Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Chương 87: Chương 87: Tần Mãn muốn cậu nhìn thấy cái gì, lại không muốn cậu nhìn thấy cái gì?




Hôm nay Kỷ Nhiên lái chiếc Land Rover có ngoại hình bảo thủ nhất trong garage.

Bởi vì Tần Mãn dậy muộn, bọn họ tiện thể mua bánh quẩy và sữa đậu nành trên đường, ngồi trong xe ăn.

Sân bay cách khá xa nội thành, vất vả lắm mới đến nơi, Kỷ Nhiên ngồi im lìm trên ghế lái. “Anh đi đi… Tôi chờ anh trong xe”

Quần áo em khóa dưới cẩn thận lựa chọn, ở mãi trong xe quá đáng tiếc.

“Chúng ta đi cùng nhau, mười phút nữa máy bay mới đến, còn phải đợi vận chuyển, một mình anh chờ chán lắm”

“… Anh bao lớn rồi? Đi đón máy bay cũng phải có người kèm”

Kỷ Nhiên cầm sữa đậu nành, xuống xe cùng anh.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, máy bay đến đúng giờ, hạ cánh sớm ba phút, tin tức chuyến bay hiển thị đã đến nơi.

Kỷ Nhiên đứng một lúc. “… Tôi vẫn nên vào xe chờ anh thì hơn”

“Đừng”. Tần Mãn dắt cậu. “Chờ thêm lát nữa, sắp đến rồi”

Lúc ra ngoài, ông bà Tần trông thấy cảnh con trai mình đang lôi kéo, không cho người ta đi.

Kỷ Nhiên định lên tiếng, sau khi nhìn thấy hai người đứng ở lối ra, bước chân của cậu lập tức khựng lại.

Cậu biết mẹ của Tần Mãn, cậu từng gặp bà trong buổi họp phụ huynh của trường. Lúc đó bà mặc một bộ sườn xám màu xanh lam nhạt, tóc búi lên, trông rất dịu dàng hiền hậu, cao quý đoan trang.

Bây giờ, dù gia đình xảy ra biến cố nhưng khí chất của người phụ nữ này vẫn không thay đổi, bà mặc áo sơ mi, quần dài đơn giản, còn đội một chiếc mũ rơm, trông vô cùng hiền hòa.

Bà Tần lập tức nhận ra bóng lưng của con trai. “Tiểu Mãn?”

Tần Mãn nghe tiếng bèn ngoảnh lại, sau đó gọi: “Mẹ, bố”

Một nhà ba người đã lâu chưa gặp, hai vợ chồng kích động ôm chầm lấy con trai.

Tần Mãn lại rất bình tĩnh, sau khi cái ôm kết thúc, anh vươn tay nắm chặt cổ tay của Kỷ Nhiên.

“Đây là em khóa dưới của con, Kỷ Nhiên. Khoảng thời gian này con ở nhờ nhà em ấy”

Kỷ Nhiên ngượng ngùng chào hỏi: “… Chào chú, chào dì”

Hai vợ chồng quan sát cậu một lượt, đáy mắt mang theo nghi ngờ.

Trước kia Kỷ Nhiên từ chối đến đón máy bay, thực ra còn có nguyên nhân khác.

Quan hệ của cậu và nhà họ Kỷ không phải là bí mật ở thành Mãn, chắc đến tám phần ông bà Tần cũng nghe qua những lời đồn thổi về cậu.

“À”. Bà Tần nhìn cậu thêm vài lần, sau đó như nhớ ra chuyện gì. “Dì nhớ cháu mà”

Kỷ Nhiên bỗng cảm thấy cổ họng khô rát, càng lúc càng mất tự nhiên.

“Chúng ta từng gặp nhau nhỉ?”. Bà Tần mỉm cười.

Kỷ Nhiên ngước mắt. “… Sao ạ?”

