Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Chương 63: Chương 63: Phá bĩnh




Đến giờ tổ chức lễ kỉ niệm, sân khấu hội trường vẫn kéo rèm che như cũ, mở màn rất trễ.

Việc câu giờ này nằm trong dự đoán, Kỷ Nhiên ngồi tại vị trí của mình, nhàm chán lấy di động ra, gửi định vị vào nhóm trò chuyện ba người.

Nhạc Văn Văn:?!

Nhạc Văn Văn: Tiểu Nhiên Nhiên, sao bồ lại về trường trung học Mãn? Chẳng lẽ sau bao năm tháng, cuối cùng bồ cũng nghĩ thông, quyết định đốt trụi trường?

Kỷ Nhiên: Chuẩn, nhưng tôi làm mất bật lửa rồi.

Nhạc Văn Văn: Bồ đợi chút, tui lập tức mang đến cho bồ!

Hai người pha trò một lát, thành viên còn lại mới trồi lên.

Trình Bằng: Hôm nay là ngày kỉ niệm trường, bên đó gửi thiệp mời nhưng tôi bận chuyện đất đai nên không tới.

Nhạc Văn Văn: Tui cũng có nghe qua… Đợi đã, Tiểu Nhiên Nhiên cũng nhận được thiệp à?

Kỷ Nhiên: Ừ.

Nhạc Văn Văn lập tức bùng nổ.

Nhạc Văn Văn: Vì sao cái trường đó không mời tui?! Ba năm trung học bà đây chưa từng thi dưới một trăm bậc trong khối! Còn tuân thủ kỉ luật, từ trước tới nay không hề vi phạm nội quy!

Kỷ Nhiên: Cậu muốn đến thì đến, bây giờ đang tiến hành buổi lễ, đằng sau vẫn còn chỗ ngồi.

Nhạc Văn Văn không thật sự muốn đến, cậu chỉ cảm thấy bất công vì không nhận được thiệp mời.

Nhạc Văn Văn: Thôi kệ, còn lâu tui mới thèm tới! Đến lúc đó có em trai non tơ tỏ tình với tui thì sao? Nhưng bồ vẫn luôn ghét về trường Mãn cơ mà? Sao lại đồng ý góp mặt vậy?

Kỷ Nhiên vốn dĩ không định ra nước ngoài nên cũng chẳng tốn thời gian giải thích với bọn họ.

Kỷ Nhiên: Tôi đã bảo là đến đốt trường.

Dứt lời, cậu cất di động, nhìn xung quanh một vòng, đúng lúc trông thấy một người đàn ông trung niên mím môi đi về phía mình.

Đó là chủ nhiệm cấp hai của cậu.

Sắc mặt đối phương khá tệ nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.

“Kỷ Nhiên, trò đã đến, lâu lắm không gặp, lại… Lại cao lên rồi”. Thầy giáo trông thấy màu tóc của cậu, nụ cười nhạt trên khóe môi cũng sắp không duy trì nổi.

Kỷ Nhiên ngồi im, hỏi: “Có chuyện gì?”

Buổi lễ vẫn chưa bắt đầu, khắp nơi ồn ào, vị trí hai bên trái phải của cậu bỏ trống, thầy giáo bèn ngồi xuống bên cạnh.

Ông nói: “Là thế này, bố trò yêu cầu trò được xuất hiện trên sân khấu, bởi vậy chúng tôi tăng thêm ba phút cho trò phát biểu, để trò đại diện các học sinh tốt nghiệp bày tỏ tâm tình. Đây là bản thảo diễn thuyết, lát nữa trò cứ đọc theo là được, không cần học thuộc lòng”

Kỷ Nhiên nhướn mày, nhận lấy món đồ từ tay đối phương.

Trong bản thảo hơn trăm từ ngắn ngủi, hai chữ xuất hiện nhiều nhất chính là “cảm ơn” và “vui vẻ”.

Kỷ Nhiên bật cười thành tiếng, không ngờ ông bố đẻ kia của mình thỉnh thoảng cũng làm được một chuyện có ích.

Nhìn cậu cười, thầy giáo bỗng thấy chột dạ. “Bản thảo có gì không ổn à?”

