Tiêu phí thời gian hai ngày, Thường Nhuận Chi mới thuận lợi kiểm kê toàn bộ hạ lễ thu được khi thành thân.
Bên kia, Diêu Hoàng cũng đã dọn sạch khố phòng, chuyển những đồ dùng cũ kỹ này sang một phòng khác, cho người tới cọ rửa khố phòng một phen, rũ sạch tro bụi.
Bên này, Thường Nhuận Chi nhường mấy bà tử cẩn thận đưa đồ vật bỏ vào khố phòng, mỗi lần bỏ đều giống nhau, đăng ký vào danh sách ngay cửa.
Chuyện này lại tốn thời gian một ngày.
Đợi đến lúc khố phòng đầy ắp không sai biệt lắm, Thường Nhuận Chi tiếp nhận chìa khóa khố phòng, đứng ở cửa nhìn khố phòng sạch sẽ tân trang, nở nụ cười nói:
“Nhìn vậy thoải mái hơn.”
A Cổ thúc cung lưng cười tủm tỉm nhìn khố phòng, nói:
“Vợ A Cửu đến, khố phòng đều sạch sẽ a.”
A Cổ thúc nói tiếng Trung Nguyên không phải rất trôi chải, mỗi lần nói một câu theo quán tính luôn gắn phía sau một chữ “A“.
Thường Nhuận Chi rất vui vẻ khi nghe khẩu âm này của ông ta, cười nói:
“Sau này A Cổ thúc coi giữ khố phòng cũng không cần ăn bụi.”
“Đúng vậy a.”
A Cổ thúc gật đầu.
Thu được chút lễ vật, Thường Nhuận Chi thấy trong phủ có thể dùng tới, tính toán đưa đến trang trí phòng đãi khách, vừa nghĩ lập tức cho Diêu Hoàng đi làm ngay.
Diêu Hoàng xong việc trở về, xem xét thấy bên cạnh không có ai, nhỏ giọng nói với Thường Nhuận Chi về giá tú bình.
“Nô tì thấy giá tú bình kia rất tinh xảo, hôm nay chuyển đồ bên khố phòng bên kia, lúc thấy tú bình đã nhìn thêm vài lần. A Cổ thúc thấy nô tì đứng nhìn, cũng qua xem, sau đó ông ta nói với nô tì, tú bình này nhìn có chút quen mắt.”
Thường Nhuận Chi nhìn Diêu Hoàng, Diêu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu với Thường Nhuận Chi, càng thêm hạ giọng:
“A Cổ thúc nói, dường như thời điểm cửu Hoàng tử phi trước vào phủ, trong đồ cưới có gặp qua tú bình cùng loại. Chỉ nhìn hình thức đơn thuần tựa hồ là giống nhau.”
Sắc mặt Thường Nhuận Chi hơi trầm xuống.
Biết giá tú bình này là do phủ Thái tử đưa, Thường Nhuận Chi liền đoán việc này có quan hệ với Mạc nhũ nhân. Bất quá, nàng cũng không có tâm tư nghiên cứu tới có phải do Mạc nhũ nhân đưa hay không, cho nên gác chuyện này sang một bên không để ý tới nữa.
Ngược lại không nghĩ tới, tú bình này vậy mà có liên quan tới Mạc thị đã qua đời.
Thường Nhuận Chi bảo Diêu Hoàng:
“Ngươi nói tiếp.”
Diêu Hoàng gật đầu, nói:
“Lúc đó nô tì có lưu tâm tới, nên hỏi A Cổ thúc chỗ giống nhau. Vậy mặt thêu thì sao? A Cổ thúc nói, lúc trước nâng đồ cưới của vị Hoàng tử phi kia vào cửa, bọn họ chỉ là hạ nhân phủ Hoàng tử nên không có phúc phận để nhìn gần, huống hồ mặt thêu của tú bình còn bị che khuất, cho nên cũng chỉ có thể được hình thức có chút giống nhau, hình thêu thì không biết.”
Diêu Hoàng nhìn Thường Nhuận Chi, chần chờ nói:
“Trước khi cưới cửu Hoàng tử phi, phủ Hoàng tử không có nữ nhân. Sau khi nàng ta qua đời, tự nhiên đồ cưới của nàng ta sẽ do phủ Phụ Quốc công lấy về. Cô nương cảm thấy, tú bình này có phải hay không... Từng là đồ cưới của cửu Hoàng tử phi trước kia? Cô nương có muốn nói với cửu Hoàng tử không vậy?”
Mặt Thường Nhuận Chi vẫn âm trầm, lắc đầu.
“Chàng không để ý chuyện nội vụ trong phủ, việc nhỏ này không đáng kể, chàng nghĩ cũng không cần để ý quá nhiều. Nếu như ta đi hỏi chàng, kết quả tú bình này không quan hệ tới cửu Hoàng tử phi trước kia, ngược lại có vẻ là ta vô cớ sinh sự, nghi thần nghi quỷ. Liền tính là... Nói cho chàng biết thì như thế nào? Chẳng lẽ ta còn có thể truy vấn chàng, vì sao từng là đồ cưới của cửu Hoàng tử phi trước, sẽ từ phủ Thái tử đưa tới làm hạ lễ tân hôn chúng ta?”
Diêu Hoàng mím môi:
“Nếu tú bình này là phủ Thái tử cố ý đưa, vậy ý tứ khiêu khích của Thái tử thật không nhỏ đâu.”
