Một thời gian sau.
Gia Lâm cùng với hiệu trưởng trường Đại học công nghệ thông tin đã mở được một lớp học ngay trong khu làm việc của Cube đào tạo chuyên ngành
quản lý an ninh và lập trình viên qua cuộc thi tuyển gay gắt bằng bài
thi đánh giá năng lực. Có rất nhiều học sinh đã đăng kí thi tuyển nhưng
chỉ tiêu chỉ lấy 40 thí sinh có bài thi đạt được tối thiểu do nhà trường đưa ra. Trong số đó Di và Vy cũng thi và họ đã đậu. Họ đã học đến năm
thứ tư và đang trong quá trình thực tập để lấy bằng tốt nghiệp và làm
việc cho CMI, một thế giới công nghệ nổi trội ai cũng muốn vào làm việc.
Vì ở tập đoàn Hoàng Gia đang cần có một người quản lý chuyên bên lập
trình viên và quản lý mạng thật giỏi thành thạo từng bước giải mã nhanh
nhất và có đầu óc sáng tạo, nghiên cứu các đường đi nước bước trong việc kí kết hợp đồng và ngoại giao buôn bán các loại vũ khí, chất cấm không
gặp trắc trở gì. Những công việc này đòi hỏi một người có tư duy cao và
dày dặn kinh nghiệm thì mới dám đảm nhiệm vị trí này. Và vị trí này
trong tập đoàn vẫn còn trống, không một ai đảm nhiệm vì quá khó và lúc
trước thì vị trí này Gia Ngọc đã làm nhưng giờ thì cậu đã không còn nữa.
Chính vì điều này ông Lâm luôn cho quản lý tìm người để làm nhưng đến bây giờ thì chưa có một ai, điều đó khiến ông lo lắng cho sự phát triển của Hoàng Gia.
– Thế nào rồi, tìm được ai chưa?
Ông Lâm hỏi khi quản lý Daviss vào và cầm trên tay một tập hồ sơ về sơ yếu lí lịch của một người.
– Tìm được rồi thưa chủ tịch, mời ngài xem qua.
Quản lý Daviss đưa hồ sơ cho ông Lâm, ông ta cầm lấy và mở ra xem.
Bên trong hồ sơ, có một tờ giấy khai thông tin và tấm bằng tốt nghiệp Đại học được công chứng. Trên tờ thông tin dán ảnh một nam thanh niên
mắt xanh, tóc đen nhưng nó có vẻ khiến ông Lâm giật mình khi nhìn vào vì cậu ta, ông thôi không nghĩ gì nữa mà xem tiếp. Cậu ta tên Dương Huy
Khánh, 27 tuổi, tốt nghiệp trường Đại học Stanfort của Mỹ chuyên ngành
công nghệ thông tin loại A.
– Cậu ta là người Việt đi du học ở Mỹ và trong chiều nay sẽ trở về.
Quản lý Daviss nói.
– Tuyển cậu ta đi thay thế vị trí còn trống kia.
Ông lâm đáp nhanh không cần suy nghĩ. Ông ta chỉ cần người tài giỏi
để duy trì sự phát triển của tập đoàn này và giữ vững vị thế đứng đầu.
Tại sân bay quốc tế.
Từ bên trong bước ra, một chàng trai diện bộ quần áo vô cùng nam tính thuộc hàng hiệu đắt tiền với chiếc áo sơ mi caro trắng đen, cùng với
quần jean ống côn, mang đôi giày thể thao cùng màu. Đeo kính râm, tóc để pompadour rẻ mái và đặc biệt ở một bên cổ có xăm một hàng chữ dọc xuống SHADOW (cái bóng). Vác trên vai chiếc balo đi từng bước chậm rãi, nét
mặt lạnh lùng và bình thản.
“Bộp”
Đang đi thì có một cô bé tông trúng cậu nhưng cậu nhanh chóng đỡ lấy nhỏ, vội tháo mắt kính ra nhìn cô bé lo lắng hỏi:
– Cô bé không sao chứ?
Cô bé đứng đơ người một lát trừng mắt nhìn cậu với ánh mắt long lanh khi bị khuôn mặt thu hút của cậu.
– Dạ… dạ, cháu không sao.
Cô bé nói ấp a ấp úng.
– Không sao thì tốt rồi. Nhớ đi đứng cẩn thận.
Cậu mỉm cười xoa lấy đầu nhỏ rồi đi khỏi đây và bắt taxi đi về khách sạn.
Chiều.
Đúng như lời hẹn, quản lý Daviss tới khách sạn để tìm Huy Khánh, mời
anh ta về làm việc. Quản lý đi lên phòng mà Huy khánh ở, quản lý đứng
trước cửa phòng nhấn chuông.
“Reng”
– Vào đi, cửa không khóa.
Giọng nói trầm đặc phát ra từ bên trong căn phòng đó. Quản lý Daviss
mở cửa bước vào và có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Huy Khánh đang tập
nâng tạ, mình trần, mồ hôi thấm đẫm trên người, một thân hình chuẩn.
Quản lý cúi chào lịch sự:
– Tôi là quản lý Daviss đến đây để mời cậu về làm việc cho Hoàng Gia chúng tôi.
Huy Khánh ngưng tập tạ và với lấy khăn lau đi mồ hôi rồi lấy chai
nước lọc uống một hơi. Quản lý chợt đơ người nhìn anh chằm chằm, anh lên tiếng:
– Tôi có gì lạ sao mà anh nhìn tôi vậy?
