Kẻ Trở Về Đô Thị

Chương 12: Chương 12




Lâm Trần ánh mắt phức tạp nhìn đống xác nằm la liệt dưới đất, vốn ban đầu bản ý của hắn không phải giết người, chỉ là muốn dạy cho đám này một bài học, bảo vệ an toàn cho Vũ Tĩnh Hàm mà thôi, thật không ngờ tên này thế mà dám đánh lén hắn, theo phản xạ hắn đã giết luôn tên này cùng đám người xông lên,vì vậy có thể nói bọn người này gần như là chết oan, hắn vẫn chưa không chế được sát tính của mình.

Bất quá chết rồi thì thôi, hắn cũng chẳng quan tâm cái này nắm, cùng nắm đợi tí nữa gọi Phạm gia người đến sử lý là được rồi, hắn cũng không lo lắng Phạm Gia không sử lý được, chuyện này không sử lý được, Phạm gia không xứng làm thuộc hạ của hắn.

Bởi vì xảy ra biến cố vừa rồi, mọi người ta rã trong không vui, Phương Ly cùng mấy tên nam sinh khác dựng lên Khương Minh chuẩn bị đưa đi bệnh viện, chưa ra đến ngoài thì đã bị Bạch Dương quản lý ngăn lại, chuyện hôm nay liên lụy quá lớn, hắn không dám thả đám người đi dễ dàng như vậy được.

Chỉ là vị quản lý này cánh tay có chút run rẩy, vừa nãy hắn ở ngoài cửa lén lút nhìn, trong phòng phát sinh cái gì hắn đều trông thấy, đây là một tên giết người cuồng ma, hắn thự sự không muốn dây dưa với tên này, bất quá cái kia nam tử là biểu đệ của Căn ca à, tại đây bị giết, hắn cũng khó lòng chối từ trách nhiệm, nếu Căn ca truy cứu tới biết hắn dễ dàng thả đám người này đi, vậy thì hắn chết chắc.

Lâm Trần nhìn một chút quản lý rồi mở miệng: “ đám người kia lai lịch gì?”

“ Hắn là biểu đệ của Căn ca Trương căn.” quản lý có chút ngạo ý nhìn Lâm Trần, mặc dù tiểu tử này vô cùng đáng sợ, nhưng đáng sợ mấy cũng có thể bằng Căn ca sao, đắc tội Căn ca, tiểu tử này chỉ có con đường chết, hơn nữa chết rất thảm.

“ Ừm, ta tên Lâm Trần, ngươi cứ bảo là ta giết là được.” nói rồi Lâm Trần dẫn đầu đám người đi ra, để lại ten quản lý kia sững sờ, hắn lần đầu nhìn thấy tên Căn ca không dùng được, tên tiểu tử này ruốt cuộc là người nào.

Rời khỏi Bạch Dương CLB, Vũ Tĩnh Hàm ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Trần, muốn nói lại thôi, không biết làm sao mở miệng được, nàng không phải người ngu, biết rõ vừa rồi Lâm Trần giết người là vì chính mình, Phương Ly bị kinh bạc, Khương Minh bị đánh gần chết hắn cũng không thèm quản, nhưng khi nam tử kia vừa định kinh bạc mình thì liền bị giết, điều này làm cho trong lòng nàng vô cùng phức tạp.

Bất cứ nữ nhân nào đều ảo tưởng một nửa của mình là anh hùng cái thế, cho dù không thể cứu cả thế giới thì tại lúc mình cần nhất thời điểm hắn sẽ đứng ra đánh bại kẻ sấu bảo vệ mình, Vũ Tĩnh Hàm cũng không ngoại lệ.

Lâm Trần vì nàng mà giết người, vì nàng mà dám giết Trương Căn biểu đệ, hành động này của hắn đã chạm đến trái tim nàng rồi, lần này nàng thật sự rung động với người con trai trước mặt kia.

“ Lâm Trần, ngươi giết biểu đệ của Trương Căn, thật sự không sao chứ.” Vũ Tĩnh Hàm lo lắng hỏi.

“ Đã bảo không sao, ta đã nói bao nhiên lần rồi, được rồi, ngươi đợi ở đây, ta đi lấy xe, nhớ đừng gậy phiên phức gì cho ta nữa.” Lâm Trần một mặt không kiên nhẫn trả lời, dọc đường này đi Vũ Tĩnh Hàm đã hỏi hắn không biết bao nhiêu lần câu này rồi, gần như cứ cách mấy giây lại hỏi, đến mức hắn phiền sắp chết rồi.