“Đâu có”. Kỷ Nhiên nhét tờ giấy vào túi quần. “Thầy cứ yên tâm, tôi sẽ đọc thật rõ ràng”

“…”

Số lần Kỷ Nhiên gọi ông là thầy chỉ đếm được trong hai bàn tay. Ông sợ hãi vì được kính trọng, gật đầu rồi hỏi han theo thói quen. “Vậy là tốt, mấy năm gần đây trò làm gì? Không gặp khó khăn nào chứ?”

Kỷ Nhiên thu hồi tầm mắt. “Thầy, thầy nên đi rồi”

Người đàn ông trung nhiên im bặt, cuối cùng không lên tiếng, quay về vị trí cũ.

Thầy giáo đứng lớp hơn mười năm, thật sự không hề kém, nhưng quả thật ông cảm thấy thẹn với Kỷ Nhiên.

Lúc Kỷ Nhiên còn đi học là lần đầu tiên ông làm chủ nhiệm. Khi đó không hề có kinh nghiệm, ông biết học sinh trong lớp cô lập và bài xích Kỷ Nhiên, thỉnh thoảng còn xảy ra xô xát. Ban đầu ông nói qua về một vài chuyện nhỏ để tượng trưng, nhưng không hề có hiệu quả. Ông thông báo cho phụ huynh của các học sinh, ai ngờ mấy đứa bé kia không thay đổi thì thôi, tổ trưởng khối còn cố ý đến dặn dò ông, nói rằng ông nên phụ trách lớp, dạy học cho tốt, đừng xen vào những chuyện không đâu.

Số lần nói chuyện tăng lên, ông cũng dần trở nên lưỡng lự. Tính cách của ông vốn nhu nhược, mọi việc từng thực hiện trước kia là tất cả những gì ông có thể làm.

Khi Kỷ Nhiên cầu xin sự giúp đỡ từ ông, ông đáp lại một câu như bị ma xui quỷ khiến: “Các bạn bắt nạt trò, trò cứ trốn là được, thầy sẽ dạy bảo các bạn ấy sau, nhưng trò cũng phải xem xét kĩ lại vấn đề của mình”

Đến tận giờ phút này, ông vẫn còn nhớ như in ánh mắt tối sầm trong tích tắc của Kỷ Nhiên năm ấy.

Sau lần đó, Kỷ Nhiên không bao giờ tìm đến ông nữa, mãi cho tới một lần cậu đánh người khác đến mức phải nhập viên, ông mới nhận ra đứa trẻ này đã hoàn toàn thay đổi.

Lòng ông hổ thẹn với Kỷ Nhiên, vậy nên sau này dù cậu ngủ trong giờ hay trốn tiết, ông đều cố ý hoặc vô tình làm lơ.

Sau khi thầy giáo đi, Kỷ Nhiên mới từ từ thả lỏng lòng bàn tay, bên trong là bản thảo diễn thuyết bị cậu siết chặt.

“… Kỷ Nhiên?”

Kỷ Nhiên quay sang, hóa ra chủ nhân của vị trí bên phải đã đến.

“Đúng là cậu rồi”. Đó là một chàng trai mặc âu phục đen, trông khá nghiêm trang. Cậu ta mỉm cười rạng rỡ. “Tớ đây mà, chúng mình là bạn học cấp ba, trước kia tớ ngồi ở hàng bên trái của cậu”

Cuối cùng Kỷ Nhiên cũng tin lời Tần Mãn, dù cậu cảm thấy đối phương rất quen mắt nhưng vẫn không thể nhớ ra cậu ta là ai.

Nếu nói tỉ mỉ thì… Dường như cậu còn có ấn tượng sâu sắc với mấy bạn học của Tần Mãn hơn.

Cậu gật đầu thay lời chào.

Xem ra vị trí được sắp xếp theo khối lớp trung học. Cậu nhìn trái phải, xác định trong lớp chỉ có hai bọn họ đến mới ung dung ngồi tiếp.

Nếu kẻ thù cũng đến, có lẽ sẽ đánh lộn ngay tại chỗ.

Đợi đã, nếu xếp theo lớp…

Kỷ Nhiên bất giác nhìn về hàng phía trước.

Quả nhiên, Tần Mãn và Kỷ Duy kề vai ngồi cạnh nhau, bên cạnh Kỷ Duy là người đàn ông từng tỏ tình với Tần Mãn trong rừng cây nhỏ.

