Sáng.
Vy đang ở trong phòng y, nhỏ đang đứng ở bậu cửa sổ và nói chuyện. Mọi lời nói đều truyền đạt qua chiếc khuyên tai.
– Di sao rồi?
– Không sao.
– Vậy thì ổn rồi. Có gì mình sẽ qua gặp Di.
– …
Vy đang đứng nói chuyện còn Duy thì đang nằm trên giường truyền dịch. Vết thương cũng không nghiêm trọng lắm. Duy chợt tỉnh cựa người ngồi
dậy, vết thương khiến cậu nhăn mặt lại vì đau. Cậu rút phắt tiêm truyền
dịch ra và mở tủ lấy viên thuốc Tonic – G uống vào. Cậu chỉ uống khi bị
thương mà thôi.
Cậu đứng dậy và đi vào phòng tắm. Sáng nay cậu cùng Gia Ngọc phải đến bến cảng Blue để tham gia hội nghị nên không thể vắng mặt được. Cậu đã
thấy Vy đang đứng ngay bậu cửa sổ nhưng không quan tâm.
Vy thôi nói chuyện và quay lại thì không thấy Duy đâu và nghe thấy
tiếng nước xả trong phòng tắm thì đã biết nên nhỏ không thắc mắc.
Vy đi lại tủ thuốc lấy băng gạc và thuốc khử trùng rồi đi tới giường ngồi chờ.
Duy tắm xong bước ra, chỉ mặc quần ka ki đen, mình cởi trần, tóc thì vẫn còn ướt.
– Tắm xong rồi sao, lại đây đi tôi thay băng cho.
Vy nhẹ giọng nói.
– Không cần.
Duy lạnh lùng trả lời rồi định đến tủ đồ thì bị Vy kéo ngồi phịch xuống.
– Ngồi yên.
Vy gằn giọng rồi kéo cậu ngồi xuống. Duy ngồi yên vị mặc kệ cho Vy
làm gì thì làm. Nhỏ lấy bông chậm thuốc khử trùng rồi bôi vào vết
thương.
– Cảm ơn vì đã cứu tôi.
Vy tiếp lời.
Duy thì im lặng, quay sang hướng khác.
– Tôi không sợ súng và không sợ gì cả. Nhưng tôi chỉ sợ một thứ thôi? Có muốn biết không?
Nhỏ ngước lên nhìn Duy và hỏi. Lần đầu tiên nhỏ nói chuyện một cách đàng hoàng với cậu như vậy.
Duy vẫn vậy, không muốn nghe cũng chẳng muốn quan tâm.
– Sợ nhất là mất người yêu thương.
Nhỏ nói rồi cười.
– Chưa có ai như tôi phải không? Thật nực cười. Tôi tự cười chính bản thân, thật nhảm nhí mà. Quên nữa, tôi còn mắc chứng sợ vật nhọn nhưng
cái đó thì không bằng nỗi sợ tôi nói vừa rồi.
Vy cứ thế mà nói.
– Duy, anh biết tôi đang buồn và rất buồn không? Tôi cần một người để tâm sự, chịu lắng nghe tôi nói.
Vy chợt thay đổi cảm xúc của mình. Từ lúc vào đây đến giờ ngoài Di và Minh Anh thì nhỏ chẳng biết tâm sự với ai cả. Bây giờ thì Di đã có
người bên cạnh, còn Minh Anh thì đã đi đến thế giới khác nên nhỏ thấy
mình cô đơn hiu quạnh.
Vy ngồi phía dưới sàn, tựa vào cạnh giường và cúi gầm mặt và khóc.
– Tôi thật sự rất mệt mỏi…
Vy nhẹ giọng nói rồi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi vì thức trắng cả đêm để ở bên cạnh Duy.
Cậu quay lại nhìn Vy một lúc định đặt tay lên vai nhỏ nhưng lại thôi, cậu hiểu Vy nói gì nhưng có điều gì đó khiến cậu không thể. Cậu đứng
dậy, kéo lấy tấm chăn đắp lên người Vy rồi thay đồ đi khỏi đây.
…
Tại gian nhà kính.
Di đã thức dậy từ sớm. Nhỏ vươn mình hít một hơi thật sau rồi thở ra. Trông nhỏ rất khỏe, không có gì phải nói là mệt mỏi. Nhỏ nhìn xung
quanh không thấy Gia Ngọc đâu nên rút ống tiêm truyền dịch ra khỏi tay
và vội đi xuống tầng trệt.