Anh lạnh lùng nói.
– À không, không có gì đâu.
Quản lý định thần lại vì nhìn Huy Khánh quản lý lại nhớ đến Gia Ngọc.
– Tôi sẽ đến.
Dứt lời Khánh đi vào phòng tắm để quản lý đứng chờ.
Ở biệt thự Cube, tại nơi làm việc của ông Gia Lâm, ông và các đối tác đang tập trung xây dựng đề án phát triển mới. Ông liên tục chỉ tay lên
màn hình chiếu để vạch ra đường đi cho chiến lược phát triển của ông.
Và đâu đó, một cô gái bịt khẩu trang nhảy vào cầm lấy súng chỉa thẳng vào ông Lâm. Ánh mắt nhắm chuẩn xác chuẩn bị bóp cò thì dừng lại khi
bất ngờ đến với cô, cánh tay cầm súng hạ xuống.
– Thưa chủ tịch, đây là Huy Khánh.
Quản lý đưa Khánh vào gặp mặt chủ tịch.
– Chào chủ tịch.
Khánh cúi chào lịch sự, ánh mắt xanh không một cảm xúc. Ông Lâm đơ
người nhìn Khánh, ông ta lầm tưởng anh là Gia Ngọc vì anh có nét mặt
giống con trai của ông ta. Ông ta có chút lo sợ nhưng nhanh chóng gạt nó qua một bên, rồi lấy bản hợp đồng đưa cho Khánh. Nhưng Khánh đã không
đọc mà nói luôn, ánh mắt vô cùng bình thản:
– Tôi sẽ không làm quản lý mà ngồi vào vị trí trước đây Gia Ngọc đã
từng làm. Trước đây cậu ấy làm những gì thì tôi sẽ làm như thế, nhưng
tôi sẽ có thái độ làm việc nghiêm túc không chễnh mãn và ngó lơ công
việc như cậu ta.
Khánh đút tay vào túi quần, nét mặt thể hiện sự tự tin và đưa ánh mắt nhìn về một góc nào đó.
Cô gái kia vội chạy vào phòng vệ sinh khi bắt gặp ánh mắt đó nhìn
mình. Cô tháo khẩu trang xuống, thở gấp và một giọt nước mắt rơi xuống
thẳng thừng. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh người con trai đó ùa về.
– Không thể nào…
Cô thầm nói.
– Di, bạn sao vậy?
Vy từ ngoài vào và lo lắng đỡ lấy Di khi nhìn thấy nhỏ khóc.
– Không, mình không sao đâu.
Di vội lau đi nước mắt và đi ra ngoài. Di đi dạo xung quanh khuôn
viên của biệt thự rồi đi đến gian nhà kính trước kia Gia Ngọc từng ở.
Sau khi Khánh nhận công việc, anh đi thăm quan xung quanh đây và rồi
anh dừng chân tại gian nhà kính. Khánh bắt gặp một cô gái đang đứng cắt
từng cành hoa bỏ vào giỏ, mái tóc bay lòa xòa trong gió. Khánh cảm thấy
tò mò nên đi lại xem thử.
Di cầm kéo định cắt cành hoa bên trong bụi kia, vừa chạm vào thì bất cẩn để gai đâm trúng tay.
– Này, có sao không? Sao bất cẩn thế?
Khánh vội nắm lấy ngón tay bị chảy máu của Di ngậm lấy giọt máu đang
rỉ ra rồi lấy khăn lau sạnh đi. Di vội rút tay lại và gằn giọng nói nét
mặt lạnh lùng:
– Đừng chạm vào tôi.
Khánh chợt nhếch môi cười vì thái độ của Di. Di quay lưng đi vào
trong, nụ cười trên môi của Khánh chợt lụi tắt và cũng đi vào bên trong
cùng nhỏ. Cậu đút tay vào túi quần, nhìn lướt quanh căn phòng, nhìn nó
có vẻ củ kỉ và lạnh lẽo. Di cắm hoa vào lọ rồi đi lại bật tung cửa sổ ra ngồi lên trên bậu cửa sổ nhìn ra phía ngoài với ánh mắt thoáng buồn và
khắc sâu nỗi nhớ.
Huy Khánh chỉ biết đứng nhìn Di ngồi trên bậu cửa sổ đằng kia, ánh
mắt anh vô cùng lạnh lẽo không hề có một cảm xúc nào, tay xiết chặt lại. Anh thôi không nhìn nữa đi tới ghế sô pha ngồi phịch xuống, rút lấy một cành hoa hồng trong lọ hoa ra xem.
– Chỗ này thật lạnh lẽo, không chút hơi người. Cô sống ở đây sao?
Khánh nói giọng đều đều quay lại nhìn Di.
– Ra ngoài đi, đừng làm phiền tôi.
Di buông một câu lạnh lùng.
Khánh đứng phắt dậy đi tới chỗ Di đang ngồi, ghé sát vào tai Di nói thầm:
– Nếu tôi không đi thì sao?
Di quay đầu lại, giật mình khi thấy ánh mắt xanh của Khánh đang đối
diện với mình, mặt sát mặt. Hai ánh mắt nhìn nhau không ai đọc được suy
nghĩ của ai. Khánh nhếch môi cười khi thấy biểu cảm ngạc nhiên của Di.
