Trời đã nửa đêm nhưng cơn mưa vẫn rơi không ngớt và ngày càng to hơn
cùng với cơn gió đang gào thét dữ dội. Gia Ngọc gập chiếc ô lại, đứng
trước cửa phòng của Di hiện tại đang ở. Anh lấy thẻ màu đen quẹt qua ổ
khóa cảm ứng, cánh cửa tự động mở ra, vì anh nắm quá rõ thiết kế các căn phòng ở đây nên chuyện mở khóa không làm khó được anh.
Gia Ngọc bước đi chậm rãi vào trong rồi khóa chặt cửa lại. Trong căn
phòng hơi tối chỉ le lói thứ ánh sáng của chiếc đèn ngủ. Trên chiếc
giường với tấm nệm trắng tinh có một bó hoa hồng đỏ còn tươi, anh đi tới ngồi xuống nhẹ tay sờ lên những hoa hồng đó với nét mặt không thể hiện
cảm xúc nào.
Trong khi tiếng nước từ vòi hoa sen chảy xối xả trong phòng tắm, Di
cảm thấy vô cùng thoải mái. Vừa rồi, khi đối diện với Nguyên Khôi cô cảm thấy có chút lo sợ vào lúc đó khi chỉ có một mình.
Chợt tiếng chuông điện thoại của Di đặt ở trên bàn reo lên, vì đang ở trong phòng tắm nên cô không biết có người gọi. Gia Ngọc thấy màn hình
điện thoại của Di sáng lên và run, trên đó có hiện tên người gọi là quản lý Daviss. Anh thấy thắc mắc nên nhấc máy nghe nhưng không trả lời.
-Alo, cô Di. Tôi đã gửi tài liệu qua tài khoản twitter mà cô cần. Cô
đã vất vả nhiều rồi, tôi nghĩ cô không nên gánh hết mọi việc một mình
như thế, cô nên nói với cậu chủ Hoàng Gia Ngọc thì sẽ tốt hơn. Tôi biết
cô làm như vậy là muốn giúp cậu chủ nhưng cô quá liều lĩnh, tôi sợ những điều cô đang làm sẽ khiến cô phải hối hận sau này. Alo… cô có nghe tôi
nói gì không… alo…
Gia Ngọc tắt máy, nét mặt anh có chút ngạc nhiên khi nghe cuộc điện
thoại vừa rồi. Không cần phải suy nghĩ thêm nữa, anh biết cô sẽ không
bao giờ phản bội anh, anh đã hiểu được lý do mà Di làm như vậy nhưng anh sẽ im lặng không nói gì mà chỉ theo dõi và quan sát những gì cô làm.
Anh để điện thoại lại chỗ của rồi đi tới bàn làm việc xem thử và anh
không quên mã hóa camera để tránh sự phát hiện.
Vừa lúc, Di từ trong phòng tắm đi ra trên tay cầm khăn vò lấy tóc
ướt, cô mặc bộ váy maxi trắng dài. Chợt Di đứng hình khi thấy một dáng
vẻ vô cùng quen thuộc, nét mặt cô vô cùng bất ngờ, giọt nước mắt từ hoen vô thức tuôn rơi, cô không thể kìm nén được cảm xúc của mình chạy tới
vòng tay ôm chặt lấy Gia Ngọc từ phía sau. Cô khóc nấc lên thành tiếng,
giọt nước mắt thấm vào chiếc áo sơ mi của Gia Ngọc.
Gia Ngọc có chút giật mình làm rơi xấp tài liệu cầm trên tay xuống
bàn. Anh có thể cảm nhận được vòng tay ấm áp của người vợ cùng với mùi
hương hoa hồng quen thuộc mà cô hay dùng. Anh nắm lấy tay Di buông nhẹ
cô ra rồi quay người lại ôm chầm lấy cô.
-Em nhớ anh, Gia Ngọc. Xin lỗi anh, thật sự xin lỗi. Em làm như vậy
vì không muốn anh và Gia Minh vì cứu em mà phải đánh cược cả tính mạng,
em rất lo lắng cho đứa con gái nhỏ của mình nhưng em không thể làm gì
cho con bé.
