Type: Hasuko
Có điều Vương Tiên Dao cũng chẳng khá hơn là mấy, bộ dạng hết sức là
ngượng ngùng, vội vàng ngoảnh mặt qua một bên. Tới lúc này Tôn Kim
Nguyên mới nhìn qua phía Trịnh Duy Tín, cất lời chất vấn: “Cho nên sau
đó, ông liền một mực đi theo tôi, cuối cùng ra tay cứu tôi đúng không?”
Trịnh Duy Tín khẽ lắc đầu, hờ hững nói: “Ngươi đúng là ngây thơ quá! Kỳ thực
tối hôm đó, ngươi không hề gặp ma, chẳng qua chỉ lọt vào một trận pháp
đơn giản mà ta cố ý bày ra mà thôi. Sau đó, chờ đến khi ngươi cùng
đường, ta mới hiện thân cứu ngươi, nói ngươi đã gặp ma. Kết quả là ngươi cảm kích tột cùng, nhất định đòi bái ta làm sư phụ, ta thấy thế thì
đành vờ vĩnh nhận ngươi làm đồ đệ thôi, kỳ thực tất thảy đều là vì vết
bớt trên tay ngươi cả. Về sau, ngươi moi gan móc ruột kể lại với ta
chuyện mấy năm trước ngươi từng tới núi Lương Vương, còn nhìn thấy di
cốt của sư huynh ta nữa. May mà khi đó ta không nói cho ngươi biết tên
thật, chỉ tùy tiện bịa ra một cái tên giả, bằng không chỉ e đã bị ngươi
nhận ra thân phận rồi. Nhưng những điều đó đều không phải là trọng điểm, mãi tới khi nghe ngươi nói trên người ngươi và hai người bạn học khác
của ngươi đều có một vết bớt đặc biệt, ta mới chấn động tột cùng, sau đó thì mừng rỡ đến nỗi cả đêm không ngủ nổi, cũng chẳng thiết ăn uống gì,
bởi lẽ ta rốt cuộc đã tìm được đủ ba người có vết bớt đặc biệt. Tất cả
những điều này cứ như được ông trời định sẵn vậy, không ngờ ba người có
chung sứ mệnh lại quen biết nhau từ sớm. Cho nên ta phải lợi dụng ngươi, cố ý nói cho ngươi biết trước kia ta là dân trộm mộ, khiến ngươi sinh
lòng tò mò về các ngôi mộ cổ, từ đó khơi lên lòng tham tiền của ngươi,
làm ngươi muốn rút mình ra cũng chẳng được. Về sau, ngươi quả nhiên đã
làm đúng theo kế hoạch của ta, cùng các bạn học cũ của ngươi trở lại nơi này lần nữa, còn ta thì đã tới đây trước để chờ các ngươi, hơn nữa còn an bài sẵn tất thảy mọi việc một cách chu đáo.” Nói tới đây, Trịnh Duy
Tín mỉm cười nhìn qua phía anh gầy.
Anh gầy nãy giờ đều chẳng nói năng, cũng không có hành động gì, nhưng sắc mặt đã trở nên tái nhợt,
đầu cuối thấp, dường như đang sợ hãi điều gì đó. À, phải rồi, anh gầy
xưa nay vẫn luôn cẩn thận, nhất định là anh ta đang lo lắng các xúc tu
trong cửa đá lại một lần nữa thò ra, do đó mới muốn mau chóng rời khỏi
nơi này, nhưng lại bị đối phương dùng súng chỉ vào, thế nên mới nôn nóng đến nỗi như vậy. Chẳng rõ con súc sinh đó sau khi ăn thịt Nguyên Lương
Vương xong đã cảm thấy no chưa, nếu còn chưa no, lát nữa nó nhất định sẽ còn thò ra bắt người lần nữa.
Tôi bất giác có chút nôn nóng, vội nói với Trịnh Duy Tín: “Bây giờ không phải là lúc nói những chuyện
này.” Vừa nói, tôi vừa chỉ vào cánh cửa đá kia. “Bên trong đó có một con quái vật, bất cứ lúc nào cũng có thể chui ra tấn công chúng ta, có
chuyện gì cứ nên chờ ra ngoài rồi hãy nói.”
