Chiều:
Những ngón tay mấp máy, Gia Ngọc chợt mở mi mắt, cảm thấy đầu mình
nặng trĩu như thể không nhấc nổi. Cậu chống tay ngồi dậy, phần vết
thương khiến cậu đau rát, cậu ôm đầu lắc nhẹ và giật phanh ống truyền
dịch khỏi tay.
Gia Ngọc mặc nguyên bộ đồ màu xanh dành cho bệnh nhân đi từng bước
lảo đảo ra cửa. Cậu vừa mở cửa thì chợt ngã vào một bờ vai của một người con gái.
– Gia Ngọc.
– Tránh ra.
Cậu gầm giọng nói hất mạnh cánh tay Di ra.
– Để Di đưa cậu về.
Di đi lại đỡ lấy Gia Ngọc. Nhưng bị cậu đẩy ngã xuống sàn.
Những bước chân tưởng chừng như sẽ ngã, Gia Ngọc vẫn cứ cố bước cho
tới khi tới phần mô đất cao, xung quanh là những bụi hoa hồng đỏ nở rộ.
Cậu đi tới ngồi phịch xuống đất, mái tóc đen bay lòa xòa trong gió, ánh
mắt nhìn về một hướng nào đó xa xăm bất tận.
– Nơi này… con ấm áp hơn cả cơ thể của mình. Mẹ, như mẹ đã nói có thứ gì đó ở sau lưng con, con không biết phải làm gì nữa, con không nhìn
thấy gì cả. Vì thế con có chút lo sợ.
Chợt một người phụ nữ hiện ra đứng trước cậu, mái tóc xỏa dài bay lượn trong gió, khẽ đưa tay vuốt lên mái tóc người con trai.
– Nếu không thấy gì thì con hãy nhắm mắt lại, đừng cố nhìn. Khi con
nhắm mắt lại, cả thế giới sẽ ở bên cạnh con. Những thứ con yêu mến,
những thứ con muốn… Sẽ ở đó khi con nhắm lại sau đó, hãy mở mắt ra con
sẽ lại có sức mạnh.
– Mẹ!
Gia Ngọc cảm thấy đau đầu, cậu lắc mạnh, tay bóp nát những cọng cỏ vội đứng dậy đi vào phòng.
Vừa vào tới phòng, cậu mở tủ lấy ra một hủ thuốc màu trắng mở nắp đổ
vào tay. Cậu hất hất nhưng không hề có một viên nào rơi ra. Cậu lục lọi
khắp tủ nhưng vì không giữ được bình tĩnh cậu hất tung tất cả mọi thứ
trên bàn kể cả trong tủ bao nhiêu hộp thuốc cậu đều làm lung tung lên.
Cơn nhức đầu khiến cậu muốn giết chết chính cơ thể mình. Cậu gồng tay
đập mạnh liên tục vào kính.
– Có phải anh cần loại thuốc này?
Di từ đâu đi vào thở hổn hển, đưa hộp thuốc trước mặt cậu.
Gia Ngọc thấy vậy vội giật lấy đổ ra tay rồi uống. Thuốc dần thấm,
cơn đau đầu dần đỡ hơn, cậu ngồi xuống tựa vào bức tường kính, một chân
dũi một chân co.
Di khuỵ gối ngồi xuống, nhướn người đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán Gia Ngọc nhưng bị cậu hất mạnh ra.
– Đừng chạm vào tôi.
Gia Ngọc đưa ánh mắt đen huyền sắc lạnh nhìn Di.
– Đừng cố chịu đựng, chỉ làm đau mình thêm thôi.
Di đáp lại, vẻ mặt khó chịu.
– Tôi ghét sự quan tâm.
Cậu gằn giọng nói, mắt nhìn về hướng khác, không nhìn thẳng vào Di.
– Anh ghét sự quan tâm, vốn dĩ con người anh như vậy.
Cậu im lặng, nhắm mắt lại.
Di vuốt nhẹ lấy má cậu chợt tiến sát lại gần hơn trao cậu nụ hôn của
một sự nhẹ nhàng. Cậu chợt mở mắt nhưng không phản ứng gì và không đáp
lại nụ hôn đó, cậu nghiêng mặt qua một bên làm cho Di có sự hụt hẫng.
Di ngồi tựa vào tường kính, ánh mắt buồn lạ thường.
– Di biết, anh vì một điều…
– Không.
Cậu cắt ngang lời nói của Di.
– Có.
Rồi sự im lặng bao trùm lên bầu không khí lạnh lẽo này giữa hai con người đều mang một sự vô cảm lạnh buồn.
– Dối lòng.
– Câm đi.
Gia Ngọc nói lớn, nét mặt hiện rõ vẻ đáng sợ, ánh mắt như một sát nhân.
