Kỷ Nhiên nắm vô lăng, nghe thấy tiếng chuông di động phát ra từ gần cánh tay.
Tám giờ tối, nội thành tắc đường, cậu chờ đèn đỏ hai lần vẫn chưa qua vạch.
Di động réo rắt, cậu liếc mắt, nhận máy.
Tần Mãn hỏi: “Sao em lại đi?”
“Có việc”
Nhận ra chất giọng của cậu khác thường, Tần Mãn nói: “Em ở đâu, anh đến tìm em”
Kỷ Nhiên âm thầm hít sâu một hơi.
Cậu chưa xem tài liệu, mọi chuyện vẫn chưa hỏi rõ ràng, hiện giờ cậu không thể đưa ra bất cứ kết luận nào.
“Không cần”. Đèn giao thông chuyển sang màu xanh lá, Kỷ Nhiên đáp: “Đang lái xe, cúp đây”
Lần này Kỷ Nhiên lái xe rất chậm, duy trì bốn mươi mét, lề mề lăn bánh trên đường.
Vì trốn Trần An, gần đây Trình Bằng đều ở trong căn hộ gần công ty, Kỷ Nhiên đỗ xe trong bãi rồi lên thẳng tầng.
“Đến rồi”. Trình Bằng mở cửa, quan sát cậu từ trên xuống dưới. “Ông từ đâu đến mà lâu thế?”
“Tắc đường”. Kỷ Nhiên trả lời ngắn gọn.
Trên chiếc bàn thủy tinh ở phòng khách có hai tập tài liệu.
“Đây là thứ trước mắt tôi có thể khẳng định”. Trình Bằng nói. “Vẫn còn việc chưa điều tra được, ông xem đi”
Kỷ Nhiên ngồi lên sofa, tùy ý lật vài trang.
Trình Bằng ngồi đối diện, thấy gương mặt bình tĩnh của cậu, hắn khá bất ngờ.
Mười phút sau, Kỷ Nhiên khép tài liệu lại.
Cậu hỏi người trước mặt: “Có nước không, tôi khát”
Trình Bằng nói: “Có, muốn uống gì”
“Nước lọc”. Kỷ Nhiên ngừng lại một lát rồi lại hỏi: “Có cồn không?”
“Có, nhưng chỉ có bia”. Trình Bằng hiểu ý nói: “Nếu ông muốn uống rượu vang, để tôi bảo người mang từ hầm rượu đến”
“Bia là được”
Vài phút sau, tiếng mở nắp bia vang lên trong phòng khách.
Kỷ Nhiên cầm lon bia, ngả người về sau, vắt chéo hai chân, dáng vẻ tùy ý ung dung, như thể quay về dáng vẻ mấy tháng trước.
Cậu uống hai hớp rồi hỏi: “Có thuốc lá không?”
Trình Bằng nói: “Ông đang cai cơ mà?”
“Đừng nhắc nữa”
Nhắc đến làm cậu cảm thấy mình như một thằng ngu.
Trình Bằng đưa một điếu thuốc cho cậu, Kỷ Nhiên khom lưng dùng môi ngậm, châm lửa, sảng khoái rít một hơi.
Mùi vị đã lâu không gặp, vì một khoảng thời gian dài chưa chạm vào, thậm chí cậu còn thấy hơi sặc.
Trình Bằng lặng lẽ nhìn cậu, sau hồi lâu mới hỏi: “Ông định làm thế nào?”
Kỷ Nhiên nhả một ngụm khói: “Không biết”
Cậu thật sự không biết.
“Trông ông rất bình tĩnh”. Trình Bằng khen ngợi, “Ông nói đúng, về mặt này, quả thật ông lợi hại hơn tôi”
Kỷ Nhiên im lặng, loại chuyện như vậy chẳng có gì hay để kiêu ngạo.
Nói thật, sau khi biết sự thật, cậu không hề thấy kinh ngạc mà lại cảm thấy thoải mái khó hiểu.
Dù sao ngay từ đầu, cậu chưa từng nghĩ Tần Mãn sẽ thích mình.
Trình Bằng cũng châm một điếu, hỏi: “Ông cảm thấy vì sao anh ta phải giả vờ phá sản?”
Còn sao nữa, Kỷ Nhiên lạnh lùng nghĩ.
Muốn thấy cậu đưa tiền, muốn thấy cậu thích anh như một thằng ngu, làm cậu đắm chìm trong mơ màng, đợi đến phút cuối cho cậu một đòn trí mạng.
