Kỷ Nhiên liếc mắt liền trông thấy đám người Kỷ Duy.
Lí do duy nhất chính là xoáy tóc của gã trọc kia trụi lủi, chẳng cần quan sát kĩ, Kỷ Nhiên nhìn bóng lưng cũng có thể nhận ra đối phương.
Đúng lúc đó, trọc bỗng ngoảnh lại, mồm vẫn lẩm bẩm, bất ngờ đối mặt với Kỷ Nhiên.
Trọc giật bắn mình, lập tức quay phắt đầu đi.
Vừa nhìn đã biết đang nói linh tinh.
“Bạn học của anh ở đằng sau kìa”. Kỷ Nhiên mỉa mai: “Trong đám học sinh lớp chọn các anh không có người bình thường à? Ai cũng như lắm mồm bà tám”
“Lớp nào cũng có người như vậy, chỉ là số ít thôi, phần lớn các bạn đều rất tốt”. Tần Mãn không hề để bụng, cũng chẳng liếc mắt về sau. “Chúng ta vào nhé?”
Kỷ Nhiên khóa xe. “Anh vào trước đi, tôi vẫn còn chút việc”
“Việc gì?”
Kỷ Nhiên đang định trả lời, chợt trông thấy một chiếc BMW màu trắng lướt qua bên cạnh, đỗ rất điệu nghệ ngay trước xe của cậu.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mặc đồ âu xám bước xuống.
Thân hình y mảnh khảnh, động tác gấp gáp. Kỷ Nhiên nhìn rõ mặt đối phương, bất giác nhướn mày.
Rất nhiều năm trước, cậu từng gặp người này.
Trong rừng cây nhỏ của trường học, gương mặt của y non nớt hơn hiện tại rất nhiều, y hồi hộp cúi thấp đầu, ngón tay xoắn lại, nhỏ giọng tỏ tình với người thầm thương trộm nhớ.
Mà bây giờ, người thầm thương trộm nhớ ấy đang đứng bên cạnh xe của cậu.
Kỷ Nhiên liếc Tần Mãn, rõ ràng anh chẳng hề chú ý đến người trước mặt, cảm nhận được tầm mắt của cậu, anh ngước mắt lên. “Hửm?”
“… Tôi chỉ đến quán trà sữa thôi”. Kỷ Nhiên nói.
Kỷ Nhiên thấy người đàn ông trước mặt do dự đi về phía bọn họ.
“Tần Mãn”. Đối phương lên tiếng gọi.
Tần Mãn quay đầu sang, hai người đối mặt.
Kỷ Nhiên nhìn thấy rất nhiều cảm xúc phức tạp tuôn trào trong đôi mắt y: Kích động, mừng thầm, hồi hộp.
Tóm lại, không phải ánh mắt nhìn bạn học cũ.
“Là cậu thật rồi”. Con ngươi của y dần mở lớn. “Cậu… Còn nhớ tớ không?”
“Nhớ chứ, đã lâu không gặp”. Tần Mãn gật đầu với y thay lời chào.
Giọng điệu của anh bình thản, đáy mắt không hề dao động.
“Tớ tưởng cậu sẽ không đến”. Lòng bàn tay của y hết nắm lại buông, sau vài lần như vậy, y nói tiếp: “Vào cùng nhau nhé?”
“Không, tôi còn chút việc”
Bấy giờ, đối phương mới chú ý đến Kỷ Nhiên cũng ở đây.
Y yêu thầm Tần Mãn suốt thời trung học, đương nhiên biết quan hệ giữa bọn họ. Y khá kinh ngạc, nhưng ngại hỏi, vào lúc y lưỡng lự, Tần Mãn đã lướt qua.
Anh đi được hai bước mới nhận ra người phía sau không đuổi kịp, bèn quay lại hỏi: “Em không đi à?”
Kỷ Nhiên: “À”
“Chẳng phải em muốn đi uống trà sữa hay sao?”. Tần Mãn nói: “Đi thôi, bên kia phải xếp hàng đấy”
Kỷ Nhiên sực tỉnh, “à” lên một tiếng, sải bước bắt kịp anh.