Di vừa nói vừa khóc, cô tự trách bản thân mình vì những điều cô làm khiến Gia Ngọc bị tổn thương.
Gia Ngọc đưa tay vuốt lấy mái tóc còn ướt của Di. Chợt anh cảm thấy
tim mình đập nhanh hơn bình thường, cơn đau tim đến một cách bất ngờ
khiến anh không kịp trở tay. Anh vội đẩy nhẹ Di ra nhìn cô với ánh mắt
chứa đựng cảm xúc, anh cố gắng chịu đựng để không lộ ra, đưa tay lau đi
nước mắt trên khuôn mặt cô rồi trầm giọng nói:
-Anh hơi khát, có thể lấy cho anh ly nước được không?
– Vậy anh chờ em một lát.
Di mỉm cười gật đầu đáp, quay người đi vào trong rót nước.
Nhân lúc Di đi, Gia Ngọc nhanh chóng lấy hủ thuốc trong túi áo, mở
nắp đổ vào tay vài viên rồi cho vào miệng uống một cách nhanh nhất có
thể. Anh đi tới ghế sô pha ngồi xuống thở gấp rồi nhanh chóng trở lại
bình thường. Anh không muốn cho Di biết anh bị bệnh tim vì anh sợ Di sẽ
lo lắng và bắt ép anh đi phẫu thuật trong khi mọi chuyện chưa được giải
quyết xong.
Di mang ly nước lọc ra đặt lên bàn rồi đi tới ngồi bên cạnh Gia Ngọc
tựa vào vai anh một cách nhẹ nhàng. Gia Ngọc không phản ứng gì chỉ đưa
tay quàng qua, nét mặt lạnh lùng nhưng thể hiện được sự quan tâm và nổi
nhớ.
-Như thế này thật tốt! Em sợ đến khi mặt trời mọc thì chúng ta lại không được như thế này nữa.
Di nói giọng đều đều, nét mặt hiện rõ sự thoáng buồn.
-Mọi thứ sẽ trở lại như cũ thôi. Anh muốn ngủ cùng em một lát được không?
Gia Ngọc nhìn Di nói giọng trầm thấp.
Gia Ngọc và Di đều nằm trên chiếc giường trắng muốt, Di tựa vào người Gia Ngọc nhắm mắt lại và cô cảm thấy vô cùng an toàn, không còn trống
trải nữa. Gia Ngọc không nhắm mắt mà chỉ nhìn vào một điểm nào đó trong
căn phòng này, anh sợ khi nhắm mắt lại sẽ ngủ thiếp đi không bao giờ
tỉnh dậy. Trong đầu anh luẩn quẩn cơn ác mộng không ánh sáng, âm thanh
trong khoảng không chính là tiếng súng, âm thanh la hét và kêu thét cộng hưởng dưới bầu trời đen, cơ thể và tâm trí tựa băng giá. Tiếp tục chạy
cả khi hơi thở của anh chạm tới bờ vực đổ gục, bắt lấy tay anh không ai
chiếm được nhưng sẽ ổn thôi. Anh không thể dừng lại ngay cả khi bị
thương, anh sẽ không bao giờ gục ngã cho đến khi chết đi. Nếu anh tiếp
tục chạy không chút nghỉ ngơi, không chút nào. Cảm giác như sắp có điều
gì đó vụt qua ngay trước mắt anh. Lý do để anh sống, ý nghĩa của sự tự
do chính là điều anh khám phá trong tình cảnh eo hẹp này. Anh sẽ bảo vệ
gia đình của mình bởi chính điều đó, nếu có tia sáng lóe lên thì đó
chính là người quan trọng nhất đối với anh. Xin chúa đừng thử thách anh, chúa đã trao cho anh rất nhiều không phải chính là Người nên dừng lại
hay sao? Không còn nước mắt, đừng thử thách anh thêm nữa. Người nói rằng mọi loài đều hưởng cuộc sống công bằng như nhau nhưng tại sao Người lại tiếp tục đưa anh vào khoảng thời gian khó khăn như vậy? Anh không thể
cười hạnh phúc như bao người khác.
