Tại khách sạn Dương Nguyên Khôi, nơi tổ chức hội nghị hợp tác làm ăn
giữa các tập đoàn lớn trong thế giới công nghệ và truyền thông.
Dừng lại trước khách sạn, một chiếc xe limousine đen dài sang trọng.
Từ trong xe mở cửa bước xuống, một người đàn ông trung niên đội chiếc mũ panama màu xám cùng kính răm che đi nửa khuôn mặt, mặc bộ vest đen đắt
tiền. Và đi bên cạnh là hai cô gái xinh đẹp ra dáng những cô tiểu thư
quyền quý. Theo sau là những tên vệ sĩ.
– Rose và Sona, hai con đã chuẩn bị xong chưa? Mục đích ta về nước
tham dự cuộc hội nghị này để lấy lại tất cả những gì đã mất, kẻ thù sẽ
không ngờ rằng sự xuất hiện bất ngờ của chúng ta.
Ông khàn giọng nói, miệng cười nhạt.
– Dạ rồi, thưa ông nội.
Cả hai cô gái đồng thanh đáp.
– Này Rose, bạn định giết chết cậu con trai tiếng tăm lừng lẫy của ông trùm mafia – Hoàng Gia Ngọc sao?
Sona nhẹ giọng nói. Cô nàng mặc bộ váy dạ hội dài màu đen, tà váy vải voan mỏng bay lòa xào khoe đôi chân thon dài. Tóc hạt dẽ xõa dài uốn
cong bồng bềnh, khuôn mặt trang điểm đậm nét bị che đi bởi miếng vải
voan, ánh mắt màu xanh rêu bí ẩn. Toát lên một vẻ đẹp kiêu sa và quyến
rũ.
– Đúng.
Một câu trả lời ngắn gọn, không một chút suy nghĩ hay đắn đo.
Rose đứng vòng tay trước ngực, khuôn mặt không thể hiện một chút cảm
xúc bị che đi một nửa bởi phần tóc mái. Anh mắt màu tím sắc như dao đầy
sát khí và bờ môi đỏ cong lên một nụ cười tà mị. Mặc chiếc áo sơ mi đen
cùng với chân váy maxi dài xẻ tà.
– Đi thôi.
Ông lên tiếng, rồi bước chân đi cùng với hai đứa cháu gái của mình.
Và từ trên chiếc xe lambor đậu phía sau xe Limousine trước đó, một
thanh niên bước ra đứng tựa vào xe, chỉ mặc đơn giản áo sơ mi trắng,
chiếc áo da đen khoác ngoài cùng với quần ka ki đen, đội chiếc mũ lưỡi
trai cụp xuống, luôn trung thành với giày thể thao. Tay đút vào túi quần đúng nhìn người con gái bí ẩn kia. Những gì nãy giờ họ nói, cậu đều đã
nghe và mục đích cuối cùng của họ đều muốn giết cậu đầu tiên rồi sẽ đến
từng người trong gia đình cậu. Cậu chợt nhếch miệng cười nhạt, vẻ mặt
lạnh tanh không quan tâm coi như chưa nghe thấy gì.
– Này, tao tưởng mày sẽ không tới? Mà mày đang nhìn ai vậy, có phải hai cô gái xinh đẹp kia không hả?
Duy từ đâu đi tới đập nhẹ vai Gia Ngọc nói vói giọng trêu đùa. Hôm
nay, cậu có vẻ khác về bề ngoài. Bình thường, cậu luôn là một sát thủ
máu lạnh đen từ trên xuống dưới, làm việc nghiêm khắc nhưng khi đi dự
hội thảo hay tiệc tùng thì cậu giống như một ngôi sao điện ảnh nổi
tiếng, một ông hoàng thời trang. Cậu mặc áo phông trắng cùng quần jean
đen rách gối, áo sơ mi ca rô bàn cờ cột ngay hông, giày Nike đen, tóc
mái layer tím than lãng tử, đeo tai nghe. Cậu ra dáng một thanh niên
năng động trẻ trung khác hẳn với con người làm việc trong bóng tối.
– Biết rồi còn hỏi.
Cậu buông một câu lạnh lùng.
– Đùa thôi, khó tính vậy. Đi vào thôi.
Duy nói giọng đều đều rồi cùng Gia Ngọc đi vào trong khách sạn.
“Ào.”
– Xin lỗi, cậu Hoàng Gia Ngọc. À không, nói đúng hơn là xin lỗi chủ
tịch Hoàng mới phải, à mà còn cậu Hoàng Duy đây nữa chứ. Tôi không cố ý.
Nguyên Khôi nói giọng đểu cợt, tay thả xô nước rơi xuống sàn trước
mặt Gia Ngọc và Hoàng Duy. Vẻ mặt hiện rõ sự thú vị và hài lòng.
