Kẻ Trở Về Đô Thị

Chương 11: Chương 11




Khương Minh gọi lên phục vụ viên, điểm mấy chai Armand de Brignac cùng một ít thứ khác rồi đi đến bên Phương Ly ngồi xuống.

Lâm Trần vào phòng, cũng tìm một nơi trong góc ngồi xuống, hắn không thích những thứ ồn ào, cũng không ghét ồn ào, đơn giản là tính cách hắn có phần yên tĩnh, không thích tham gia náo nhiệt, nhiệm vụ của hắn chỉ bảo vệ an toàn cho Vũ Tĩnh Hàm, những thứ khác cũng không cần thiết quan tâm.

Thật ra cũng không có ai để ý đến hắn tồn tại, tất cả mọi người đều, xung quanh mọi người đều họp nhau tán gẫu đồng thời, chỉ có hắn một người xa lạ, cơ hồ bị bài xích ra khỏi vòng tròn.

Vốn hắn tưởng có thể thoải mái như thế này đến lúc về, không ngờ lại có người tiến về phía hắn.

Lý Gia Tĩnh sau khi hát xong, quay người định về chỗ ngồi thì bất chợt nàng thấy Lâm Trần đang lủi thủi một mình ở góc phòng, mà xui quỷ kiến mà nàng lại chạy đến chỗ Lâm Trần.

“Ta có thể ngồi đây không?” dù sao cũng đến rồi, nàng cũng hiếu kì về chàng trai này, ngồi xuống chò chuyện tí cũng không sao.

Lâm Trần ngẩng đầu nhìn một chút Lý Gia Tĩnh rồi lại cúi đầu, tùy ý nói: “Tùy ngươi, dù sao cũng không phải nhà ta.”

Lý Gia Tĩnh không để ý mà ngồi xuống, tìm một cái chủ đề chò chuyện với Lâm Trần: “ ngươi không hát sao?”

“ ta không biết hát” Lâm Trần lắc đầu nói, hắn đúng thật là không biết hài, từ kiếp trước đến kiếp này hắn cũng chưa hát bao giờ.

“ Vậy sao, vậy ngươi uống rượu chứ?.” nói rồi nàng rót một ly rượu đưa đến trước mặt Lâm Trần.

“ không, ta còn lái xe, ngươi không hát nữa sao.” Lâm Trần vẫn cứ lắc đầu, thậm chí còn có ý đuổi kéo Lý Gia Tĩnh.

Bất quá hắn càng đuổi thì nàng càng phải quấn lấy hắn, giả như không nghe thấy hứng thú hỏi: “ nghe nói ngươi thích Tĩnh Hàm phải không.”

Lâm Trần cau mày, cô nàng này thật phiền phức: “ ai nói vơi cô là ta thích Vũ Tĩnh Hàm?”

“ Không phải sao?” Lý Gia Tĩnh bất ngờ đạo

“ không phải.”

“ thế thì thật đáng tiếc à, Tĩnh Hàm bây giờ vẫn chưa có đối tượng đây, ta vốn dĩ tưởng ngươi thích Tĩnh Hàm, định tác hợp hai người với nhau vậy mà..” vừa nói nàng vừa lén lút nhìn biểu cảm của Lâm Trần, đáng tiếc để nàng thất vọng là biểu cảm của hắn từ đầu đến cuối vẫn không chút thay đổi nào, điều này để nàng phải nghi ngờ, lẽ nào trước kia ta nhìn nhầm, hắn vốn không có chút tình cảm nào với Tĩnh Hàm sao.

Qua một lúc thấy nhàn chán lên nàng cũng chủ động bỏ đi, lúc đi còn thả lại một câu: “người như ngươi xứng đáng không có người yêu.” đối với cái này Lâm Trần chỉ cười một tiếng, nữ nhân à.

Đại khái ca hát được một giờ, cũng đã gần 9h đêm rồi, Lâm Trần đang định ra nhắc nhở Vũ Tĩnh Hàm chuẩn bị về thì bất chợt đại môn mở ra, Phương Ly sắc mặt khó coi chạy vào, theo sau nàng là một đám tầm 7 người hung thần ác sát, cầm đầu là một tên tầm 30 nam nhân, vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn đã biết không phải loại gì thiện lương

“ Ly Ly, chuyện gì sảy ra.” Khương Minh thấy bạn gái mình bị người truy, lập tức chạy đến che trước người nàng.

Phương Ly vừa thấy Khương Minh lập tức chạy đến bên cạnh hắn, sắc mặt khó coi đưa tay chỉ vào tên cầm đầu nói: “ Khương Minh, tên này vừa nãy lúc ta đi vệ sinh hắn tiến đến sờ mông ta, bị ta tát một cái rồi một mực truy ta đến đây.”