“Cháu là đàn em của Tiểu Mãn, trước kia chắc cũng là học sinh trường trung học Mãn đúng không?”. Bà Tần nhắc cậu. “Hồi Tiểu Mãn học lớp mười hai, dì từng đến họp phụ huynh cho thằng bé. Khi ấy… Cháu đang ở sân bóng rổ nhỉ?”

Bà nở nụ cười rạng rỡ, dù khóe mắt có nếp nhăn cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bà. “Lúc đó, dì suýt bị bóng đập trúng, nhờ cháu giúp dì cản lại. Nhưng khi ấy cháu đi gấp quá, dì vẫn chưa cảm ơn, bây giờ cháu lại giúp Tiểu Mãn, cảm ơn cháu nhé”

“…”

Kỷ Nhiên liếm môi, lòng càng hồi hộp hơn.

Lần họp phụ huynh đó, Kỷ Nhiên đến lớp chọn, lén lút nhìn người ngồi ở vị trí của Tần Mãn.

Sau đó, chưa chờ đến khi buổi họp kết thúc, cậu đã bị Diệt Tuyệt sư thái đuổi cổ. Lúc chơi bóng rổ, đồng đội suýt ném bóng vào mặt người khác, Kỷ Nhiên tiện tay chặn.

Nhìn kĩ lại, người suýt trúng chiêu chính là quý bà đi họp phụ huynh cho Tần Mãn.

Ban nãy nhìn lén đối phương, Kỷ Nhiên chột dạ, trước khi bà lên tiếng thì cậu đã quay đầu bỏ đi.

Nhiều năm trôi qua, cậu cũng sắp quên mất chuyện này…

Kỷ Nhiên chưa mở miệng thì Tần Mãn đã nhướn mày. “Tuy con chưa từng nghe đến, nhưng đã lâu như vậy, sao mẹ vẫn nhớ được?”

“Nếu là chuyện khác, có lẽ mẹ sẽ không nhớ nổi, nhưng Tiểu Nhiên đẹp trai quá mà”. Bà Tần che miệng cười. “Chẳng biết vì sao, mẹ cứ nhớ mãi không quên”

Nét mặt của ông Tần cứng đờ, siết tay thành nắm đấm đặt lên môi, hắng giọng hai tiếng vừa phải.

Kỷ Nhiên sực tỉnh, nói: “… Cháu tiện tay thôi ạ”

Lần này hai vợ chồng về nước cũng không định ở lại lâu, bọn họ chỉ mang theo một chiếc vali to. Tần Mãn ung dung nhấc lên, nói: “Lên xe trước đã”

Vừa ngồi lên xe, bà Tần lên tiếng: “Một mình con đến đón bố mẹ là được, gọi Tiểu Nhiên theo cùng làm gì? Phiền người ta quá”

“Không phiền”. Tần Mãn thắt dây an toàn. “Quan hệ của con và em khóa dưới rất tốt, em ấy không để bụng”

Cảm nhận được tầm mắt từ ghế sau, Kỷ Nhiên nói: “… Bình thường thôi, hôm nay cháu cũng rảnh”

“Ở cùng nhau rồi mà vẫn bình thường thôi?”. Tần Mãn khẽ cười.

Kỷ Nhiên: “Vậy thì tốt hơn bình thường một chút”

“Tốt hơn một trăm lần”

Cuộc trò chuyện của họ bị người ngồi sau nghe hết, hai vợ chồng kinh ngạc trao đổi ánh mắt với nhau.

Ông bà chưa từng thấy Tần Mãn nói chuyện với ai như vậy.

Ngay cả mấy người bạn chơi thân của Tần Mãn, vấn đề thảo luận cũng là giá cổ phiếu, giá nhà, không hề có kiểu cãi cọ chọc ghẹo như vậy.

Kỷ Nhiên đang định khởi động xe, mới nhớ đến một chuyện. “Dì… Hai người đặt khách sạn chưa? Hay là có chỗ ở khác?”

