Kẻ Trở Về Đô Thị

Chương 40: Chương 40




Cuối cùng Lý Gia Tĩnh cũng chịu dời đi, Phạm Thanh Thảo cũng bưng lên trang bị đầy đủ bỏ bao hộp hộp giấy đưa đến, cùng Trương Nhã một nhà chào hỏi liền rời đi trước, Phạm Văn Quân thấy Lâm Trần muốn đi thì kiên trì muốn đưa Lâm Trần về, hắn cũng không từ chối, cùng nhau dời đi.

Trên xe, Phạm Văn Quân do dự một chút vẫn nói, “Lâm đại sư, cái kia ngài lên cẩn thận một chút với Sở Minh Tiêu, hắn là con người nhỏ mọn bạo ngược, chuyện hôm nay hắn có thể sẽ tìm cách trả thù, hơn nữa Sở gia thế lực cực lớn, không thể không phòng.”

“ Ồ, các ngươi Phạm gia cũng có vẻ kiêng kỵ Sở Gia.” Lâm Trần cười một tiếng, không để Sở Minh Tiêu vào mắt, cái này Sở Minh Tiêu, có thể sống qua tối nay không còn không biết, không phải hắn cần quan tâm, ngược lại là Sở gia, dường như ngay cả Phạm gia cũng rất kiêng kị.

“ Không phải chúng tôi sợ Sở gia, Phạm gia chỉ kiêng kỵ Sở Minh Tiêu cái kia ông ngoại mà thôi.” Phạm Văn Quân lắc đầu nói.

“ Ồ, nói thế nào?” Lâm Trần hứng thú hỏi

“ Lâm đại sư, người có chỗ không biết, cái này Sở gia quật khởi chỉ ngắn ngủi chưa đến 10 năm, trong thời gian này không một thế lực nào dám làm khó dễ hắn, tất cả liền là Sở Minh Viễn cha vợ Dương Tuyệt Dương tông sư.” nói đến đây, Phạm Văn Quân ánh mắt ngưng trọng “ Dương Tuyệt thành danh vào 30 năm trước, mặc dù không phải tông sư đứng đầu đại Nam nhưng dù sao hắn cũng là tông sư, Phạm Gia cũng phải kiêng kị một hai.”

Chẳng mấy chốc, Phạm Văn Quân đã đem Lâm Trần trực tiếp đưa đến Kim Long biệt thự trên đỉnh đồi lối vào, Lâm Trần xuống xe, ôm lấy bỏ bao hộp quay đầu vào biệt thự.

Trong biệt thự, Viên Tiểu Mai tiểu nha đầu này còn đang tu luyện, Lâm Trần vào đi, nàng cư nhiên cũng không có phát giác.

“Tiểu Mai, trước tiên nghỉ ngơi một chút đi, ta mang cho ngươi ăn ngon rồi.” Lâm Trần cười nói.

Viên Tiểu Mai lúc này mới phát hiện Lâm Trần đã trở về, hưng phấn chạy đến Lâm Trần bên cạnh, nhận lấy Lâm Trần trong lòng hộp giấy.

“Lâm Trần ca ca, đây là cái gì a?” Viên Tiểu Mai cười hì hì hỏi

“Cái này là bào ngư, tôm hùm a, ngược lại đều là ăn ngon, ngươi buổi tối phỏng chừng vẫn không có ăn đi, vậy chúng ta an vị ở bên ngoài, một bên ngắm sao, vừa ăn, ra sao?” Lâm Trần cười nói.

“ Được a, Lâm Trần ca ca, ta bụng thật đúng là đói.” Viên Tiểu Mai cười nói.

“vậy liền ăn đi.” Lâm Trần cười nói.

Liền loại này, tại biệt thự trên đỉnh núi lối vào, Lâm Trần cùng Viên Tiểu Mai ngồi trên mặt đất, không khách khí chút nào ăn bào ngư, tôm hùm chờ các món ăn ngon.

Sáng sớm hôm sau, vừa thức dậy Lâm Trần đã nhận được cuộc điện thoại, thật ra là đã gọi chục cuộc bất quá hắn không để ý mà thôi.

Nhấc điện thoại lên, giọng Lý Gia Tĩnh hoảng hốt truyền tới: “ Lâm Trần, tối hôm qua chuyện là làm sao?”

“ Tối qua có chuyện gì sao?” Lâm Trần kì quái hỏi lại.

“ Ngươi không biết?” Lý Gia Tĩnh nửa tin nửa ngờ.

“ Có chuyện gì ta cần biết sao?” Lâm Trần hỏi lại.

“ Không có gì? Lên lớp gặp lại.” nói rồi Lý Gia Tĩnh cúp máy, ánh mắt phức tạp nhìn đến bảng tin tức buổi sáng, trên đó là một vụ tai nạn tối qua, một người chết một người thương nặng không rõ, bất ngờ hai người trên đó lại là Sở Minh Tiêu cùng Lý Khôn.

….

Trở lại tối hôm trước, Sở Minh Tiêu nổi giận đùng đùng đi ra bãi đỗ xe, hắn điên cuồng đập phá vài chiếc xe bên cạnh, kể cả bảo vệ đi đến cũng bị hắn đánh cho không còn ra hình người.