Bất chợt, Di cảm thấy tim mình nhói lên và cảm thấy người con trai này
rất gần gũi. Khuôn mặt của Khánh khiến Di nhớ Gia Ngọc, cô ôm chầm lấy
Khánh một cách bất ngờ.
Khánh bất ngờ khi cô gái kì lạ này ôm mình, nụ cười chợt thu lại
nhanh chóng, ánh mắt xanh dương như chứa điều gì đó không thể nói ra.
Rồi anh cố gượng cười mà nói:
– Này, sao lại ôm tôi thế? Tôi chưa cho phép mà?
Di chợt nhận thật ra anh ta không phải Gia Ngọc, Gia Ngọc đã chết
cách đây bốn năm rồi. Cô đẩy mạnh Huy Khánh ra và chạy đi, đẫm nát cành
hoa hồng dưới nền. Nét mặt Khánh trở nên lạnh băng đến đáng sợ, bóp nát
cành hoa hồng trong tay, ánh mắt hiện rõ sự sắc bén.
Sau một buổi làm việc căng thẳng, Hoàng Duy ra ngoài ngồi ở ghế đá
gần bờ hồ. Anh thở dài và cảm thấy mệt mỏi. Giờ anh đã một bác sĩ thực
thụ nhưng vẫn không thể hành nghề mà vẫn làm công việc quản lý an ninh
mạng cho tổ chức CMI. Anh chợt nhớ đến Gia Ngọc, người bạn thân của anh
mà cảm thấy buồn sau cái chết của Gia Ngọc bốn năm trước.
– Làm gì mà ngồi đây vậy?
Kiều Vy nhẹ giọng nói. Cô vô tình thấy Hoàng Duy đang ngồi một mình ở ghế đá nên đi lại và ngồi xuống gần Duy.
– Chỉ là hóng gió thôi. Em học tốt chứ?
Duy quay mặt nhìn Vy mỉm cười nói.
– Tốt anh, em cũng sắp tốt nghiệp rồi.
– Vậy sau khi tốt nghiệp em dự định làm việc cho tổ chức hay đi du học?
Duy nhẹ giọng hỏi.
– Em cũng chưa biết nữa.
Vy mỉm cười trả lời, ánh mắt nhìn ra ngoài bờ hồ.
Duy im lặng không nói thêm gì, hai tay đan chéo nhau và suy nghĩ về
một điều gì đó. Trong suốt bốn năm qua, mặc dù anh đã biết tất cả sự
thật về những việc làm của Kiều Vy và Băng Di, cũng biết được hai người
họ là ai. Nhưng vì muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp giữa mình và cô ấy
nên Duy đã không nói ra mà che giấu tất cả.
– Nếu có thể, khi ra trường em có thể làm việc cho tôi được chứ?
Duy nói rồi nắm lấy tay của Vy và nhìn cô với ánh mắt như muốn cô đồng ý.
” Bộp”
Vy mỉm cười đang định trả lời thì tiếng một vật gì đó rơi xuống xuất
phát từ một chàng trai trước mặt khiến Vy và Duy đều hướng mắt nhìn
chàng trai đó. Anh ta cúi người nhặt lấy điện thoại khi sơ ý làm rơi rồi quay người nhìn Hoàng Duy và Vy. Duy và Vy đều bất ngờ khi nhìn thấy
anh, một khuôn mặt lạnh lùng với ánh mắt xanh dương lãnh đạm. Hai người
họ nhìn nhau và đặt ra hàng loạt câu hỏi. Tại sao lại có vẻ giống Gia
Ngọc đến vậy? Nhưng họ đã lầm và chợt nhận ra, anh ta có ánh mắt xanh
dương và hình xâm trên cổ. Duy đứng dậy hỏi:
– Anh là…?
– Chào, tôi là Huy Khánh người mới vào thế chỗ làm việc của cậu Gia Ngọc trước đây.
Huy Khánh nói đều đều và thể hiện vẻ lịch sự.
– Tôi là Hoàng Duy, rất vui được làm việc chung với anh.
Duy và Khánh bắt tay nhau làm quen. Còn Kiều Vy chỉ biết đứng đơ người nhìn Huy Khánh rồi đi tìm Di.
Di đang trên đường về phòng để nghỉ ngơi, dãy hành lang sao đột nhiên ít đèn điện, bóng tối bao trùm khắp nơi, tiếng gió rít cùng cơn ớn lạnh thấu sương khiến Di khẽ rùng mình, mái tóc dài bay lào xòa trong gió,
Di có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình. Rồi đột nhiên “Bốp”.
Di cảm thấy đầu óc choáng váng, mặt đất như tối sầm lại, Di đau đớn đưa tay lên sờ đầu trong vô thức rồi ngất lịm đi.
“Ào”
Một dòng nước lạnh đột ngột xả xuống mặt khiến Di rùng mình, khẽ cựa
quậy, cảm thấy toàn thân đau buốt, tay chân không thể cử động nổi, cả
khuôn mặt Di gần như tái xanh.
– Còn không chịu thức tỉnh?
Đang trong cơn mê man, Di chợt giật mình khi nghe thấy một giọng nữ
vang lên. Dù đau đến ứa ra nước mắt, Di vẫn cắn răng để chịu đựng, định
đứng dậy nhưng không được vì quá đau. Đập vào mắt Di lúc này là gương
mặt lạnh lùng, vô cảm, khinh bỉ và sự căm ghét hiện rõ trong đôi mắt,
nét mặt của họ.
