Tại công trường thành phố X:
Một công trình lớn đang được xây dựng trên nguồn vốn lớn của tổ chức
CMI là một bệnh viện mang tên N.A.D sẽ hoạt động sau này, nhằm phục vụ
nghiên cứu cho lĩnh vực y học hạt nhân và bản sao con người. Nó hoạt
động theo hai nguồn khác nhaU ngoài sáng và trong ngầm. Và chủ nhân
tương lai của bệnh viện này thì chưa ai biết được.
Gia Ngọc cùng Hoàng Duy đi đến công trường xem tình hình xây dựng đến đâu. Thực chất Gia Ngọc cũng chẳng muốn đến những nơi ồn ào như thế
này.
– Này, coi làm việc cho đàng hoàng vào cậu Gia Ngọc và cậu Duy sẽ đến kiểm tra đó.
Người chủ thầu ra lệnh cho các người thợ và nhân viên kỉ thuật.
– Dạ, biết rồi.
Tất cả đều đồng thanh.
– Nghe nói họ còn rất trẻ mà có thể điều hành đủ thứ.
– Không biết có thật không ta.
– Tôi đoán họ đã 30 tuổi rồi.
Những người thợ xì xào.
– Thôi làm việc đi.
Người chủ thầu giải tán những tiếng xì xào.
“Kít” hai chiếc xe Lamborghini dừng lại ở trước công trường. Gia Ngọc và Hoàng Duy bước xuống xe là tâm điểm của bao sự chú ý.
– Là học sinh hay sinh viên sao lại đến đây?
– Ai cho mấy cậu thanh niên đó vào đây? Bảo vệ đâu?
Người chủ thầu quát mắng.
– Công việc xây dựng đến đâu rồi?
Duy hỏi và cầm lấy bản quy trình xây dựng trên tay của người chủ thầu xem.
– Này, hai cậu là ai vậy? Tính vào đây phá đám hả?
Người chủ thầu khó chịu.
– Kiến trúc sư đâu? Bản thiết kế có chỗ sai sót.
– Không biết cái gì thì đừng có nói, mau đi đi trước khi tao kêu bảo vệ tống khứ hai đứa bay.
Anh ta tức giận.
– Quản lý Daviss.
Duy gọi.
Quản lý Daviss vội chạy lại.
– Dạ thưa cậu Duy.
– Nói với kiến trúc sư mau chỉnh sửa lại bản thiết kế ngay cho tôi.
– Vâng, thưa cậu.
Quản lý Daviss cẩm lấy bản thiết kế đưa cho người chủ thầu.
– Mau xem và sửa lại đi.
Anh ta như một kẻ ngốc chẳng biết gì,cũng chẳng ngờ rằng hai thanh
niên trước mặt mình là người đứng đầu lãnh đạo. Đó cũng là điều hiển
nhiên và tất yếu vì trước giờ chưa từng ai thấy mặt của họ, chỉ nghe
danh tiếng lẫy lừng và họ cũng hiếm khi ra mặt.
– Phiền phức.
Gia Ngọc đút tay vào túi quần đi vào trong đang thi công xây dựng.
Tất cả mọi thứ ở đây đều là một đống ngổn ngang của gạch đá, tiến trình thi công vẫn chưa diễn ra tới đâu.
– Tốc độ thi công quá chậm, như thế này biết bao giờ mới hoàn thành?
Duy gằn giọng nói.
– Không phải là tốc độ chậm, vì chúng tôi liên tục gặp trục trặc trong quá trình thi công.
– Gặp rắc rối.
– Lúc nào chúng tôi lên mê được một ngày thì sang ngày hôm sau là bị sập không hiểu lí do, mặc dù đã kiểm tra rất kĩ.
– Do lỗi thiết kế.
– Không phải đâu thưa cậu. Chúng tôi thừa nhận là có sai sót một số chỗ nhưng đó chỉ là những chỗ nhỏ nhặt thôi.
– Tôi nghi ngờ có kẻ muốn phá hoại.
Quản lý Daviss lên tiếng.
Gia Ngọc không quan tâm gì cả chỉ biết đi và đi. Phía trên mái hiên
đang vận chuyển những thanh thép dài để xây dựng. Dường như có sự không
ổn trong vận chuyển. Bình thường phía trong chỉ được cho vận chuyển xi
măng, còn thép thì phải được vận chuyển ở ngoài để tránh nguy hiểm.
Những thanh thép đột nhiên bị di chuyển và treo lơ lững phía trên nơi Gia Ngọc đang đứng và chỉ cách một khoảng 8 mét.
“Rầm.”
Những thanh thép bắt chợt rơi xuống tự do từ phía trên đầu của cậu.
Như một sự phản xạ, Gia Ngọc nhanh chóng chạy lao qua nhanh như một cái
bóng bay qua.
Những người xung quanh, Hoàng Duy và quản lý Daviss đều giật mình khi nhìn thấy.
