Tại biệt thự Cu be:
Gia Ngọc bế Di đi trên dãy hành lang dài, đang đi thì chợt dừng lại vì bị cản đường.
– Thì ra mày bỏ bê công việc chỉ là để đi chơi cùng với con nhỏ giúp việc này.
Gia Kỳ nói giọng chanh chua.
Gia Ngọc không nói gì, vẻ mặt lạnh tanh thản nhiên đi lướt qua mặt anh trai mình.
– Đứng lại…
Anh ta gằn giọng nói và dùng một lực mạnh kéo phắt cậu lại phía sau
khiến cậu bị trượt, đang bế Di thi làm cho nhỏ ngã xuống va mạnh vào
lang can và cũng ngã theo.
Gia Ngọc vội ngồi dậy đỡ lấy Di tựa vào vách tường, xem có bị thương
chỗ nào không, nét mặt cậu hiện rõ sự lo lắng cùng với sự tức giận, ánh
mắt nhanh chóng chuyển sang màu xanh dương.
Gia Kỳ nắm lấy vạt áo cậu và đấm thật mạnh vào mặt cậu.
“Bốp.”
Cậu lấy tay quệt đi vệt máu ở miệng và cậu cũng không đánh trả. Gia
Kỳ tiếp tục định giáng thêm một cú đấm nữa nhưng bị cậu nắm chặt lại,
ánh mắt xanh dương sâu loáy nhìn trừng vào anh ta.
Bất chợt Gia Kỳ cảm thấy cơ thể tê rần không thể phản kháng lại giống như có một luồn điện chạy trong người. Cánh tay trái bị Gia Ngọc nắm
lấy dần dần đỏ lên và bắt đầu teo lại ở vùng da. Vẻ mặt anh ta vô cùng
đau đớn. Cậu đẩy mạnh gia Kỳ ngã phịch xuống sàn rồi đi tới bế Di lên.
Gia Kỳ nhanh chóng rút khẩu súng từ trong áo ra, bóp cò “cành…cạch” chỉa thẳng vào cậu.
– Mày thử nhấc chân đi đi, tao sẽ bắn mày ngay lập tức.
Anh ta gằn giọng quát.
– Bắn đi. Tôi thách.
Cậu gầm giọng nói với vẻ mặt lạnh toát hiện rõ sự đáng sợ và uy lực.
– Mày… mày… dám thách tao… được.
Gia Kỳ chuẩn bị bóp cò.
Gia Ngọc nhanh chóng hất cây gỗ dưới nền lên đá mạnh phía tay Gia Kỳ, khiến khẩu súng trên tay anh ta rơi xuống và văng về phía cậu. Cậu hất
khấu súng văng xuống tầng một rồi quay lưng đi.
Gia Kỳ tức sôi cả máu không làm được gì mà tự chuốt lấy những vết thương không hề nhẹ.
…
Về đến gian nhà kính, Gia Ngọc đặt Di lên giường nằm và cho uống một
viên thuốc màu đỏ tròn như viên kẹo. Loại thuốc có tên là Tonic – G, cải tạo cơ thể con người. Đó là một loại thuốc mang sự khống chế trong cuộc sống do Gia Ngọc điều chế ra. Nó tiến hành mang tính giai đoạn, mục
tiêu nhằm tối đa nâng cao tố chất cơ thể, không hề cảm thấy đau đớn, sự
giới hạn thể lực của loài người siêu việt, mở ra tiềm lực bên trong,
quan sát tính cả năng của năng lực siêu nhiên. Bất luận về mặt thể chất
hay tinh thần. Cậu đã thử nghiệm loại thuốc này lúc 16 tuổi nhằm bồi
dưỡng ra thể lực siêu nhiên. Và bây giờ trong người đang mang một năng
lực siêu nhiên mà không một ai biết được đó là gì?
Thực chất cậu cho Di uống loại thuốc này, để làm giảm cơn đau trong cơ thể vì căn bệnh.
Cậu ngồi cạnh Di nhẹ nhàng vén gọn lại những lọn tóc rối. Rồi đi đến
tủ bảo quản thuốc thí nghiệm. Cậu lấy lọ thuốc julio – 01 ra nhìn một
lúc và đưa mắt nhìn Di. Cuối cùng đi đến quyết định tiêm thuốc Julio –
01 vào cơ thể mình và lấy máu thí nghiệm.
Quản lý Daviss đi vào.
– Cậu chủ đang làm gì vậy? Tại sao lại lấy máu của mình nhiều đến thế?
Cậu im lặng, đứng dậy đi tới tủ mát bỏ máu vào trong tủ và cho vào miệng viên thuốc Tonic – G.
– Cậu vẫn còn dùng thứ thuốc đó sao?