Khương Minh nghe vậy sắc mặt cực kì khó coi: “ cmn. Bạn gái lão tử cũng dám khi dễ” chử bậy một câu, hắn quay sang Phương Ly an ủi: “Ly Ly đừng sợ, ta sẽ giáo huấn hắn cho ngươi hả giận.”

Nói rồi hắn quay sang nhìn đám người kia, mặc dù nhiều như vậy tráng hán lúc đầu trong lòng Khương Minh có chút chùn bước, nhưng bây hắn biết mình phải đứng ra, nếu không chắc chắn hắn sẽ không thể lăn lộn ở Thanh Bình thành mất, đến cả bạn gái ngươi cũng không bảo vệ được, ngươi còn lăn lộn cái gì.

Ánh mắt âm trầm nhìn đám hán tử nói; “ ta cho các ngươi một cơ hội, ngay lập tức xin lỗi, ta có thể tha cho các ngươi một lần, nếu không các ngươi đừng trách ta.”

“ ai da, tiểu tử này khẩu khí thật lớn, nói một chút ngươi dựa vào cái gì để ta xin lỗi ngươi nào, ha ha.” tên trung niên cầm đầu cợt nhả nói.

“ Đạt Văn địa sản biết chưa, Khương Văn Đạt chính là cha ta” khương Minh ngạo nghẽ nói.

“ Khương Văn Đạt? Ha ha, Khương văn Đạt là cái đếch gì?” cả một đám hán tử thi nhau cười to.

Khương Minh sắc mặt tái xanh, ánh mắt âm trầm đến cực điểm, cha hắn dù gì cũng là nhân vật có tiếng ở Thanh Bình này, không nghĩ tới đám người này như vậy không cho mặt mũi.

“ cmn các ngươi tính là thứ gì, một đám lưu manh mà thôi, ngươi dám đụng đến ta, có tin hay không ngày mai ta cho các ngươi biến mất khỏi Thanh Bình này.” Khương Minh âm trầm nói.

“ vậy được à, chúng ta liền thử một chút xem ngươi làm sao cho chúng ta biến mất.” nói rồi hắn một cái tát tát đến Khương Minh cả người bay ra, mồm miệng đầy máu.

“Cmn ngươi dám đánh ta, ngươi chết chắc, ta muốn cả nhà ngươi đều phải chết.” khương Minh lộ ra khôn mặt đầy máy dữ tợ điên cuồng hướng về phía hán tử hét lớn.

“ còn dám to mồn, anh em, đánh chết hắn, chết ta chịu.” cầm đầu nam tử thấy vậy lập tức lộ ra mặt cười dữ tợn nói.

Trông thấy Khương minh bị đánh, nguyên một đám con trai cũng không dám làm gì, bọn họ những cái này nam tử cũng chỉ tầm 5 người, đối đầu với một đám tráng hán căn bản là không có chút hi vọng thắng nào, hơn nữa bọn họ cái vòng này bình thường ca hát uống rượu còn có thể, để mà bọn hắn gắng gượng chống đỡ bị đánh là đánh giá cao bọn hắn tình bạn, hơn nữa Khương Minh trong nhà cũng có bối cảnh, bọn người kia chắc chắn không dám quá đáng, cùng lắm chỉ làm cho khương Minh chút thương ngoài da thôi.

Qua một hồi, cầm đầu nam tử mới ra hiệu cho bọn đàn em dừng lại, lúc này Khương Minh chỉ còn thoi thóp nằm dưới đất, tựa như chó chết một dạng

“ Ngươi, ngươi ruốt cuộc muốn thế nào? Ta, ta đã gọi bảo an,” Phương Ly một bên ôm lấy bị đánh bầm dập Khương Minh, một bên nhìn chằm chằm nam tử cầm đầu, cố gắng chấn định nói.

“ tiểu nương tử, không phải vừa rồi còn hung dữ sao, sao giờ lại bộ dạng này rồi, như vậy đi, ngươi đánh ta một bạt ta, bồi anh em ta một đêm thế nào.” cầm đầu nam tử nói.

Phương ly giận đến phát run “ ngươi nằm mơ đi, ta đã gọi bảo an rồi, các ngươi đừng hòng được như ý.”

“ ha ha, ngươi gọi đi, ngươi gọi nhanh lên ta xem nào.”

Qua một hồi, cái kia quản lý tiếp đãi Khương Minh cũng dẫn người đi lên, vừa nhìn thấy cầm đầu nam tử lập tức cúi người chào: “ Trương tổng.”

“ ở đây không có chuyện của ngươi, đi xuống”

“ Vâng.”

Trông thấy cảnh này Phương Ly tuyệt vọng, vốn dĩ hôm nay là sinh nhật nàng, thật không ngờ sảy ra chuyện này.