Hai cậu vừa bước vào đã bị anh ta dội nguyên xô nước lau sàn của nhân viên phục vụ vào người, quần áo ướt nhẹp. Bao nhiêu con mắt của nhiều
đối tác đều nhìn hai cậu.
– Này đây là vô tình hay cố ý? Không có mắt sao… Hay muốn làm chúng tôi mắt mặt?
Duy gằn giọng nói lớn, vẻ mặt tức giận.
– Đúng vậy.
Nguyên Khôi trả lời, nhếch mép cười.
– Anh…
Duy thật sự tức muốn sôi máu, định xông tới giáng cho anh ta một cú đấm thật mạnh thì Gia Ngọc cản lại.
– Mày làm gì vậy, sao lại cản tao, để tao cho hắn ta một trận?
Gia Ngọc im lặng không nói gì, vẻ mặt bình thản như không có chuyện
gì. Cậu lau đi nhưng giọt nước trên mặt, rồi cởi bỏ áo khoác ném thẳng
vào mặt Khôi và đút tay vào túi quần đi tới gần anh ta.
– Có thấy nhục không?
Dứt lời cậu đi thẳng tới bàn trống khuất sau góc tường, ánh mắt nhìn
người con gái bí ẩn đứng bên kia cùng với người đàn ông trung niên.
– Haizzz… Không biết ai mất mặt hơn ai. Đều là cùng đẳng cấp, có nhất thiết phải làm như vậy không?… Chậc…
Duy nói giọng đều đều, miệng cong lên một nụ cười khinh bỉ, rồi lướt qua mặt anh ta một cách kiêu ngạo.
Khôi xiết chặt tay, kìm nén cơn tức giận trong người, không biết làm gì và bị các đối tác nhìn vào vô cùng mất mặt.
Cuộc hội nghị bắt đầu diễn ra, các cổ đông đều tập trung hướng mắt về phía mà hình chiếu.
– Với việc xây dựng kéo dài trong những năm tới đây, tập đoàn Hoàng
Gia có kế hoạch biến bãi đất trống tại trung tâm thành phố thành một khu resort Cotai thứ hai. Hoàn thành việc kiến lập của mười và hai mươi
khách sạn chuyên biệt với những thiết bị và tiên nghi hiện đại, là thành phố nghỉ mát cơ bản nhất, nhì thế giới. Sự hiểu biết của tập đoàn C
& C rất cần thiết cho dự án này. Vì họ đã thiết lập thành công những khu phố phát triển thương mại điện tử ở Macau và Dubai. Nếu tập đoàn
danh tiếng nhất thế giới – Hoàng Gia và cách làm hiệu quả của chúng ta
kết hợp với tập đoàn C & C và sự tiên phong của họ, kế hoạch này sẽ
nhanh chóng trở thành hiện thực hơn.
Đó là lời phát biểu của ông Hoàng Gia Lâm thông qua bản kế hoạch.
Những tràn vỗ tay vô cùng nồng nhiệt. Nhưng cũng đem lại một số thắc mắc cho vài đại diện ngồi dưới.
– Không phải tập đoàn C & C do con trai chủ tịch Lâm đứng đầu sao?
– Đúng là vậy, nhưng do hai cha con làm việc riêng biệt và cũng có sự cạnh tranh.
– Từng nghe nói, tập đoàn C & C đã từng suýt nữa phá sản do cách
quản lý và làm việc chễnh mãn của con trai ông Lâm, hiện là chủ tịch
đứng đầu tập đoàn này.
Đó là lời bàn tán qua lại của những đối tác.
– Công nhận chỗ đứng của ông ta thật vững chắc, đúng là ta đã xem thường Hoàng Gia lâm.
Ông lên tiếng, tay cầm điếu thuốc bay khói nghi ngút.
– Nếu như không có trong tay cảng biểnOcean và cả tập đoàn Haller mà
ông ta cướp lấy từ tay ba, mẹ con cùng với việc con trai ông ta đứng đầu luôn tổ chức Ken Đô thì ông ta không thể nào đứng một cách hiên ngang
như thế. Nhất định ông ta phải trả giá cho tội ác mà ông ta đã làm.
Rose nói với giọng cay đắng, ánh mắt hằn lên sự hận thù.
– Ngày hôm nay, ngay tại đây sẽ xảy ra cuộc thảm sát, nơi này sẽ thắm mùi vị máu tanh, tất cả đều phải chết.
Sona lên tiếng và cầm lấy ly cooktai uống vài ngụm, mắt luôn để ý mọi thứ xung quanh.
– Đến lúc hành động rồi.
– Dạ vâng thưa ông nội.
Rose và Sona gật đầu đáp, rồi tách hướng ra đi.
– Bắt đầu đi.
Sona nói qua thiết bị tai nghe siêu nhỏ và rồi đưa mắt nhìn những tên vệ sĩ đứng xung quanh.
