Di trở về phòng nằm phịch xuống giường nhìn thẳng lên trần nhà. Đã
bốn năm qua cô vẫn mang mối hận thù và muốn trả thù để lấy lại những gì
cô đã mất nhưng cô cảm thấy một lúc cô đánh mất đi cuộc sống mình hơn.
Đáng lẽ ra, cô đã có một sống hạnh phúc từ lâu ngay khi cô được cha
khuyên bảo nhưng nó đã không như ý cô muốn, nó khiến cô mang nỗi uất hận nhiều hơn. Cô nhắm mắt lại, không nghĩ nhiều nữa.
“Ting.”
Tin nhắn đến, Di vừa chợt mắt chưa được một phút, cô cầm lấy và mở điện thoại ra xem.
– Mai hãy đến căn nhà gỗ gần bờ biển Đại Dương Xanh.
Một tin nhắn được gửi từ số lạ khiến cô thắc mắc tại sao lại đến biển Đại Dương Xanh, ai là người đã nhắn tin cho cô?
Ngày hôm sau, đúng như lời hẹn Di đã đi đến Đại Dương Xanh. Cô chỉ
mặc đơn giản bộ váy ma xi trắng mỏng, tóc xỏa dài đi một cách chậm rãi
tới căn nhà gỗ. Nơi này khiến cô nhớ lại lúc trước cô và Gia Ngọc đã vui vẻ ở đây. Cô bước vào bên trong, mọi thứ không khác gì lúc trước, dường như đã được cho tu sữa lại sau vụ cháy năm đó. Thứ ánh sáng mập mờ của
đèn neon, những cánh hoa hồng rải khắp sàn. Cô khẽ đi quanh một vòng
lướt tay lên những đồ vật ở đây, cô chợt nhận ra rằng có điều gì đó khác lạ ở đây, người đã nhắn tin hẹn cô tới đây sao chưa thấy ra mặt. Chợt
cách cửa đóng sầm lại, cô giật mình chạy lại giật chốt cửa nhưng không
được, cô đập liên tục vào cánh cửa kêu lên:
– Là ai… ai… mau mở cửa ra, sao lại đóng như thế?
Một làn khói trắng bay vào nghi ngút trong căn phòng, chiếc đèn neon
chớp nháy, tấm rèm cửa phựt lửa bốc cháy dữ dội, cô hốt hoảng không biết làm gì ngoại trừ đập cửa nhưng vô ích. Cô cảm thấy rối loạn ôm đầu ngồi co ro, ánh mắt in hằn ngọn lửa cháy, nó khiến cô nhớ lại cảnh thảm sát
lúc nhỏ khi cô mười tuổi. Cô sợ hãi khóc nấc lên thành tiếng.
– Ba mẹ cứu con, con sợ lắm… con không muốn chết…
Ở bên ngoài, người con trai mặc áo combo đen đội mũ chùm đầu đứng
nhìn căn nhà bốc cháy. Nét mặt anh lạnh lùng không một chút cảm xúc. Anh chỉ muốn cho người con gái bên trong kia nếm mùi vị đau đớn từng chút
một. Anh đi tới mở cửa bước vào đứng nhìn khuôn mặt sợ hãi của Di, anh
chợt cười nhạt. Anh chỉ đứng ở cửa nhìn với ánh mắt đen huyền lạnh lẽo,
bao nhiêu nổi câm hận đều dồn tụ vào trong ánh mắt đó, cảm thấy hài lòng cho tay vào túi quần quay người đi khỏi.
Thấy cánh cửa bật mở, Di vội chạy ra ngoài trong sự hoảng sợ, cô ôm
ngực thở gấp nhìn căn nhà đang bị cháy rụi kia. Trên đôi mắt cô đọng lại những giọt nước mắt buồn, cô lững thững bước đi trên con đường xi măng
tới chỗ ngắm biển. Cô đi lại đó ngồi xuống, tháo đôi giày để bên cạnh,
hạ chân xuống dưới mặt biển xanh ngắt, cảm thấy mát rượi và thoải mát vô cùng. Gió hất vào khuôn mặt phờ phạt của cô, mái tóc dài bay lòa xòa
trong gió, ánh mắt hướng nhìn về phía trước nơi mặt trời đang tỏa ánh
nắng chiếu xuống vạn vật.