Bước xuống dưới, Di thấy Gia Ngọc đang nằm trên ghế đệm dài ngủ rất
ngon giấc. Nhỏ đi lại ngồi xuống cạnh cậu, khẽ đưa tay lên hất gọn phần
tóc mái qua một bên. Tuy cậu nằm ngủ nhưng vẫn toát lên một vẻ lạnh lùng cuốn hút. Di khẽ cúi xuống và đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ nhàng.
Bất chợt Gia Ngọc mở mắt khiến Di giật mình vội thu người, quay mặt đi
chỗ khác để che đi vẻ ngại ngùng.
Gia Ngọc chống tay ngồi dậy nhìn Di với ánh mắt có chút ngạc nhiên.
– Cô bé mùa đông cũng có lúc tự chủ động sao?
Cậu trầm giọng nói, miệng cười nhẹ.
– Di không phải là cô bé.
Nhỏ nói, nhíu mày khó chịu và đánh mạnh vào tay Gia Ngọc một cái thật mạnh.
– Đùa thôi.
Cậu nhẹ giọng nói, rồi xoa cầm Di như một con mèo con.
– Nơi đó thật đẹp.
Di nói, ánh mắt nhìn về hướng bức tranh sơn dầu trên tường. Một bức
tranh chỉ đơn giản có mặt trời mọc ở ngoài biển lúc bình minh, có một
căn nhà kính và cối xoay gió, có hoa hồng trắng trồng xung quanh.
– Muốn tới đó chứ?
Gia Ngọc nhìn Di nói.
– Nơi đó sao.
Cậu gật đầu đáp.
– Di muốn đến đó.
– Đi thôi.
Gia Ngọc nắm lấy tay Di và đi ra khỏi gian nhà để đến nơi đó.
Niềm vui đang đến với họ tưởng chừng sẽ có một ngày tự do hưởng thụ
thiên nhiên hòa bình bất tận nhưng điều đó đã không được thực hiện. Vừa
bước chân ra khỏi gian nhà thì ngay trước mặt, Gia Kỳ và Kim Nhã, cùng
một nhóm vệ sĩ đang đứng xếp hàng thẳng tắp.
– Trông vui nhỉ… trời ơi, có lúc em trai tôi nó lại biết chơi đến thế chứ… ha ha…
Gia Kỳ nhếch miệng cười đểu cợt.
– Con bé kia coi bộ nó đã hút hồn mày rồi.
Gia Kỳ đưa mắt nhìn Di, nhỏ vội lùi ra phía sau Gia Ngọc.
– Hey… chuyện này mà để đến tai ba thì sẽ có chuyện lớn đây…
Anh ta vẫn giọng nói đó.
– Anh Gia Kỳ, anh đừng nói với bác kẽo bác lại la Gia Ngọc…
Kim Nhã vội nói đỡ cho Gia Ngọc.
– Em yên tâm đi, không nói đâu.
Anh ta nhìn Kim Nhã nói rồi cười và vỗ nhẹ vai cô.
– Chuyện gì, nói?
Gia Ngọc lên tiếng, nét mặt cậu trở nên nghiêm túc và lạnh băng.
– Thằng em trai, cùng với quản lý Kim Nhã đến bến cảng Blue để tham
gia hội nghị đi. Lần này mà không thành công thì biết có chuyện gì rồi
đó…
Gia Kỳ nói giọng đều đều.
– Chúng ta đi thôi Gia Ngọc.
Kim Nhã vội đi tới chỗ cậu và khoác tay, lôi đi. Nhưng bị hất mạnh ra và đưa ánh mắt sắc tựa lưỡi dao nhìn cô.
– Đừng đi.
Di vội nắm chặt tay cậu, vẻ mặt nhìn cậu hiện lên với vẻ núi kéo không muốn cậu đi đâu cả chỉ muốn cậu ở bên cạnh.
– Tôi xin lỗi.
Cậu nhìn Di nhẹ giọng nói. Thật sự thì cậu cũng không muốn đi chỉ muốn ở cạnh nhỏ ở một nơi yên bình nhất.
– Di biết.
Nhỏ trầm giọng.
– Vào trong đi. Tôi sẽ về.
Gia Ngọc đưa Di đi vào nhà.
Kim Nhã nhìn với ánh mắt khó chịu không thể nào diễn tả nổi.
– Thì ra Gia Ngọc yêu con Di đó. Tôi sẽ không để yên đâu.
Kim Nhã nghĩ thầm.
Gia Ngọc đưa Di lên phòng rồi ra ngoài đi thẳng mà không chờ một ai.
Cậu lên chiếc siêu xe của mình và phóng đi mất hút. Ngay sau đó, Kim Nhã và Gia Kỳ cũng đi luôn, theo sau là nhóm vệ sĩ rời khỏi.