Vào lúc cậu nhìn về phía họ, người đàn ông kia bỗng ngả lên ghế, nhẹ nhàng vỗ bả vai Tần Mãn từ phía sau.

Từ góc độ của cậu chỉ có thể quan sát được gáy Tần Mãn, không thấy nét mặt của anh.

Nhưng cậu nhìn rất rõ nụ cười e dè, lấy lòng trên môi người đàn ông kia.

“Ừm, Kỷ Nhiên à”. Người bên cạnh bỗng lên tiếng gọi cậu.

Kỷ Nhiên thu tầm mắt. “Gì?”

“Chuyện dạo trước trên mạng, tớ đọc được rồi”. Chàng trai đè thấp giọng. “Đều nói về cậu đúng không?”

Mặt Kỷ Nhiên đanh lại, im lặng nhìn cậu ta, không đáp lời.

“Tớ cũng bình luận trên Weibo, cái khác tớ không rõ… Nhưng tớ biết cậu không hề bắt nạt ai trong trường, tớ còn cãi nhau với người khác hơn hai mươi mấy bình luận đấy!”

Kỷ Nhiên nhất thời không kịp phản ứng: “… Sao cơ?”

“Lời nói của đám cư dân mạng như vậy đấy, vì cách màn hình nên chẳng thèm kiêng dè. Cậu coi là thật thì sẽ thua, đừng để bụng nhé”. Chàng trai nói.

Kỷ Nhiên nhìn chằm chằm vào đối phương hồi lâu, bỗng dần dần có ấn tượng.

Cậu do dự một lúc, hỏi: “Lúc đi học, có phải cậu… Hơi lùn không?”

“Gì hả!”. Chàng trai bật cuời, thoải mái vỗ lên cánh tay cậu. “Hồi cấp hai tớ thấp, lên lớp mười một dậy thì rồi!”

Kỷ Nhiên đã nhớ ra.

Hồi cấp hai, khi cậu bị cô lập trong lớp, có một nhóc lùn từng tặng cậu lọ rượu thuốc. Có điều lúc đó trong đầu cậu tràn ngập ý định trả thù, căn bản không hề để ý đến người bạn này. Sau đó, bọn họ cũng không có bất cứ tiếp xúc nào.

Cậu gật đầu, giọng điệu lần này chân thành hơn rất nhiều: “Đã lâu không gặp”

Hai người mới trò chuyện vài câu thì di động đột nhiên rung bần bật.

Q: Nói gì mà vui thế.

Kỷ Nhiên ngẩng đầu lên nhìn thì trông thấy tầm mắt của Tần Mãn hướng thẳng về phía trước, dáng ngồi rất giống đám lãnh đạo lớn tuổi bên cạnh.

Bố Kỷ: Liên quan đếch gì đến anh.

Q: Chán quá, anh qua đó với em được không?

Bố Kỷ: Không.

Bố Kỷ: Chán? Tôi thấy anh và mấy người bạn kia bàn tán rôm rả lắm mà.

Q: Đang nhìn trộm anh hả? [cánh cụt xoay vòng]

Bố Kỷ:???

Bố Kỷ: Ai nhìn trộm anh, anh có biết xấu hổ không?

Bố Kỷ: [Chớ động vào bố jpg]

Q: Nếu không nhìn trộm thì sao anh mới nói với người khác hai câu, em đã trông thấy rồi?

Q: Cậu ta chỉ hỏi anh về bản thảo diễn thuyết thôi.

Bố Kỷ: Tôi có hỏi anh đâu, đừng cướp lời.

Tin nhắn gửi đi đã lâu nhưng không được trả lời, Kỷ Nhiên nhìn về phía trước mới phát hiện Tần Mãn đang trò chuyện với lãnh đạo.

Cậu định khóa màn hình thì Tần Mãn đột nhiên giơ tay về phía mấy ông già, ra hiệu chờ một chút rồi cúi đầu tiếp tục nghịch di động.

Q: Không cho cướp lời thêm điểm à.

Hừ, đồ học sinh giỏi đầu cơ trục lợi.

Kỷ Nhiên cười nhỏ thành tiếng một cách khó hiểu, sau đó cất di động, không trả lời anh.

