Kẻ Thù Và Tôi

Chương 27: Chương 27




Tại gian nhà kính:

Cậu rời khỏi màn hình laptop sau một ngày làm việc giải quyết các vấn đề liên quan đến hệ thống bảo mật của tập đoàn. Cậu đẩy ghế đứng dậy đi tới tủ lấy hộp thuốc paradon uống như thường lệ.

– Bắt đầu thôi anh em.

Duy bước vào trên tay cầm thêm một tờ giấy roki đặt lên bàn.

– Giờ phải vẽ lại bản đồ gen này thì cũng phải tới sáng.

Duy than.

Gia Ngọc cất hộp thuốc vào trong tủ và đi đến bàn cầm lấy bút chì bắt đầu sụ nghiệp vẽ.



Sáng:

– Cuối cùng cũng xong.

Duy vươn tay, thở dài rồi ngồi phịch xuống ghế so fa nằm dài.

Gia Ngọc cũng vậy, ngồi phịch xuống ghế gác chân lên bàn, nhắm mắt lại sau một đêm thức trắng để hoàn thành bản vẽ.

– Từ ngày không có Minh Anh, cảm thấy thiếu vắng một thứ gì đó, cũng không có ai để tâm sự.

Duy nói giọng đều đều.

– Nghĩ cũng lạ sao phòng của thằng Minh Anh lại nhiều hoa hồng đến vậy, chẳng lẽ nó cũng thích hoa hồng giống mày sao?

Gia Ngọc im lặng, không nói gì.

– Hai… nói chuyện với mày chán thật, thôi tao đi về đây, để chuẩn bị bản thảo quan trọng.

Duy nói rồi, đứng dậy đi ra khỏi đây.

Bấc giác Gia Ngọc vùng người khi sực nhớ ra một điều. Cậu đứng phắt dậy vớ lấy chiếc áo trên ghế chạy đi thật nhanh.



Gia Ngọc lên xe lamborghini phóng đi thật nhanh đến sông Crytal.

Đến nơi, cậu vội chạy vào đi tìm xung quanh. Vì mới sáng sớm nên không có một ai. Đi tìm được một lúc cậu dừng lại ở giữa đường bờ hồ, chóng tay vào thành chắn, vẻ mặt cảm thấy thất vọng. Cậu đã nghĩ rằng, cậu đã tới quá muộn và đánh mất người con gái ấy. Cậu quay người định đi thì chợt khựng lại vì có một vòng tay ôm lấy từ phía sau lưng cậu.

– Cuối cùng anh cũng đến.

Một giọng nói yếu ớt.

Là người con gái ấy, cô ấy vẫn đợi từ đêm hôm qua cho đến lúc bình minh. Gia Ngọc vội quay người lại và ôm chặt lấy cô gái ấy.

– Băng Di!

Di đưa vòng tay ôm chặt lấy cậu và mĩm cười.

Cậu buông thả nhẹ Di và vuốt lấy bờ má nhợt nhạt của nhỏ. Cậu cảm thấy có lỗi, khi đã để cô gái ấy chờ đợi mình cả đêm không về.

– Xin lỗi.

Bất chợt Di khuỵ người và ngất đi. Gia Ngọc vội đỡ lấy nhỏ vào trong vòng tay mình. Cậu bế Di vào trong xe lamborghini và lấy áo đắp lên cho nhỏ.

Cậu nắm lấy đôi bàn tay lạnh buốt ấy, nghiêng người tiến sát lại gần mặt nhỏ

và khẽ đặt lên bờ môi mềm ấy một nụ hôn.



11.00 giờ trưa.

Vy mang trên tay một giỏ hoa đồng tiền chậm rãi đi lên trên bãi đồi cỏ xanh mướt nơi Minh Anh an nghĩ. Nhỏ thở dài.

– Chậc… chán thật… Di thì đi mất rồi, không có ai để tâm sự cả, đành phải lên tâm sự với anh Minh Anh thôi. Cũng may hôm nay không phải đến mình và Di dọn dẹp ở khu một thì ngày hôm nay sẽ là ngày đen của hai đứa mất… Hai…

Bước chân tới gần bia mộ, nhỏ nhẹ nhàng đặt lên gần bia những cành hoa đồng tiền rồi ngồi phịch xuống tâm sự.

– Anh Minh Anh à, tại sao anh lại bỏ tụi em đi vậy chứ? Anh có biết là ngày nào em cũng buồn, vì không có ai tâm sự không? Anh không biết đâu, em thật sự rất cô đơn cho dù có Di ở bên cạnh nhưng giờ thì Di đã có người ở bên để chia sẻ rồi, còn em thì không.

Vy bắt đầu rươm rướm nước mắt.

