Type: Hasuko
“Được rồi, bây giờ các ngươi đã biết hết mọi chuyện, cũng đến lúc phải lên
đường rồi.” Nói xong, Trịnh Duy Tín đưa bàn tay phải cầm súng lên, chỉ
vào Tôn Kim Nguyên cười lạnh, nói: “Đồ nhi ngoan, ngươi đã giúp vi sư
không ít chuyện, ta sẽ để ngươi được chết một cách sảng khoái.”
Thấy Trịnh Duy Tín định giết Tôn Kim Nguyên, tôi và Vương Tiên Dao không thể trơ mắt nhìn, nhưng hai chúng tôi còn chưa kịp có hành động gì thì
Trịnh Duy Tín đã lại chĩa họng súng về phía chúng tôi, cười lạnh, nói:
“Đừng có làm bừa, cũng đừng nôn nóng, cứ từng người từng người một, rồi
cuối cùng các ngươi sẽ được đoàn tụ với nhau ở một nơi khác thôi.”
Anh gầy chợt lại nói: “Anh không thể giết bọn họ được! Bọn họ đã đồng ý
giao thần khí ra rồi mà, việc gì còn phải lạm sát người vô tội chứ?”
Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao đều tỏ ra hết sức ngạc nhiên, không ngờ
vào lúc này rồi mà anh gầy còn cất lời cầu xin giúp chúng tôi. Trịnh Duy Tín lạnh lùng nói: “Chú thì hiểu cái gì? Người làm đại sự cần biết dùng thủ đoạn tàn độc, mà bọn chúng lại biết quá nhiều rồi, nhất định phải
diệt khẩu mới được.”
Rồi lão ta lại nhìn qua Tôn Kim Nguyên, nói
tiếp: “Đồ nhi ngoan, vi sư tiễn ngươi lên đường đây.” Dứt lời liền không chút do dự bóp cò khẩu súng lục trong tay.
Đúng vào lúc tiếng
súng vang lên, anh gầy đột nhiên nhào tới, đẩy ngã Tôn Kim Nguyên xuống
đất, có điều anh ta cũng vì thế mà trúng đạn vào lưng. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi, tất cả mọi người đều không nói năng gì,
trên mặt ngợp đầy vẻ kinh ngạc, cặp mắt lặng lẽ dõi nhìn tất thảy.
Không lâu sau, anh gầy phun ra một ngụm máu tươi, mặt mày nhăn nhó nói với
Tôn Kim Nguyên đang nằm dưới người mình: “Người anh em, xin lỗi, hy
vọng… hy vọng cậu có thể… cậu có thể tha thứ cho…” Chữ “tôi” cuối cùng
còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì anh gầy đã run lên lẩy bẩy, sau đó
vĩnh viễn nhắm đôi mắt lại, cứ như thế mà qua đời.
Tôn Kim Nguyên như vừa choàng tỉnh khỏi giấc mộng, nước mắt tức thì lã chã tuôn rơi.
Cậu ta lay mạnh bờ vai của anh gầy, lớn tiếng hét lên: “Anh gầy, anh
gầy, anh đừng dọa tôi mà! Lão Tôn tôi tha thứ cho anh rồi đấy, anh mau
nói gì đi! Anh không thể chết như vậy được, tôi còn chưa dẫn anh tới quê tôi tán gái mà, anh không thể khiến tôi nói mà không giữ được lời!”
Cuối cùng, Tôn Kim Nguyên gào khóc thảm thiết, cứ thế ôm chặt lấy thi
thể anh gầy, trong lòng trào lên nỗi thương tâm tột độ, chẳng khác nào
đã biến thành một người mất hồn.
Thấy phát súng của mình bắn
trúng vào người của anh gầy, Trịnh Duy Tín đầu tiên là ngẩn ra, sau đó
không ngờ cũng tuôn rơi hai hàng lệ nóng, thật không ngờ một người lòng
dạ tàn độc như lão ta mà cũng có lúc thương tâm vì người khác như vậy.
Có điều, tôi chỉ thấy những giọt nước mắt của lão đầy vẻ giả tạo, trong
lòng hận không thể ăn thịt lão ngay tại chỗ.
Nhưng tôi đã nhầm,
hai hàng nước mắt của Trịnh Duy Tín thật sự là từ trong tâm khảm chảy
ra. Chỉ nghe lão nhìn anh gầy mà hét lớn: “Em trai, em không thể chết
như vậy được!” Sau đó liền bật khóc nức nở.