Thường Nhuận Chi suy nghĩ hồi lâu, nói:
“Ngược lại cũng không nhất định là Thái tử đưa.”
Thường Nhuận Chi nói:
“Ánh mắt Thái tử, cũng không đến nổi cực hạn so đo chút chuyện nhỏ này. Tú bình này chính là bút tích của Mạc nhũ nhân.”
Diêu Hoàng hỏi:
“Cô nương như thế nào phỏng đoán?”
Thường Nhuận Chi trả lời:
“Nhìn bộ dáng A Đồng, chắc là đã biết trò bịp thay mận đổi đào của phủ Phụ Quốc công. Bất quá, Thái tử cũng tốt, phủ Phụ Quốc công cũng được, đều không biết A Đồng đã biết rõ chân tướng, vì sao phải vì chuyện đưa hạ lễ mà vẽ vời thêm chuyện?”
Thường Nhuận Chi trào phúng nói:
“Nếu lễ vật này là do Mạc nhũ nhân đưa, có thể hiểu rõ một hai. Dù sao chuyện hôn nhân đại sự, mắt nữ nhân có thể nói là nhỏ hơn nam nhân rất nhiều.”
“Mạc nhũ nhân là người tỉ mỉ, nô tì không rõ, đưa lễ vật này nhằm dụng ý gì?”
Diêu Hoàng nhíu mày, Thường Nhuận Chi cười nói:
“Nếu là tú bình này bản thân không có gì không ổn, thì chắc là nàng ta mang tới ghê tởm ta cho hả giận.”
“Cho hả giận?”
“Đúng.”
Thường Nhuận Chi vuốt cằm, nói:
“Ngươi nghĩ đi, vốn dĩ nàng ta có thể gả cho A Đồng làm Hoàng tử phi chính đáng hợp tình. Nhưng nàng ta lựa chọn Thái tử có tiền đồ, qua được nhưng không làm sao như ý. Đổi lại là ngươi, ngươi có hối hận hay không? Vốn nam nhân đó là trượng phu của ngươi, lại cưới thê, còn đối xử tốt ngàn lần vạn lần với thê tử... A, bất quá nàng ta muốn dựa vào một tú bình tới chê cười ta không phải nguyên phối, thông qua phương thức này ghê tởm ta thôi. Nếu có thể nhìn thấy ta vui vẻ xem tú bình như bảo bối, trong lòng nàng ta sẽ cười nhạo ta ngu ngốc. Nhưng nàng ta không biết, trò bịp của nàng ta, ta đều có thể lý giải rõ ràng.”
Thường Nhuận Chi bật cười:
“Cho nên cách thức thực hiện của nàng ta, chỉ có thể làm ta cảm thấy thương hại đáng buồn thay.”
Diêu Hoàng thở dài, lại hỏi Thường Nhuận Chi phải xử lý giá tú bình này như thế nào.
“Các đi.”
Thường Nhuận Chi nói:
“Phủ Thái tử đưa thứ gì, ta không muốn nhìn thấy nữa, miễn cho ảnh hưởng tâm tình. Phóng tới khố phòng đi, cầm bố tráo, sau này nếu như nhà ai cưới vợ gả nữ muốn đưa lễ, kiện hạ lễ như vậy cũng không tệ.”
Diêu Hoàng gật gật đầu, theo sắp xếp của Thường Nhuận Chi tới dặn dò A Cổ thúc.
Qua hai ngày, Diêu Hoàng lại dựa vào tú bình kia nhắc tới tỷ muội Mạc thị.
“Nô tì nghe nói, khuê danh của cửu Hoàng tử phi trước trước, gọi Mạc Tân Trúc. Của hồi môn của nàng ta, hơn phân nửa đều ngầm có ý tên nàng ta bên trong, một ít vật phía trên còn khắc đồ án trúc. Nô tì xem qua, trên tú bình kia cũng có.”
Diêu Hoàng dừng một chút, lại tiếp tục nói:
“Sau khi cửu Hoàng tử phi trước qua đời, của hồi môn của nàng ta, phủ Phụ Quốc công dựa vào cái gọi là di tình, đưa tất cả đến chỗ Mạc nhũ nhân. Khuê danh Mạc nhũ nhân là Mạc Tân Trần.”
Thường Nhuận Chi đang xem Kinh Phật, nghe vậy ngẩng đầu hỏi:
“Mạc Tân Trúc?”
“Phải.”
Diêu Hoàng nói:
“Nô tì đã hỏi thăm, người phủ Hoàng tử có nói, sau khi cửu Hoàng tử phi trước vào phủ, đồ cưới của nàng ta đều do ma ma bên người nhìn, ma ma kia nghe nói ma ma của cửu Hoàng tử phi là Nãi ma ma, làm người rất nghiêm khắc, dường như cửu Hoàng tử phi rất sợ bà ta. Của hồi môn hay thứ gì, cũng không thấy cửu Hoàng tử phi dùng qua.”
Thường Nhuận Chi thở hắt ra, nói:
“Đồ cưới này, là phủ Phụ Quốc công chuẩn bị cho đích nữ. Không nghĩ tới đích nữ thành tiểu thiếp, liền tiện nghi cho thứ nữ. Sau khi thứ nữ chết, vốn dĩ những thứ này là của đích nữ bây giờ nên đến tay đích nữ.”
Nói xong trong lòng Thường Nhuận Chi liền có chút khó chịu.
Đồng dạng đều là thứ nữ, nàng và thứ nữ phủ Phụ Quốc công sống qua ngày, thật đúng là cách biệt một trời.