-Anh chưa ngủ sao?
Di mở mắt ngước mặt nhìn Gia Ngọc nhẹ giọng hỏi khi thấy anh cứ trằn trọc nãy giờ.
-Chỉ lạ chỗ thôi, em ngủ tiếp đi.
Gia Ngọc trả lời với giọng trầm thấp rồi quay người ôm lấy Di thật chặt.
…
Sáng tại bờ sông Crytal gần biệt thực Cube.
Sau cơn mưa trời lại sáng, thời tiết sáng sớm vô cùng trong lành và
mát mẻ. Cánh rừng thông cùng với những bụi hoa hồng gai đọng đầy với
những giọt nước mưa. Vì là sáng sớm nên nơi này vô cùng vắng vẻ, không
khí cũng trở nên im lìm. Gia Minh ngồi một mình ở dưới bãi cỏ xanh với
tư thế một duỗi, một chân co. Tựa mình vào gốc cây thông to gần đó, cậu
hít một hơi thật sâu và phả ra một tiếng thở dài. Cậu cảm thấy ở đây vô
cùng thoải mái. Nét mặt cậu tuy tái nhợt nhưng không có gì ngăn cản được sức hút của hoàng tử 4D.
Minh đã tỉnh dậy từ rất sớm, không muốn làm phiền Hoàng Dương vì anh
ấy đang say giấc ngủ do đã quá thấm mệt, một phần ở trong phòng y ngột
ngạt và nồng nặc mùi cồn nên cậu ra ngoài đi dạo để cảm thấy tốt hơn.
Vết thương đằng sau lưng khiến cậu cảm thấy đau rát do cử động.
Cậu nhìn thẳng về phía mặt sông Crytal với ánh mắt sâu thẳm, dường
như sâu trong ánh mắt đó như đang hiện bóng dáng của ai đó mà cậu xem là quan trọng ngoài gia đình. Giống như một nhánh cây tự mình sinh trưởng, đối mặt với một mảnh hoang vu giống như cậu hiện giờ, ở một nơi không
một ai để ý tới. Ôm ấp từng chút khát khao cuối cùng lại ở một phương xa kia với bức tường cao tàn khốc. Dẩu để lại vết thương cũng chỉ có thể
bị che giấu. Cậu muốn nắm tay cô gái ấy để vẽ thành một vòng tròn, là có thể sẽ chia duyên phận không trọn vẹn này. Đặt ước mơ của cô gái ấy
cạnh cậu. Cậu nghĩ chỉ cần kiên trì một chút, cương quyết một chút hạnh
phúc sẽ ngày càng đến bên cạnh cậu bởi cậu chẳng thể nào sống thiếu cô
ấy và gia đình.
Giống như bị thủy triều cuốn trôi, muốn rời biển khơi đầy khắc khoải
cậu dần cảm thấy mệt mỏi khi đến tận cùng mà chẳng thấy kết thúc. Cậu
khép đôi mắt lại cảm giác như cô gái ấy đang ở bên thắp lên những tia
sáng rực rỡ, dẫn cậu về những ngày tháng khi đó, cho cậu sự an ủi mặc kệ con đường ấy có bao xa. Khi cô ấy vươn đôi tay ra, nhận lấy lời khuyên
của cô ấy khiến cậu có thêm dũng khí để đối mặt hết thảy với những đau
thương dẫu cậu có bao nhiêu mệt mỏi, cậu vẫn tuyệt đối không lùi bước.
-Gia Minh, sao lại ngồi ở đây vậy?
– Hà Anh!
Gia Minh chợt mở mắt khi nghe thấy giọng nói của Hà Anh, nét mặt cậu có chút ngạc nhiên khi Hà Anh đang đứng trước mặt cậu.