– Gia Ngọc, mày có sao không?
Duy lo lắng chạy tới hỏi.
Nhưng chưa kịp trả lời thì ngay phía sau bức tường, một tên che mặt
chạy ra trên tay cầm một ống tiêm đâm mạnh vào sau lưng Gia Ngọc, khiến
cậu khuỵ xuống. Duy nhanh chóng bắt lấy hắn ta và cho hắn một cái chết
thê thảm.
Gia Ngọc chóng tay đứng dậy. Từ trong mọi ngóc ngách, một nhóm người
chạy ra, trên tay cầm những con dao sắt bén lao tới. Cậu chưa kịp định
hình lại mọi chuyện thì một lần nữa cậu bị đâm mạnh ở phía sau hông trái máu phụt ra, cậu nhanh chóng nắm lấy tay của tên đâm mình, giật lấy con dao đâm hàn những nhát dao liên tục.
Những tên còn lại thì được Duy xử lý tất cả. Duy gằn hỏi một tên:
– Ai sai bọn bay đến?
– Tha… tha cho tôi…
– Nói.
– Là nghị viện Pathauy thưa cậu.
Duy đẩy mạnh tên đó ra và tha cho hắn nhưng hắn đã quay lại định giết Duy nhưng cậu đã nhanh chóng giết chết hắn không thương tiếc.
Gia Ngọc thả con dao và ngã phịch xuống dưới nền xi măng bất tỉnh
ngay tứt khắc. Quản lí Daviss và Duy vội chạy lại. Vết thương trên người Gia Ngọc chảy máu thành vũng. Duy thấy phía dưới người cậu có một ống
tiêm, nhặt lấy rồi đưa cậu về biệt thự nhanh chóng.
…
– Không cần ra tay, cũng có người muốn loại bỏ anh ta.
Hai cô gái đứng ở bên đường đều mặc áo khoác choàng, mũ chùm đầu để lộ mái tóc dài, ánh mắt nhìn về phía công trường.
– Phải loại bỏ từng kẻ một.
Cô gái ánh mắt tím in hằn mối thù.
– Giờ mình sẽ loại bỏ một người tuy không phải cùng chung kẻ thù với chúng ta.
– Ai?
– Người bạn thân của anh ta.
– Lí do?
– Xúc phạm nhân phẩm người con gái. Nhưng bạn định trả thù con trước
cha sao? Dù gì thì giết đi một nhân tài như anh ta cũng thật đáng tiếc.
Thật sự bạn muốn như vậy thật sao?
– Có những thứ mất đi rồi ta mới cảm thấy nuối tiếc vì không biết trân trọng.
Nhưng có những thứ mất đi rồi ta mới thấy nhẹ nhõm nhận ra: Đáng lẽ ta phải từ bỏ nó từ lâu lắm rồi.
– Mình hiểu. Cha làm con chịu.
…
Tại phòng y:
Gia Ngọc đang nằm trên giường, tay gắn tiêm truyền dịch, vẻ mặt tái
nhợt. Cậu đang trong tình trạng hôn mê vì sốc thuốc và loại thuốc đó
Minh Anh đang xét nghiệm.
Hoàng Duy tháo bỏ chiếc bao tay dính đầy máu sau khi khâu lại vết thương ở vùng hông trái của Gia Ngọc.
– Tao đã tìm ra loại thuốc bên trong ống tiêm, tạm thời hãy tiêm
kháng độc này đi để ngăn cho độc tố đi tới các bộ phận trong cơ thể.
Minh Anh nói rồi đưa cho Duy một ống tiêm có chứa dung dịch màu xanh cồn và tiêm vào tay Gia Ngọc.
– Đó là loại thuốc gì vậy?
– Gia Ngọc bị trúng độc gold poison dart frog.
– Gold poison dart frog là thứ độc gì vậy, lần đầu tiên tao nghe đó.
– Đó là loại độc được lấy từ nộc độc của một loài ếch có nguồn gốc từ Nam Mỹ, chất độc của chúng thuộc loại chất độc thần kinh, chất này có
thể làm cho nạn nhân đau đớn, sốt, co dựt, tê liệt và gây ra cơn đau
tim.
– Cũng may nó không sao, bọn này muốn dùng loại độc này để giết nó, vì nó quá tài giỏi.
– Là ai muốn giết nó?
– Là người của nghị viên Pathauy.
– Lại là ông.
Minh Anh nói thầm.
– Chừng nào Gia Ngọc tỉnh lại, bảo nó hạn chế đi lại và nhớ dặn nó
uống thuốc Paradon, vì thằng này hay có chịu trứng đau đầu bây giờ còn
bị chúng loại độc này gây ức chế thần kinh nên phải uống để giảm đau.
– Tao biết rồi.
– Để tao lấy máu của nó đi xét nghiệm lại.
Minh Anh nói rồi lấy một ống xi lanh máu của Gia Ngọc và đi khỏi đây.
…