Trong khi đó, tất cả mọi người đều cùng nhau nói chuyện qua lại một
cách vui vẻ. Gia Ngọc ngồi im lặng không nói cũng không cười, ánh mắt
luôn quan sát từng hành động của người con gái kia, trong đầu đang suy
tính một chuyện gì đó. Còn Hoàng Duy thì dán mắt vào chiếc smartphone để theo dõi tình hình công việc.
– Thì ra hai cậu ngồi ở đây, tại sao không ra nói chuyện cùng với các đối tác?
Kim Nhã từ đâu đi tới, mỉm cười nói, trên tay cầm ly rượu vang đỏ.
Nhưng đáp lại cô chỉ là sự im lặng, Gia Ngọc chau mày khó chịu vì bị
Nhã đứng che mất không nhìn thấy người con gái đó, còn Duy thì vẫn tập
trung vào chuyên môn của mình không quan tâm đến sự có mặt của Nhã.
– Hai cậu không uống gì sao?
Cô tiếp tục hỏi, nhưng đáp lại vẫn là im lặng. Cả hai cậu đều không
hề ngước mặt nhìn Kim Nhã lấy một lần, giống như coi cô là một vật vô
hình.
“Rụp.”
– Có chuyện gì thế, sao tự nhiến mất điện vậy?
Kim Nhã hét toán lên.
Đột nhiên toàn bộ điện trong khách sạn đều tắt đi để lại không gian vô cùng tối tăm.
“Pằng… Pằng… Pằng…”
Những phát súng liên hồi vang lên không biết xuất phát ở đâu. Mọi người hoảng loạn tìm cách thoát ra khỏi đây.
– Có chuyện gì vậy, Gia Ngọc?
Duy nói, rồi mở điện thoại chiếu vào mặt Gia Ngọc.
– Gì vậy, mày làm tao giật hết cả mình.
Duy đứng phất dậy chân vấp phải ghế suýt ngã khi thấy ánh mắt màu xanh dương lóe sáng của Gia Ngọc.
Chợt điện có lại, một thảm cảnh đã diễn ra. Máu me bê bết, bàn ghế đổ vỡ tứ tung. Bao nhiêu người có mặt tại đây đều chết hết không sót một
ai. Kim Nhã thì nằm bất tỉnh dưới sàn vì bị đánh bất ngờ.
Duy đứng đơ người vì phía sau lưng đang có khẩu súng chỉa ngay cổ
cậu. Còn Gia Ngọc thì ngồi bất động vì cũng có người đang chỉa súng vào
cậu. Ông Lâm đứng giữa phòng hội nghị bị vệ sĩ bao vây xung quanh.
– Gì đây, các ngươi có biết đang làm gì không hả?
Ông Lâm quát lớn, đôi đồng tử giãn rộng.
– Không ngờ chúng ta được gặp lại nhau.
Giọng nói khàn đặc của người đàn ông trung niên, ông ấy bước tới gần ông Lâm. Ông bỏ mũ panama xuống và tháo kính râm ra.
– Lão Đại, ông…
Ông Lâm bất ngờ khi nhìn thấy ông ấy, ông ta đứng người, không tin vào mất mình.
– Chào Hoàng Gia Lâm, đã lâu không gặp.
– Ông ta là ai vậy?
Duy thắc mắc hỏi, vẻ mặt vẫn thản nhiên, mặc dù đang có súng chỉa vào mình.
– Im lặng đi.
Sona gằn giọng nói, biểu cảm khuôn mặt bị che đi bởi tấm mặt nạ.
– Làm gì dữ vậy, chỉ là hỏi thôi.
Cậu nói giọng đùa cợt, miệng cười nhạt.
– Chúng ta làm quen được chứ cô gái xinh đẹp? Anh, Hoàng Duy rất hân hạnh được biết em.
Duy tiếp lời, nét mặt vẫn tươi cười, nói chuyện một cách tự nhiên dù biết tử thần đang đứng sát ngay phía sau.
– Câm đi.
Sona vẫn nói giọng vừa rồi, cảm thấy bực mình vì lời nói đùa cợt của Duy.
– Anh thích cái tính này. Anh là một người đẳng cấp, đứng đầu một tập đá quý lớn. Bây giờ, ai nhìn anh cũng tưởng là một thần tượng nổi tiếng nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Anh đặc biệt rất thích những cô gái
tên Vy. À mà em tên gì vậy?
Sona chợt thốt tim khi nghe cái tên đó, cô giật mình làm rơi súng
xuống sàn. Những lời của Duy nói thực chất để đánh đòn tâm lý đối
phương. Nhân cơ hội, Duy quay người tấn công. Sona chưa kịp định hình
lại mọi chuyện nhưng nhanh chóng né được. Tấm váy bị Duy xé toạt, ánh
mắt xanh rêu nhìn Duy đầy sự tức giận.