Hà Anh đi tới ngồi cạnh Gia Minh. Cô đã rất lo lắng cho Minh từ tối
qua khi nhìn thấy cậu bị chém một nhát sau lưng, lúc đó cô chỉ muốn ở
bên cạnh cậu nhưng không được. Và sáng ra cô đã ngay lập tức chạy tới
gian nhà kính để xem tình hình của cậu nhưng khi tới thì không thấy cậu
đâu, vội chạy ra ngoài để tìm thì thấy cậu đang ngồi một mình ở gần sông Crytal.
-Tại sao anh không ở trong phòng cho khỏe, ra đây làm gì? Thời tiết sáng sớm lạnh như thế này rất dễ bị cảm lạnh.
Hà Anh nhẹ giọng nói, ánh mắt lo lắng nhìn Minh.
-Chỉ muốn hít thở bầu không khí nơi đây, bên trong ngột ngạt.
Gia Minh nói giọng trầm thấp, ánh mắt nhìn ra ngoài mặt nước trong
xanh ngoài kia, nét mặt không thể hiện một cảm xúc nào chỉ đơn giản là
vẻ lạnh lùng.
Bầu không khí trở nên im lặng khi hai người không ai nói gì. Gia Minh chống tay đứng dậy ròi đưa tay về phía Hà Anh trầm giọng nói:
-Đi dạo?
Hà Anh không nói gì gật đầu đáp, nắm lấy bàn tay của Minh đứng dậy
bước đi cùng cậu trên bãi cát gần bờ sông. Mái tóc cô bay lòa xòa trong
gió, nét mặt trở nên thoáng buồn, sâu trong ánh mắt cô đang chứa đọng
giọt nước mắt nhưng cố không để nó tuôn trào trước mặt người con trai
này. Cô chợt cảm thấy mệt mỏi khi không dứt được những cảm xúc kìm nén
bên trong. Tỏa ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời đang mọc, cô muốn giữ lấy,
muốn chạm tay vào khuôn mặt cậu nhưng không thể. Cô tự hỏi: “Anh đã sẵn
sàng chưa?” cô vẫn đang nhìn cậu và con tim cô loạn nhịp. Cô không thể
nhìn thấy cảm xúc của cậu ngay lúc này, càng muốn con tim cô càng đau.
Cô không thử giữ nó, không thể đạt được nó và không thể giữ được nó trái tim của người con trai ấy. Và cô lại đặt cho mình câu hỏi: “Đây là
chuyện tình không hồi kết ư?” cô đã bật khóc khi nghĩ như vậy suốt đêm
qua.
Hà Anh chợt dừng bước, buông nhẹ tay Gia Minh ra khiến cậu có chút bất ngờ, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
-Chúng ta nên kết thúc tại đây thôi.
Hà Anh nói giọng đều đều, nhìn thẳng vào ánh mắt đen huyền với vẻ mặt nghiêm túc.
-Tại sao?
Gia Minh nhìn Hà Anh hỏi, nét mặt cậu ngạc nhiên khi nghe cô nói, cậu có cảm giác tim mình như chệch đi một nhịp, tại sao lại cảm thấy đau
thế này.
-Cảm ơn và xin lỗi anh, Gia Minh. Có lẽ chúng ta nên dừng lại thì sẽ tốt hơn. Em và anh thuộc hai thế giới khác nhau.
– Có phải vì tôi?
– Không! Chỉ đơn giản là mệt mỏi thôi. Chúng ta sẽ không gặp nhau nữa và cũng không muốn gặp lại. Em sẽ quên đi những gì về anh và trở lại
với vị trí ban đầu. Em không muốn yêu con trai của kẻ thù.
– Kẻ thù sao? Vậy ngay từ đầu, em còn giúp ba tôi minh oan làm gì?
Gia Minh gầm giọng nói, nét mặt lạnh lùng đến đáng sợ khi nghe Hà Anh nói.
-Lúc đó, em không biết gì nên mới giúp gia đình anh nhưng em đã nhận
lại được những gì chứ? Vẫn ở đó thôi! Nếu ba anh không tống ba em vào tù thì ba em đã không thành người độc ác như vậy, không bỏ rơi em và không giết mẹ em.