Ông Tần muốn trả lời thì bị bà Tần cấu đùi. “Chú dì đặt khách sạn rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lúc vào ở”

Bà nhìn cốc sữa đậu nành đặt ở vị trí trước. “Phiền cháu sáng sớm đã đến đón chú dì, chắc chưa ăn sáng nhỉ, ở trên máy bay chú dì cũng chưa ăn… Chi bằng chúng ta cùng đi ăn nhé?”

Bọn họ đến quán ăn sáng kiểu Quảng Đông.

Điểm khác biệt duy nhất giữa bà Tần và trí tưởng tượng của Kỷ Nhiên chính là bà nói… Nhiều một cách kì lạ.

Không phải là lời lẽ kiểu bề trên, ngược lại rất giống bạn bè, bà hỏi cậu thích ăn sủi cảo rán nhân gì, thích ăn tào phớ ngọt hay tào phớ mặn.

Kỷ Nhiên bị sự nhiệt tình của bà quấy đảo đến mức lúng túng, ăn sáng xong, cậu thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, bà Tần cười tủm tỉm mời bọn họ ăn cơm tối.

Hơi thở của Kỷ Nhiên lại bị chặn đứng.

Sau khi tiễn họ, Kỷ Nhiên giận dữ nói: “Sao ban nãy anh không từ chối?!”

Tần Mãn nhướn mày, vô tội hỏi: “Chỉ là một bữa cơm thôi mà, dù sao tối nay chúng ta cũng không có hoạt động khác. Sao thế, em không muốn đi à?”

Không phải Kỷ Nhiên không muốn đi, cậu… Thực sự không ứng phó nổi.

Tần Mãn lấy di động ra. “Vậy thì để anh bảo mẹ rằng em tạm thời có việc, từ chối thay em”

Kỷ Nhiên vội vã ngăn anh lại. “Đừng, cứ nói là anh bận đột xuất, không đi được”. Rõ ràng vừa nãy cậu đã đồng ý, giờ nuốt lời thì đúng là không ổn.

Tần Mãn nhẹ nhàng hừ một tiếng. “Này em khóa dưới, nói dối là hư đấy”

Kỷ Nhiên: “…”

Cuối cùng bon họ vẫn đi.

Bà Tần hẹn ở nhà hàng cao cấp cần đặt bàn trước hai tuần nào đó.

Kỷ Nhiên thay một bộ đồ âu, vừa đến phòng riêng đã sa vào ánh mắt dịu dàng và thân thiện của bà Tần.

Bà nhìn trái nhìn phải, hỏi Tần Mãn: “Có hai đứa thôi à?”

Tần Mãn: “Chứ sao nữa?”

Bà nhẹ nhàng lườm Tần Mãn. “Được rồi, ngồi đi”

Dù là phòng riêng nhưng thực ra kích cỡ bàn không khác với bên ngoài, chỉ ngồi được bốn người.

Hai chàng trai đối diện dậy thì rất thành công, mặc đồ âu càng hiện rõ bờ vai rộng, vóc dáng cao hơn đàn ông bình thường một chút, ngồi sóng vai cũng không có cảm giác kệnh cỡm.

Bà Tần quan sát Kỷ Nhiên nhiều lần, hai tay cậu cầm dao dĩa, chậm rãi cắt bít tết dưới lưỡi dao, trông rất mất tự nhiên.

Sau khi trò chuyện một lúc, Tần Mãn đứng dậy. “Con vào nhà vệ sinh”

Phòng riêng chỉ còn lại ba người, ông Tần im lặng cúi đầu ăn, ánh mắt của bà Tần thỉnh thoảng lại liếc về phía Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên no bụng, trước mặt cũng chẳng còn gì để ăn, bèn ngồi nghiêm chỉnh.

Cục diện xấu hổ cũng chỉ đến thế mà thôi.

Hai phút sau, cậu lặng lẽ cúi xuống, gửi tin nhắn cho Tần Mãn.

Bố Kỷ: Rơi xuống hố rồi à? Đi vệ sinh mà lâu thế?

Q: Anh gặp bạn, nói vài câu rồi về.

Bố Kỷ: Không được.

Bố Kỷ: Lần sau lại nói… Anh mau về đi.