Nghe thấy thế, chúng
tôi đều bất giác sững người, thật không ngờ anh gầy lại là em trai của
Trịnh Duy Tín, chẳng trách lão ta lại thương tâm như vậy, lão không ngờ
đã lỡ tay bắn chết em trai của mình. Cũng chính vì như thế, Trịnh Duy
Tín trở nên điên cuồng, đột ngột vung tay đoạt lấy chiếc ba lô leo núi
trong tay Vương Tiên Dao, sau đó nhanh chóng lùi sang một bên. Lão lạnh
lùng nhìn chúng tôi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các ngươi đã hại chết
em trai ta, ta nhất định phải khiến các ngươi không được chết một cách
tốt đẹp, ta nhất định phải đưa các ngươi xuống dưới đó cùng với em trai
ta.”
Trịnh Duy Tín nới xong liền giơ khẩu súng trong tay lên định bắn chúng tôi, nhưng cổ nhân nói chẳng sai, thiện có thiện báo ác có ác báo, lão rốt cuộc đã chẳng thể đạt được ý đồ. Chính vào lúc này, mười
mấy cái xúc tu khổng lồ đột ngột thò ra từ phía sau cửa đá, Trịnh Duy
Tín không ngờ sau lưng mình lại có điều cổ quái đến như thế, còn chưa
kịp phản ứng thì đã bị quấn chặt lấy. Lão không cam tâm cất tiếng hét
to: “Sao lại như vậy chứ? Đây là cái gì thế?”
Chẳng bao lâu sau,
thân thể Trịnh Duy Tín đã bị che khuất hoàn toàn, bởi lẽ mười mấy cái
xúc tu khổng lồ kia đã phủ kín toàn thân lão rồi. Lúc này, đám xúc tu
dường như vẫn chưa định rụt trở vào trong cửa đá, vẫn dừng lại ở đó như
đang chờ đợi điều gì. Tôi và Vương Tiên Dao đều vô cùng sợ hãi, vọi dìu
Tôn Kim Nguyên đang thương tâm tột độ tránh tới một góc của gian phòng
đá, mắt nhìn chằm chặp vào đám xúc tu, đề phòng chúng đột ngột tấn công.
Cũng may, đám xúc tu kia chỉ dừng lại tại đó một lát rồi rụt trở về. Chính
vào lúc này, Tôn Kim Nguyên giống như đã nổi điên, bất chấp nguy hiểm
lao tới trước thi thể anh gầy, đỡ thi thể anh gầy dậy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Người anh em tốt, tôi đã hiểu lầm anh rồi, tôi đã hiểu lầm
anh rồi!”
Vương Tiên Dao cất lời khuyên nhủ: “Kim Nguyên, không
còn thời gian nữa, chẳng biết con quái vật đó khi nào thì lại thò xúc tu ra, chúng ta nên mau mau rời khỏi đây thì hơn.”
Tôn Kim Nguyên
là một người rất trọng tình nghĩa, anh gầy vì đỡ đạn cho cậu ta mà chết, do đó cậu ta vô cùng thương tâm, thực sự không muốn để thi thể anh gầy ở lại đây. Vương Tiên Dao lại tiếp tục khuyên: “Kim Nguyên, tớ biết là
cậu rất buồn, bọn tớ kỳ thực cũng như vậy cả, nhưng chúng ta không thể ở đây chờ chết được!”
Chính vào lúc này, động tĩnh ở phía bên
trong ô cửa đá càng lúc càng lớn, như thể có vô số con tuấn mã đang chạy như bay trong đó vậy. Kế đó, một luồng sáng màu trắng chói mắt từ bên
trong chiếu ra, thoạt trong quen thuộc vô cùng, khỏi cần nghĩ cũng biết
là có nguồn góc từ tráp pha lê và dạ minh châu. Tôn Kim Nguyên thấy
tình hình nguy cấp thì cũng không muốn làm liên lụy tới mọi người, bèn
nói tôi và Vương Tiên Dao hãy đi trước, cậu ta sẽ theo sau ngay.