Hà Anh nói giọng nghẹn lại, trừng mắt nhìn Minh với sự oán hận cố ngăn dòng cho dòng nước mắt không chảy ra.
-Chỉ vì tôi là con của kẻ thù nên em mới như vậy đúng không? Nhưng
tôi không hối hận khi được sinh ra làm con của ba tôi, Hoàng Gia Ngọc.
Dứt lời, Gia Minh quay người đi khỏi đây, nét mặt không thể hiện một
cảm xúc nào. Người con gái đã vô tình đâm nhát dao vào tim cậu, nếu ngay từ đầu cậu biết cái kết cho chuyện tình này thì cậu đã không cố gắng
tìm cách để bảo vệ đó.
Hà Anh quay lưng bước đi không quay lại nhìn Gia Minh, những giọt
nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hốc hác. Thật sự cô đã khóc rất nhiều vì không muốn điều này xảy ra nhưng cô làm như vậy sẽ tốt cho cuộc sống
của Gia Minh khi không có cô. Giờ cô cảm thấy tim mình đau như cắt chỉ
muốn moi nó khỏi lồng ngực ngay lập tức. Cô sẽ cố gắng chịu đựng để giữ
lấy những kỉ niệm tốt đẹp mà cô và Gia Minh có được trong thời gian ngắn ngủi. Khi được ở bên cạnh Gia Minh cô thấy được hạnh phúc biết bao, cô
đã từng mơ về tương lai tốt đẹp của cô và cậu ấy. Khi ở bên cậu ấy, cô
có thể mỉm cười vui vẻ mặc dù chỉ rất ít. Giá như người con trai đó hiểu được con tim cô, cậu có cảm nhận được điều cô đang làm.
Gia Minh đi một cách thẫn thờ trên con đường qua cánh rừng thông về
gian nhà kính. Nét mặt cậu vẫn vậy không cảm xúc gì, ánh mắt như người
vô cảm nhìn về phía trước. Giờ cậu cảm thấy đầu óc trống rỗng, trong
lòng pha trộn những cảm xúc lẫn lộn khiến cậu cảm thấy như muốn xé nát
nó ra.
Bỗng nhiên, Minh nghe tiếng xào xạt trong cánh rừng thông, cậu có cảm giác dường như có người đang theo dõi cậu. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh
nhất có thể quan sát xung quanh thì bất chợt cậu bắt gặp có kẻ chạy
thoáng qua mấy cái cây thông và bụi hoa hồng giống như những cái bóng
đen lướt qua.
“Pằng”
Một phát súng vang lên khắp cánh rừng, viên đạn sượt qua tay Gia Minh khiến cậu giật mình và cảm thấy đau rát. Cậu ôm lấy cánh tay đang chảy
máu của mình nhìn bọn chúng đang đứng bao vây lấy cậu. Những tên đó đều
mặc đồ đen che kín mặt, trên tay cầm kiếm và súng chĩa về phía cậu. Cậu
cũng phần đoán ra bọn chúng đều là người của AS vì chúng đều mang kí
hiệu của tổ chức. Lần này bọn chúng lại muốn truy sát cậu và bắt làm con tin để đe dọa ba cậu đây. Nét mặt cậu vẫn giữ bình thản hết mức có thể
để tìm cách đối phó với những tên sát thủ này.
Những tên sát thủ đều đồng loạt xông lên làm cậu không kịp trở tay
phản lại. Cậu vừa đánh gục được một tên thì tên kia đã xông tới đá mạnh
vào vùng bụng khiến cậu ngã mạnh xuống đất trúng vào bụi hoa hồng gai,
nét mặt hiện rõ sự đau đớn. Vết thương sau lưng bị rách khiến máu tứa ra loan lỗ ra áo sơ mi trắng.
-Cậu chết chắc rồi. Mau bắt cậu ta lại.
Một tên gằn giọng nói.