Trịnh Duy Tín cười
lạnh một tiếng, nhìn tôi bằng ánh mắt xem thường, nói: “Nhóc con, ngươi
mới bao nhiêu tuổi chứ, lại dám chơi trò lừa gạt với ta sao? Trong ngôi
mộ Lương Vương này, ở đâu có cơ quan, ở đâu có đường đi bí mật, ở đâu có dã thú, ta đều nắm rõ như lòng bàn tay, ngươi nghĩ mình có thể lừa được ta chắc? Có điều, ta cũng không định để cho các ngươi sống sót rời khỏi nơi này.”
Tôi không ngờ Trịnh Duy Tín lại có tính đa nghi như
vậy, hoàn toàn coi lòng tốt của tôi là lời nói dối. Tuy tôi cũng muốn
giải thích với lão nhưng nhìn sắc mặt lão lạnh tanh thế kia, e rằng nếu
tôi nói nhiều, lão nhất định sẽ không chút do dự nổ súng ngay, thế là
tôi đành im miệng.
Lúc này, Vương Tiên Dao chợt hỏi Trịnh Duy
Tín: “Thì ra là thế, nói như vậy, kẻ nấp ở chỗ kín ném trái nổ về phía
chúng tôi chính là ông?”
Trịnh Duy Tín nghe thế thì cười “khùng
khục” một hồi, sau đó khẽ gật đầu, nói: “Không sai, mà không chỉ có thế, người khiến đầu gối ngươi trúng độc cũng là ta, người khiến toàn bộ cấm địa sụp xuống vẫn là ta, mà cuối cùng người đưa các ngươi xuống suối
vàng cũng sẽ là ta.”
“A!” Vương Tiên Dao kinh hãi kêu lên thành
tiếng, nhìn Trịnh Duy Tín bằng ánh mắt không thể tin nổi. “Ông nói cái
gì cơ? Việc tôi trúng độc cũng do ông làm ư?”
Trịnh Duy Tín đắc
chí nói: “Đúng thế, ta chính là người đã khiến đầu gối ngươi bị trúng
độc, bởi vì khi đó các ngươi muốn chạy trốn, nếu các ngươi chạy trốn
thành công, kế hoạch mà ta khổ công sắp đặt mấy mươi năm há chẳng phải
sẽ đổ bể hay sao? Do đó, ta đã thả ra một con góa phụ đen(*), bởi vì ta
biết trên người ngươi có ngọc Thị Độc mà sư huynh để lại, dù có trúng
độc cũng không chết được.”
(*) Góa phụ đen là một loài nhện cực độc.
Tôn Kim Nguyên kích động hỏi: “Vậy ông ném trái nổ cũng là vì muốn ngăn bọn tôi chạy trốn ư?”
Trịnh Duy Tín nói: “Ừm, chính là vì nguyên nhân này. Nhưng các ngươi lại
không biết tốt xấu, còn muốn đánh lén ta nữa. Hết cách, ta đành cho nổ
sập đường hầm, khiến các ngươi hết hy vọng chạy trốn.”
Nhưng tôi
vẫn còn có một số chuyện chưa hiểu lắm, cho dù Trịnh Duy Tín có chặn
đứng đường ra của chúng tôi thì cũng làm sao có thể xác định được rằng
chúng tôi có thể thuận lợi tới được cấm địa? Lẽ nào trong chuyện này còn có bí ẩn nào khác? Nhưng nghĩ kĩ lại, không thể thế được, tất cả các cơ quan và cửa ngầm đều là do chúng tôi tự tìm được, hơn nữa còn phải hao
tốn rất nhiều công sức, chẳng hề nhận được sự giúp đỡ nào cả. Ngoài ra,
từ đầu chí cuối chúng tôi chỉ muốn tìm kiếm cửa ra, cấm địa đó chẳng qua là vô ý xông vào mà thôi.
Còn nữa, lỡ như chúng tôi nửa đường bị Nguyên Lương Vương giết chết thì sao? Một khi chuyện này xảy ra, kế
hoạch của Trịnh Duy Tín chẳng phải cũng sẽ đổ bể ư? Không đúng không
đúng, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy, nhất định là hắn đã
dùng cách gì đó để chỉ dẫn chúng tôi tới cấm địa. Tôi gằn giọng hỏi
Trịnh Duy Tín: “Ông dựa vào đâu mà có thể khẳng định chúng tôi nhất định sẽ tới cấm địa? Có phải ông đã giở trò gì không?”