“Nhưng tôi thấy, anh ta không cần lãng phí nhiều công sức như vậy”. Trình Bằng nói ra suy nghĩ của mình. “Ông cảm thấy có lẽ nào…”
“90% và 1%, ông muốn tôi chọn cái nào?”. Kỷ Nhiên ngắt lời hắn, cười một tiếng tự giễu.
Mối tình này của cậu và Tần Mãn là một trò chơi may rủi.
Kỷ Nhiên cược rằng anh sẽ không lừa cậu, cược rằng cậu gặp được vận may lớn, thật sự làm người tài hoa xuất chúng ấy cúi đầu trước mình.
Từ lúc bắt đầu cậu đã biết, phần thắng của cậu quá nhỏ, nếu là trước kia, Kỷ Nhiên chắc chắn sẽ không đánh cược.
Nhưng qua mấy tháng chung sống, cậu mới nhận ra con chip của mình đã bị ném lên bàn cược từ lâu, không thừa lại một chút nào. Đánh cược không có đường lùi, vậy nên cậu đành phải mở miệng chơi.
Thật ra nghĩ kĩ càng, cậu nào có điểm gì làm người ta thích.
Cậu suốt ngày gây sự với Tần Mãn, khi gặp nhau không lạnh lùng chế giễu thì là mỉa mai gay gắt, bọn họ đối chọi bao nhiêu năm… Trừ phi Tần Mãn là người cuồng ngược đãi.
“Nhỡ anh ta thật sự thích ông thì sao”. Trình Bằng ngẫm nghĩ. “Hoặc anh ta là người mắc hội chứng Stockholm (1)?”
(1) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc.[1][2] Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của “nạn nhân” hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. (theo Wiki)
“Đủ rồi, không cần an ủi tôi, ngậm miệng uống rượu cùng tôi đi”. Kỷ Nhiên chạm cốc với hắn. “Tôi thật sự vẫn ổn”
“Tôi chuẩn bị từ lâu rồi, không cần lo cho tôi”
Sau khi uống cạn cốc bia, di động của Kỷ Nhiên vang lên.
Cậu liếc mắt nhìn điện báo, lập tức ngắt máy rồi tắt nguồn.
Sau đó, cậu nâng cốc bia lên, tiếp tục chạm cốc với Trình Bằng. “Chỗ này của ông có nhiều phòng không?”
“Có, yên tâm mà uống”
Thật ra tửu lượng của Kỷ Nhiên không tốt, thậm chí còn chẳng bằng Nhạc Văn Văn.
Nhưng kĩ thuật lắc xúc xắc chơi đoán số của cậu rất giỏi, chơi một ván cũng không uống nhiều, tính kĩ càng thì đúng là không thường xuyên say khướt.
Khi cậu mở đến lon bia thứ sáu, Trình Bằng không kìm được mà vươn tay cản lại. “Đừng uống nữa”
“Không sao”
Kỷ Nhiên bực bội tu một ngụm.
Hai gò má của cậu đã ửng hồng, trên môi còn dính vệt nước long lanh.
Uống được nửa cốc, cậu sực nhớ ra điều gì. “Di động của tôi tắt nguồn chưa?”
Cậu tìm xung quanh, không thấy di động của mình. Trình Bằng vội vã nói: “Tắt rồi, vừa tắt xong”
“Ông chắc chắn chứ?”
“Chắc chắn”. Trình Bằng hết cách.
Kỷ Nhiên “à” lên, yên tâm rồi.
Chưa tắt nguồn, cậu sợ mình tự rước nhục, sau khi uống say sẽ gọi điện cho Tần Mãn rồi hỏi rốt cuộc anh muốn làm gì, có phải đang trêu chọc cậu hay không.
Giống như thằng hề điên loạn.
Nói thật, bây giờ cậu muốn hỏi.
Không hỏi vì sao anh lừa cậu.
Chỉ muốn hỏi rằng, trong những lời đường mật trước kia, rốt cuộc có câu nào là thật không.
Trình Bằng muốn an ủi cậu nhưng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Trên thực tế, trong mắt hắn, bây giờ Kỷ Nhiên vô cùng bình tĩnh, ngoại trừ vẻ ngà ngà say trên mặt thì dường như không có hành động nào khác.
Trình Bằng mừng rằng trong tủ lạnh của mình không có nhiều bia.
Sau khi uống hết bia, Kỷ Nhiên không làm trò điên khùng, cũng không cầu yêu cầu hắn đi mua thêm bia, chỉ nói mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi.
“Có đứng vững không?”. Trình Bằng đứng dậy.
Kỷ Nhiên thử một chút.
