Huy Khánh đi tới gian nhà kính trước đây Gia Ngọc đã từng ở. Vì gian
nhà này là hệ thống chính của toàn bộ biệt thự Cube nên anh ở đây để
quản lý và theo dõi tình hình hoạt động của tổ chức. Khánh mở cửa bước
vào bật hệ thống phun sương nhân tạo dưới sàn. Anh đi tới bàn bưng lọ
hoa hồng đỏ mà Di đã để đó đem đi bỏ vào xọt rát vì anh không thích loài hoa này. Huy Khánh đi tới đứng trước gương nhìn thẳng vào trong đó, ánh mắt xanh dương lạnh lẽo không một tia cảm xúc. Anh nghiêng cổ và lấy
tay sờ lên vết xâm, anh chợt nhếch môi cười không hiểu lý do tại sao anh lại cười. Nụ cười chợt tắt ngay, khi anh nhìn thấy có một vật nhỏ đang
phát sáng trên kệ sách, anh đi lại xem. Thì ra là camera quan sát lén có người đã cài đặt nó vào, anh tháo nó xuống ném nó ra ngoài cửa sổ.
– Theo dõi sao…
Anh cười nhạt mặc kệ không quan tâm làm gì, nhảy lên bậu cửa sổ ngồi nhìn ra phía ngoài rừng thông u tối kia.
“Cạch.”
Duy mở cửa đi vào để lấy một vài thứ quan trọng thì anh chợt đứng
khựng lại, giật mình khi nhìn thấy Huy Khánh đang ngồi trên bậu cửa sổ,
Duy nhanh chóng trở lại bình thường đi lại gần để xem.
– Gia Ngọc, à không Huy Khánh, sao cậu lại ở đây?
Duy trầm giọng nói, suýt chút nữa anh nhận lầm người vì nhìn Huy Khánh có cử chỉ giống Gia Ngọc.
– Là cậu sao? Tôi sẽ ở lại đây.
Huy Khánh nói rồi nhảy xuống khỏi bậu cửa sổ, đi tới mở tủ mát lấy chai nước lọc uống một hơi.
– Đây là nơi trước kia Gia Ngọc đã từng ở, trong này có rất nhiều bẫy và đặt biệt dưới chân cậu đang đứng, cậu nên cẩn thận. Gian nhà này đã
lâu không ai ở chỉ có một cô gái thường xuyên tới đây để dọn dẹp và chăm sóc vườn hoa hồng thôi.
Duy mỉm cười nói rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha.
Huy Khánh chợt thấy lòng mình thắt lại, ánh mắt nhìn ra vườn hoa hồng đỏ rực ngoài kia được chiếu sáng bởi đèn điện. Vẻ mặt anh trở nên lạnh
buồn lạ thường.
– Vậy sao?
Anh nhẹ giọng hỏi. Duy không nói gì chỉ gật đầu đáp.
– Cậu ra ngoài uống rượu với tôi được không đi cùng với bạn gái cũng được?
– Đi thôi, dù gì tôi cũng muốn đưa Vy đi ra ngoài.
Nói rồi cả hai đi khỏi gian nhà kính rồi đến nơi họ muốn đến.
Trong phố mọi người đều tập trung đông đúc lại về đêm trên những con
đường đặc biệt là những quán cà phê và những quán ăn. Trên con đường về
đêm này, Duy và Vy đi cùng nhau nói chuyện một cách vui vẻ thân thiết,
riêng Di và Khánh mỗi người đi một hướng khác nhau không nói gì cả. Di
mặc kệ cho Duy và Vy vui vẻ đương nhiên sẽ không quan tâm đến người bên
kia, cô đã tách ra đi một mình không cho ai biết. Cô dừng chân lại một
tiệm cà phê shop gần đó rồi đi vào. Cô muốn được ở riêng một mình tận
hưởng cái giây phút tự do không một ai làm phiền. Cô gọi một ly cà phê
capuchino và một chiếc bánh kem dâu tây. Nhân viên vô cùng vui vẻ phục
vụ cho cô và cô đã mỉm cười với họ. Cô cầm lấy điện thoại lướt mạng xã
hội như bao người khác ở trong này, đối với cô đây là một phần trong
cuộc sống hiếm hoi vì xung quanh cô chỉ là một sự gò bó, đầy áp lực mà
cô đang phải chịu và làm việc cùng với nó.
Duy, Vy và Khánh cũng dừng chân lại một quán rượu nổi tiếng gần đó.
Họ ra dáng vẻ của những người khách hạng sang vào đây trong sự cúi chào
lịch sự của các nhân viên. Họ chọn chỗ ít người ngồi yên vị ở đó và gọi
chai rượu vang đỏ đắt tiền rồi cùng thưởng thức. Vy không uống được rượu nên chỉ cầm ly nước hoa quả uống nhâm nhi.
– Đây là bạn gái của cậu sao?
Huy Khánh mỉm cười nói.
– Chỉ mới là bạn thôi.