– Tiểu thư Kim định làm gì con nhỏ này?
– Cứ từ từ…
Giọng nói ấy nhẹ nhàng nhưng cực kì nham hiểm vang lên, cô ta đi lại
gần Di và giật lấy tóc Di lôi dậy rồi nhìn chằm vào cô mỉm cười hiểm
độc.
– Tại sao lại bắt tôi?
Di gằn giọng nói, cố chịu đựng cơn đau.
– Tôi thích được không? Không vòng vo nữa, trong suốt bốn năm qua,
tôi muốn giết cô bởi vì cô đã làm cho Gia Ngọc biến mất mãi mãi.
Kim Nhã nói với giọng cay đắng.
Di ngớ người ra một lát rồi khẽ bật cười khan, cảm thấy chuyện này thật điên rồ.
– Cô cười cái gì?
Kim Nhã gằn giọng nói, ánh mắt khẽ hiện lên tia lửa giận.
– Chỉ vì điều đó thôi sao, người chết thì cũng đã chết rồi, còn nhớ
nhung gì nữa. Không phải cô nổi tiếng với thói lẳng lơ sao, giờ Gia Ngọc có còn sống đi nữa thì cô cũng không bao giờ đến được với anh ấy.
– Mày nghĩ mày được điều đó sao?
Kim Nhã giật mạnh tóc của Di hơn. Di chợt cười và nói tiếp.
– Gia Ngọc? Gia Ngọc là cái gì chứ? Anh ta là cái gì mà khiến tôi phải yêu anh ta.
Nghe được lời nói này, Kim Nhã đẩy mạnh Di ra đứng dậy vòng tay lại trước ngực cười nhạt.
– Thì ra cô là người như vậy, hai mặt.
Giọt nước mắt trên hoen mi của Di rơi xuống, nhỏ cáu chặt tay vào vạt váy. Dứt lời, Kim Nhã khẽ gật đầu nói với những người tay chân của
mình:
– Xử nó đi.
Kim Nhã ra lệnh rồi đi lại ghế ngồi xuống và quan sát một chuyện sắp diễn ra trước mắt.
Bên ngoài, Huy Khánh đã quan sát và nghe được những gì bên trong đang diễn ra nhưng cậu đút tay ào túi quần bỏ đi với thái độ thơ ơ, không
quan tâm chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Anh vờ như không thấy, không
muốn lo những chuyện bao đồng nhưng trong thân tâm anh lại suy nghĩ
khác.
Những cú đập, cú đá cứ liên tục dội xuống người Di, những cái roi
được vung lên thi nhau quật xuống đất, khiến da thịt Di tứa ra máu, đau
đến độ thấu xương, máu thắm loan ra áo. Di nằm co quắp lại, hứng chịu
những đòn roi giáng xuống cơ thể mình. Đến lúc tưởng chừng như Di không
thể chịu nổi được nữa thì một giọng nói đột nhiên vang lên:
– Dừng lại đi.
Những cú đập đá và chiếc roi đang liên tiếp giáng xuống người Di chợt khựng lại. Kim Nhã nhìn cô gái bước vào xẵng giọng nói:
– Kiều Vy, đúng là kì đà cản mũi mà. Mau xử cả hai đi.
Vệ sĩ tuân lệnh xông tới chỗ Vy, cô nhanh chóng rút kiếm và ra những
màn tấn công điêu luyện, nét mặt lạnh tanh của một sát thủ kiếm thuật.
Với những tên vệ sĩ này không là gì đối với Vy chỉ cần vài thủ thuật
kiếm pháp những tên này đều bị kiếm của cô chém chết. Trong bốn năm qua, Vy đã cùng Duy luyện tập kiếm và được học rõ về bộ môn này. Sau khi đã
xử lí xong bọn chúng, Vy vội chạy tới đỡ Di. Kim Nhã thấy vậy có phần lo sợ nên nhân lúc Vy không chú ý vội đi khỏi đây và cô ta sẽ không để yên cho Di vì hôm nay Di gặp may. Ngày nào Di còn xuất hiện trước mặt cô
thì đó sẽ là một ngày không tốt đẹp với Di.
Đã đến lúc đến lớp huấn luyện, chỉ cần trễ là bị đuổi không cần lí
do. Nét mặt Di tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại với vết thương đầy người, máu
từ những miệng vết thương rỉ ra. Di cố gắng đứng dậy đi nhưng vừa nhấc
chân thì suýt té cũng may nhờ Vy đỡ lấy.
– Thôi, để mình đưa bạn tới bệnh viện, đừng gắng sức làm gì. Coi chừng những vết thương có thể bị nhiễm trùng đó.
Vy lo lắng nói khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Di ngay lúc này.
– Không được, mình phải tới nếu không mình sẽ bị đuổi khỏi đó và
không có cơ hội quay trở lại đâu. Như thế kế hoạch trả thù của mình
không thể thực hiện được.
Di nói giọng đều đều và thở hổn hển.
– Mình nghĩ chúng ta trả thù như vậy là đủ rồi. Dù sao chúng ta cũng
đã nắm quyền trong tay các công ty lớn của ông Lâm, ông ta cũng chẳng
trụ nổi được bao lâu đâu. Sau khi lấy được bằng tốt nghiệp, chúng ta
quay về Thụy Sĩ sống cùng với ông nội như thế là được rồi.