“ ta là lo lắng cho ngươi chứ bộ, đúng là chết thẳng nam.” Vũ Tĩnh Hàm chu môi, hừ lạnh một tiếng lầm bầm nói, mặc dù vậy nhưng vẫn không thể che dấu sự ngượng ngùng trên gương mặt nàng.

Lý Gia Tĩnh nhìn bóng lưng Lâm Trần dần biến mất vào trong nhà để xe,ánh mắt lấp lóe ánh sáng không biết đang suy nghĩ gì mà khóe miệng khẽ cong lên, nàng mới quay sang Vũ Tĩnh Hàm hỏi: “Tĩnh Hàm, ta nhớ trước kia ngươi từng nói là không thích Lâm Trần đúng chứ.”

Vũ Tĩnh Hàm ánh mắt phức tạp hỏi lại: “ Gia Tĩnh, ngươi định làm gì?” đúng là trước kia nàng từng nói không thích Lâm Trần, bất quá hôm nay đã thay đổi rồi, nàng thực sự rung động trước Lâm Trần rồi, bất quá sự kiêu ngạo lại không cho phép nàng thừa nhận điều đó.

Lỹ Gia Tĩnh cười nói: “ ngươi không ngại nếu là theo đuổi Lâm Trần đi.”

Nghe vậy Vũ Tĩnh Hàm ánh mắt càng phức tạp hơn, ngập ngừng nói: “ Gia Tĩnh, không phải ngươi đã có bạn trai rồi đi.”

“ Không sao, tối nay về ta chia tay là được.” Lý Gia Tĩnh không sao cả nói.

Vũ Tĩnh Hàm còn định nói cái gì, bất quá không kịp mở lời thì Lâm Trần đã lấy xe ra rồi.

Vừa trông thấy Lâm Trần lấy xe ra, Lý Gia Tĩnh đã chạy lên trước mở cửa xe ngời bên cạnh Lâm Trần, Vũ Tĩnh Hàm cũng muốn ngồi đằng trước bên cạnh Lâm Trần, bất quá thấy Lý Gia Tĩnh ngồi rồi nên chỉ có thể thất lạc ngồi phía sau.

Người đã lên xe, Lâm Trần cũng bắt đầu khởi động xe chạy đi, hắn dự định trước tiên về Kim Long nhà hàng để Lý Gia Tĩnh tự mình lái xe, đối với cái này Lý Gia Tĩnh kịch liệt phản đối, nói cái gì mà nàng đã uống say, không thể lái xe, cái gì mà con gái về một mình rất nguy hiểm, còn muốn Lâm Trần đưa nàng về tận nhà, bất quá nàng phản đối cũng vô dụng, dù sao cũng không phải Vũ Tĩnh Hàm, hắn cũng không rảnh đi đưa nàng về đến tận nhà.

Thấy không thuyết phục được Lâm Trần, Lý Gia Tĩnh chỉ có thể chu cái môi nhỏ biểu thị mình không vui, bất quá Lâm Trần cũng chẳng quan tâm nàng không vui hay không, chỉ tậm trung lái xe của mình.

Qua một hồi hờn dỗi không có tác dụng, Lý Gia Tĩnh lại hứng khởi quay sang Lâm Trần đạo: “ Lâm Trần, ngươi từng học võ sao, vừa nãy ngươi thật lợi hại nha.”

Ngồi bên dưới Vũ Tĩnh Hàm cũng dỏng tai nghe ngóng, nàng cũng hết sức tò mò Lâm Trần tại sao đột nhiên lại lợi hại vậy, nàng biết hắn hai năm rồi, trong hai năm qua hắn vẫn luôn bình thường, chẳng lẽ trước kia đều giả bộ.

“ Không có.” Lâm Trần nhàn nhạt trả lời, võ học cái gì, hắn thật không có học qua, võ học ở thế giới này hắn cũng chỉ dừng lại ở đọc qua vài quyển sách trong thư viện mà thôi, cũng chẳng muốn tìm hiểu chuyên sâu, mặc dù không thể không thừa nhận có một vài động tác rất hữu dụng cho người bình thường tự vệ, nhưng giới hạn chỉ dựng lại ở người bình thường thôi, đối với người tu luyện như hắn gần như chỉ là gần gà, không có tác dụng gì cả.