Quản lý nói tiếp nhưng nhận lại vẫn là một sự im lặng.
– Thưa cậu, ngài chủ tịch nói với cậu ngày mai gia đình nhà họ Kim sẽ sang gặp mặt, ra mắt hai bên.
Gia Ngọc vẫn vậy, lạnh nhạt, không quan tâm, vớ lấy bộ đồ thể thao đi thẳng vào phòng tắm và đóng sầm cửa lại.
…
Sáng.
Ông Lâm cùng với Gia Kỳ đón tiếp gia đình họ Kim.
Nhà họ Kim là một dòng họ có quyền lực kinh tế tối cao từ đời của cố
ông cho đến đời con cháu. Họ nghiêng về lĩnh vực công nghệ thông tin và
có thế mạnh trong việc chế tạo siêu virut, các phần mềm. Ngoài ra còn có một số bệnh viện lớn và các khu resort.
– Rất vui được đón tiếp ngài chủ tịch Kim và phu nhân đây.
Ông Lâm bắt tay lịch sự chào hỏi đôi bên.
– Chúng tôi cũng vậy.
– Con gái của ngài cũng tới chứ?
– Đây, con gái tôi Kim Nhã.
Ngài Kim đưa tay về hướng con gái mình. Một cô gái mái tóc tím hoa lan xoã dài, khuôn mặt xinh đẹp thanh lịch tà mị.
– Con chào chủ tịch…
Cô gái ấy cúi đầu lễ phép chào.
Kim Nhã 20 tuổi, vẫn còn là sinh viên trường Đại Học quốc tế NEQ về khoa công nghệ thông tin.
– Nhìn con rất là xinh đẹp.
Ông Lâm có vẻ hài lòng, cười.
– Chào anh.
Kim Nhã quay sang Gia Kỳ.
– Chào em.
Gia Kỳ đáp lại.
– Mời vào bên trong, nói chuyện.
…
Tại phòng ăn chính.
Những người giúp việc đứng một hàng dài để chờ phục vụ. Hai bên đều ngồi vào trong bàn ăn và nói chuyện.
– Này, mấy người nhìn tiểu thư Kim Nhã kìa, cô ấy xinh thật.
Một người giúp việc bắt đầu tán chuyện.
– Nghe nói là sẽ làm mai với cậu hai nhà chúng ta đó.
Một người khác.
– Thật vậy sao. Nếu cậu hai nhà chúng ta mà lấy cô Kim Nhã thì quả là trai tài gái sắc rồi.
Họ tụm lại nói chuyện.
– Im lặng đi.
Thuỳ cáu gắt.
– Con Di với con Vy đâu?
– Vẫn chưa tới ạ.
Một người giúp việc trả lời.
– Bọn này nó ăn gan hùm, không biết sợ là gì mà.
Thuỳ bắt đầu nổi cơn thịnh nộ nhưng phải cố kìm nén nó.
– Chủ tịch, con nghe nói ngài còn có một người con trai nữa phải không ạ?
Kim Nhã tò mò hỏi.
– Đúng vậy.
Ông Lâm trả lời.
– Cậu con trai thứ hai của anh đang quản lý riêng tập đoàn C&C ,
một tập đoàn công nghệ bậc nhất hiện nay, quả thật rất giỏi.
Ba của Kim Nhã nói khen.
– Ôi dào, thằng em trai của cháu, nó có tài đủ thứ hết đó ngài.
Gia Kỳ nói quá lên.
– Mà sao anh không kêu nó xuống ăn cùng mọi người, cũng sẵn đây cho hai đứa gặp mặt nhau luôn.
Mẹ Kim Nhã tiếp lời.
– Mẹ…
Kim Nhã vẻ mặt đỏ ửng và ngại khi nói đến việc gặp mặt.
– Nó sẽ xuống ngay thôi mà.
…
Gia Ngọc từ trong phòng tắm bước ra, thấy Di đang đứng ngay cửa sổ.
Nhỏ đang ngắm nhìn vườn hoa hồng đỏ bên ngoài không gian sương mù mờ ảo, mái tóc bay bay trong gió, nét mặt vẫn nhợt nhạt.
Cậu lấy viên thuốc Tonic – G đi lại chỗ Di và đưa thuốc trước mặt nhỏ. Di nghiêng đầu nhìn cậu và cầm lấy nó rồi hỏi:
– Đây là gì?
– Thuốc tăng lực.
– Tại sao lại uống thứ này?
– Nâng cao tố chất cơ thể, tránh đau đớn.
– Nếu không đau đớn nhưng bệnh thì vẫn vậy thôi.