“ Lâm Trần Lâm Trần, ngươi dám làm ta mất mặt, sao ngươi dám làm ta mất mặt, ngươi phải chết, ta muốn ngươi phải chết, còn có ký nữ Lý Gia Tĩnh, ngươi cái này kỹ nữ, dám phản bội ta, ngươi cứ đợi đó, các ngươi cứ đợi đó.” Sở Minh Tiêu ánh mắt đỏ bừng, gương mặt đầy dữ tợn, trên tay cây gậy đang không ngừng đập xuống còn thoi thóp người bảo vệ, miệng không ngừng lẩm bẩm.

Qua một hồi, cuối cùng hắn cũng bình tĩnh trở lại, ánh mắt oán độc nhìn về phía Kim Long hội trường, lên xe dời đi: “Thanh Bình từ lúc nào có sự xuất hiện của một người như vậy mà ta không biết, không được, một mình ta ở Thanh Bình lúc này quá nguy hiểm, phải ngay lập tức trở về chỗ ngoại, bất quá trước khi đi, Lâm Trần, món nợ này ta trước tiên đòi một chút lãi, không phải ngươi thích con kỹ nữ Lý Gia Tĩnh đó sao? Bây giờ ta sẽ bắt nó xuống địa ngục xem ngươi làm thế nào?”

Thế rồi hắn lái xe dừng trước cổng chờ lấy Lý Gia Tĩnh cùng Lý Khôn, ngay khi vừa thấy xe Lý Khôn đi ra, hắn lập tức bám theo, đến một đoạn đường vắng người, không chút do dự Sở Minh Tiêu lập tức tăng kịch ga đâm thẳng vào xe Lý Khôn, Lý Khôn không kịp phản ứng, xe lập tức bị văng ra khỏi đường, lật lên một vòng rồi mới dừng lại, Sở Minh Tiêu mặc dù đã có chuẩn bị nhưng vẫn bị thương nhẹ, đặc biệt là cái tay bị Lâm Trần bóp lát bởi vụ va đập vừa rồi mà đau dữ dội.

Bất qua hắn không quan tâm đến việc này, vui sướng chạy ra khỏi xe xem kiệt tác của mình, nhìn chiếc xe bị lật ngửa kia, hắn cười gằn một cái, vui vẻ đi đến bên: “ Lý Gia TĨnh à Lý Gia Tĩnh, tướng công của ngươi đến rồi đây, hahaha.” thế rồi hắn rút điện thoại ra, bật chế dộ quay video, nhìn vào trong màn hình, hắn mặt mày hớn hở: “ Lâm Trần à Lâm Trần, hãy nhìn đến kết cục của việc đối đầu với ta đi, không phải ngươi thích con tiện nhân Lý Gia Tĩnh sao? Ta sẽ cho ngươi từ từ thưởng thức ả ta như thế nào chết, sẽ bị ta chơi cho đến chết ha ha ha.”

Thế rồi hắn cầm điện thoại chầm chầm bước đến bên xe: “ thế nào, hồi hộp không? Từ từ nhìn người mình thích từng bước từng bước bị người khác làm chết hồi hộp không ha ha ha.”

Hắn cười một cách sảng khoái, từ từ đi đến, khi đến bên cạch chiếc xe thì hắn bất ngờ giật tung cánh cửa xe ra: “ Bât ngờ chưa…” nhưng lúc này nụ cười của hắn cứng lại, vội vàng bỏ điện thoại suống diên cuồng nhìn chúng quanh: “ Lý Gia Tĩnh đâu? Lý Gia Tĩnh đâu?”

Hắn điên cuồng tìm kiếm, lay đã bất tỉnh Lý Khôn nhưng không có kết quả.

“ A, nóng.” còn không đợi hắn kịp phản ứng, một ngọn lửa xuất hiện trên cánh tay bị Lâm Trần bắt vừa nãy, ngọn nửa nhanh chóng lan ra toàn cơ thể hắn rồi bắt vào xăng xe, chẳng mấy chốc cả một mảnh trời đã bị chiếu sáng bởi ngọn lửa đó.



Sau khi Lý Gia Tĩnh cúp máy, Lâm Trần lại nhận được một cái khác điện thoại, lần này là Trương Nhã gọi, nàng hỏi tối nay hắn có hay không thời gian đến ăn cơm, lần này Lâm trần không từ chối, gật đầu nhận lợi.

Xuống đến nhà, Tiểu Mai đã chuẩn bị sẵn cơm sáng cho hắn, chỉ đợi hắn đến ăn mà thôi, nhìn đến ăn mặt một thân mộc mạc quần áo Viên Tiểu Mai, Lâm Trần nghĩ nghĩ, vời vời lấy Viên Tiểu Mai nói: “ Tiểu Mai, đi, hôm nay không tu luyện, đi với ta khu mua sắm đi dạo một vòng.”

Vừa nghe được cùng Lâm Trần ca ca đi dạo, Viên Tiểu Mai hưng phấn đến nhay lên, vội vàng gật đầu: “ vâng” rồi chạy vào phòng mình thay bộ quần áo đẹp nhất, nói là bộ đẹp nhất, thật ra cũng chỉ là một cái ào bình thường không thể bình thường hơn, thâm chí còn có chút bạc màu rồi, bất quá đây cũng là bộ tốt nhất mà nàng có rồi, nàng đều không lỡ mua cái mới đâu, số tiền đó còn không bằng gửi về cho cha mẹ còn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.