“ Vậy tai sao ngươi lại lợi hại như vậy được” Lý Gia Tĩnh tò mò hỏi.

“Ừm, có thể xem như ta luyện khí công đi.”

“ Khí công? Thật lợi hại nha” mặc dù không biết khí công là cái gì nhưng nghe có vẻ rất lợi hại.

Nói truyện lúc, nàng dần dần xích lại gần Lâm Trần, cố tình lộ ra bộ ngực sữa đồ sộ của mình thủ thỉ hỏi: “ Lâm Trần, ngươi có người trong lòng chưa.”

“Chưa.”Lâm Trần không quay đầu đáp, không thể không công nhận, dáng người của Lý Gia Tĩnh tốt vô cùng, muốn lồi chỗ có lồi, muốn lõm chỗ có lõm, bất quá đối với cái này Lâm Trần cũng chẳng thèm để ý, hắn đã nói rồi, muốn đơn thuần nhan sắc dụ dỗ hắn gần như là không có khả năng.

Lý Gia Tĩnh khóe miệng khẽ cong lên nhìn Lâm Trần, tay nàng tháo giây an toàn ra, cả người tiến sát về phía tai Lâm Trần, kiêu gợi nói: “ vậy ngươi bảo ta trở thành người trong lòng ngươi được không.”

“ đến Kim Long nhà hàng rồi” không đợi Lâm Trần nói gì, bất chợt có tiếng hét từ phía sau truyền đến, không ai khác chính là Vũ Tĩnh Hàm.

Nhìn tư thế mập mờ kiêu gợi của Lý Gia Tĩnh làm với Lâm Trần nàng thực sự không nhịn được nữa rồi, nàng thật sợ Lâm Trần thật bị Lý Gia Tĩnh câu đi mất, đồng thời nàng cũng ý thức được nguy cơ vô cùng to lớn, Lý Gia Tĩnh không những nhan trị không kém gì nàng mà dáng người còn vô cùng tốt, bị một như vậy nữ nhân theo đuổi thử hỏi ai có thể chịu được chứ.

Lý Gia Tĩnh ánh mắt đầy ý tứ nhìn Vũ Tĩnh Hàm, tựa như biết chuyện gì vô cùng thú vị.

Bị ánh mắt của Lý Gia Tĩnh nhìn lên Vũ Tĩnh Hàm xấu hổ đỏ cả mặt, bất qua vẫn ngạo kiều hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi chỗ khác, nhưng ánh mắt vẫn thi thoảng nhìn đáng lái xe Lâm Trần, gặp hắn không để ý đến mình thì mới thở phào một hơi.

Sau khi đưa Lý Gia Tĩnh đến nơi, Lâm Trần tiếp tục đưa Vũ Tĩnh Hàm về nhà, trên đường về Vũ Tĩnh Hàm vẫn không nhịn được nói: “ Lâm Trần, sự tình tối nay vẫn là nói cho cha ta đi, Trương Căn không phải người dễ chọc.”

Lâm Trần lắc đầu: “ Khồng cần.”

Vũ Tĩnh Hàm cau mày, trịnh trọng nói: “ Lâm Trần, ta biết ngươi có thể đánh nhưng ngươi cũng không thể một mình đánh trăm người, hơn nữa nhân giai còn có súng à, vẫn là nói cho cha ta, cha ta quan hệ rộng biết đâu có thể giải quyết.”

Lâm Trần cười một tiếng nói: “ Vũ Thúc cùng Khương Minh ba ai hơn ai.”

Vũ Tĩnh Hàm do dự một chút rồi nói: “ Khương Văn Đạt hơn cha ta một chút.”

“ Vậy ngươi nói tên kia không đem Khương Văn Đạt để vào mắt, có thể đem cha ngươi để vào mắt sao, tốt rồi, việc này ngươi cũng đừng quan tâm, ta có cách giải quyết.”

Vũ Tĩnh Hàm bị Lâm Trần nói ngây người một lúc, nàng có vẻ xuy nghĩ quá đơn giả rồi, xác thực tên kia còn không đên Khương Văn Đạt để vào mắt, cho dù cha nàng ra mặt cũng không giải quyết được gì, không cẩn thận còn bị cuốn vào, nhưng trong nòng nàng vẫn hết sức no lắng, dù sao Lâm Trần giết người cũng là vì mình.

“ tốt rồi, đã đến nhà, ngươi xuống đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.