Một tháng trôi qua, Y Nhiên chỉ luôn đều đặn ở nhà mà không hề đi ra ngoài quá lâu hoặc nếu có ra ngoài thì đều sẽ mang A Cẩu bên mình. Bác sĩ căn dặn việc trị liệu cho A Cẩu chủ yếu dựa vào sự quan tâm, chăm sóc cho nó hằng ngày để cho nó có một cảm giác an toàn hơn và đồng thời cũng sử dụng dầu thơm dịu nhẹ để trấn an tinh thần của nó. Suốt một tháng qua, tình trạng của A Cẩu dường như đã tốt lên rất nhiều.
“Chờ chị một chút!” Cô vuốt lông dưới cổ của nó rồi đứng dậy đi lại bàn ăn cầm điện thoại lên nghe máy.
“Anh cũng thường xuyên gọi điện cho tôi nhỉ?” Dạo này danh bạ của cô hiển thị đầy cuộc gọi của anh. Tần suất anh ta gọi cho cô còn nhiều hơn những cuộc gọi liên quan đến công việc của cô.
“Cô... rảnh chứ?”
“Vấn đề này không phải đã nói nhiều lần rồi sao?” Ngồi xuống ghế tựa, ánh mắt vẫn hướng về bé mèo dễ thương.
Ở đầu dây bên kia, K chỉ biết tỏ thái độ bất cần của mình trước lời nói kia của cô. Sau nhiều lần quan sát và trải nghiệm thì anh đã không còn tin cái câu nói “Tôi luôn rảnh!” của cô nữa.
“Tôi mời cô đi ăn!” Đưa tay xoa xoa thái dương nói.
“Từ chối!”
“Cô có thể phũ phàng như vậy sao?”
“A Cẩu còn chưa khỏe thì tôi tuyệt đối không đi ra ngoài với anh. Đi với anh nhanh nhất là 20 phút, chậm nhất là hơn một tiếng. Thế nên tôi từ chối!” Cô nói.
“Cô có thể dẫn đi theo mà? Để nó trong nhà hoài cũng không tốt!” Cái cô gái này khiến anh muốn phát hỏa.
Y Nhiên liền im lặng, lời anh nói cũng không phải không có lí.
“Vậy được...”
“Thay đồ mau đi. Tôi đứng trước cửa nhà cô rồi!”
Đối phương cúp máy trong sự đáng ngạc nhiên của cô. Nhà cô có chuông, có cửa sao anh không nhấn chuông hoặc gõ cửa mà lại gọi điện thoại cho cô?
“A Cẩu à, anh ta thật kì quặc!”
Sau 10 phút, cô mở cửa nhà đã thấy rõ gương mặt chờ đợi đến phát bực kia.
“Còn đứng đó làm gì?” Anh cau mày hỏi.
“Tôi vừa mở cửa...”
Lời còn chưa kịp nói xong thì đã bị đối phương cầm tay kéo đi. Anh ta là người bất lịch sự nhất mà trước nay cô từng biết nhưng mà không hiểu sao cô lại thích cảm giác này. Khuôn miệng nhỏ khẽ tạo ra một đường cong nhưng rồi vội trở về trạng thái cũ.
Vừa ngồi vào trong xe, cô còn chưa kịp thắt dây an toàn thì anh đã khởi động xe chạy đi.
“Anh nóng vội cái gì? Sợ quán ăn đóng cửa sao?” Cô quay mặt sang nhìn anh cáu gắt hỏi. Cũng may A Cẩu đã yên vị dưới đùi của cô nếu không thì sẽ khiến nó hoảng loạn.
“Ông nội bắt tôi đi xem mắt. Sắp trễ giờ rồi!”
“Cái gì? Xem mắt? Vậy anh dẫn theo tôi để làm gì?” Cô trợn mắt đầy tức giận. Cái anh này, đi xem mắt thì dắt cô đi để làm gì? Làm vật cản cho hai người à?
“Giả làm bạn gái tôi!” Anh hít một ngụm không khí sau đó nặng nhọc nói.
“Hả?” Cô thật sự không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Chắc là vừa nãy cô chưa đeo máy trợ thính nên nghe nhầm chăng? Đưa tay lên tai để kiểm tra xem có đeo máy hay không thì rõ ràng là có đeo. “Cho tôi xuống xe!” Cô thật muốn mở cửa xe phóng ra bên ngoài.
“Không phải là cô muốn trả ơn sao? Giờ là lúc thích hợp để cô trả ơn đấy! Nếu không phải bị ông nội ép thì tôi có chết cũng không nhờ vả cô mấy chuyện hoang đường này.”
Nhìn gương mặt cùng lời nói khá chân thành của anh khiến cô có chút mủi lòng.
“Tôi chưa từng có kinh nghiệm về mặt tình cảm nên không chắc chắn rằng sẽ làm tốt.” Thôi thì cố gắng giúp anh ta lần này. Dù gì anh cũng có ơn với cô!
-
Xe dừng lại tại bãi đậu của một nhà hàng nổi tiếng. Cô cùng anh đi vào trong nhà hàng. Bên trong đầy sang trọng cùng tiếng nhạc nhẹ nghe cực kì êm tai. Phía trước có một chiếc bàn chỉ có một cô gái đang ngồi. Nhìn là biết chắc đó chính là đối tượng xem mắt của anh.
“Từ Khôn, anh đến rồi à?” Cô gái kia đứng dậy nhìn anh cười hỏi.
Không trả lời đối phương, anh kéo ghế cho cô ngồi rồi bản thân của mình thì ngồi ghế cạnh bên của cô. Y Nhiên đặt A Cẩu vào ghế ngồi bên cạnh.
“Ngoan, ngồi yên ở đây!” Cô vỗ nhẹ đầu nó nói.
“Giới thiệu với em đây là Thư Đình- đối tượng mà ông nội giới thiệu cho anh!” Anh nhìn cô nhẹ giọng nói.
Con người này đúng thật là thay đổi 180 độ mà. Cô khẽ bĩu môi rồi nhìn sơ lược người kia. Gương mặt không tệ, chiếc váy của cô ta đang mặc có hơi thiếu vải ở phần ngực thật khiến cô trông không thuận mắt. Cô cũng đang mặc váy, chiếc váy maxi với chất liệu vải voan có in hoa văn, lại dài tay. Cô mặc như vậy không phải quá thuận mắt sao?
K nhìn biểu hiện trên khuôn mặt cô, thừa sức hiểu cô đang không thích cô gái kia. Miệng khẽ nhếch lên, không phải khá thú vị sao?
“Từ Khôn, đây là...” Thư Đình nhìn cô liền cười trừ hỏi.
“Đoán xem?” Cô nhún vai hỏi.
“Anh có cô em gái khá dễ thương đấy!” Nếu đã cho quyền đoán thì cô ta không muốn mong cô đến đây với cương vị khác.
“Tôi không...”
“Nếu cô đoán vậy thì tôi chính là em gái của anh ấy!” Còn không để cho anh kịp nói chuyện, cô liền đưa tay đặt lên đùi của anh ra hiệu anh im lặng. Cô đúng thật không thuận mắt cô gái này!