Cô để tâm trạng mình thoải mái hòa với khí trời thiên nhiên không
nghĩ lại chuyện vừa rồi nó chỉ khiến cô thêm nỗi sợ hãi và cũng không
quan tâm ai đã hẹn mình ra căn nhà đó.
Kim Nhã tình cờ đi đến bãi biển Đại Dương Dương xanh để thư giãn thì
vô tình nhìn thấy Di đang ngồi trên tảng đá cao phía đằng kia. Cô nảy
sinh một ý định, cô đưa mắt nhìn xung quanh, chỗ này cũng vắng vẻ không
có ai qua lại nên dễ dàng cho cô thực hiện. Kim Nhã đi tới chỗ Di đang
ngồi một cách thầm lặng, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao. Cô đẩy mạnh Di
ngã xuống biển, Di không kịp định thần chuyện gì đang xảy ra chỉ thấy rõ khuôn mặt gian ác của Kim Nhã cùng với nụ cười hiểm độc rồi chìm trong
nước biển đại dương sâu thẳm.
Tại bệnh viện.
Hoàng Duy đã qua cơn nguy kịch sau khi được phẫu thuật. Bây giờ anh
cảm thấy đỡ hơn nhiều nhưng vết thương vẫn còn đau. Ở trong bệnh viện cả ngày anh cảm thấy chán nên dán mắt vào máy tính làm việc cho qua ngày.
Anh ngồi trên giường bệnh tập trung cao độ để giải các mã cho công ty,
dây thần kinh căng ra như dây đàn, tay còn giêm ống truyền dịch.
“Cạch.”
Tiếng cửa mở, Huy khánh từ ngoài đi vào, trên tay cầm giỏ hoa quả đặt lên bàn rồi ngồi phịch xuống ghế sô pha.
– Huy Khánh.
Hoàng Duy nói rồi dừng tay, đóng laptop lại để sang một bên.
– Khỏe hơn chưa?
Khánh hỏi Duy nhưng mắt thì dán vào điện thoại lướt lướt.
– Tôi khỏe.
Duy trả lời rồi chợt cười khi nhìn Khánh. Anh đã đơ người nhìn Khánh
từ lúc ở cửa bước vào, anh ngạc nhiên và phát hiện ra ngay nhưng anh im
lặng vì chưa có gì chắc chắn cả.
Khánh quay lại nhìn Duy khi thấy anh đang cười mình.
– Sao cậu lại cười vậy?
– À không… mà ở đây thì mày thoải mái đi đừng có thể hiện trước mặt tao làm gì, tao không có quen đâu.
Nói rồi Duy mỉm cười nhìn Khánh, câu nói của anh làm Khánh ngạc
nhiên, anh bỏ điện thoại xuống nhìn nụ cười đểu cợt của Duy rồi đứng dậy nhìn Duy với ánh mắt khó hiểu nói giọng trầm thấp:
– Sao mày biết?
– Ánh mắt.
Huy Khánh chợt giật mình, anh đã quên mất một điều là không đeo kính áp tròng.
Vy đang trên đường đi đến bệnh viện để thăm Duy thì nghe quản lý
Daviss nói Di bị mất tích, cô quay xe lại phóng thật nhanh đến Đại Dương Xanh. Đến nơi mọi người đều tập trung lại đông đúc để xem tình hình tìm kiếm của cảnh sát. Vy xuống xe thì vô tình nghe được cuộc nói chuyện.
