Tối, tại gian nhà kính.
Gia Ngọc từ ngoài bước vào, cậu bỏ chiếc mũ lưỡi trai xuống và đi vào phòng làm việc. Cậu nhìn thấy trên bàn có một chiếc hộp màu vàng và có
ghi “GỬI GIA NGỌC”. Cậu mở ra xem, bên trong hộp có một lọ thuốc màu
vàng đục có dán nhãn julio- 01 và một cái USB màu đen.
Gia Ngọc cắm USB vào laptop và khởi động đó, sau đó chiếu lên màn hình rộng.
– Gửi đến người bạn thân của tao. Tao đã biết sẽ có ngày hôm nay, nên tao đã quay đoạn video này muốn nói đôi điều. Thật sự, tao coi mày với
Duy là những người anh em tốt của tao, tao chưa bao giờ muốn phản bội
mày cả. Xin lỗi, vì tao đã không nói cho mày biết tao là con trai của
nghị viên Pathauy. Ông ấy muốn tao lật đổ tổ chức CMI và lấy bằng được
bảng thảo 2WW nhưng tao đã không làm như vậy, thực chất nó chỉ là giả mà thôi. Nói đùa chút nha, mày cũng yêu Băng Di phải không… Hihi… Tao biết mày không nói ra mà thôi, bởi vì tao phải không? Thật sự, tao yêu Di
hơn cả bản thân của tao, từ ngày gặp Di tao đã thay đổi nhiều. Nhưng giờ biết làm sao đây, tao không thể ở bên Di hết cuộc đời này được. Giờ tao chỉ biết trông chờ vào mày thôi. Có một điều khiến tao phải đau đầu
suốt thời gian qua, đó là căn bệnh dạ tiểu cậu của Di. Một căn bệnh khá
phức tạp, hiện tại tao chỉ mới điều chế ra một nửa thuốc đặc trị, nhưng
còn một giai đoạn nữa tao chưa kịp nghiên cứu. Tao đã phát hiện, trong
máu của mày có chứa một viên nang có thể làm tái sinh lại các tiểu cầu
bị vỡ nhưng chất đó lại nằm ở đâu thì tao vẫn chưa tìm ra. Ừm… mày có
thể thay tao nghiên cứu được không? Hi vọng mày sẽ làm điều đó. Và điều
cuối cùng tao muốn nhờ mày, đừng bao giờ làm Di khóc và cũng đừng làm Di buồn vậy là đủ. Còn về con bé Vy, hãy nhắn đến Duy chăm sóc cho con bé
hộ tao… Gia Ngọc! Chúc mày luôn được hạnh phúc… tạm biệt…
Kết thúc video là một nụ cười của nam thanh niên.
Gia Ngọc coi xong đoạn video, cậu cáu chặt tay vào bàn và cảm thấy lòng mình có lỗi.
– Minh Anh, tao hứa.
Cậu đóng laptop lại và đi ra ngoài. Vừa bước ra đến cửa, thấy Di nằm
co quắp, vẻ mặt tái nhợt, môi tím, trên tay vẫn còn nắm chặt cành hoa
hồng đỏ.
Mái tóc ướt nước che đi khuôn mặt, bộ váy ướt sũng. Gia Ngọc vội đi
tới bế xốc nhỏ bế vào phòng. Cậu đặt nhỏ nằm lên giường, vội tắt đi hệ
thống phun sương. Cậu kiểm tra huyết áp và nhịp tim cho nhỏ. Cậu biết,
căn bệnh trong nhỏ bộc phát đột ngột, chắc có lẽ đã rất đau quằn quại.
Gia Ngọc đi đến tủ thuốc, lấy một ống tiêm có chứa dung dịch màu
trắng trong suốt, tiêm vào cho nhỏ. Cậu lấy khăn ấm lau nhẹ trên gương
mặt tái nhợt ấy và rồi cậu đã tự khoác lên người nhỏ một chiếc áo sơ mi
trắng. Ngoài trời, hàng triệu hạt mưa rơi tí tách, bên trong gian nhà
kính là một sự chăm sóc của một người con trai đối với một người con
gái, sự quan tâm dần được xuất hiện trong cái tâm hồn vỗn dĩ không có
khái niệm biết quan tâm.
…
Sáng:
Di cựa người tỉnh dậy, nhỏ cảm thấy mình như đang ở một nơi rất quen
thuộc. Nhỏ lấy tay ôm đầu lắc nhẹ cho tỉnh hẳn, nhìn vào thân thể mình
không phải bộ đồ của người giúp việc mà là một chiếc áo sơ mi trắng to
rộng. Bấc giác, nhỏ quay sang phía bàn làm việc thấy Gia Ngọc đang xăng
tuy tay áo rồi mặc áo khoác da màu đen vào, ăn mặc một cách chỉnh tề.
– Đi làm sao?
Di hỏi.
Gia Ngọc quay lại nhìn nhỏ nhưng không trả lời. Đội mũ lưỡi trai lên và đi.