“ Làm sao, người ngươi cũng gọi rồi, có cần gọi thêm lần nữa không, vẫn là ngoan ngoãn bồi anh em ta thôi, chỉ cần một đêm là ngươi sẽ không thể cưỡng lại được thôi mà, ha ha ha.” tên cầm đầu ánh mắt dâm dục nhìn Phương Ly, liếm liếm môi, đi lên ôm lấy đang sụp đổ Phương Ly.

“ ngươi,các ngươi muốn là gì, ta đã báo cảnh sát, các ngươi nếu dám làm gì bậy bạ thì đừng hòng thoát được.” Vũ Tĩnh Hàm thật không nhìn nổi nữa đứng dậy nói, Phương Ly là khuê mật của nàng, trông thấy bạn tốt của mình gặt nạn mà không làm gì chắc chắn nàng sẽ áy náy suốt đời mất.

Bên kia Lâm Trần thấy Vũ Tĩnh Hàm đứng ra lập tức nói thầm một câu ‘phiền phức.”vốn dĩ có thể yên bình đi về, tai sao lại cứ làm cho hắn thêm việc rồi.

“ cảnh sát? Ha ha ha, ta bình sinh rất thích cảnh sát, như vậy đi, tối nay cô em ở lại bồi ta, ta cho cô em thành cảnh sát thế nào, hahaha.” vừa nhìn đến Vũ Tĩnh Hàm vị kia Trương tổng ánh mặt sáng lên, cô nàng này thậm chí còn tốt hơn cả cô em bên cạnh, hơn nữa nhìn nàng bộ dáng, nhất định là hãy còn, dạng này thưởng thức để hắn không khỏi nở một nụ cười gian ta.

Nam tử lập tức bỏ ra Phương Ly, lập tức lao nhanh đến định ôm lấy Vũ Tĩnh Hàm, Vũ Tĩnh Hàm thấy cảnh này thì biến sắc, vội vàng lùi lại, nàng dù sao cũng chỉ là một cô nàng chưa từng trải sự đời, bị một nam tử lao về phía mình như vậy bị dọa sợ là điều bình thường.

Nhưng khi nam tử kia vừa mới đến gần Vũ Tĩnh Hàm, bất chợt có một bóng người đúng chắn trước mặt nàng, người này không ai khác chính là Lâm Trần.

Gặp có người cản đường mình, vị này Trương tộng biểu lộ không vui, hung ác nhìn Lâm Trần cười gằn: “ tiểu tử, muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân, vậy phải xem cứu từ trong tay ai đã, cho ngươi một cơ hội, lập tức cút đi, nếu không kết cục của ngươi sẽ giống hắn.” nam tử vừa nói vừa chỉ vào đang nằm dưới mặt đất thoi thóp Khương Minh.

Lâm Trần cũng không phản ứng nam tử, quay đầu nhìn Vũ Tĩnh Hàm nói: “ ngươi gây phiên phức cho ta, biết không?”

Vốn dĩ Vũ Tĩnh Hàm còn cảm động khi Lâm Trần đứng ra bảo vệ mình, vưa nghe đến lời này lập tức máu phản loại nổi nên, hừ lạnh nói: “ cùng không cần ngươi lo.”

“ Không phải Trương di để ta trông nom ngươi, ta cũng chẳng thèm quan tâm ngươi làm gì.” Lâm Trần bữu môi nói.

Bên kia nam tử gặp Lâm Trần không thèm để ý hắn thì mặt lúc đen lúc đỏ, gân xanh nổi lên, lại dám không thèm để ý hắn, chưa ngươi nào dám làm ngơ hắn như vậy, muốn chết.

Vừa định một bạt tai đánh qua thì bất chợt một ánh sáng lóe lên, chỉ thấy cổ họng Trương tổng bỗng chốc có thêm một vết rạch, cảm giác cổ họng truyền đến đau đớn, hắn thống khổ ôm lấy cổ trừng to mắt nhìn lấy Lâm Trần rồi từ từ ngã xuống, đến chết vẫn không tin là mình bị giết.

Những cái kia đi theo nam tử thấy cảnh này thi mạnh mẽ biến sắc, vội vàng chạy lên đến chỗ lão đại, nhưng khi vừa đến bên cạnh nam tử kia thì cả 6 người đồng loạt ngã xuống, hai tay ôm cổ, ánh mắt trừng to, giống y hệt vị kia Trương quản lý.

Lần này không gian yên lặng như tờ, không một ai dám nhúc nhích, ngay cả hô hấp đều không dám thở mạnh, trong không gian có thể nghe được từng giọt máu tươi từ con dao gọt hoa quả trên tay lâm Trần rơi xuống đất, một lúc sau, chỉ thấy một tiếng thì thầm nói ra:

“ Chết tiệt, lại quen tay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.