Đi được nửa đường, Kỷ Nhiên ung dung lên tiếng: “Người kia vẫn đang nhìn chúng ta”
Tần Mãn ngừng lại, thành thật trả lời: “Thật ra anh không nhớ cậu ta”
Kỷ Nhiên nghẹn họng. “Hả?”
“Trong lớp có hơn ba mươi người, đông quá nên anh không nhớ được”. Tần Mãn hỏi: “Hồi trước đến lớp tìm anh, em có gặp cậu ta không?”
“Có… Đcm, ai đến lớp tìm anh? Tôi qua xử anh!”
Dứt lời, Kỷ Nhiên không nhịn được, bèn nói: “Sao anh không nhớ nhỉ, người ta còn tỏ tình với anh đấy”
Tần Mãn: “Thế à…”
Anh được rất nhiều người tỏ tình, nhưng nam sinh thì khá ít, Kỷ Nhiên vừa nhắc, anh liền loáng thoáng nhớ lại một chút.
Anh nhìn người bên cạnh.””Sao em biết cậu ta từng tỏ tình với anh?”
Kỷ Nhiên: “…”
** mẹ.
“Em nhìn thấy? Hay nghe nói?”. Tần Mãn nhếch môi hỏi: “Hơn nữa em còn nhớ chuyện này đến tận bây giờ?”
Kỷ Nhiên đứng trong hàng ngũ trước quán trà sữa, quay đi không nhìn anh. “Ai bảo tôi xui, chuyện quái gì cũng gặp phải?”
“Tôi còn nhớ là vì tôi cảm thấy người ta bị mù, anh vui nỗi gì?”
Cuối cùng cũng được lên đầu, trông thấy Kỷ Nhiên, nụ cười của bà chủ quán sâu thêm mấy phần. “Tiểu Nhiên? Sao con lại quay về?”
“Con đến tham dự kỉ niệm thành lập trường”
Bà chủ hơi kinh ngạc, bởi vì bình thường dù ghé qua quán, Kỷ Nhiên cũng không hề bước vào cổng trường. Bà hỏi: “Con đi một mình à?”
“Còn anh này nữa”. Kỷ nhiên chỉ sang người bên cạnh.
“Chào dì”. Tần Mãn mỉm cười, ngay cả giọng nói cũng trở nên vô cùng ngoan ngoãn.
Bà không ngừng gật đầu. “Ngoan ngoan ngoan, các con muốn uống gì?”
“Như cũ ạ”. Kỷ Nhiên hỏi: “Anh uống gì?”
“Giống em”
Hai người cầm trà sữa, quyết định nghỉ chân trong quán một lúc rồi đi. Còn nửa tiếng nữa buổi lễ mới bắt đầu, bây giờ ánh nắng rất độc, không ai muốn ra ngoài chờ.
Bọn họ ngồi ở bàn gần cửa thủy tinh.
Kỷ Nhiên thơ thẩn nghịch hòn bi trên bàn.
Tần Mãn nhìn cậu, nhớ lại giọng điệu quen thuộc ban nãy của bà chủ, bèn hỏi: “Em thường xuyên về trường à?”
Kỷ Nhiên móc mỉa: “Đang yên đang lành, quay lại nơi chết giẫm này làm gì?”
“Chỉ thỉnh thoảng đến uống trà sữa thôi”
Tần Mãn nhấp một ngụm nhỏ, từ trước đến nay anh không thích uống những thứ ngọt ngấy, mất vệ sinh này.
“Ngon lắm”
“Thôi đi, đừng tưởng tôi không nhìn thấy anh đang cau mày nhé”. Kỷ Nhiên nói: “Không thích uống còn nằng nặc bám theo làm gì? Lãng phí”
“Anh không yên tâm nên phải đi cùng”
Kỷ Nhiên hỏi: “Không yên tâm cái gì? Chẳng lẽ tôi ném anh ở đây rồi bỏ chạy chắc?”
Tần Mãn mỉm cười: “Em nhìn xung quanh đi, các cô gái đều đang nhìn lén em đấy”
Kỷ Nhiên: “… Ai nhìn tôi cơ?”
Tần Mãn không hề nói sai, phái nữ trong quán, dù là học sinh tốt nghiệp đến tham dự buổi lễ hay nữ sinh còn ngồi trên ghế nhà trường đều không nhịn được mà liếc mắt về phía họ, hơn nữa phần lớn đều ngắm trộm Kỷ Nhiên.