Duy trả lời rồi quay sang nhìn Vy, thấy Vy có vẻ ngần ngại. Cô chỉ
biết mỉm cười, vén lọn tóc lên tai rồi nhìn ra ngoài ô cửa kính. Tiếng
điện thoại smartphone reo lên, Vy cầm lấy điện thoại mở ra nghe.
– Alo.
– Chào cô Kiều Vy, tôi là Hải Vân đây.
Bên đầu dây trả lời khiến nét mặt của Vy chợt thay đổi.
– Nếu cô không muốn đi tù thì ra gặp tôi. Tôi đang giữ trong tay tất
cả bằng chứng trước đây cô và con bạn cô đã làm. Gặp cô tại cảng biển
Blue. Nếu cô không đến thì Hoàng Duy sẽ gặp nguy hiểm.
Vy tắt điện thoại, nét mặt hiện rõ sự nghiêm trọng nhưng cô vẫn cố không tỏ ra quay sang nói với Duy:
– Anh ở đây nói chuyện với Khánh đi, em có việc phải đi.
– Việc gì?
Duy thắc mắc hỏi vì nhìn thấy thái độ của Vy có vẻ kì lạ.
– Không có gì đâu.
Vy trả lời mỉm cười nhìn Duy để anh khỏi lo lắng rồi nhanh chóng đi khỏi đây.
Tại cảng biển Blue.
Hải Vân đứng nhìn ra phía biển tối đen như mực, xung quanh toàn là
những con – tai – nơ chất chồng. Hải Vân cầm súng bóp cò cành cạch để
chuẩn bị, miệng nhếch lên một nụ cười, một nụ cười chất chứa sự đâu đớn, mái tóc bay tự do tự trong gió. Cô lấy tay sờ lên vết thẹo lớn trên
khuôn mặt của mình. Một giọt nước mắt mặn chát rơi xuống, cô câm hận
những kẻ đã hủy hoại khuôn mặt của cô. Chỉ vì Hoàng Duy đã đề nghị ly
hôn mà ba cô đã la mắng cô và tát cô nhưng không may va chúng lọ axit đổ lên mặt cô, khiến mặt cô bị biến dạng một nửa. Cô ôm nổi uất ức trong
mình chỉ muốn giết những kẻ khiến cô thành ra như thế này.
– Tôi tới rồi đây.
Kiều Vy nói giọng lạnh tanh.
Hải Vân quay lại và đi gần về phía Vy rồi tháo cái khăn chùm đầu
xuống nhìn Vy với ánh mắt sắc tựa lưỡi dao chứa đầy sự câm hận. Vy ngạc
nhiên khi nhìn thấy khuôn mặt của hải Vân đã bị biến dạng không còn như
trước.
– Tôi còn nghĩ cô không đến, chậc…
Hải Vân nói giọng đểu cợt nhếch môi cười.
– Bằng chứng cô nói đâu?
Vy gầm giọng nói.
– Cô đừng lo, nó đang ở trong tay của tôi đây.
Hải Vân nói giọng đều đều rồi lấy trong túi ra một chiếc USB màu đen
giơ trước mặt Vy nhanh chóng rút súng chỉa thẳng vào Vy khiến cô giật
mình đứng thần người, giãn căng đôi đồng tử nhìn Hải Vân.
– Cô muốn gì?
Vy gằn giọng nói.
– Ha… ha… Tôi muốn cô chết. Chính cô đã phá tan hạnh phúc của tôi,
cướp mất Hoàng Duy của tôi. Khiến tôi trở nên xấu xí như thế này, tất cả đều do cô… à không, còn có cả cô bạn thân của cô nữa.
Hải Vân cười phá lên trong sự đau khổ nói những lời cay đắng, nước
mắt không ngừng tuôn rơi, ánh mắt đỏ hoe trừng lên nhìn Vy. Tay cầm chắc khẩu súng chỉa thẳng tiến về phía Vy cứ thế cô đi lùi ra sau. Vy không
thể làm được gì ngay lúc này khi trong tay không có gì cả, chỉ cần cô
nhúc nhích hành động thì Vân sẽ bắn chết cô. Vy cô giữ bình thản nhếch
môi cười nhạt nhìn Vân với ánh mắt khinh bỉ rồi nói:
– Cô sai rồi. Người khiến cô ra nông nổi này chính là cô.
– Là tôi sao? Ha… ha… Nếu như cô không xuất hiện thì mọi thứ đâu
thành ra như thế này, cô tới lấy hết tất cả của tôi. Đáng lẽ ra tôi nên
giết cô từ lâu rồi mới phải nhưng do Hoàng Duy cứ liên tục cản trở tôi.
Bây giờ, ngay tại đây cô sẽ chết dưới tay tôi.
Dứt lời, Hải Vân bóp cò chuẩn bị bắn Vy thì Hoàng Duy từ đâu chạy
tới, Hải Vân nhanh chóng lôi Vy về phía mình chỉa thẳng súng vào thái
dương. Nét mặt Vy vô cùng hoảng sợ nhìn Duy, anh nhấc chân đi lại thì bị một lời đe dọa từ Vân khiến anh đứng khựng lại:
– Anh mà nhấc chân tới đây thì tôi sẽ bắn chết con nhỏ này.
