Tại Cung gia,Cung phu nhân điên lên mà đập phá đồ đạc,đúng lúc ấy Lâm Hữu Vi liền chạy đến ngăn bà thì đã bị bà tát một cái:
Mẹ!Sao người có thể đánh con chứ?-cô uất ức ngước nhìn bà
Thật kinh tởm,sao mày dám gọi tao là mẹ hả?Tao không phải mẹ mày,đứng nghĩ đóng kịch trước mặt tao thì tao sẽ cho mày một cơ hội!-bà tức giận đẩy đổ 1 khay tách trà xuống nền nhà,rồi nhíu mày nhìn Lâm Hữu Vi:
Ha!Bà hiểu là tốt rồi!Ngay cả ba mẹ của mình tôi còn không để tâm đến.Bà cho rằng bà là ai mà được sở hữu cái quyền đó?-cô ta nhếch môi cười
Mày...con nhỏ không ra gì,mày dám giành chồng với chị mày,dám sinh con cho anh rể mày,đồ vô liêm sỉ...-cứ thế bà cứ la mắng rồi đạp đổ đồ,đến lúc nghe thấy tiếng xe của hắn về đến nhà,cô liền giả vờ ủy khuất ngồi tại nền đất khóc lóc nghe bà mắng chửi mình
Mẹ,người sao lại ức hiếp Hữu Vi?-hắn vừa về đến nhà đã hoảng hốt với cảnh vật hiện tại,liền chạy đến đỡ Lâm Hữu Vi dậy
Cút,cút đi cho tao,mày là loại con gái không ra gì,đừng đứng trước mặt tao giả vờ này nọ!
Hức...hức...con không có!
Mẹ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?-hắn hỏi
Năm xưa là do mẹ nhất thời hồ đồ nên mới tức giận với Mạc Thư,thật ra con bé không phải loại người đó,mẹ tin chắc điều này,bây giờ con mau đem Mạc Thư về đây cho mẹ,mẹ...mẹ muốn làm rõ lại chuyện này
Mẹ à,giấy li hôn đã kí rồi,người cũng đã mất rồi,mẹ muốn chứng minh cô ta vẫn là con dâu của mẹ hay muốn chứng minh đứa trẻ trong bụng cô ta là cháu mẹ đây?-hắn chua sót lên tiếng
Năm xưa chỉ vì một tờ giấy mà mình lại nghĩ oan cho con bé,giấy có thể làm giả mà không phải sao,nhỡ như có kẻ lòng dạ rắn độc muốn hãm hại con bé và cháu của ta thì sao?Như Lâm Hữu Vi,cô ta nói Cung Ái Hân là con gái con thì sẽ đúng sao?Giấy chứng minh thì con tin sao?Chúng ta phải làm lại,muốn đạt đúng kết quả thì phải chọn người thân thiết với mình mới được!
Mẹ,người quá đáng rồi,con không hề giống chị ấy!-Lâm Hữu Vi giả vờ thanh cao
Đúng,mày không thể giống Mạc Thư của tao được,nếu giống thì tao đã không ghét bỏ mày đến vậy rồi.Mày nghĩ quá khứ của mày không ai biết sao?Tao là đang chờ thời cơ để nhìn thấy mày một ngày nào đó sẽ bị quá khứ của mình báo ứng!-nghe được những lời này Lâm Hữu Vi như chết đứng,còn Cung Nhật Quân lại ngơ ngác chưa hiểu những lời mẹ mình đang nói
Mẹ,người đang nói gì vậy?
Không quan trọng,bây giờ con hãy đi tìm Mạc Thư cho mẹ
Nhưng Lâm Mạc Thư đã chết rồi mà mẹ!-hắn như muốn gào thét lên
Không phải vậy,linh cảm mách bảo mẹ rằng con bé vẫn còn sống,con mau cho người đi tìm ngay cho mẹ,mẹ cần con bé!-Cung phu nhân đau lòng nói với con trai,bà là do mong muốn nhìn thấy cô hay thật sự do linh cảm của bà đã đúng?
Không cần tìm nữa!-bỗng một giọng nói khá quen thuộc vang lên...
*còn tiếp*