Đương nhiên đàn ông chín chắn rất tốt, nhưng nữ sinh trẻ tuổi vẫn chung tình với kiểu trai đẹp hư hỏng. Với dáng vẻ của Kỷ Nhiên, thậm chí những cô gái mê mẩn kiểu mẫu này đã tưởng tượng xong trong đầu một cuộc tình gà bông kinh động trời đất, quỷ thần thét gào với cậu.
Tần Mãn im lặng, nhìn bức tường thời gian chi chít giấy nhớ bên cạnh.
“Đây là cái gì?”
Kỷ Nhiên ngập ngừng, giải thích qua loa: “… Dù sao cũng chỉ là thứ dùng để giết thời gian thôi”
Tần Mãn gật đầu. “Em cũng từng viết à?”
“Sao có thể?!”. Kỷ Nhiên buột miệng thốt lên, ngay cả giọng nói cũng nhanh hơn. “Còn lâu tôi mới nhạt nhẽo như thế!”
Hai nữ sinh đang viết giấy nhớ bên cạnh: “…”
Tần Mãn nhịn cười, nói: “Anh cảm thấy khá hay, chờ vài năm nữa quay lại xem mảnh giấy của mình, nhất định rất thú vị”
Kỷ Nhiên nhìn đi nhìn lại bức tường, sau khi chắc chắn bên trên không có giấy của mình mới thở phào nhẹ nhõm.
“Có thú vị đâu…”. Sắp đến giờ, Kỷ Nhiên đứng dậy. “Vào trong thôi”
Hai người vừa đến cửa quán trà sữa thì nghe thấy tiếng trò chuyện phát ra từ bên ngoài.
“Tôi bảo này, Kỷ Nhiên chắc chắn không được trường mời tới đâu! Lẽ nào nó đến gây rối? Không mời mà đến, đúng là dơ dáy”
“Đủ rồi”. Kỷ Duy bất ngờ lên tiếng. “Cậu cứ nhắc đến nó làm gì?”
“…”
Người kia im lặng một lát. “Tôi đang giúp cậu trút giận!”
“Cậu nói vậy là vì chuyện trong phòng riêng lần trước thì có”
“Ê Kỷ Duy, sao đột nhiên cậu lại nói đỡ cho nó thế? Không ghét nó à?”
“Ghét, vậy nên đừng nhắc nữa, được không?”
“Tao còn tưởng ai”. Kỷ Nhiên quay người ra cửa, cười lạnh cắt ngang cuộc trò chuyện của họ. “Hóa ra lại là mày, thằng trọc”
Gã trọc nhìn thấy cậu liền sợ xoắn lưỡi. “Thằng… Thằng gì cơ? Sao mày lại ở đây?”
“Thế nào, ban nãy xàm lìn vui lắm mà, sao bây giờ hoảng thế?”
Kỷ Nhiên hờ hững cười. “Yên tâm, tao không đến gây rối, tao cố ý tới đây khâu cái mỏ của mày lại, để mày đỡ lải nhải suốt ngày không ngừng sau lưng người khác, coi như cứu vớt thế giới này”
Trọc sợ hãi, trốn sau lưng Kỷ Duy theo bản năng. “Mày, mày uy hiếp tao!”
“Phải đấy, sao nào, mày báo cảnh sát bắt tao chắc?”. Kỷ Nhiên nhìn đức hạnh này của gã thì thấy rất buồn cười.
Kỷ Duy cau mày. “Được rồi, đừng làm loạn nữa”
“Dạy bảo ai đấy?”. Kỷ Nhiên mỉa mai.
Tần Mãn thấy Kỷ Nhiên đã nói sướng miệng, bấy giờ mới ung dung tiến lên trước.
“Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi”
Kỷ nhiên vốn dĩ không gấp, nhưng thứ tự lên sân khấu diễn thuyết của Tần Mãn ở ngay đầu, không thể đến muộn.
Cậu hừ một tiếng, nhìn trọc chằm chằm, tuyên bố: “Tao còn nghe thấy mày lén lút nói điêu về tao… Hoặc bôi nhọ người khác, đĩ mẹ nó tao sẽ khâu mồm mày thật đấy! Nghe thủng chưa hả thằng trọc?”