– Dừng tay lại đi Hải Vân.
Duy nhẹ giọng nói, ánh mắt lo lắng nhìn Vy. Từ lúc Vy đi khỏi quán
rượu sau khi nghe cuộc điện thoại, Duy thấy thái độ của Vy rất lạ như có chuyện gì đó xảy ra với cô nên đã lén đi theo cô.
– Tại sao? Tại sao anh yêu con nhỏ này, trong khi anh lại biết được
tất cả sự thật hả? Anh nhìn mặt tôi đi… Nhìn đi… Nếu anh không ly hôn,
không yêu cô ta thì khuôn mặt của tôi đâu như thế này hả?
Vân nói lớn, nước mắt chảy đầm đìa trong nổi tuyệt vọng.
– Nếu do tôi mà khuôn mặt em bị như thế thì tôi xin lỗi. Em hãy thả Vy ra, muốn tôi làm gì cũng được.
Duy nói với giọng của sự hối lỗi vì anh biết mình cũng có lỗi trong chuyện này.
– Làm gì cũng được sao? Vậy thì anh quỳ xuống trước mặt tôi đi.
Vân nói giọng nghiêm túc trừng mắt lên nhìn.
Duy nhìn Vy rồi quỳ xuống trước mặt Hải Vân không một chút do dự. Vy
xiết chặt tay không thể làm gì được, nước mắt chảy xuống cảm thấy lòng
mình nóng như lửa đốt. Ánh mắt cô nhìn Duy với một cảm xúc ” tại sao lại làm như thế?”
– Như thế vẫn chưa đủ.
Hải Vân nói tồi rút lấy con dao bấm trong túi vứt xuống trước mặt Duy khiến anh Vy ngạc nhiên đều hướng mắt nhìn cô.
– Anh cầm lấy nó tự đâm chính mình đi.
– Cô điên rồi.
Vy quát lớn khi nghe Hải Vân nói.
– Cô im đi. Nếu anh ta yêu cô thì anh ta có thể hi sinh vì cô… ha… ha…
Hải Vân cười lớn với nụ cười gian ác trừng mắt nhìn Duy. Nếu Hải Vân
không nhờ có súng trong tay để đe dọa thì Duy đã cứu được Vy nhưng anh
chỉ cần liều lĩnh thì Vy sẽ bị Hải Vẫn bắn chết, anh đành nhặt lấy con
dao một cách chậm rãi.
– Vy, tôi xin lỗi.
“Phập”
Duy đâm thẳng con dao vào bụng mình rồi rút con dao dính đầy máu ra khỏi bật ngã ra sau bất tĩnh, máu chảy ra thật nhiều.
– Không…
Vy hét lên khi thấy Duy làm vậy. Cô đẩy mạnh Hải Vân ra chạy tới đỡ
lấy Duy khóc nấc lên thành tiếng, lúi húi lấy điện thoại ra gọi xe cấp
cứu. Hải Vân đứng đờ người ra, ánh mắt rươm rướm nước mắt, thả khẩu súng rơi xuống đất rồi quay người thững thờ bước đi. Bây giờ cô thật sự mới
hiểu tình yêu thật sự, tình yêu khiến con người bất chấp tất cả để có
được. Có lẽ cô đã sai lầm khi cố giành lấy những thứ không thuộc về
mình.
“Pằng”
Một phát súng từ đâu đó vang lên, Hải Vân bị bắn một phát bất ngờ từ
phía sau rồi ngã xuống biển. Kiều Vy giật mình khi thấy Hải Vân ngã
xuống biển, cô muốn chạy tới cứu nhưng đã không kịp cô biết ai làm đã
làm việc này, bây giờ cô mới thật sự cảm thấy mệt mỏi khi bốn năm qua
sống trong trò chơi của sự trả thù. Hải Vân là nạn nhân của trò chơi
này, Duy đã không mảy may tới tính mạng để cứu cô và còn nhiều người
khác nữa. Đã tới lúc cô nên dừng lại ở đây.
Ở phía sau con – tai – nơ, một cô gái với mái tóc đỏ trầm bay lòa xòa trong gió, ánh mắt lãnh lẽo không một tia cảm xúc nhìn ra ngoài ven
biển đen kia cô gái đó không ai khác chính là Di.
– Tôi xin lỗi, đáng lẽ ra tôi không làm như vậy nhưng vì cô đã biết
quá nhiều nên cô phải chết. Hãy tha thứ cho tôi vì những gì tôi đã làm
với cô nhưng những điều tôi làm đều có lý do riêng của tôi. Chúa sẽ bên
cạnh cô.
Di nói thầm rồi nhanh chóng rời khỏi đây nếu không sẽ bị phát hiện.
Huy Khánh đứng từ xa quan sát hết tất cả hành động cử chỉ của Di, anh
xiết chặt tay, ánh mắt xanh dương lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Anh cho tay
vào túi quần bình thản bước đi nhếch môi cười nhạt:
– Đã đến lúc cô phải nếm trải mùi vị đau khổ.