Sau đó bật cười thành tiếng. “Chắc phải đỡ rồi”
Vẫn còn cười được, có lẽ thật sự không hề hấn gì. Trình Bằng dìu cậu lên, nâng vào trong phòng cho khách rồi điều chỉnh nhiệt độ điều hòa phù hợp, sau khi đắp hai lớp chăn cho cậu mới quay ra ngoài.
Nhìn vỏ lon bia rỗng đầy đất, Trình Bằng lại thở dài.
Hắn không có ý định dọn dẹp, muốn chờ ngày mai dì dọn vệ sinh đến. Đang định về phòng, hắn liếc mắt trông thấy trên sofa có thêm một cái di động, là của Kỷ Nhiên.
Trình Bằng sợ đồ vật rơi vào khe sofa, bèn nhặt lên, vừa tiện tay đặt lên bàn thì tiếng chuông điện thoại vang vọng khắp phòng khách.
Kỷ Nhiên tắt nguồn từ lâu, tiếng chuông này phát ra từ di động của hắn.
Hắn nhìn dãy số lạ, quay người ra ngoài ban công.
“Ai thế?”
“Quấy rầy, là tôi”. Tần Mãn ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình TV đen ngòm. “Cậu biết Kỷ Nhiên ở đâu không?”
“Tìm cậu ấy có chuyện?”
“Em ấy ở chỗ cậu?”. Tần Mãn đứng dậy, với lấy áo khoác ngoài trên sofa, tiếp tục nói: “Bây giờ tôi đến đón em ấy”
“Không cần tới”. Trình Bằng nhìn cảnh đêm, đáp: “Có lẽ hiện tại cậu ấy không muốn nhìn thấy anh”
Động tác của Tần Mãn khựng lại, tay cầm quần áo buông thõng bên người. “Nghĩa là sao?”
Trình Bằng trả lời lạc đề. “Chúc mừng anh trước, trong vòng hai năm này, mấy mảnh đất ở Vượng Hưng chắc sẽ bán được giá tốt”
Đầu bên kia im lặng.
Hồi lâu sau, Tần Mãn mới hỏi: “Bây giờ hai người ở đâu?”
“Đừng hỏi mãi những chuyện không giành được đáp án”. Trình Bằng châm thuốc. “Tần Mãn, tôi biết hồi đi học anh và Kỷ Nhiên có xung đột, nếu anh muốn trả thù cậu ấy thì có rất nhiều cách. Kỷ Nhiên lẻ loi lực mỏng, chẳng làm gì nổi anh, anh thật sự không cần dùng thủ đoạn tốn công sức, tốn thời gian này”
“Tôi không dùng”. Tần Mãn xoa ấn đường, cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại. “Cậu cũng nói là tôi không cần làm vậy… Bây giờ em ấy ở bên cạnh cậu?”
Ban nãy gọi điện liên tục cho Kỷ Nhiên nhưng không ai bắt máy, anh còn tưởng Cố Thừa hoặc kẻ khác lại giở trò, lòng dạ vô cùng nôn nóng.
“Ừ”
“Tôi đến đón em ấy về nhà”
“Khỏi cần, xem ra bây giờ việc của cậu ấy không nhọc anh lo lắng nữa”. Trình Bằng hờ hững nói: “Anh nên nghĩ cho kĩ phải giải thích với cậu ấy thế nào để đến lúc chia tay không đến nỗi khó coi”
Giọng của Tần Mãn càng lạnh hơn. “Chúng tôi sẽ không chia tay”
Trình Bằng bật cười, nói bóng gió. “Còn chuyện gì không?”
“… Em ấy đang làm gì?”
“Ngủ”
Gió ngoài ban công quá lớn, Trình Bằng thấy hơi lạnh, bèn quay vào trong phòng khách. Chẳng ngờ trên đường lại va vào vài lon bia rỗng, tiếng kêu lạch cạch vang lên.
Âm thanh này bị Tần Mãn nghe thấy, anh hỏi: “Em ấy uống rượu?”
“Chán quá nên uống hai cốc”
Nghe âm thanh này, e rằng không chỉ hai, ba cốc.
Tần Mãn im lặng. “Say rồi?”
Trình Bằng cau mày, không kìm được mà hỏi: “Cậu ấy uống bao nhiêu, có say hay không thì liên quan gì đến anh?”
Tần Mãn lớn bằng nhường này, chưa có ai dùng giọng điệu đó nói chuyện với anh, nếu là người khác việc khác, có lẽ anh đã cúp máy từ lâu.