Di ngồi dậy chạy tới đứng trước mặt cậu.
– Hẹn anh tối nay tại sông Crytal.
Cậu vẫn im lặng, không nói gì đi lướt qua mặt nhỏ.
…
Khu A1:
– Gia Ngọc, khu quản lí sát thủ giờ phải trông cậy vào mày thôi.
Duy đi cùng Gia Ngọc đến phòng họp.
– Không, Gia Kỳ sẽ quản lí.
– Mà cũng phải, mày cũng bận nhiều việc quá rồi.
– Duy, mày thay tao chủ trì cuộc họp đi.
– Mày định đâu?
– Phòng y.
Dứt lời, Gia Ngọc đi thẳng đến phòng y.
Phòng y:
Gia Ngọc bắt đầu ngồi vào ghế và nghiên cứu. Cậu lấy mẫu máu của Di
cho vào kính hiển vi quan sát. Hình ảnh những tế bào máu được hiện lên
trên màn hình máy tính. Những tiểu cầu bị vỡ ra không liên kết. Cậu lấy
ống tiêm và tự tiêm vào tay mình, lấy một ống xilanh máu đặc sánh. Cậu
nhỏ từng giọt máu xuống một khay tròn nhỏ và cho thêm vài giọt dung dịch julio- 01.
Kết quả hiện lên trên màn hình máy tính là sự phân tách của máu bị
thay đổi. Một thành phần chưa biết được bao quanh lấy tế bào. Giống như
một viên nang và một chất mới được tạo thành có màu vàng. Đó là một loại enzim có thể kháng lại cái chết của tế bào máu. Khi chất đó được lọc ra từ máu của cậu, sẽ nhận được một loại chất có kháng thể mạnh làm giảm
quá trình vỡ tiểu cầu và tạo ra tế bào máu mới.
– Huyết tương?
Cậu thầm trong miệng. Và theo như cậu suy đoán thì viên nang ấy nằm trong huyết tương.
Nhưng để lấy được loại chất đó thì phải mất từ 20- 30 phút thì mới có thể lấy được. Vì phải chờ cho thời gian máu lắng xuống thì mới thu được huyết tương. Điều đáng lo ngại nếu như một đơn vị Cc máu thì chỉ có thể cho ra 10% loại chất đó và còn ảnh hưởng đến sức khoẻ khi phải tiêm
thuốc julio- 01. Liệu có thành công?
Cơ cấu huyết thanh trong hầu hết các nhóm máu không thể chịu được quá trình nuôi cấy bằng loại thuốc julio- 01. Chỉ có cấu bền chặt thì mới
tiến hành nuôi cấy được. Và chỉ có những người có cùng nhóm máu thì mới
có thể phân tách để lấy huyết tương có chứa viên nang đó. Tất nhiên, cậu có cùng nhóm máu với Di RH- nhóm máu hiếm, nhưng những điều mà cậu nghĩ chỉ là trên lý thuyết chưa chứng minh.
Từ trong chiếc máy in, in ra một sấp kết quả nghiên cứu, Gia Ngọc cầm lấy và nhìn chúng một lúc. Cậu đang suy nghĩ, có nên thực hiện nghiên
cứu đó hay không hay chỉ là một công việc vô bổ. Cậu nghĩ như vậy là bởi vì cậu chưa thật sự thấy nó quan trọng. Cậu cất sấp tài liều vào trong
học tủ và đi đến khu A1 làm việc.
…
Tại phòng, Di đang ngồi trước gương và được Vy tết tóc kiểu thác nước một cách tỉ mỉ.
– Thật sự muốn làm như vậy sao?
Di im lặng, chỉ nhìn mình ở trong gương, ánh mắt socola đặc vô cảm.
– Xong rồi.
Di đứng dậy, trên mình mặc một bộ váy áo sơ mi màu trắng và mang đôi dép có quai màu hồng bạch.
– Đẹp lắm.
Vy mĩm cười.
– Di đi đây.
– Khoan. Mặc áo khoác vào đi kẻo lạnh.
Vy lấy áo khoác choàng mặc lên cho Di.
– Tạm biệt.
– Ừm.
…
7.00 giờ tối, tại sông Crytal.
Di đang ngồi trên ghế gỗ, phía trước mặt là một con sông thật lớn.
Trăng đêm nay tròn phản chiếu xuống dưới mặt sông thật đẹp. Gió nhẹ thổi làn tóc bay loà xoà, ánh mắt lạnh buồn ngước nhìn lên bầu trời cao ngắm nhìn những ngôi sao bất tận. Đã một tiếng trôi qua, vẫn không thấy
người con trai ấy ra, nhỏ vẫn chờ.
Đêm xuống mang theo làn sương lạnh, nhỏ xoa xoa hai bàn tay tê buốt
của mình. Một không gian vắng lặng và yên tĩnh vì trời tối muộn ít người qua lại.
Di vẫn ngồi chờ và chờ…
1 tiếng… 2 tiếng… 3 tiếng trôi qua… Vẫn không thấy người con trai ấy xuất hiện.