Trịnh Duy Tín cười vẻ thích chí, nói: “Hà hà, chuyện này thì phải cảm ơn A Thành rồi.”
“A Thành là ai?” Tôi không kìm được thất thanh hỏi.
Trịnh Duy Tín đưa tay ra, chỉ thẳng về phía anh gầy. Anh gầy toàn thân run
rẩy, cái đầu lại càng cúi thấp hơn, hoàn toàn không dám nhìn chúng tôi.
A! Anh gầy chính là A Thành trong lời nói của Trịnh Duy Tín ư? Vậy tức là
anh gầy với Trịnh Duy Tín là đồng bọn? Tôi thật không dám tin vào điều
này. Cả tôi, Vương Tiên Dao và Tôn Kim Nguyên đều ngẩn ngơ nhìn anh gầy, rất muốn hỏi anh ta chuyện này là sao, hy vọng anh ta có thể giải thích một chút, nhưng lời đã ra đến miệng mà lại chẳng thể nào nói rõ được.
Trịnh Duy Tín vẫy vẫy tay với anh gầy, nói: “A Thành, mau qua đây, chú đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.”
Anh gầy chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ba người chúng tôi bằng ánh mắt áy náy
nhưng lại không đi tới bên cạnh Trịnh Duy Tín, còn lạnh lùng nói với lão ta: “Chúng ta đã nói trước với nhau rồi cơ mà, chỉ cần lấy được hai thứ đó là đủ, sao lại còn phải nói hết mọi chuyện ra như thế?”
Tuy
ba chúng tôi đều không muốn tin sự thực anh gầy là A Thành, nhưng bây
giờ anh gầy đã nói như vậy, rõ ràng chẳng khác nào thừa nhận mình với
Trịnh Duy Tín là đồng bọn. Tôi, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao đều
không kìm được trợn mắt há mồm nhìn anh ta, trong lòng trào dâng muôn
vàn cảm xúc khó có thể diễn tả bằng lời.
Tôn Kim Nguyên chỉ tay vào Trịnh Duy Tín, lạnh lùng hỏi anh gầy: “Anh thật sự là đồng bọn của lão ta ư?”
Anh gầy không trả lời, chỉ khẽ gật đầu vẻ lúng túng. Tôn Kim Nguyên thấy
anh gầy đã thừa nhận thì vô cùng giận dữ, không kìm được cất tiếng mắng
lớn: “Khốn kiếp, bọn tôi coi anh là anh em, không ngờ anh lại lừa gạt
bọn tôi như thế!. Nói rồi giơ nắm đấm lên, làm bộ định đánh anh gầy.
Trịnh Duy Tín huơ nhẹ khẩu súng trong tay, giận dữ quát Tôn Kim Nguyên:
“Ngươi mà dám làm bừa, ta không ngại tiễn ngươi lên đường luôn đâu.”
Tôn Kim Nguyên không thể phát tác, đành cố nén cơn giận đứng im một chỗ,
nhưng cặp mắt tràn đầy lửa giận thì vẫn nhìn chằm chặp vào anh gầy.
Vương Tiên Dao cười lạnh một tiếng, quay qua hỏi Trịnh Duy Tín: “Ông quả đúng là đa mưu túc trí, nhưng tôi vẫn còn một chuyện chưa hiểu, tại sao ông
có thể tính chuẩn được là bọn tôi và A Thành sẽ bị nhốt vào cùng một
phòng giam? Tôi nhớ là trong địa lao có bốn phòng giam cơ mà.”
Trịnh Duy Tín đáp: “Chuyện này thì đơn giản thôi. Bởi vì ta dám chắc có thể
khiến ba người các ngươi bị nhốt vào địa lao, vậy nên đã cho A Thành lẻn vào trong địa lao trước các ngươi một ngày và nấp vào chỗ kín, chỉ chờ
các ngươi tới là sẽ giả bộ tình cờ gặp mặt.”
Tôn Kim Nguyên giận
dữ nói: “Mẹ kiếp, cho dù hắn có lẻn vào trong địa lao trước một ngày thì cũng không thể tính trước là bọn tôi sẽ bị nhốt vào phòng giam nào
được.”
Nghe thấy thế, Trịnh Duy Tín không kìm được cất tiếng cười vang, nói: “Đừng có ngốc nữa, A Thành biết Súc Cốt công, có thể đi lại
tự do giữa các phòng giam, vậy nên bất kể các ngươi bị nhốt vào phòng
giam nào thì y cũng có thể tới đó gặp các ngươi được cả.”