Vy nói giọng như muốn thuyết phục Di nên dừng lại. Vì bốn năm qua, Di đã dựng lên nhiều kế hoạch để lấy toàn bộ ủy quyền các công ti của ông
Lâm nắm giữ, nhiều lần muốn ám sát ông ta nhưng không thành. Vy cảm thấy chán ngấy trò chơi này và muốn dừng lại để có một cuộc sống tốt đẹp
nhưng không thể bỏ mặt Di lại nên nhỏ đành ngậm ngùi giúp Di.
– Không được, như thế chưa đủ, mình muốn ông ta phải chết một cách
thê thảm. Nếu bạn không muốn giúp mình thì bạn có thể về Thụy Sĩ trước
mình sẽ tự mình thực hiện nó.
Dứt lời, Di hất mạnh tay Vy ra và nhấc chân đi đến lớp một cách nhanh nhất có thể mặc dù cảm thấy cơ thể rất đau nhưng cũng phải cố gắng đi
đến đó. Vy chỉ biết đứng nhìn Di với ánh mắt lo lắng rồi cũng đành phải
đỡ Di đi đến lớp.
Huy Khánh và Hoàng Duy đã có mặt ở lớp huấn luyện để xem tiến trình
học tập của học viên. Họ bước vào với sự kính chào lịch sự của học viên
và giáo sư. Giáo sư bắt đầu điểm danh học viên, Duy nhìn xung quanh
không thấy Vy và Di đâu anh cảm thấy lo lắng vì anh biết khuôn phép học
tập trong đây vô cùng gay gắt, chỉ cần chậm trễ là sẽ bị đuổi ngay.
Vừa lúc Di và Vy cùng đến, họ bước vào chỗ ngồi trong sự nhòm ngó của bao con mắt học viên, đặc biệt là Kim Nhã. Cô ta mỉm cười hiểm độc và
cảm thấy thú vị một phần nào đó.
Di ngồi xuống chỗ ngồi trong sự đau đớn nhưng cố chịu đựng, vết
thương bên trong cô thể khiến cô cảm thấy đau rát. Sắc mặt cô tái nhợt,
mồ hôi nhễ nhại.
– Em Hạ Băng Di có mặt chứ?
Giáo sư kêu đến tên cô và ông nhìn thấy sắc mặt cô không được tốt,
định đi lại hỏi thì bị Khánh cắt ngang. Anh đi lại chỗ Di và chóng tay
lên bàn nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh. Điều đó khiến cho học viên xung
quanh phải nhìn và cảm thấy khiếp sợ, còn riêng Kim Nhã thì thấy mình đã bị thu hút bởi Khánh.
– Chắc cô biết rõ quy tắc ở đây.
Di im lặng không nói gì mà trừng mắt nhìn Khánh với ánh mắt vô cảm
nhưng sao càng nhìn càng thấy giống Gia Ngọc chỉ khác màu mắt.
Bình thường Khánh kiêu ngạo lạnh lùng nhưng trong lúc làm việc thì nghiêm túc và theo quy tắc khuôn phép.
– Sao không trả lời?
Anh nói với giọng trầm đặc thái độ nghiêm túc.
– Nghe và hiểu rõ không cần phải trả lời.
Cô bình thản nói đáp trả.
Khánh nhếch môi cười nhạt và quay lại nói với giáo sư:
– Hãy cho học viên theo tôi đến phòng họp hội đồng quản trị.
Dứt lời Khánh quay lưng đi ra khỏi lớp mang theo sự lạnh giá điều này khiến Duy gây ra sự nghi ngờ khi nhìn thấy hành xử của Khánh và cậu
chợt cười.
Di nghe theo lời của giáo sư và đi theo Khánh đến phòng hội đồng quản trị. Cô đứng dậy đi, một tay ôm lấy vết thương trên vùng bụng đang rỉ
máu thấm ra băng gạc, cô dùng tay để che lại, cô không muốn Vy phải lo
lắng.
Tại phòng họp Hội đồng quản trị.
Mọi người đã có mặt đầy đủ và ngồi yên vị trong vị trí của mình. Ông
Lâm và Gia Kỳ cũng có mặt để cùng với những giám đốc và nhân viên tìm ra bước phát triển mới cho công ty và cùng tham chiến với tập đoàn C&C do Nguyên Khôi đứng đầu.
– Cậu Huy Khánh có lẽ còn chưa nhận ra được tình hình hiện tại của tập đoàn. Chuyện đó liệu có khả năng không chứ?
Một giám đốc lên tiếng.
– Với một đại diện còn trẻ tuổi, chỉ vừa mới nhận chức trong lĩnh vực này để chiến đâu với chủ tịch Khôi, người đã trái qua tất cả mọi thứ
không phải có hơi quá sức sao?
– Đúng đấy chúng ta phải nói với chủ tịch Lâm nên dừng lại thôi. Hơn nữa, chúng ta có thể hiểu được ý của tịch Khôi.
Những tay giám đốc liên tục xì xào, ông Lâm nghe được và có vẻ lo lắng.
– Sẽ rất khó đối với một chàng trai trẻ chưa nắm bắt được tình hình
hiện tại của công ty mà lại muốn thắng trong cuộc chiến chống lại chủ
tịch Khôi của C&C. Có phải các vị đang nói chuyện đó phải không?
Huy Khánh mở cửa đi vào theo sau là Di trước sự chú ý của mọi người.
