúng cào sẽ rất đau rát vì móng mèo chứa rất nhiều vi khuẩn nếu không được khử trùng đúng cách thì dẫn đến hai hậu quả nhẹ thì khi hết để lại sẹo còn nặng thì dẫn đến hoại tử có khi sẽ phải mất cánh tay. Và tất nhiên trường hợp thứ hai sẽ không bao giờ xảy ra!
“Cô cứ run tay như vậy thì tôi làm sao khử trùng được?” Anh nhìn cô cau mày hỏi.
“Bị A Cẩu cào đã rất đau rồi, anh còn dùng thuốc khử trùng bôi lên lại còn bôi nhẹ tay quá cơ. Rát chết tôi rồi!” Cô cau mày tỏ thái độ rạch ròi với anh.
“Cô suốt ngày không lạnh lùng thì sẽ là khó chịu cáu gắt. Không sớm thì muộn cô cũng sẽ trở thành một bà cụ non.”
“Anh... Tôi...”
“Cảm thấy hết đau chưa?”
“Hơi rát nhưng không sao.”
Dù có chút tức giận nhưng khi nghe anh hỏi thì cô liền ngoan ngoãn trả lời. Điều này thật khiến cho anh có chút buồn cười. Trẻ con thật biết nghe lời!
“Anh cười cái gì?” Cô hỏi.
“Cô nghĩ trẻ con có hay nghe lời không?”
“Chỉ cần không quá hư hỏng thì chắc chắn sẽ nghe lời.” Anh ta hỏi câu này có ý gì? Có em hay cháu không nghe lời sao? Đưa mắt nhìn xuống hai cánh tay liền có chút kinh ngạc. “Anh bị điên sao? Có mấy vết mèo cào tôi thì cần gì phải băng bó nghiêm trọng vậy? Nếu không phải là tay của tôi thì vừa nhìn vào còn nghĩ là bị thương cực nặng đấy!” Vừa nói lời trách móc, vừa dùng tay tháo băng cứu thương ra. Anh ta sao không bó bột cho tay cô luôn đi? Phiền phức!
K chồm người đến phía trước, hai tay đặt vào gương mặt của cô.
“Xinh đẹp thế này nếu cười thì sẽ càng đẹp hơn!”
“...” Không thể nào trả lời được. Nhịp tim lấn át cả lí trí, cô chỉ biết nhìn vào ánh mắt kia cứ thế mà bị đắm chìm vào bên trong nó. Cô điên rồi! Điên thật rồi!
“Ngày mai rảnh không? Tôi đưa cô đến KN.” Rời khỏi khuôn mặt mềm mịn kia, anh lấy lại phong độ vốn có nhìn cô nói.
“A Cẩu không khỏe tôi cần phải ở nhà chăm sóc cho nó.” Nhìn con mèo đang ngủ ngon lành dưới đùi rồi nhìn vào biểu hiện khuôn mặt của anh. “Tôi không phải người bận rộn đến nỗi mỗi ngày đều làm việc. Tôi luôn có thời gian rảnh!”
“Mỗi sáng đều thấy cô ra ngoài đến tối mới về.”
“Tôi phải đến học viện để giảng dạy, ngoài ra còn phải tham dự một vài cuộc họp. Buổi chiều cùng làm một vài dự án với mấy bạn học viên và còn phải dạy...”
“Khoan! Cô thật sự rảnh sao?” Anh hơi nghiêng đầu hỏi lại lần nữa để có thể rõ ràng hơn về câu nói của cô.
“Tất nhiên rồi! Tôi luôn rảnh!” Cô gật đầu trả lời.
“Tôi đưa cô về!”