– Em là một đứa mồ côi cha mẹ từ lúc chào đời, được ông nội của Di đưa từ nhà thờ lúc ở bên Nhật về nhận nuôi. Từ lúc đó em và Di đã lớn lên cùng nhau ở bên Thuỵ Sỹ…

Ở phía xa một gốc cây, có một người đang nghe những dòng tâm sự buồn ấy.

– Nhân phẩm của em đã bị xúc phạm một cách vô hình. Anh có biết đó là ai không? Nói ra anh đừng giận em nha. Là Hoàng Duy, người bạn thân của anh đó. Anh ta đã cho rằng bản thân của em không được trong sáng và nói em là một loại con gái ghê tởm, kể cả vợ của anh ta… Hức… Hức…

Và Vy cứ thế ngồi bên cạnh mộ của Minh Anh tâm sự.

Tâm sự được một lúc, nhỏ đi lại gần một cái cây lớn gần đó và tựa vào đấy ngủ. Thả mình thanh thản với sự yên bình của nơi này.

Khi thấy Vy đang lại gần, Duy vội ẩn mình đi chỗ khác.



Di tỉnh dậy, nhỏ thấy mình đang đội chiếc mũ lưỡi trai cụp xuống để che cái nắng đang rọi vào và được đắp bởi một chiếc áo khoác. Nhỏ không thấy Gia Ngọc đâu, nhìn ngó xung quanh rồi mở cửa xe ra ngoài.

Gia Ngọc đang đứng ngắm nhìn phía xa con sông rộng bất tận, hai tay đút vào túi quần, dáng người toát lên một vẻ đẹp lạ thường trước cảnh rừng phong mùa thu.

Di đi lại khoác vào tay cậu.

– Mùa thu thật đẹp.

Nhỏ nhẹ giọng nói.

Cậu im lặng, ánh mắt vẫn nhìn về một hướng quá xa vời không điểm dừng.

– Nếu qua hết ngọn núi phía trước sẽ đến đâu?

– Biển.

Cậu lên tiếng.

– Anh đưa Di đi ngắm biển được không?

Cậu nắm tay nhỏ và đi.



Một không gian bao la bất tận, mặt biển in nguyên màu xanh của bầu trời pha một chút màu vàng của những tia nắng của cùng của một buổi chiều hoàng hôn. Những cánh chim hải âu bay lượn quanh, những con sóng vội vàng tấp vào bờ rồi lại trôi đi cuốn theo những hạt cát nhỏ. Và ở đâu đó trong không gian này, một chàng trai mái tóc đen bay nhẹ trong gió, mặc chiếc áo sơ mi trắng với quần ka ki đen cõng trên lưng một người con gái với mái tóc đỏ trầm xoã dài bay tự do. Bước đi chậm rãi trên nền cát trải dài không điểm dừng, hai ánh mắt mạng hai cảm xúc khác nhau nhìn về một hướng nào đó.

Và cậu chợt dừng chân thả nhẹ Di xuống.

– Tự do?

– Nếu có thể?

Hai người ngồi xuống dưới bãi cát. Sự im lặng bao trùm cả không gian, không ai nói gì cả.

Di nhìn chú mục vào Gia Ngọc, cậu vẫn nhìn ra phía biển không có một cảm xúc vẫn là một người lạnh giá của ngày nào.

Nhỏ chợt cảm thấy cơ thể đau nhói lên và có cảm giác muốn nôn. Nhỏ lấy tay che miệng và quay sang một bên, máu từ trong miệng hộc ra, bê bết vào bộ váy, tay cáu chặt vào vạt váy và cố chịu cơn đau đang bộc phát.

Di gục đầu vào vai Gia Ngọc và ho sặc sụa, một dịch lỏng từ trong miệng nhỏ hộc ra liên tục dính vào áo cậu. Cậu lo lắng nghiêng đầu nhìn Di.

– Về thôi.

Cậu định đỡ nhỏ đứng dậy nhưng bị nhỏ nắm lấy vạt áo kéo lại.

– Đừng, một lát thôi, hãy chờ cho đến khi mặt trời khuất bóng.

– Nhưng…

– Chỉ một lát thôi, Di chịu được.

Di cố gắng nói hết câu.

Gia Ngọc chỉ biết lẵng lặng tiếp tục, cậu ôm chặt Di vào lòng mình hơn.

– Cái chết luôn là việc đáng sợ phải không?

Di nói giọng yếu ớt, miệng khẽ cười nhạt.

– Để lại ai đó đằng sau mới đáng sợ.

Gia Ngọc trả lời với giọng trầm đặc.

– Nếu tôi biết tình yêu là thế… tôi nên gặp em sớm hơn mới phải. Trong khoảng thời gian đó tôi lại không biết gì cả. Thật lãng phí.

Cậu tiếp lời.

– Chúng ta đang ở đây cùng nhau rồi mà.

– Tôi yêu em.

– Di cũng vậy.

Di nhẹ giọng nói rồi ngất lịm đi trong vô thức khi ánh hoàng hôn cuối cùng đã tắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.