Nhưng Khánh đã làm cho mọi người trong này phải ngạc nhiên nhìn cậu và
họ cũng đã lầm tưởng đến Gia Ngọc trước đây. Anh nói với một cách bình
thản đi đến ghế dành cho đại diện chủ tịch và ngồi đấy còn Di cũng đi
đến ghế ngồi.
– Nếu chúng ta dừng ở đây thì mọi thứ sẽ kết thúc đó ba, hãy để thằng Huy Khánh làm đi.
Gia Kỳ vội hối thúc ông Lâm đưa ra quyết định.
– Mọi người, hãy tập trung lắng nghe, tôi sẽ quyết định giao việc này cho Huy Khánh làm.
Trước quyết định của ông Lâm khiến cho mọi người hoang mang vì trước đây ông cũng mắc sai lầm khi giao cho Gia Ngọc làm.
– Không có gì phải khó nhưng nếu làm như vậy tin đồn của chúng ta đã
thực hiện yêu cầu của C&C như thế nào sẽ bị lan truyền ngay lập tức. Chúng ta sẽ hoàn toàn bị bỏ lơ bởi vòng tròn kinh tế, truyền thông và
tài chính. Đó là cách mà thứ hạng của tập đoàn bị thay đổi. Nếu những
tập đoàn bên dưới đang háo hức đang muốn chiếm lấy vị trí của chúng ta
cùng nhau tấn công trong từng lĩnh vực… chúng ta sẽ tan vỡ ngay. Mọi khi thứ hạng của chúng ta thay đổi đó sẽ là kết thúc. Bây giờ chúng ta có
chính xác ba ngày, sẽ không đủ thời gian nhưng nó là một khởi đầu khá
tốt.
Huy Khánh nói giọng đều đều và nghiêm túc, nét mặt vô cùng bình thản
và nhếch môi cười. Các giám đốc đều có vẻ tin vào khả năng của Huy Khánh vì nhìn thái độ của cậu rất chắc chắn.
Di ngồi yên trên ghế và nghe tất cả những gì mà Huy Khánh nói. Cô tập trung vào màn hình điện thoại và nhanh những dòng chữ để gửi đi: ” Họ
đang tìm điểm yếu của chúng ta. Hãy tìm mọi cách để giữ vững tập đoàn mà ta đang nắm giữ đừng để lộ một sơ hở nào, tôi sẽ có cách phá vỡ kế
hoạch của chúng, chúng ta chỉ có ba ngày thôi.” Di bắt đầu cảm thấy khó
khăn trong việc lật đổ cả thế lực Hoàng Gia khi có sự cản trở của một
tay quản lý tài giỏi mới. Sau khi gửi nhanh tin nhắn, Di cất điện thoại
vào trong túi và ngẩn mặt lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt của Huy Khánh
đang nhìn nhưng nhỏ vẫn bình thản nhìn đi hướng khác. Anh nhếch môi
cười.
Bây giờ mọi người đều tập trung vào máy tính của mình vào cuộc chạy đua tranh đấu với tập đoàn C&C.
– Bây giờ không phải cậu nên đưa ra vài đề xuất sao?
Gia Kỳ nhìn cậu nói.
– Tôi đã phân tích số lượng truy cập email dựa trên địa chỉ IP của C&C.
Khánh tựa người ào ghế và bình thản nói.
– Đợi đã, đó là hack đấy.
Di nói giọng thản nhiên, nét mặt nghiêm túc.
– Nhưng không phải đang khiêu chiến sao? Nói một cách đơn giản, họ đang sử dụng một mật mã trong email.
Khánh tiếp lời.
– Mật mã?
Những tay giám đốc lên tiếng.
– Đúng, trừ khi họ cố tình đổi tên, khi những lá thư nhất định cứ lặp đi lặp lại nhiều lần.
Khánh tiếp tục nói và giữ vẻ bình thản nhất có thể.
– Ý cậu là, họ đang bí mật truyền tải về điều gì đó quan trọng sao?
Gia Kỳ vòng tay trước ngực, cương mặt nói. Khánh gật đầu đáp và tập trung vào máy tính.
– Họ đang dùng từ gì dưới dạng mật mã vậy?
Gia Kỳ tiếp tục câu hỏi.
– Là từ “hoa hồng.”
Di chen ngang vào khi Khánh định trả lời. Hai ánh mắt nhìn nhau như đang đối đầu.
– Địa điểm có tần suất xuất hiện của từ “hoa hồng” nhiều nhất ở Bun – ga – ri. Trong số việc mua bán và sát nhập mà hiện tại ở Bun – ga – ri
đang tiến hành hãy tìm tất cả các công ty liên quan đến C&C.
Khánh chóng cầm nhìn Di nói với một khoảng cách khá gần khi hai người ngồi đối diện nhau. Mọi người đều nghe theo và tập trung tìm theo lời
nói của Khánh.
– Là một công ty sinh học có tên Axen.
Di trả lời nhanh khi mọi người còn chưa tìm ra thì cô đã tìm thấy mà
không cần bất kì dữ liệu nào khiến mọi người bất ngờ. Di vén tóc lên,
tựa vào ghế và khoanh tay lại trước ngực, nhìn Khánh nhếch môi cười.
– Đúng là một cô gái giỏi.
Gia Kỳ nói thầm và nghĩ trước kia cô gái đó là một người giúp việc
trong biệt thự Cube và là người khiến thằng em trai mình phải hi sinh cả mạng sống vì nó. Nó đã giỏi rồi mà còn gặp thêm cô gái này nữa, hai đứa nó mà hợp tác lại thì quả là một cặp đôi tài giỏi khó đánh bại.