Tôi vô
cùng ngạc nhiên, Súc Cốt công? Đó không phải là môn công phu chỉ có
trong phim ảnh hay sao? Lẽ nào trên đời này thật sự tồn tại loại bản
lĩnh như vậy? Xem ra sự hiểu biết của tôi về thế giới quả là ít ỏi quá
rồi. Thấy mấy người chúng tôi đều nhìn chằm chằm vào anh gầy vẻ kinh
ngạc không thôi, Trịnh Duy Tín lại nói tiếp: “Đầu đuôi mọi chuyện kỳ
thực rất đơn giản, để ta nói hết với các ngươi, kẻo không các ngươi lại
phải làm quỷ hồ đồ. Thực ra ta với A Thành đã tới địa cung này mấy lần
rồi, bọn ta không chỉ biết rõ nhược điểm của các xác chết biết đi, hơn
nữa còn nắm được quy luật đi lại của Nguyên Lương Vương, thế nên A Thành mới có thể thuận lợi lẻn vào trong địa lao. Sau khi ba người các ngươi
tới, A Thành đã bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của y, đó là đưa các ngươi
tới cấm địa. Sau khi các ngươi từ chỗ cúng tế chạy ra, trong lòng đã nảy sinh ý niệm chạy trốn, mà A Thành thì lại không tiện ra mặt ngăn cản
các ngươi, thế là ta đành cho nổ sập đường hầm đó, khiến các ngươi quay
trở về theo kế hoạch. Tất cả các cơ quan, cửa ngầm ở đây, ta và A Thành
kỳ thực đều đã biết cả, thế nên các ngươi đã được A Thành đưa dần từng
bước tới chỗ cấm địa.”
Tôn Kim Nguyên tức tối trừng mắt nhìn anh
gầy, cất tiếng mắng lớn: “Giỏi lắm, ngươi đúng là giỏi diễn kịch đấy! Cơ quan trên chiếc long ỷ làm bằng vàng ròng đó chắc là ngươi cố ý để ta
tìm được đúng không? Chẳng trách khi đó ngươi lại chẳng hề nôn nóng, để
mặc cho ta làm bừa ở đó, hóa ra mọi chuyện đều đã nằm trong tầm khống
chế của ngươi rồi.”
Bất kể Tôn Kim Nguyên giễu cợt thế nào, anh
gầy từ đầu chí cuối đều không đáp lại, chỉ không ngớt thở dài vẻ đầy cay đắng. Vương Tiên Dao không kìm được hỏi tiếp anh gầy: “Lúc ở thiên
cung, anh đã để cho Tôn Kim Nguyên mở cỗ quan tài pha lê đó ra, có phải
anh muốn thừa dịp chúng tôi bị cỗ quan tài pha lê đó thu hút sự chú ý để đi mở một cơ quan khác đúng không? Chắc hẳn cơ quan đó cực kỳ kín đáo,
nếu anh mở nó ra ngay trước mặt chúng tôi thì sẽ khiến chúng tôi nghi
ngờ, cho nên anh mới tách khỏi chúng tôi như thế, đúng vậy không?”
Anh gầy rốt cuộc không nhịn nổi nữa, bèn hờ hững đáp lời Vương Tiên Dao:
“Cô nói rất đúng. Có điều tôi ngàn vạn lần không ngờ được thứ nằm trong
cỗ quan tài đó lại là một con Hắc Hung, khi cô đến tìm tôi cầu cứu thì
tôi vừa mới bò ra từ trong cửa vào cấm địa. Có điều vẫn còn may, cô
không hề phát hiện ra điểm khả nghi nào.”
Trịnh Duy Tín lại giành lên tiếng: “Kỳ thực về sau, A Thành kêu các người xuống địa đạo trước
cũng là có nguyên nhân đấy, bởi vì khi đó ta cũng đang có mặt. Chờ sau
khi ba người các ngươi xuống địa lao cả rồi, ta và A Thành đều hợp sức
giết chết con Hắc Hung kia, sau đó thì thương lượng kế hoạch bước tiếp
theo. Nhưng ta thật không sao ngờ nổi, chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi, A
Thành đã thay đổi, trở nên mềm lòng hơn, bảo ta đừng giết các ngươi, còn nói chỉ cần lấy được hai món đồ kia là được rồi. Khi ấy tuy ta rất tức
giận nhưng vẫn phải giả vờ đồng ý, bởi vì ta không muốn vào thời khắc
cuối cùng lại xảy ra vấn đề gì.”