Minh chưa kịp đứng dậy thì một tên đã cầm súng chỉa thẳng về phía
cậu, cậu đơ người khi nhìn họng súng đang nhắm vào mình và cậu đành chấp nhận theo bọn chúng vì nếu cậu có phản kháng hay bỏ chạy đi chăng nữa
thì cũng sẽ không bao giờ nhanh hơn viên đạn bay cả.
“Pằng… pằng… pằng…”
Những tiếng súng vang lên liên hồi, chẳng mấy chốc những tên sát thủ
đều ngã lăn ra chết tức tưởi. Và chủ nhân của phát súng này không ai
khác chính là Gia Ngọc.
-Ba, mẹ!
…
Tại gian nhà kính.
Gia Minh đang ngồi bất thần trên giường bệnh để Gia Ngọc xử lý và
băng bó lại vết thương, nét mặt cậu tái nhợt thấm đẫm mồ hôi vì cảm thấy đau đớn do bị thương nhưng bên trong còn đau hơn gấp bội lần, ánh mắt
đen huyền trở nên lạnh lẽo.
Di Linh thì đứng ngước mặt nhìn anh trai nãy giờ không rời mắt, nét
mặt vô cùng ngây thơ. Linh được ông quản lý Daviss lén đưa vào đây vì
không thể chịu nổi sự cứng đầu và độ nhõng nhẽo của nhỏ. Nhỏ đã khóc,
nài nỉ hai vợ chồng Duy và Vy kể cả ông Daviss đòi gặp ba mẹ cho bằng
được.
-Đau lắm phải không anh hai?
Di Linh nói giọng trong trẻo, ánh mắt đen to tròn nhìn Minh. Nhỏ tiến sát lại gần Minh, đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên tay anh trai như muốn an ủi. Linh nhìn những vết thương trên người anh trai dính đầy máu mà
nhỏ cảm thấy có chút lo sợ.
-Phải, rất đau.
Minh trầm giọng nói, ánh mắt dường như trở nên vô cảm không cảm xúc
sau chuyện xảy ra vừa rồi. Cậu cảm thấy chán ngấy cái nơi này lắm rồi,
cậu chỉ muốn quay trở về căn nhà trên ngọn đồi gió gần biển thôi.
Gia Ngọc đang tập trung khâu lại vết thương bị đạn bắn ngay tay của
Gia Minh, rồi băng bó lại một cách cẩn thận. Anh cầm cái gấp để gấp
những cái gai của hoa hồng ra khỏi người của cậu. Nét mặt hiện rõ sự lo
lắng khi Gia Minh liên tục trở thành mục tiêu tấn công của chúng. Nhìn
vết thương trên người Minh mà anh cảm thấy xót xa và có lỗi.
-Đến khi nào mới kết thúc đây ba, mẹ? Con mệt mỏi lắm rồi.
Gia Minh nói giọng như nghẹn lại, cậu cảm thấy bây giờ hoàn toàn bất lực, ánh mắt đọng lại những giọt nước mắt sắp rơi xuống.
-Mọi chuyện rồi cũng sẽ trở về vị trí ban đầu của nó thôi, con đừng lo. Mẹ xin lỗi vì để các con phải chịu khổ như thế này.
Di nói giọng nhẹ nhàng, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Minh. Cô vòng
tay ôm lấy cậu, cô hiểu con trai cô đang nghĩ gì vì cậu đã trải qua
nhiều sự đau đớn và sỉ nhục của bạn bè cùng ở trường khi bị tin đồn làm
ảnh hưởng.
-Con đã làm gì sai sao?
Di im lặng không nói gì vì cô không biết nên trả lời Minh như thế
nào, cô nghĩ cậu đã chịu áp lực quá lớn nên có suy nghĩ về việc làm của
mình.
-Mọi thứ sẽ kết thúc vào tối mai.
Gia Ngọc nói giọng trầm thấp, nét mặt lạnh lùng đến sự đáng sợ. Trong đầu anh đã vạch ra kế hoạch cụ thể để đưa Nguyên Khôi vào vòng pháp
luật.