Kỷ Nhiên dùng meme đe dọa lấp kín màn hình.

“Tiểu Nhiên”. Bà Tần bỗng lên tiếng: “Dì làm cháu khó chịu à?”

Kỷ Nhiên hoảng hốt, vội vã đặt di động xuống.

Người từ nhỏ đến lớn quen đốp chát với giáo viên và phụ huynh, giờ phút này lại hơi lắp bắp. “À, không phải, cháu… Chỉ là cháu”

Cậu do dự chốc lát, quyết định nói thật: “Cháu không giỏi giao tiếp với người lớn”

Bà Tần ngẩn ra một lúc rồi bỗng cười khẽ thành tiếng. “Vậy à, thế thì tốt. Dì còn lo… Thật ra cháu là người bạn đầu tiên Tiểu Mãn giới thiệu với chú dì. Trước kia muốn gặp bạn bè của thằng bé, dì phải chờ đến buổi họp phụ huynh mới vội vã trò chuyện đôi câu”

“Nếu khiến cháu mất tự nhiên thì dì xin lỗi nhé”. Bà chân thành nói.

Kỷ Nhiên nhanh chóng xua tay. “Không đâu, là do cháu”

Nếu người khác chứng kiến cảnh tượng này, có lẽ tình huống sẽ là…

[Phụ huynh nhà họ Kỷ, chủ nhiệm lớp cấp hai bị đá ra khỏi nhóm trò chuyện vì ngôn từ quá khích]

“Nhưng thấy Tiểu Mãn có người bạn tốt như cháu, dì cũng vui lắm”. Bà Tần mỉm cười. “Chúng ta có thể trao đổi cách liên lạc không?”

Kỷ Nhiên đờ đẫn thêm Wechat với với mẹ Tần Mãn.

“Phải rồi”. Bà Tần dùng một tay chống cằm, ung dung nói vào chủ đề chính. “Tiểu Nhiên, dì có chuyện muốn hỏi cháu”

“Dì nói ạ”

“Sao hôm nay Tiểu Mãn không đưa bạn gái đến?”

Kỷ Nhiên mím môi, tần suất chớp mắt nhanh hơn một chút, cố gắng không để giọng điệu của mình lộ ra kì lạ. “Bạn gái?”

“Ừ, dì thấy dạo này thằng bé chẳng nhắc đến… Hay là tụi nhỏ cãi nhau?”

Kỷ Nhiên ngập ngừng. “Chính anh ấy nói với dì à?”

“Đúng thế”. Bà Tần nhướn mày. “Quan hệ của hai đứa tốt như vậy, cháu chưa gặp bạn gái của nó à?”

“Gặp rồi”. Kỷ Nhiên trả lời không hề do dự, sau đó lại ấp úng. “Có lẽ… Không cãi nhau, cháu không rõ lắm”

Khách sáo xong, mặt bà Tần tràn ngập mừng rỡ. “Tiểu Mãn thật sự theo đuổi được rồi à?”

Kỷ Nhiên: “… Sao ạ?”

“Trước kia nó chỉ nói với dì là đã có người thương, đang theo đuổi”. Bà Tần mỉm cười. “Cháu nói cho dì cô bé đó là người thế nào được không? Thật ra, tính tình ra sao không quan trọng, thằng bé thích là được, chỉ là dì tò mò quá thôi…”

Ông Tần nãy giờ luôn im lặng đột nhiên lên tiếng: “Sao em lại hỏi người ngoài việc này?”

Bà Tần đáp: “Vì Tiểu Mãn không chịu kể cho em mà”

Kỷ Nhiên hồi lâu không trả lời.

Lòng cậu rất rõ người Tần Mãn nói đang theo đuổi, e rằng chính là mình.

Nhưng… Vì sao anh lại nói cậu là con gái?

Nếu cảm thấy giới tính của cậu không phù hợp để thông báo với bố mẹ, vậy thì không cần nhắc đến chuyện này trước mặt bà Tần.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Kỷ Nhiên đè xuống rất nhanh.

