Cho người nhẹ nhàng tay chân dọn dẹp bàn, Thường Nhuận Chi dẫn Ngụy Tử tiếp tục công việc kiểm kê hôm qua.
Bất quá ngày hôm qua chuyên tâm làm việc, nhưng hôm nay nàng có chút không yên lòng, khiến Tìm Đông lầm đầu ở bên cạnh hầu hạ nàng có chút nơm nớp lo sợ.
Vốn tiểu cô nương này đã khẩn trương, bởi vì thấy Thường Nhuận Chi không yên lòng, khi kiểm kê hạ lễ cũng sai lầm vài lần, hốc mắt hồng sắp khóc, sợ Thường Nhuận Chi trách cứ nàng.
Tâm tình Thường Nhuận Chi không tốt, cũng không vì vậy đi trách cứ người khác.
Nề hà chủ tớ có khác, Tìm Đông sợ nàng.
Hôm nay tâm tình Ngụy Tử tốt lắm, nhìn Tìm Đông cũng là vẻ mặt ôn hoà, thấy Tìm Đông nhát gan sợ người, Ngụy Tử không khỏi nói với Thường Nhuận Chi:
“Không bằng cô nương qua bên kia nghỉ ngơi đi, bên này cứ để nô tì nhìn là được.”
Tuy rằng tính tình Ngụy Tử hoạt bát, yêu thích hỏi chuyện bát quái, nhưng khi làm việc cũng rất cẩn thận.
Thường Nhuận Chi không có lo lắng, níu cổ áo khép chặt lại, nói:
“Bên ngoài trời lạnh, cho tiểu nha hoàn mang tới một cái bếp lò đặt ở bên cạnh ngươi đi, đỡ phải đông lạnh.”
“Ai, tạ cô nương.”
Ngụy Tử vội vàng đáp ứng, hầu hạ Thường Nhuận Chi vào nhà, cho nha hoàn dâng hai đĩa điểm tâm ăn vặt và một ly trà xanh nóng hầm hập.
Thường Nhuận Chi nâng má nhìn Ngụy Tử điểm hạ lễ, nghe Ngụy Tử kỷ kỷ tra tra nói chuyện cùng nha hoàn và bà tử hỗ trợ.
Đột nhiên, Ngụy Tử quay đầu nói với Thường Nhuận Chi:
“Cô nương, cũng sắp đến đại niên rồi, ngày lễ tết trong phủ, quà tết gì đó, có phải muốn chuẩn bị bây giờ luôn không?”
Thường Nhuận Chi vuốt cằm, nói:
“Qua mấy ngày nữa thì sắp xếp người đi làm. Mấy ngày này cứ hiểu rõ tình huống trong phủ đã, cũng tốt cho việc muốn mua sắm thứ gì và mua bao nhiêu. Còn nữa, người hầu hạ trong phủ, đến lúc đó cho chút phúc lợi, cho bọn họ cũng có thể qua năm mới đầy đủ. Này hạng nhất chi tỉnh không được.”
Ngụy Tử cười hì hì nói:
“Có chủ mẫu tính tình vừa tốt lại vừa hào phóng như cô nương, người hầu trong phủ Hoàng tử chúng ta thật đúng là có phúc.”
Thường Nhuận Chi liếc xéo nàng ta:
“Ừm... Sau này muốn đưa đồ cưới cho ngươi lại lấy thêm chút trợ cấp.”
“Cô nương! Người lại trêu ghẹo nô tì!”
Ngụy Tử không thuận theo đô đô miệng, bà tử hỗ trợ đứng chung quanh nở nụ cười.
Trong đó, có một vị vốn dĩ là bà tử phụ trách lau khố phòng phủ Hoàng tử vui đùa nói:
“Tương lai khi Ngụy Tử cô nương lập gia đình, Hoàng tử phi còn muốn cho làm đồ cưới cho Ngụy Tử cô nương nha! Đáng tiếc lão bà tử không nhi tử, nếu không, lập tức đến cầu trước mặt Hoàng tử phi, để Ngụy Tử cô nương làm con dâu cho lão bà tử.”
Mấy bà tử khác ào ào ứng hợp, chuyển hạ lễ, cầm phất trần quét bụi, chờ kiểm kê phân loại rõ ràng sẽ nhập khố phòng ... Ngươi một lời ta một câu đều quay quanh chung thân đại sự của Ngụy Tử.
Thường Nhuận Chi mừng rỡ nghe, Ngụy Tử bị nói đến mức mặt ngày càng đỏ.
“Cô nương!”
Nàng chà chà chân, Thường Nhuận Chi cúi đầu buồn cười.
Cũng may bà tử tán gẫu, cũng biết là đang tán gẫu cái gì, rất nhanh chuyển sang đề tài khác.
Bà tử lau khố phòng kia vừa vặn nói đến hạ lễ.
“Nhìn cái kia tầm thường, vốn giá trị tiền của không cao; nhưng vừa thấy thì biết là quý trọng ... Xem giá tú bình kia, là tú hai mặt Giang Nam mới có! Một mặt là trúc mai song hỉ, một mặt là đầu bạc phú quý, tú kia nhìn trông rất sống động...”
Thường Nhuận Chi bị lời của bà tử hấp dẫn, cho người nâng giá tú bình kia qua xem.
Một mặt tú bình là đầu bạc phú quý đồ, thêu một đám mẫu đơn và hai con chim sáo đá, dùng để so sánh bạch đầu giai lão, phú quý hàng năm.
Một mặt khác là trúc mai song hỉ đồ, phía trên thêu hai con hỉ thước, một con đứng trên cành mai, một con đứng trên cành trúc, hai con chim hỉ thước vì song hỉ, hơn nữa mai trúc, đại biểu cho thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, kết làm bạn lữ, phu thê ân ái.