– Công ty đó đang sỡ hữu một bằng sáng chế mà tập đoàn C&C đang
muốn đó là bản chế sao con người 2WW. Tất cả các công ty con của Hoàng
Gia sẽ đầu tư tiền vào để thực hiện giao kèo này. Gửi chứng minh tài
chính đến toàn bộ số tiền dự trữ của tập đoàn cho Axen ngay lập tức.
Gia Kỳ nói giọng đều đều.
– Thưa chủ tịch, tổng số tiền trên thị trường mà công ty đó sở hữu là bao nhiêu chứ? Đó là một lượng tiền rất lớn đấy.
Một giám đốc chỉ lên trên màn hình chiếu bảng tổng kết của công ty Axen nói, vẻ mặt lo lắng.
– Vì chúng ta đang đấu với C&C. Hôm nay, không phải nó sẽ nhảy
lên mười lần, hay có lẽ là hai mươi lần sao? Đừng quá lo lắng, hôm nay
chuyện sẽ xong cả thôi. Hãy bắt đầu tăng 10% để họ không nhận ra được.
Huy Khánh nói giọng bình thản hết sức không có gì gọi là lo lắng, anh luôn nhếch môi cười nhạt với người đối diện vì anh biết người đó đang
làm gì. Còn Di thì tập trung vào máy tính nhưng không quên xem dữ liệu ở điện thoại của mình và cô cố tình mở thiết bị truyền tải thông tin bằng loa ngoài để bên kia có thể trực tiếp nghe được những gì cô định làm và bên phía Hoàng Gia làm gì.
– Có vẻ bọn họ đang cố tìm ra chúng ta là ai? Vậy nói cho bọn họ biết đi.
Huy Khánh nói và tiếp tục nhìn Di một cách chú mục, miệng luôn nhếch
môi cười với một biểu cảm như vậy không thay đổi. Mọi giám đốc xung
quanh đều lo lắng trước quyết định của Khánh vì đã tiết lộ thông tin cho đối phương.
– Dù sao thì họ cũng tìm ra, vậy nên hãy đánh một trận thật rõ ràng đi.
Huy Khánh nói giọng nghiêm túc làm cho các nhân viên và giám đốc đều
đứng ngồi không yên và có vẻ lo sợ. Di đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Khánh
khi nghe anh quyết định như vậy nhưng vẫn tập trung vào chuyên môn của
mình, cô chợt mỉm cười khinh bỉ, mục đích của cô là phải để tập đoàn
C&C mua được nó bằng mọi giá vì cô muốn cả tập đoàn Hoàng Gia không
còn một thứ gì trong tay. Phải, Huy Khánh muốn chiến tranh thì cô sẽ
quyết chiến đến cùng. Di nhanh tay nhắn tin cho tập đoàn C&C dùng
tất cả các cổ phần để làm vật thế chấp cho ngân hàng.
– Có vẻ bọn họ đã để ý đến chúng ta. Lệnh mua tăng vọt.
Nhân viên lên tiếng khi bản đồ giá bán biến động.
– Tăng tiền góp vốn, nâng giá lên 30%.
Huy Khánh nói giọng trầm đặc làm cho mọi người chỉ biết căng mắt hình chữ o mà nhìn.
– Thầm chí chúng ta còn chưa bắt đầu mà. Cá voi sẽ sớm xuất hiện thôi.
Khánh nói giọng đểu cợt và đứng dậy nhìn Di. Di tiếp tục nhắn tin cho bên kia và cho tăng giá lên gấp đôi bên này lên 50%, nét mặt của Di
chợt thay đổi có vẻ bực tức nhưng sau đó lại mỉm cười khi thấy bảng giá
thay đổi vì bên phía đối phương đã tụt đi khá xa.
– 50% sao? Giá đắt đây? Hủy đơn hàng.
Huy Khánh quyết định một cách nhanh gọn không cần suy nghĩ khiến các
giám đốc bất ngờ không khác gì đang ngồi trên đống lửa với quyết định
quá đột ngột. Di thở dài nhẹ nhỏm và nhắn cho bên kia cũng hủy đơn hàng. Một lát sau bên tập đoàn C&C nhắn tin lại cho Di là đã hoàn thành
giao dịch không hủy được nửa, nét mặt của cô trở nên biến sắc, đưa ánh
mắt ngạc nhiên nhìn Khánh khi không ngờ rằng mình lại bị lừa một cách
ngoạn mục như thế. Tuy không thất bại nhưng đã mất một số tiền lớn.
– C&C đã phải trả một số tiền cắt cổ. Với bài học quá đắt như
vậy, chắc có người đã học được vài điều. C&C sẽ im ắng một thời
gian.
Huy Khánh nọi giọng đều đều rồi đút tay vào túi quần đi khỏi đây
trong sự khâm phục của tất cả mọi người. Họ không ngờ rằng, Huy Khánh
còn trẻ như thế mà đã làm được như vậy giống như Gia Ngọc trước đây đã
từng làm và cũng khiến mọi người muốn rớt tim ra ngoài. Di cảm thấy
trước mắt như một trời bầu trời tối đen khi đã đưa ra một quyết định sai lầm và đẩy tập đoàn vào thế khủng hoảng. Cô không ngờ anh ta lại tài
giỏi đến thế giống như một phiên bản thứ hai của Gia Ngọc vậy và lại có
thêm một cản trở mới. Trong lúc, Hoàng Gia sắp sụp đỗ thì anh ta lại
xuất hiện lần này Di gặp phải đối thủ mạnh và phải tìm cách loại bỏ anh
ta.