Gia Ngọc im lặng, không nói gì, lấy viên thuốc trong tay Di cho vào
miệng nhỏ như kiểu muốn Di phải uống nó, vì cậu không muốn thấy Di phải
đau đớn quằn quại vì căn bệnh.
Di nuốt chửng viên thuốc.
– Sẽ không còn thấy đau nữa phải không?
Gia Ngọc gật đầu và mĩm cười với Di. Một nụ cười vốn đã mất bởi quá
khứ tan thương, giờ đã hiện hữu trở lại. Và Di cũng mĩm cười với cậu.
Hai người nắm tay nhau đi ra khỏi phòng. Bước đi trên con đường mòn,
hai bên là những bụi hoa hồng đỏ thắm và đang xen là những cây thông to
lớn.
Đến phòng ăn chính, Gia Ngọc thả lỏng tay Di và đi vào bên trong, Di
đi về phía những người giúp việc. Gia Ngọc đi vào với bao nhiêu con mắt
phải nhìn. Thường đi gặp khách quý người ta sẽ mặc những bộ vest sang
trọng hay những bộ trang phục tôn lên nét thanh lịch và lịch sự. Nhưng
Gia Ngọc thì trái lại, cậu chỉ mặc trên mình bộ đồ thể thao với đôi dép
quai ngang, đút tay vào túi quần, đi xèn xẹt.
Gia Ngọc đi đến kéo ghế ngồi với sự bất cần, không chào hỏi một ai.
– Tại sao lại ăn mặc như vậy, còn không chào hỏi một ai hết là sao mày?
Gia Kỳ nhíu mày nói.
Cậu không có chút phản ứng gì.
– Đây là con trai thứ hai của ngài sao?
Ba Kim Nhã tiếp lời.
– Đúng vậy.
Ông Lâm đáp.
– Nhìn cậu đẩy rất khác so với lời đồn đại.
Ông Kim có vẻ không được hài lòng.
– Không phải lúc nào cũng nghe theo lời đồn đại được đâu ba. Trong cuộc sống của họ như thế nào thì làm sao mình biết được.
Kim Nhã vội phân bua với ba cô vì ngay khi nhìn Gia Ngọc, cô đã bị hút hồn từ ánh mắt đầu tiên. Cô chú mục nhìn cậu.
– Đúng đó anh. Cuộc sống của họ làm sao mà biết được, đó là do anh đã đánh giá về khả năng của họ mà thôi.
Mẹ Kim Nhã cũng đồng ý với lời con gái mình.
– Thôi mời mọi người dùng bữa.
Ông Lâm tiếp lời mời.
– Khoan đã, cho Kim Nhã nhà tôi được làm quen với con trai anh đi chứ.
Mẹ Kim Nhã ngõ ý.
– Ô được rồi, tôi quên.
Ông Lâm cười.
– Con gái, mau làm quen với người ta đi con.
Lời của mẹ Kim Nhã dường như cô không hề nghe thấy, cô vẫn đang nhìn Gia Ngọc không rời mắt.
– Kim Nhã… Kim Nhã…
Bà Kim đẩy nhẹ tay con gái mình.
– Dạ, mẹ gọi con.
Kim Nhã giật mình.
Ha ha ha… những tiếng cười vang lên khi họ nhìn thấy thái độ của Kim Nhã, vì cô không để ý gì khác ngoài Gia Ngọc.
– Có phải bị hút hồn rồi phải không?
Gia Kỳ nói chêu cô.
– Không phải vậy đâu mà.
Cô đỏ mặt, ngại ngùng.
– Thôi thôi, mau làm quen với cậu ấy đi con.
Ba Kim Nhã nói đỡ hộ cô.
Kim Nhã đứng dậy đưa tay về phía Gia Ngọc và ngõ lời chào hỏi.
– Chào, tôi tên Kim Nhã. Chúng ta làm quen được chứ?
Gia Ngọc không quan tâm gì đến hành động của Kim Nhã, ánh mắt đen huyền chỉ nhìn chú mục vào người con gái ấy.
Kim Nhã cảm thấy lâu m có gì đó quê quê, khi đưa tay ra làm quen
không hề được đáp lại, cô vội ngồi xuống và vớ lấy li nước lọc uống ừng
ực.
Ông Lâm thấy vậy, liếc ánh mắt có sự tức giận nhìn về phía con trai
mình. Nhưng ông kìm chế nó không để được bộc phát ra ngoài, vội nói cho
qua chuyện.
– Thôi mọi người dùng bữa đi.
Họ bắt đầu cầm vào sự nghiệp ăn uống.
– Này con Di kia, mày mang lon nước revive tới cho cậu hai đi.
Quản gia Thuỳ lườm mắt nhìn nhỏ và đưa lon nước cho nhỏ.