Vy từ đâu xuất hiện vội chạy thẳng vào trong và gặp Di.
– Chúng ta đi thôi Di.
– Ừm.
Họ nhanh chóng đi khỏi đây.
…
Tại bến cảng Blue.
Bến cảng này là một khu nghỉ mát lí tưởng của bao khách du lịch. Nơi
đây thuộc sở hữu của Nguyên Khôi, thuộc Resort Hải Dương Xanh. Tại đây
sẽ diễn ra một cuộc họp cấp cao với sự hiện diện của bao phái đoàn quyền lực kinh tế, trong đó có sẽ có mặt của Hoàng Gia. Một tổ chức không thể thiếu trong hội họp lần này.
Chiếc xe con đen dừng lại, Kim Nhã bước xuống với trang phục vô cùng
lông lẫy không kém phần gợi cảm. Một chiếc váy cúp ngực, ôm sát người
màu tím.
Những nhân viên gần đó nhanh chóng chạy lại đón tiếp.
– Chào tiểu thư Kim.
– Anh Nguyên Khôi đâu?
Kim Nhã hỏi.
– Dạ đang ở bến tàu.
Nhân viên lễ phép đáp.
– Được rồi, làm việc đi.
Kim Nhã đi đến bến tàu.
Tại bến tàu.
Nguyên Khôi đang ngồi nhìn từng li từng tí đĩa bánh đang cầm trên tay. Rồi bỗng dưng tức giận.
“Choang.”
– Tại sao? Tại sao lại dọn cà phê với sandwith cho tôi hả?
Nguyên Khôi quát tháo. Liên tục dội hết đĩa thức ăn trên bàn về phía nhân viên phục vụ.
– Tại sao không phải là những thứ khác?
“Choang… Choang…”
Vẫn tiếp tục cáu gắt.
– Không lẽ suốt đời tôi chỉ chỉ uống cà phê hay không sao hả?
Những nhân viên đều cúi gầm mặt nghe chửi. Bếp trưởng vội lên tiếng:
– Dạ… dạ… thực đơn dành cho tất cả những khách hàng đều như vậy…
Bếp trưởng nói lắp bắp. Nhưng lời nói của bếp trưởng khiến cho Khôi càng tức hơn.
– Vậy à… nhưng tôi là ai hả?
Khôi quát lớn rồi vả một vạt tai vào bếp trưởng, nhưng anh ta đã né được.
– Tôi là chủ khách sạn.
Khôi đi tới chỗ một tên vệ sĩ và hỏi:
– Hãy nói đi tôi là ai?
– Dạ… ông chủ không biết bản thân là ai hả?
Câu nói của tên vệ sĩ khiến Khôi muốn tức điên hơn nữa.
– Thằng quỷ sứ.
Khôi lấy chân đá vào những tên vệ sĩ gần đó, khiến họ nháo nhào lên.
– Muốn chết sao hả? hả? Tôi là chủ khách sạn, chủ của bến tàu này,
chủ của tất cả những thứ ở đây, tôi là triệu phú, tỉ phú, không phải
khách thường. Trứng cá hồi, bánh mật ong, trứng ốp la hai mặt… Tại sao
không dọn những thứ đó ra. Dám để tôi uống cà phê với bánh mì khô hả…
Anh ta cáu gắt không khác gì một con sử tử hà đông. Anh ta cầm ly cà phê và bánh mì trước mặt các nhân viên và ném vào họ.
– Tưởng thằng này là thằng ăn mày hả? Trả lời đi, trả lời đi?
– Trời ơi anh Khôi à… để em dặn người khác mang đồ ăn mới tới cho anh nha. Đừng có tức giận thêm chi.
Kim Nhã xuất hiện và kéo tay Khôi ra.
– Ô, em gái… giờ mới được gặp em…
Khôi thay đổi trạng thái ngay tứt khắc và ôm lấy Kim Nhã.
– Muốn ăn gì, để em gọi?
Kim Nhã buông thả nhẹ Khôi.
– Trời ạ, không kịp nữa đâu em ơi, trễ lắm rồi nên đi thôi.
Khôi khoác vai Kim Nhã và đi vào bên trong tòa nhà hội họp.
– Em nói anh nghe này, lát nữa Gia Ngọc cũng đến, anh không được chọc phá gì người ta biết chưa?
– Bộ em mê thằng đó hả?
Khôi hỏi lắc léo.
– Thôi anh nói sao cũng được. Nhưng mà cũng phải lịch sự chút.
Kim Nhã dặn dò người anh chanh chua của mình mà cũng thấy bực.
– Biết rồi. Vì làm ăn hết mà.