Cậu cảm thấy vô cùng nực cười, chính bản thân cậu không muốn Tần Mãn công khai, nhưng bây giờ lại cả nghĩ vấn đề này.

Kỷ Nhiên uống nước. “Cháu không tiếp xúc nhiều nên cũng không rõ lắm”

“Ấy, không sao, tại dì đường đột quá. Tiểu Mãn lớn như vậy, từ trước tới nay chưa từng có bạn gái nên dì vui lắm…”. Nói đến đây, bà Tần che miệng cười. “Thậm chí dạo gần đây dì còn khảo sát giá của công ty tổ chức tiệc cưới, có phải gấp quá rồi không?”

“…”

Miệng Kỷ Nhiên giật giật. “Đúng là hơi gấp”

Bà Tần vừa dứt lời, di động chợt kêu “ting” một tiếng, Wechat của công ty tiệc cưới nào đó trước kia thêm vào cuối cũng cũng chấp nhận lời mời kết bạn của bà.

Vậy là bà tức tốc cầm di động lên, bắt đầu kích động lướt từng hình ảnh trước kia trên tường nhà đối phương.

Rốt cuộc Kỷ Nhiên có thể dùng điện thoại thoải mái.

Hai phút trước, Tần Mãn trả lời cậu.

Q: Là bạn nhiều năm chưa gặp, nhanh thôi, chờ anh.

Kỷ Nhiên nhìn chằm chằm ảnh đại diện của anh một lát rồi vô thức lướt lên trên, toàn bộ ghi chép trò chuyện trước kia của họ hiện ra.

Ở phía đối diện, bà Tần vẫn đang khen ngợi cảnh hôn lễ, nghe giọng điệu phấn khích ấy, Kỷ Nhiên nhớ đến quan hệ không tầm thường giữa mình và con trai bà, cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Rõ ràng bà Tần là một người hiền lành và thân thiện, cũng nhiệt tình một trăm lần với cậu, cậu lại thấy dằn vặt đến lạ.

Lúc tỉnh táo lại, Kỷ Nhiên mới nhận ra mình đã mở một tấm ảnh nào đó trong ghi chép trò chuyện lên.

Ảnh do Tần Mãn gửi, ghi chú anh đặt cho cậu bên trên là “Em khóa dưới thân yêu”

… Đúng là sến súa.

Kỷ Nhiện định tắt đi nhưng liếc mắt xuống bèn phát hiện dưới ảnh đại diện của mình có thêm một thứ gì đó nhô ra.

[Chia nhóm:.]

Đều là người thời đại mới, ai cũng biết đây là chức năng gì, có vài hoạt động đăng tải không muốn, hoặc chỉ muốn một người nào đó nhìn thấy sẽ kéo người kia vào nhóm đặc biệt.

Hóa ra người có tính cách như Tần Mãn cũng sẽ dùng chức năng nhỏ này à.

… Tần Mãn chia nhóm nào cho cậu?

Tần Mãn muốn cậu nhìn thấy cái gì, lại không muốn cậu nhìn thấy cái gì?

Cậu mở tường nhà anh, bên trong sạch sẽ khác thường, chỉ có “Tìm việc” vài tháng trước và ảnh chó Bully Mỹ đăng từ mấy năm trước, nếu là người khác, thậm chí cậu sẽ tưởng đây là tài khoản phụ.

Ngay cả Kỷ Nhiên lúc rảnh rỗi cũng đăng vài tấm ảnh lẻ tẻ, đôi khi là một góc của xe yêu vừa về tay, đôi khi là bầu trời mây bay bồng bềnh.

… Vậy nên không phải Tần Mãn không thích đăng trạng thái mà là chặn cậu à?

Suy nghĩ này nảy sinh, ghi chú “Em khóa dưới thân yêu” kia lập tức trở nên chướng mắt.

“Tiểu Nhiên?”. Tiếng nói của bà Tần làm Kỷ Nhiên choàng tỉnh.