Anh nhìn phòng khách trống rỗng, tiện tay vứt áo khoác lên sofa rồi lại ngồi xuống. “… Kỷ Nhiên rất dễ say, cậu pha cho em ấy một cốc sữa nóng, đừng để em ấy chạm vào nước. Cơm tối em ấy cũng chưa ăn được bao nhiêu, bụng rỗng uống rượu, cậu đặt thuốc dạ dày và nước ở đầu giường, nhỡ nửa đêm em ấy tỉnh dậy lại cần gấp”
Dứt lời, anh ngừng lại một chút. “Cảm ơn”
“… Cậu ấy là bạn tôi, tôi giúp cậu ấy không cần anh cảm ơn”. Trình Bằng im lặng một lát rồi đáp.
“Làm phiền”. Tần Mãn lặp lại.
Trình Bằng hồi lâu không đáp, lâu đến mức Tần Mãn tưởng hắn đã cúp điện thoại.
“Hồi nhỏ Kỷ Nhiên từng bị người ta hạ độc, anh có biết không?”
Tần Mãn sợ run, siết chặt di động hơn một chút.
“Sau khi mẹ cậu ấy qua đời, bảo mẫu gần gũi nhất trên đời cho cậu ấy uống thuốc độc, cậu ấy phải rửa ruột rất nhiều lần mới sạch”
Trình Bằng chậm rãi nói: “Ông bố có quan hệ huyết thông sâu đậm nhất không quan tâm đến cậu ấy, thầy cô có tác dụng dẫn đường chỉ lối quan trọng trong quá trình trưởng thành thì mắt điếc tai ngơ. Ngay cả tôi và Nhạc Văn Văn, sau nhiều năm tiếp xúc, cuối cùng mới đạt được quan hệ như ngày hôm nay với Kỷ Nhiên”
“Những chuyện kia đã làm cảm giác an toàn của Kỷ Nhiên gần như bằng không”
“Vậy nên cậu ấy rất ít bạn, cũng vạch rõ giới hạn với người nhà. Nhưng một người như vậy, lại bằng lòng yêu đương với kẻ thù từ nhỏ của mình…”
Nói đến đây, Trình Bằng thở dài thật khẽ.
“… Cậu ấy thật sự rất cố gắng để tin tưởng anh”
Sau khi cúp máy, Tần Mãn ngồi lặng trên sofa rất lâu.
Mãi đến khi lòng bàn tay truyền đến đau đớn, anh mới lặng lẽ tỉnh táo, cúi đầu nhìn bèn phát hiện lòng bàn tay đã bị móng tay của mình bấm thành vệt đỏ.
Anh không kìm được, lại gọi điện cho Kỷ Nhiên.
Giọng nữ lạnh như băng rót chậu nước đá vào tai anh.
Anh gọi cho Lưu Thần, sai đối phương điều tra căn hộ dưới tên Trình Bằng, kết quả ra rất nhanh.
Di động sắp hết pin, không thể cầm ra ngoài, Tần Mãn đứng dậy đi vào phòng sách, tiện tay kéo ngăn tủ, định tìm giấy bút ghi lại địa chỉ.
Anh nhìn thấy một tờ giấy đóng dấu bên trong, trên cùng có ghi hai chữ “Dự toán” rất to.
Văn phòng dùng đất ba băm: Một ngàn hai trăm vạn.
Trang trí chỉnh sửa: Hai trăm vạn.
Công ty dùng bốn chiếc xe chung: Hai trăm vạn.
Tiền lương nhân viên: Bốn trăm vạn (tạm định, sửa sau)
…
Tuy bên trên không viết rõ ràng nhưng lòng Tần Mãn rất rõ đây là cái gì. Trong đó có vài con số không chính xác, có thể thấy rằng người chỉnh sửa phần kê khai không hiểu rõ về phương diện này.
Kỷ Nhiên không có một chút hứng thú nào với việc mở công ty, vậy nên bảng kê khai này… Em ấy làm cho người khác.
Mà người khác là ai, không cần nói cũng biết.
Bên dưới là một bản hợp đồng bán xe, Tần Mãn vội vàng nhìn lướt mấy hàng chữ, anh cảm thấy lồng ngực như bị ai bóp nghẹt, đau đớn thắt lại.
Trình Bằng nói không sai, quả thật Kỷ Nhiên rất cố gắng tin tưởng anh, cũng rất cố gắng… Muốn đối xử tốt với anh.
Tình cảm ấy chân thành nhiệt liệt, chẳng hề giữ lại, vô cùng đơn thuần.
Tần Mãn cầm bản hợp đồng nóng phỏng tay, suy nghĩ hỗn loạn, lần đầu tiên trong đời cảm thấy lòng dạ rối bời, không biết phải làm sao.