– Tao đã đẩy con nhỏ đó xuống biển giờ không biết là sống hay chết
nữa… ha…ha… nếu mà mọi người có hỏi thì tao vô tình nhìn thấy bị trượt
chân té thôi… ha… ha…
Kim nhã kết thúc cuộc gọi, miệng cười lên của sự thỏa mãn, sự gian ác hiện rõ trên đôi mắt cô. Cô quay người đi thì bắt gặp ánh mắt của Vy
đang gườm gườm nhìn mình, cô giật mình định lũi đi hướng khác thì bị Vy
cản lại và nắm lấy vạt áo cô, tát một phát thật mạnh vào mặt cô khiến cô ngã phịch xuống. Vy gằn giọng nói lớn, khuôn mặt hiện rõ sự giận dữ:
– Cô đã gì làm bạn tôi hả? Di đâu, nói mau nếu không tôi sẽ giết chết cô ngay?
Vy đưa súng ra đe dọa, Kim Nhã sợ hãi lắp bắp nói:
– Tôi… tôi không biết…
– Nói.
Vy quát lớn hơn, kề sát súng vào thái dương cô. Kim Nhã lấm lem sợ hãi, nhắm mắt, nghiến răng nói nhanh:
– Ở dưới biển, không biết còn sống hay đã chết nữa.
Vy đẩy mạnh Kim Nhã xuống, đứng dậy không khỏi lo lắng chạy ra chỗ
cảnh sát xem tình hình tìm kiếm như thế nào. Cô không dám nói cho ông
nội biết vì sợ ông nội sẽ lo lắng mà phát bệnh. Hai tay cô chụm lại, cắn chặt môi lo lắng chờ đợi. Còn Kim Nhã thì một phen chết khiếp trước lời đe dọa của Vy nhưng đối với cô đó chỉ là một nỗi sợ hãi nhất thời thôi, cô vòng tay trước ngực nhìn về phía đông nhếch môi cười nhạt:
– Nó chết rồi, không tìm thấy sát nữa đâu, có lẽ nó đã trôi ra xa rồi… ha… ha…
Cô quay người trở về Cube trong niềm vui sướng.
Trời sập tối nhưng họ vẫn chưa tìm được Di, Vy chờ đợi trong sự mệt mỏi nhưng cô không thể nào đứng yên như thế được.
– Di ơi Di, bạn đang ở đâu vậy đừng có chuyện gì nha, mình lo lắng lắm…
Vy đi qua đi lại, đi ra khỏi đám đông thì tình cờ thấy được căn nhà
gỗ đã bị cháy vẫn còn bốc khói nghi ngút cô đã nghĩ Di đến đây và xảy ra chuyện gì đó. Cô đi lại xem thì bì vấp phải hòn đá và ngã phịch xuống
nền cát, quần áo ướt nhẹp.
– Đau quá đi mất.
Cô đứng dậy phủi cát dính trên quần áo thì giật mình khi có bàn tay
đang níu lấy chân mình kéo lại, cô vội đá ra khi chưa kịp nhìn đó là gì.
– Cứu tôi với.
Giọng nói yếu ớt phát lên từ cô gái đang nằm sấp dười nền cát, nét mặt tái nhợt, rong biển bám trên tóc và trên áo.
– Di…
Vy hoảng hốt cúi người đỡ Di dậy, hất gọn tóc của cô qua, lấy hết
rong biển xuống và gọi cho quản lý ngay. Vy và quản lý Daviss đưa Di đến bệnh viện gần nhất có thể để sơ cứu.