Di cầm lấy rồi đi tới chỗ Gia Ngọc, nhưng đang đi thì bất chợt vấp
phải một thứ gì đó khiến nhỏ ngã nhào vào người Gia Ngọc, lon nước trên
tay rơi xuống lăn vào một góc. Đúng lúc cậu đang cầm dao cắt miếng thịt
bò thì bị Di va trúng, và làm đứt một đường ở ngón tay trỏ, máu từ miệng vết thương chảy rỉ ra.
Mọi người, ai nấy đều sững người và đơ mắt nhìn Gia Ngọc đặc biệt là Di.
Nhỏ nhanh chóng đứng dậy và định thần lại mọi chuyện. Gia Ngọc đưa ánh mắt có sự lo lắng nhìn Di.
Nhỏ thấy ngón tay cậu chảy máu vội cầm lấy bàn tay cậu nâng lên, và đưa ngón tay đang rỉ máu ấy vào miệng ngậm lấy.
Lần này mọi người đều đơ toàn tập khi thấy hành động kì lạ của cô gái đó.
Được một lúc, Di bỏ ra và lấy trong túi áo một cái khăn trắng nhỏ lau nhẹ đi rồi thả tay cậu xuống.
– Xin lỗi cậu hai.
Di nhẹ giọng nói, ánh mắt socola đặc nhìn cậu.
– Quản gia đâu?
Ông Lâm quát lớn khiến cả đám giúp việc giật mình.
– Dạ, thưa ông chủ!
Thuỳ vội chạy lại cúi đầu nói, vẻ mặt có chút lo sợ.
– Làm việc kiểu gì vậy hả? Sao lại có người giúp việc vô dụng như vậy, mau ra ngoài hết cho ta.
Ông ta tiếp tục quát lớn, vẻ mặt tức giận.
Thuỳ vội nắm lấy tay Di kéo phắt lại và tát mạnh vào mặt nhỏ, khiến
nhỏ ngã phịch xuống nền. Bất chợt Di cảm thấy khó thở và ho ra máu, nhỏ
vội lấy tay che lấy miệng. Căn bệnh đột nhiên bộc phát nhưng không gây
ra cảm giác đau đớn.
– Sao lại có người giúp việc bị bệnh lao phổi chứ?
Kim Nhã nói, vẻ mặt nhăn lại vội lấy tấm khăn mỏng che miệng lại.
– Là một bệnh truyền nhiễm sao?
Mẹ Kim Nhã bất ngờ nói.
– Ông Lâm, sao trong nhà của ngài lại có người bị bệnh truyền nhiễm chứ?
Ba Kim Nhã nói vẻ mặt vô cùng khó chịu.
– Không phải đâu, thật sự chúng tôi không biết.
Ông Lâm vội trấn an.
– Thôi mọi người hãy tới phòng khách đi ạ.
Gia Kỳ lên tiếng và cố gượng cười để tạo không khí khác.
Gia Ngọc đứng phắt dậy, bây giờ trong người cậu hiện rõ những cảm xúc đan xen…tức giận lấn áp cả lo lắng. Vẻ mặt lạnh toát đến đáng sợ, ánh
mắt xanh dương hiện sắc lên đó là tâm điểm của vũ khí thầm lặng, luôn
khiến người khác nhìn vào cảm thấy rợn người.
“Choang… choang…”
Đột nhiên những chiếc đèn trần nhấp nháy rồi nổ hàng loạt, những ổ
cắm điện té lửa cháy teo để lại một không gian tối om và lẫn vào sự giật mình, hoảng sợ của những người có mặt ở trong này. Mùi cháy khét cùng
với khói lan toả vào bầu không khí ngột ngạc.
– Có chuyện gì xảy ra vậy, sao lại cúp điện vào giờ này?
Ông Lâm lớn tiếng quát.
Nhưng tên vệ sĩ luốn cuốn đi tìm hệ thống điện để kiểm tra.
– A…
Một tiếng hét lớn vang lên.
Cùng lúc đó điện chợt có lại, trả lại ánh sáng cho một không gian náo loạn tối tăm. Điều khiến mọi người hoảng hốt lúc này là nhìn thấy một
bộ xương khô cùng vài mảng da cháy đen và không ai khác đó chính là quản gia Kim Thuỳ.
Gia Ngọc đứng bất động, ánh mắt xanh dương nhanh chóng chuyển thành màu đen lãnh đạm. Còn Di thì đã biến mất ngay sau đó.
Kim Nhã lo lắng vội chạy lại chỗ cậu hỏi:
– Cậu có sao không vậy hả?
Đáp lại chỉ là một cái quay lưng đi ném lại đó là ánh mắt sắc lạnh.