Kỷ Nhiên lơ đãng khóa di động, ngước mắt lên. “Vâng?”

“Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?”

“24, có việc gì sao?”

“Vậy cũng gần đến tuổi rồi, có bạn gái chưa? À… Cháu đừng hiểu lầm, không phải dì bảo cháu đi xem mắt đâu”. Bà Tần đưa di động đến trước mặt Kỷ Nhiên.

Trên màn hình là một khung cảnh hôn lễ vô cùng đơn giản và nhã nhặn. “Dì nhìn cái này, cảm thấy rất hợp với cháu, sau này cháu có thể cân nhắc xem sao. Dì gửi danh thiếp cho cháu nhé? Chắc chắn sẽ dùng đến”

Kỷ nhiên ngẩn ngơ, rời mắt khỏi bức ảnh.

Cậu hé miệng muốn nói thì di động vang lên, là Trình Bằng mới trở về từ Maldives.

Trình Bằng hỏi: “Ở đâu?”

“Ăn cơm bên ngoài, sao thế?”

“Tôi có việc tìm ông”

Kỷ Nhiên cười. “Mang quà về không?”

“Có, nhưng chủ yếu là việc khác”. Trình Bằng nhìn tài liệu trên tay, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi có một phần tài liệu liên quan đến Tần Mãn”

Nụ cười của Kỷ Nhiên nhạt dần.

“Lúc trước, sau khi điều tra mảnh đất ở Vượng Hưng, tôi tưởng rằng đây đã là át chủ bài của Tần Mãn”. Trình Bằng ngập ngừng. “Tôi đánh giá thấp anh ta rồi”

“Trước kia toàn bộ mảnh đất ở Vượng Hưng thuộc về ông ngoại Tần Mãn. Sau đó bị bên trên thu hồi, rồi lại được ông ngoại anh ta dùng giá cực thấp mua lại quyền sử dụng trong vòng năm mươi năm. Đương nhiên, bây giờ tôi nghi ngờ, thứ ông ngoại anh ta để lại không chỉ có thế”

“Vậy nên… Nếu nói Tần Mãn phá sản thì công ty của tôi chắc chỉ là quầy tạp hóa”

Kỷ Nhiên im lặng nghe hết.

Bà Tần ở phía đối diện đã xem đến váy cưới và lễ phục.

“Tôi biết rồi”. Sau hồi lâu, cậu nói: “Bây giờ những tài liệu kia ở đâu?”

“Nhà tôi”

Kỷ Nhiên “ừ” một tiếng: “Tôi qua ngay, tiện thể lấy quà”

Thấy cậu cúp máy, bà Tần nói: “Tiểu Nhiên, dì gửi danh thiếp cho cháu rồi đấy…”

“Không cần”. Kỷ Nhiên mỉm cười. “Cháu sẽ không dùng đến những thứ đó, thưa dì”

Bà Tần kinh ngạc, chưa phản ứng kịp: “Sao lại không dùng đến?”

“Vì cháu thích đàn ông”. Kỷ Nhiên bình thản đáp: “Có lẽ người cháu yêu sẽ không thích có xe ngựa màu trắng hoặc xích đu trong hôn lễ”

“…”

Bà Tần hơi bất ngờ, nhưng phản ứng rất nhanh. “À, ngại quá, Tiểu Mãn chưa nói với dì…”

Đến đây, bà sực nhớ ra điều gì rồi lại hoảng hốt.

Kỷ Nhiên nhìn thấu suy nghĩ của bà, bèn an ủi: “Dì yên tâm, cháu và Tần Mãn chỉ có quan hệ bạn bè bình thường”

“Không phải, dì không có ý đó”. Bà Tần cau mày, giải thích: “Dì chỉ thấy có lỗi quá, ban nãy cứ nhắc đến việc này với cháu…”

“Không sao, cháu không để bụng”. Kỷ Nhiên đứng dậy. “Cháu còn có việc, phiền dì nói với Tần Mãn một tiếng, cháu đi trước”

“Hẹn gặp lại dì”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.