Mãi tới khi Kỷ Nhiên đi xa, trọc mới nghẹn ra một câu: “… Đúng là đồ mất dạy!”
–
Hàng người thuộc bộ phận nghi lễ đứng trước cổng trường, lễ phép tiếp đón khách về dự ngày kỉ niệm.
Càng đến gần cổng trường, bước chân của Kỷ Nhiên càng chậm.
Sau khi nhận ra điều này, Tần Mãn cũng đi chậm theo cậu. “Em sao thế?”
“Không có gì”. Đến cổng, Kỷ Nhiên cúi đầu. “Vào thôi”
Sau nhiều năm, Kỷ Nhiên lại một lần nữa quay về đây.
Đối với cậu, nơi này tràn ngập u ám và lăng nhục, người và việc đáng ghi nhớ vô cùng ít ỏi.
Cô gái ở bộ phận nghi lễ nhìn thấy họ bèn nhanh chân bước về phía trước, đỏ mặt hỏi: “Chào các anh, xin hỏi các anh có thiệp mời không? Hay là học sinh tốt nghiệp đến tham quan?”
Tần Mãn đưa thiệp cho cô. “Của hai người”
Cô gái liếc nhìn, gật đầu nói: “Đàn anh, lễ kỉ niệm sắp bắt đầu rồi, có cần em đưa các anh đến hội trường không? Trường học đã đổi mới rất nhiều lần, hội trường cũng chuyển sang nơi khác, em sợ các anh không tìm được”
Tần Mãn gật gù. “Làm phiền rồi”
Đi được nửa đường, Kỷ Nhiên chợt hỏi: “Cửa sau trường vẫn còn chứ?”
Cô gái ngẩn ra. “Cửa sau nào cơ?”
“Cửa thông đến sau núi… Thông đến đường cái phía sau”
“Vẫn còn, nhưng chỉ thầy cô mới có thể đi qua, học sinh chúng em không được phép”
Kỷ Nhiên gật đầu đầy ưu tư.
Đến hội trường, cô gái nói: “Vị trí có trên thiệp mời, phiền hai anh ngồi đúng thứ tự”
Chỗ của Kỷ Nhiên ở hàng thứ ba, Tần Mãn ngồi hàng đầu.
Họ vừa đến trước vị trí thì có một người phụ nữ trung niên lập tức đi về phía này.
“Tần Mãn, trò đến rồi”. Thấy học trò cưng của mình, gương mặt của bà lộ vẻ mừng rỡ.
Tần Mãn lễ phép chào hỏi: “Cô ạ”
Cô giáo đang định lên tiếng thì phát hiện Kỷ Nhiên đứng ngay bên cạnh, nét mặt thay đổi trong chớp mắt.
Năm đó Tần Mãn là học trò bà xem trọng nhất, đương nhiên bà cũng nghe đôi điều về mâu thuẫn giữa bọn họ.
Kỷ Nhiên cảm nhận được ánh mắt cảnh giác và coi thường của đối phương, cậu cười lạnh, quay người tiến vào vị trí ở hàng thứ ba.
Vừa đi được hai bước thì bị người ta gọi giật lại.
“Kỷ Nhiên”. Tần Mãn nói: “Sau khi kết thúc nhớ đợi anh, đừng đi một mình”
“…”
Các vị lãnh đạo hàng trên không kìm được, ngoảnh lại nhìn bọn họ.
Kỷ Nhiên vờ như không nghe thấy, tiếp tục đi vào trong.
“Bạn học”. Sau lưng, Tần Mãn đang hỏi ai đó. “Chúng ta đổi chỗ được không? Tôi ngồi ở hàng đầu”
Cô giáo hoảng sợ. “Tiểu Mãn? Không thể thay đổi vị trí trường học sắp xếp”
Kỷ Nhiên nghĩ thầm, người này đúng là khó hiểu.
Có chuyện thì nói qua di động là được, bậc bề trên thích sự ưu tú và trong sạch của anh, anh cứ nhất quyết nói những lời liên quan với mình trước mặt họ làm gì.
Kỷ Nhiên dừng bước, quay lại nói: “Anh phiền quá… Biết rồi, tôi đợi anh”