Một lát sau, lễ kỉ niệm cuối cùng cũng bắt đầu. MC là học sinh trong trường, hai nam hai nữ, khí chất không tồi. Lời mở màn dài lê thê, thổi phồng trường học từ trên xuống dưới, tiếp theo lần lượt khen ngợi mười mấy vị lãnh đạo rồi mới chậm chạp vào vấn đề chính.

Trên sân khấu, MC nam dõng dạc nói: “Để các học sinh trong trường và học sinh tốt nghiệp bị hạn chế số lượng không thể tiến vào hội trường cũng có thể tham dự buổi lễ, chúng em đã kết nối microphone đến điểm truyền tin trong toàn trường. Hi vọng những vị khách ngoài kia cũng có thể cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt bên trong”

Lần này trường học sắp xếp năm học sinh tốt nghiệp lên đại diện phát biểu, thêm Kỷ Nhiên là sáu.

Kỷ Duy cũng là một trong số đó, lúc hắn diễn thuyết, Kỷ Nhiên nghe câu được câu chăng, bài phát biểu khá văn vẻ, sĩ diện, lời cảm ơn cuối cùng càng thêm giả dối.

Người thứ tư nói xong, MC quay lại sâu khấu.

“Học sinh tốt nghiệp phát biểu tiếp theo từng theo học sáu năm dưới mái trường của chúng ta, sau khi tốt nghiệp, anh ấy thành công được đại học XX tuyển chọn. Dù xa cách nhiều năm nhưng không quên ơn trường cũ, anh đã quyên tặng cho trường một nghìn bộ bàn ghế, một trăm chiếc máy tính và một trăm máy điều hòa. Chúng ta hãy cùng vỗ tay hoan nghênh đàn anh Kỷ Nhiên!”

Kỷ Nhiên đứng dậy, sải bước tiến về phía sân khấu.

Không ít học sinh tốt nghiệp thay đổi nét mặt, ba khóa trước, ba khóa sau hầu như đều nắm rõ hành vi thời đi học của Kỷ Nhiên.

“Cậu có biết việc nó sẽ diễn thuyết không?”. Kỷ Duy bất giác cau mày, hỏi người bên cạnh.

Tần Mãn lắc đầu.

Ban nãy trò chuyện với nhau, em khóa dưới không hề kể chuyện này cho anh.

Những người đại diện phát biểu trước đó đều mặc đồ âu, đi giày da, cậu lại mặc đồ bình thường, ngay cả màu tóc cũng vô cùng hoang dã. Rất nhiều học sinh đang nghịch di động bên dưới đều ngẩng đầu theo bản năng.

“Vô cùng cảm ơn đàn anh đã trao phúc lợi to lớn như vậy cho chúng em”. Nói xong, MC nữ cúi nhẹ chào hỏi, quay lưng chuẩn bị xuống sân khấu.

Kỷ Nhiên đi đến trước bục diễn thuyết, giơ tay vỗ micro, sau khi xác định không có vấn đề, cậu mới nâng cái giá lên cao.

“Em gái khỏi cảm ơn tôi. Tôi chẳng có ý định quyên đồ, ai đồng ý quyên thì mấy người đi mà tìm người đó”

Cậu vừa dứt lời, bước chân của MC nữ khựng lại, toàn bộ hội trường lập tức lặng ngắt như tờ, ngay cả những người khẽ thì thầm lúc trước cũng ngừng thảo luận, kinh hãi nhìn chàng trai trên sân khấu.

Thông qua điểm phát sóng trong trường, câu nói này được truyền đến từng ngóc ngách nhỏ, không sót một chữ.

Thấy phía dưới im bặt, Kỷ Nhiên mỉm cười.

“Có điều lần này tôi lên đây phát biểu, đúng là muốn cảm ơn trường học”

Lãnh đạo trường chưa kịp thở phào thì cậu lại tiếp tục mở miệng.

“Cảm ơn phí học thêm trên trời của trường đã dạy tôi phẩm chất hào phóng tốt đẹp, cảm ơn những món ăn ôi thiu trong canteen đã giúp dạ dày tôi trở nên vững như thành đồng, nuốt trôi mọi thứ. Càng cảm ơn xưởng đồng phục mà vị lãnh đạo nào đó hợp tác dài hạn đã bán đồng phục chất lượng tồi với giá nhãn hiệu, làm tôi được mặc mô đen quần rách vô số lần”

Kỷ Duy: “…”

Tần Mãn không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Nét mặt lãnh đạo bên cạnh vô cùng xấu, hồi lâu sau mới kịp phản ứng, thúc giục người ngồi gần: “Mau lên! Mau tắt micro đi! Mau!”