Sau khi được sơ cứu, Di đã qua cơn nguy kịch và nằm trong phòng để
hồi sức. Vy ngồi cạnh Di cả đêm, nhìn sắc mặt tái nhợt của Di làm cô cảm thấy xót vô cùng. Di luôn bị người khác hại, cuộc sống của cô đã chịu
quá nhiều nỗi đau này đến nỗi đau khác. Bác sĩ căn dặn Vy không cho Di
bị kích động quá nhiều bởi vì cô ấy mắc bệnh tâm lý không được bình
thường cứ luôn mơ thấy máu chảy, hỏa hoạn còn có chết chóc nữa nên khi
tỉnh dậy chỉ nói những chuyện tốt đẹp tuyệt đối không được nói đến hoặc
nhắc đến máu tươi, hỏa hoạn hay là mưu sát. Sau lời cặn dặn ấy, Vy đã
nghĩ được chuyện đã xảy ra với Di ở biển, Di đã bị người khác kích động
làm cho sợ hãi nhưng người hiểu rõ được chỉ cô không ai khác biết được
ngoại trừ Gia Ngọc nhưng anh đã chết thì làm sao có thể hại Di được, còn Kim Nhã thì không thể biết được điều đó. Là ai? Câu hỏi này khiến Vy
phải suy nghĩ nhiều vì cô lo sợ Di sẽ bị tâm lý nặng mất. Cô thôi không
suy nghĩ nữa đứng dậy kéo chăn đắp cho Di rồi đi ra ngoài.
Vừa lúc đó, có một chàng trai mặc nguyên bộ đồ đen từ trên xuống dưới với chiếc áo sơ mi cùng quần ka ki đội mũ lưỡi trai cụp xuống, trên tay cầm một lọ hoa hồng đỏ mở cửa đi vào đứng nhìn Di đang nằm mê man trên
giường bệnh. Anh đặt lọ hoa xuống bàn rồi nhanh chóng đi khỏi đây.
Những ngón tay mấp máy, Di chợt cựa người tỉnh dậy, cảm thấy đầu nặng trĩu, cô chống tay ngồi dậy nhìn xung quanh thì thấy mình đang ở trong
bệnh viện vô tình nhìn thấy có lọ hoa hồng đỏ trên bàn. Cô định với tay
lấy một cành hoa để ngắm thì ” cạch” tiếng mở cửa, Huy Khánh bước vào
rồi chốt luôn cánh cửa.
– Anh tới đây làm gì?
Di nói giọng trầm thấp, ánh mắt trừng lên nhìn Khánh.
– Đến thăm không được sao?
Khánh nói giọng đểu cợt, miệng cười nhạt rồi đi tới đưa tay sờ lên
những bông hoa hồng đỏ còn tươi. Anh đang định rút cành hoa trong lọ ra
thì vô tình để nó rơi xuống vỡ tan tành khiến Di giật mình. Khánh cúi
người xuống nhặt từng cành hoa và mảnh vỡ một cách từ từ chậm rãi, nét
mặt điềm nhiên vô cùng bí hiểm. Di thấy có chút bực tức khi thấy sự có
mặt của anh ta nên gầm giọng nói:
– Muốn giở trò gì thì làm mau lên rồi biến khỏi đây cho tôi.
Khánh im lặng không nói gì, nhếch môi cười cầm lấy một mảnh thủy tinh cứa mạnh vào lòng bàn tay rồi bóp mạnh để cho máu chảy ra thật nhiều.
Di nhìn thấy những giọt máu ấy chợt cô co ro người lại, kéo chăn che
đi, mồ hôi chảy ra nhễ nhại. Dường như cô đang sợ và lắp bắp nói rồi hét lớn lên:
– Máu… máu… không…
Khánh thản nhiên đứng dậy, rút súng ra bóp cò cành cạch, tiến lại gần Di hơn với vẻ lạnh lùng đến đáng sợ không khác gì kẻ sát nhân máu lạnh.
– Đi đi… đi đi…
Di sợ hãi cáu chặt vào chăn, nước mắt tuôn ra. Nỗi ám ảnh của cuộc
mưu sát mười năm trước trở lại khiến cô sợ hãi, nhìn trước mắt chỉ thấy
toàn máu tươi và bọn sát hại, thấy những cái sát nằm lăn lóc đặc biệt
cảnh ba mẹ cô bị giết chết. Cô ôm lấy đầu lắc mạnh trong sự sợ hãi khủng khiếp.
Khánh một lúc lại gần hơn, Di hoảng sợ lấy gối và chăn ném vào anh rồi cô ngã xuống giường bất tỉnh.