– Công nhận chân dài và trắng thật.
Duy nhếch môi cười một cách nhỡn nhơ.
– Anh…
– Còn khuôn mặt thì không biết như thế nào ta.
Dứt lời, Duy tiếp tục tấn công Sona.
Hai người đánh qua đánh lại, ngang tài ngang sức làm tâm điểm gây sự chú.
“Xẹt.”
Áo sơ mi của Sona bị Duy xé ránh một mảnh để lộ ra vết xâm hoa hồng
đen trên vai. Sona vội lấy tay che lại và nhanh chóng chạy ra khỏi đây.
Duy đuổi theo nhưng bị đám vệ sĩ bao vây.
– Gì đây, đi làm quen với cô gái đó cũng thật khó mà.
Duy quay mặt nói rồi nhếch miệng cười khinh. Không nói gì nhiều, cậu xông vào đánh những tên vệ sĩ đó.
Gia Ngọc ngồi yên vị trên ghế, cậu đang chú ý mọi hành động của Duy, cậu chợt cười.
– Thú vị.
Rose đưa họng súng về phía mặt cậu và đẩy nhẹ mặt cậu về hướng nhỏ.
– Người chết đầu tiên sẽ là anh.
– Bắn đi.
Gia Ngọc nói với vẻ thản nhiên, chẳng có gì gọi là sợ hãi. Rose đưa ngón trỏ vào và bóp cò.
“Pằng.”
– A.
Đạn bay chệch hướng, khi bị Duy lia mảnh thủy tinh xượt qua tay cô,
tứa ra máu. Nhỏ vội nhặt lấy và hướng về phía ông Lâm bắn. Gia Ngọc thấy vậy vọt ra và đỡ lấy những viên đạn ấy.
“Pằng… Pằng… Pằng…”
Những phát súng liên hồi vào người Gia Ngọc, ông Lâm chỉ biết đứng nhìn con trai mình bị bắn mà không biết làm gì cả.
– Gia Ngọc… Con…
Gia Ngọc khụy xuống, chống tay, cúi gầm mặt. Ông Lâm thấy vậy vội
chạy tới đỡ lấy con trai mình, nét mặt vô cùng lo lắng. Lão Đại thì đứng nhìn những thứ đang diễn ra.
– … Chậc… Công nhận con trai của ông rất hiếu thảo với ông, trong khi ông chẳng coi anh ta ra gì. Bây giờ, trò chơi kết thúc tại đây và tôi
sẽ cho gia đình ông đoàn tụ.
Dứt lời, Rose tiếp tục giơ súng lên nhằm vào mục tiêu còn lại thì Gia Ngọc bất ngờ đứng dậy và cầm bật lửa.
– Anh… Tại sao, có thể…
Rose nói, vẻ mặt bất ngờ khi nhìn thấy Gia Ngọc hoàn toàn không sao,
một giọt máu cũng không. Vì cậu đã mặc sẵn áo chống đạn trước đó.
Gia Ngọc nhìn Rose cười nhạt rồi ném bậc lửa thẳng vào máy chiếu,
khiến nớ nổ tung và bốc cháy. Vì là đường dây điện nên tốc độ bốc cháy
lớn hơn, lửa lan sang những vật dễ cháy, nhất là những tấm thảm và màn
cửa. Ánh mắt cậu xanh lên, những tấm kính vỡ tan tành. Điện chập té ra
tia lửa, khói bay trắng xóa.
Vệ sĩ nhanh chóng đưa Lão Đại ra khỏi đây và đưa tới chỗ an toàn mà quên mất Rose vẫn còn ở bên trong.
– Không…
Hỏa hoạn khiến Rose hoảng sợ, cô hét lên và ngất lịm đi trong vô thức.
Ông Lâm vội chạy ra khỏi đây. Gia Ngọc đi tới và khụy chân xuống, rồi từ từ tháo mặt nạ ra khỏi khuôn mặt của người con gái đó. Chợt tim cậu
nhói lên một giây. Cậu bế Rose lên đi ra khỏi đám hỏa hoạn và đặt nhỏ
tựa người vào tường. Cậu khẽ sờ nhẹ lên bờ má Rose và đeo lại mặt nạ cho cô rồi đứng dậy đi để lại người con gái ấy một mình. Cậu lên chiếc siêu xe phóng đi với tốc độ thật nhanh tới một nơi.
Sona chạy đến một góc nào đó để trốn và không may chiếc mặt nạ rơi xuống. Cô vội nhặt nó lên và nhanh chóng chạy xuống gara xe.
Ở đâu trong đó trong gian này, có một chiếc camera đang quay lại từng chi tiết, hành động của cô. Không chỉ có camera mà còn có một ánh nhìn
khác.