Trên sân khấu, Kỷ Nhiên vẫn tiếp tục lên tiếng.

“Phải rồi, tôi vẫn còn muốn cảm ơn”. Cậu lạnh lùng nói: “Tôi còn muốn cảm ơn giáo viên của tôi”

“Cảm ơn sự thờ ơ, vô cảm của các người với bạo lực học đường trong suốt nhiều năm đã giúp tôi luyện được tài năng tuyệt vời, có lẽ sau khi về hưu, tôi còn có thể nhận lời làm huấn luyện viên quyền anh”

Thầy giáo nọ như ngồi trên bàn chông, gò má ướt mồ hôi.

Kỷ Nhiên: “Và còn…”

Sau khi nói xong hai chữ này, micro đột nhiên tắt tiếng… Thiết bị truyền thanh cũng ngắt điện.

Kỷ Nhiên nhướn mày, nhún vai. “Thôi, hết rồi”

Đám người bên dưới sững sờ, lúc Kỷ Nhiên quay lưng đi xuống, không biết ai dẫn đầu vỗ tay, ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, dù giáo viên phía trước xua tay ra hiệu thế nào cũng không dừng lại.

Các lãnh đạo vô cùng giận dữ, Kỷ Nhiên vừa xuống sân khấu thì thấy bảo vệ trường đã chờ bên dưới để lùa cậu ra ngoài.

Kỷ Nhiên nhìn thấy một người trong đó, quen thuộc chào hỏi: “Ồ, chú Hình, vẫn chưa nghỉ hưu à?”

Người cậu gọi chính là đội trưởng đội bảo vệ, cũng chính là ông chú hồi trước ngày ngày bắt bớ cậu.

Ông Hình không còn gì để nói: “Nhóc con tốt nghiệp nhiều năm, sao vẫn có thể kiếm chuyện cho chú thế nhỉ?”

Kỷ Nhiên cười: “Chẳng phải sợ chú nhàn hay sao?”

Quả thật sau khi Kỷ Nhiên tốt nghiệp, ông rảnh rỗi hơn rất nhiều.

Ông nghẹn họng. “Lần này thì sao, tự đi hay chú kéo mày?”

“Chú tưởng tôi vẫn là thằng nhóc gầy như que củi năm đó chắc? Sau khi tốt nghiệp tôi từng luyện võ đấy nhé, bây giờ chú không đánh nổi tôi đâu”

Ông Hình: “…”

“Tôi cũng chẳng thèm ở lại”. Kỷ Nhiên vung tay. “Tránh ra, tôi tự đi, không thêm việc cho chú”

Nếu ra tay thật cũng chẳng hay ho, ông Hình không hề do dự, bước sang bên cạnh nhường đường cho cậu.

Kỷ Nhiên nhanh chóng tiến về phía lối ra, lúc đi ngang qua vị trí của đám lãnh đạo, cậu còn ung dung huýt sáo.

Mấy người kia suýt ngất xỉu vì tức.

Bầu không khí trong hội trường lập tức trở nên vô cùng xấu hổ, cô giáo nọ nhanh chóng đi đến trước mặt Tần Mãn, nhẹ giọng nói: “Tiểu Mãn à, trò cũng thấy chuyện ban nãy rồi đấy, Kỷ Nhiên đã phá hỏng buổi lễ hoàn toàn, những lời đó đã bị truyền lên phát thanh của trường, sự việc nghiêm trọng lắm… Vậy nên lát nữa có lẽ phải phiền trò thay đổi bản thảo một chút, cố hết sức cứu vãn mặt mũi cho trường. Trò có cách không? Có cần cô giúp trò làm bản thảo mới không?”

“Không cần”

Cô giáo thở phào nhẹ nhõm. “Trò có cách hả?”

“Không có”. Tần Mãn đứng dậy, vuốt phẳng nếp nhăn trên mép áo phông, mỉm cười trả lời: “Em chẳng có gì hay để nói nên không phát biểu nữa”

“Cái, cái gì?”

“Em có việc, xin phép đi trước”

Tần Mãn gật đầu, sau khi dứt lời bèn quay người rời khỏi hội trường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.