– Biết sớm muộn gì cũng chết, sao không chết giờ luôn?
Di nói giọng đều đều.
– Đi.
Gia Ngọc chỉ thẳng tay ra phía cửa.
Di đứng phắt dậy:
– Hi vọng hay thất vọng tất cả bây giờ không còn ý nghĩa.
Dứt lời, Di đi khỏi đây.
Lúc này, Gia Ngọc mới quay ra nhìn bóng dáng người con gái ấy bước đi khuất dần với ánh mắt ảm đạm thoáng buồn.
…
Di về phòng Minh Anh, đi đến tưới nước cho chậu cây hoa hồng. Minh
Anh không ở trong phòng chỉ có Vy. Từ ngày có cậu nên họ ít làm việc
hơn.
Vẫn câu nói như ngày nào:
– Hoa hồng này chưa đến lúc màu trắng, nó sẽ phải nhuốm máu.
– Di, có muốn ra ngoài không? Anh Minh Anh có đưa cho mình thẻ để ra ngoài này.
Vy đi lại chỗ Di.
– Không.
– Vậy thì mình sẽ đến nhà thờ một mình.
– Về sớm.
Vy mặc trên mình một bộ trang phục gọn gàng, một chiếc áo sơ mi trắng vải voan cùng với chiếc váy ma – xi màu đen dài hơn gối. Mái tóc nâu
hạt dẻ xỏa dài, trang điểm nhẹ hiện lên một vẻ đẹp kiêu sa. Nhỏ đi khỏi
phòng, đeo kính râm lên.
…
Tại nhà thờ:
– Chúa ơi, con xin người hãy cứu lấy tín đồ của người, xin hãy giúp
chúng con thoát hiểm. Hãy đưa chúng con nhanh chóng thoát khỏi cái cuộc
sống địa ngục này. Hãy cho con biết, chúng con nên làm gì? Con cầu xin
người hãy dẫn đường cho chúng con. A men!
Một người thanh niên mặc vét đen đi tới cúi đầu lễ phép chào.
– Chào tiểu thư.
Cô gái tháo chiếc kính mắt xuống quay lại.
– Có chuyện gì muốn gặp tôi lúc này?
– Ngài lão Đại muốn hai cô nhanh chóng kết thúc mọi chuyện để đi đến Thuỵ Sĩ sống cùng với ông ấy.
– Kết thúc?
– Vậy khi nào thì hai cô có thể rời khỏi nơi đó?
– Khi tất cả mọi thứ đều trở về vị trí của nó.
– Nếu vậy khi nào cần giúp đỡ thì gọi cho chúng tôi.
…
Di đứng nhìn chậu hoa hồng không rời mắt, gió nhẹ phả vào làm tung
bay những lọn tóc đỏ trầm, những ngón tay sờ nhẹ lên cánh hoa. Trên môi
khẽ hiện lên nụ cười nhưng nhanh chóng tan biến. Nụ cười ấy chỉ có vạn
vật, hoa lá xung quanh mới thấy được. Di đang đứng ở ngoài một mình lặng lẽ với sự cô đơn bao trùm.
– Nơi lạnh nhất không phải Bắc cực mà là nơi không có tình người.
Di nói thầm, mắt nhìn chú mục vào bông hoa bất chợt nhỏ cảm thấy
chóng mặt đứng không vững, định chóng tay thì vô tình hất phải chậu hoa
làm nó rơi từ cao xuống dưới, vỡ tan tành, hoa hồng dập nát.
Di đứng sững người một lúc ngồi xuống, từ hoen mi một giọt nước mắt
lăn dài. Nhỏ nhặt lấy cành hoa hồng đã bị dập nát lên nước mắt cứ thế tự khắc rơi xuống.
…
Gia Ngọc đang ngồi tựa vào bức tường kính, một chân dũi một chân co,
trên tay cầm một cành hoa hồng đỏ có gai, ánh mắt vô cảm nhìn chú mục
vào cành hoa.
– Thưa cậu hai, tôi có việc thông báo đến cậu.
Im lặng, không trả lời.
– Ba cậu đã trở về, hiện ông ấy đang ở khu resort Thánh Địa. Tốt hơn
cậu không nên đến trường Đại học Taemin nữa mà hãy chú tâm vào công việc đừng để ngài chủ tịch phát hiện.
Vẫn im lặng.
Quản lý Daviss đã quá quen với cách độc thoại nội tâm như thế này. Quản lý chưa bao giờ nghe cậu nói quá 10 chữ.
– Thật sự tôi thấy tốt hơn cậu nên từ bỏ việc học y đi, dù gì cậu có học thì cũng không làm được gì.
Cậu vẫn vậy vẫn không lên tiếng. Cậu đưa cành hoa lên trước mặt và bóp nát nó không lí do, đứng dậy đi ra ngoài.
…