Đầu bạc phú quý có thể lý giải, nhưng trúc mai song hỉ đồ này...
Cuối cùng Thường Nhuận Chi vẫn cảm thấy có chút không dễ chịu.
Nếu là phu thê nguyên phối, đưa tú bình có thêu trúc mai song hỉ đồ ngược lại cũng hợp tình hợp lý, nhưng nàng và Lưu Đồng không phải nguyên phối lẫn nhau, cũng không phải quen biết nhau từ nhỏ, thanh mai trúc mã lớn lên, phối thượng trúc mai song hỉ đồ này, khó tránh khỏi gượng ép.
Chủ nhà có chuyện đãi khách, khách nhân tới cửa muốn đưa lễ gì, đây đều phải nói từ đầu.
Khi người tặng lễ tới cửa, đến cùng tránh không được muốn châm chước một hai.
Nhưng tú bình này rất tinh xảo, thêu đồ án phía trên, lại vô cùng như ý người.
Vốn dĩ Thường Nhuận Chi tưởng rằng đây có thể là nhân gia đã sớm thêu rồi, vừa đúng lúc gặp cọc hôn sự này của bọn họ, cho nên mới cầm đến cho đủ số làm lễ, ngược lại cũng không cần miệt mài theo đuổi.
Nhưng đợi Ngụy Tử mở danh sách ra xem, đột nhiên nói:
“Tú bình này là phủ Thái tử đưa tới.”
Thường Nhuận Chi nhìn về phía Ngụy Tử:
“Phủ Thái tử đưa tới sao?”
“Phải.”
Ngụy Tử lên tiếng, đưa danh sách lễ vật lên, nói với Thường Nhuận Chi:
“Phủ Thái tử tặng mấy đồ vật quý trọng, giá tú bình này là một trong số đó.”
Thường Nhuận Chi nhíu lông mày, nhìn trên danh sách trừ tú bình còn có các hạ lễ khác, trung quy trung củ, không có gì không ổn.
Nhưng vì sao chỉ có duy nhất tú bình này...
Thường Nhuận Chi hỏi:
“Ngày đại hôn, người mà phủ Thái tử phái đến là người nào?”
Tự nhiên Ngụy Tử không biết tân khách là ai, nên cho người đi mời tổng quản Thuyên Đại phủ Hoàng tử tới.
Thuyên Đại, nói:
“Là do Kim tổng quản và Khuất công công trong phủ Thái tử.”
Thuyên Đại lật lại ghi chép ngày đó, xác định:
“Thật là hai vị này.”
Tốt xấu gì Thường Nhuận Chi cũng làm việc ở phủ Thái tử nửa năm, đối với hai vị này cũng biết một hai.
Người ta nói trước cửa Tể tướng là quan thất phẩm, vị Kim tổng quản này quản toàn bộ phủ Thái tử, ngay cả một ít quan viên nhàn tản bốn năm phẩm đều phải khách khí với hắn ta ba phần.
Mà Khuất công công kia, là tâm phúc hầu hạ bên cạnh Thái tử từ nhỏ, rất được Thái tử tin cậy.
Lưu Đồng cưới vợ, tuy Thái tử là huynh trưởng hắn, nhưng đến cùng quân thần có khác, tự nhiên sẽ không tự mình đến chúc mừng, cho hai vị này tới phủ tham gia tiệc cưới, coi như cho Lưu Đồng đủ mặt mũi.
“Tổng quản có còn nhớ rõ, hai người bọn họ khi đến phủ nói cái gì không?”
Thường Nhuận Chi hỏi Thuyên Đại.
Tuy rằng người trong phủ Thái tử đến, chắc hẳn Thuyên Đại sẽ để bụng hai phần, có thể ngày đó bận rộn lại rối ren, tự nhiên hắn ta cũng sẽ không nhớ rõ ràng.
“Hồi Hoàng tử phi, tiểu nhân không nhớ được... Dẫn bọn họ vào phủ, xếp xong chỗ ngồi, tiểu nhân vội đi nơi khác.”
Thường Nhuận Chi gật đầu, hỏi tiếp:
“Vậy ngươi có nhớ rõ, ban đầu Kim tổng quản và Khuất công công phủ Thái tử tới đưa hạ lễ có nói cái gì không?”
“Cái này tự nhiên đều là Thái tử và Thái tử phi tinh khiêu tế tuyển đưa tới chúc mừng tân hôn của cửu Hoàng tử điện hạ cùng cửu Hoàng tử phi điện hạ.”
Thuyên Đại trả lời, suy nghĩ một chút lại nói:
“À đúng rồi, Khuất công công nói, bởi vì Hoàng tử phi điện hạ từng làm việc ở phủ Thái tử, cũng có giao tình cùng vài vị Thái tử lương đệ, nhũ nhân, cho nên các nàng cũng tặng hạ lễ.”
Thuyên Đại nhìn danh sách trên tay Thường Nhuận Chi, gật đầu nói:
“Có gì đều ghi trong danh sách này.”
“Vậy giá tú bình thì sao?”
Mặt Thường Nhuận Chi trầm như nước, chỉ chỉ thú bình phi thường tinh xảo.
Thuyên Đại lắc đầu, tỏ vẻ mình không có ấn tượng.
Thường Nhuận Chi nói mình đã biết, cho Thuyên Đại lui xuống.
“Cô nương?”
Ngụy Tử cau mày, có chút không hiểu:
“Có cái gì không ổn sao ạ?”
Thường Nhuận Chi lắc đầu, nói:
“Không có việc gì, tiếp tục kiểm kê hạ lễ đi.”
“Vậy tú bình này...”
“Trước gác qua một bên.”
Thường Nhuận Chi nhàn nhạt nói.