Di đứng dậy đi ra khỏi đây một cách chậm rãi khi những thương tích
trên người khiến cô đau buốt. Di đi đến phòng y tế để sát trùng vết
thương và Vy cũng đã ở đó để chờ. Sau khi xử lý vết thương xong, cô ở
lại nghỉ ngơi và tâm sự cùng với Vy.
– Chúng ta đã mất một số tiền lớn để mua lại công ty đó, không ngờ anh ta lại giỏi đến vậy không khác gì Gia Ngọc trước đây.
Vy vừa nói vừa gọt trái cây.
– Đừng nhắc đến Gia Ngọc trước mặt mình được không?
Di nói và cảm thấy đầu óc căng thẳng không muốn nghĩ đến việc gì nữa.
– Hai chúng ta từ một người giúp việc giờ trở thành một người làm
việc trong tổ chức CMI này, đó là một điều quá liều lĩnh. Chúng ta biết
quy tắc ở đây vô cùng khắc khe, chỉ cần sơ hở và bị phát hiện thì chết
chắc.
Vy nói rồi cầm con dao chém làm đôi quả táo. Di thì ngồi thần người,
ánh mắt chỉ nhìn về một chỗ mà không biết là nhìn gì, nước mắt chợt rơi
không lí do. Vy thấy vậy đặt con dao lên bàn và hỏi Di trong sự lo lắng:
– Sao bạn lại khóc chứ?
Di không trả lời mà ôm lấy Vy khóc nấc lên thành tiếng.
– Sao Di khóc vậy nói mình biết đi mà? Hay mình nói đến Gia Ngọc làm
cho bạn buồn hả? Mình xin lỗi, xin lỗi. Dù sao Gia Ngọc cũng đã chết
rồi, sẽ không có ai cản trở chúng ta nữa. Mà bạn còn yêu anh ấy sao?
Vy an ủi Di và rồi cô hỏi trầm giọng xuống. Thấy Di im lặng không trả lời nên Vy thôi không nói gì hơn mà buông thả nhẹ Di để cô nằm xuống
nghỉ ngơi, còn cô đi ra ngoài.
Vy vừa đi khỏi thì đối diện với chỗ Di nằm, tấm rèm kéo ra Khánh ngồi bật dậy và mở cửa sổ cho thoáng, anh cũng đến đây để nghỉ ngơi.
– Thì ra trước đây cô là giúp việc trong biệt thự Cube này và là
người yêu của Gia Ngọc. Tôi nghĩ cậu ta thật là ngốc khi yêu một người
như cô, cô đâu có xem cậu ta ra gì.
Khánh nói mỉa mai và nhếch môi cười khinh với Di. Lời nói này khiến Di có chút bực tức và ngồi bật dậy, gằn giọng nói:
– Im đi, không biết thì đừng nói.
Khánh đi lại gần chỗ Di và mặt sát mặt nói:
– Chính cô là người đã giết cậu ta.
“Chát.”
Một cái tát thật mạnh giáng lên mặt anh, in hằn năm ngón tay đỏ ửng. Anh lấy tay quệt môi và cười nhạt.
– Anh là cái thá gì mà chen vào truyện của tôi? Cùng lắm chỉ là một kẻ mới vào còn chưa nắm rõ hết ở đây.
Di nâng cao giọng nói lớn, ánh mắt trừng lên nhìn anh.
– Vừa rồi những hành động của cô là phá hoại cả tổ chức này, cô chỉ
biết đến bản thân cô mà đâu biết rằng có người đang đau vì cô.
Khánh nói giọng cay đắng mặc dù anh không phải ai kia, ánh mắt hiện
rõ đầy tia lửa giận dữ. Di đứng phắt dậy, lấy tay đẩy mạnh vai của Khánh theo lời nói của mình:
– Là ai? Là ai, anh nói đi?
Khánh ấp úng không trả lời được, ánh mắt xanh dương nhìn thẳng vào mắt của Di.
– Không nói được phải không? Đừng bao giờ xen ngang vào chuyện của tôi.
Dứt lời, Di quay người định đi khỏi đây thì bị Khánh nắm lấy tay kéo
phắt lại cô lại và đẩy mạnh vào tường, ghì chặt vai Di khiến cô đau ở
lưng. Khánh nhìn trừng vào mắt Di và gầm giọng nói:
– Cô hãy nhìn thẳng vào mắt tôi, hãy nhìn kĩ vào và nhớ lấy. Tôi sẽ
khiến cô thảm hại dưới tay tôi. Tôi biết quá rõ mục đích của cô ở đây
làm gì, cô hãy đợi đó.
Dứt lời, Khánh đưa ánh mắt sắc tựa lưỡi dao nhìn Di rồi lạnh lùng đi
khỏi. Di ngồi phịch xuống và thở gấp, cô đã giật mình khi thấy ánh mắt
ấy. Ánh mắt ấy không khác gì trước đây Gia Ngọc đã nhìn cô ngay cái lúc
cô bị Gia Ngọc bóp cổ vì bị đổ tội ăn cắp điện thoại. Tay Di cáu chặt
vào vạt váy, cô cắn môi và nghiến răng nói thầm:
– Tôi sẽ giết chết anh.