Nói tới đây, khuôn mặt già nua
của Trịnh Duy Tín bỗng trở nên âm u vô hạn, lão lạnh lung nhìn anh gầy,
nói tiếp: “Về sau, các ngươi thuận lợi phá được sức mạnh của cấm chế,
thành công lấy được tráp pha lê và dạ minh châu. Vốn dĩ theo kế hoạch
ban đầu, A Thành sẽ nhân lúc hỗn loạn, đoạt lấy tráp pha lê và dạ minh
châu từ trong tay các ngươi, sau đó nhanh chóng quay trở lại bên cạnh
ta, rồi ta sẽ dùng trái nổ cho nó nổ hết toàn bộ hang đá. Như thế, các
ngươi cùng với đám người Nguyên Lương Vương sẽ hoàn toàn biến mất khỏi
thế gian này, và bí mật của ta cũng sẽ không bao giờ bị người ta phát
hiện. Chẳng ngờ, A Thành lại đã vì cứu các ngươi mà bị trọng thương.”
Trịnh Duy Tín chỉ tay vào Tôn Kim Nguyên, nói tiếp: “Ta biết, chỉ dựa vào ba
người các ngươi thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Nguyên Lương
Vương, mà ta lại sợ A Thành có bề gì, thế là đành châm ngòi một phần
trái nổ, thu hút sự chú ý của Nguyên Lương Vương về phía ta. Nhưng ta
thật không ngờ lòng núi này lại sụp xuống ghê gớm như vậy, khiến các
ngươi bị rơi vào trong những khe nứt hình thành khi đó. Ta vốn định theo các ngươi xuống dưới, chẳng ngờ các khe nứt lại nhanh chóng bị đất đá
lấp đi mất. Hết cách, ta đành quay trở về theo đường cũ, đồng thời ở lại chỗ cửa ra duy nhất này để chờ các ngươi.”
Nói như vậy là anh
gầy và Trịnh Duy Tín cũng không hoàn toàn giống nhau, bởi vì anh ta vẫn
còn có lương tri. Tôi chợt nhớ tới một việc, bèn hỏi anh gầy: “Lúc
trước, anh yêu cầu chúng tôi bán tráp pha lê và dạ minh châu cho anh, kỳ thực chính là để cứu mạng chúng tôi đúng không?”
Anh gầy không
trả lời tôi, nhưng tôi có thể nhìn ra, tâm trạng anh ta lúc này chẳng hề dễ chịu chút nào. Có lẽ vì bốn người chúng tôi đã ở bên nhau trong suốt những ngày vừa qua, lại cùng kinh qua sinh tử, do đó giữa hai bên đã
nảy sinh một thứ tình cảm khó có thể diễn tả bằng lời, trái tim anh gầy
cũng vì thế mà dao động, không muốn ra tay tàn độc với ba người chúng
tôi.
Tôi bất giác thầm cảm thán, cảm thán sự vô thường của vận
mệnh, bởi tôi chưa từng nghĩ rằng chuyến du lịch đơn giản mười lăm năm
trước lại có thể gây ra nhiều chuyện sóng gió như thế. Dường như ngay từ ngày tôi, Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao tề tựu với nhau tại ngọn núi Lương Vương này mười lăm năm trước, tất cả mọi chuyện đã được an bài
sẵn rồi, và chúng tôi không có lựa chọn nào khác, cuối cùng đã cất bước
đi lên con đường mà mình nhất định phải đi qua.
Tôi cũng rất cảm
thán trước sự xấu xí của tính cách con người, nếu bây giờ bạn hỏi tôi
trên đời này thứ gì là đáng sợ nhất, vật thì tôi hoàn toàn có thể nói
với bạn rằng, đó chính là lòng người. Sự đáng sợ của lòng người không
phải là ở chỗ nó tàn độc biết bao nhiêu, mà là ở chỗ nó rất giỏi ẩn náu, rất giỏi ngụy trang, thậm chí ngay đến bản thân bạn cũng chẳng biết nó
đang nghĩ cái gì. Nó giống như thời tiết tháng Sáu vậy, nói biến đổi là
biến đổi ngay, khiến người ta khó mà nắm bắt được.