Ba người chúng tôi trước giờ chưa từng có quy tắc là ai trước ai sau, Tôn
Kim Nguyên đã không chịu đi, tôi và Vương Tiên Dao đương nhiên không thể rời đi trước được. Tôn Kim Nguyên không nói gì, chỉ bế thi thể anh gầy
đi về phía trước, tới chỗ thi hài của Trương Duy Trí thì mới dừng lại.
Sau đó, cậu ta đặt thi thể anh gầy xuống bên cạnh di hài của Trương Duy
Trí, lặng lẽ quỳ xuống.
Tôi và Vương Tiên Dao cùng đi tới bên
cạnh Tôn Kim Nguyên rồi cũng giống như cậu ta, quỳ xuống trước thi thể
của anh gầy. Tôn Kim Nguyên lấy một bao thuốc lá từ trong túi áo, rút rá ba điếu rồi châm lửa, đặt xuống trước thi thể anh gầy. Sau đó, cậu ta
cũng tự châm cho mình một điếu, cứ thế quỳ trước thi thể anh gầy mà lặng lẽ hút thuốc.
Sau khi hút xong điếu thuốc đó, Tôn Kim Nguyên
buồn bã khom người vái lạy anh gầy ba vái rồi lại tháo chiếc bùa Mô Kim
vốn đeo trên cổ xuống, đặt lên di cốt của Trương Duy Trí. Tôi và Vương
Tiên Dao làm theo cậu ta, lấy bùa Mô Kim và ngọc Văn Hương trên người
xuống, vì ba món đồ này vốn không thuộc về chúng tôi, nên để chúng đi
theo chủ nhân của chúng là tốt nhất.
Lúc này, con quái vật bên
trong cửa đá chẳng biết là bị làm sao, gào rít lên ầm ĩ, âm thanh vô
cùng đáng sợ, như tiếng chuột kêu, lại như tiếng trẻ con khóc. Cùng lúc
ấy, luồng sáng chiếu ra từ tráp pha lê và dạ minh châu lại càng rực rỡ
hơn, cứ như một ngọn lửa nóng bỏng từ phía bên trong phun ra. Sau đó,
toàn bộ địa cung bắt đầu rung lên dữ dội, chẳng khác nào đang xảy ra
động đất.
Ba người chúng tôi không dám dừng lại thêm một giây
phút nào, vội túm lấy sợi dây thừng mà Trịnh Duy Tín thả xuống, dốc hết
sức mình trèo lên trên. Dọc đường, vách hang xung quanh liên tục có đất
đá rơi xuống, cái hang này có lẽ sắp sụp đến nơi rồi.
Sau khi
chúng tôi bò ra từ trong hang động đó, trời còn chưa sáng hẳn, phía đằng đông chỉ mới có mấy tia sáng lờ mờ ló dạng mà thôi, nhưng bình minh
cũng sắp đến rồi. Chẳng bao lâu sau, hang động mà chúng tôi vừa bò ra
khỏi đã bị đất đá lấp kín, còn cơn rung lắc thì vẫn chưa dừng lại. Tôn
Kim Nguyên thấy tình hình có vẻ không ổn thì vội vàng hét to: “Mau chạy
đi!”, vì toàn bộ núi Lương Vương sắp sụp xuống đến nơi rồi.
Ba
người chúng tôi dốc hết sức lực chạy về phía trước, chẳng rõ là đã chạy
bao lâu, nhưng ít nhất cũng phải chạy được quãng hai cây số rồi. Tôn Kim Nguyên chạy nhanh nhất, phát hiện ở phía không xa trước mặt có một sườn núi thấp, bèn bảo chúng tôi chạy qua bên đó, nói rằng những nơi địa thế cao thì sẽ ít phải chịu ảnh hưởng của động đất hơn.
Sau khi chạy đến sườn núi đó, chúng tôi đều đã cạn kiệt sức lực, không sao chạy tiếp được nữa. Ba người chúng tôi cùng nằm ngửa trên mặt đất, thở dốc không
ngừng.
Không lâu sau thì trời sáng hẳn, ánh dương đầu tiên rọi
xuống thân thể chúng tôi, vừa ấm áp lại vừa thoải mái, chúng tôi tốt
cuộc đã được trở lại mặt đất, rốt cuộc đã lại được thấy thế giới bên
ngoài.
Cơn rung lắc kéo dài hơn một tiếng đồng hồ mới từ từ dừng
lại. Chúng tôi đứng trên sườn núi, ngần người nhìn về phía núi Lương
Vương., nhưng lúc này làm gì còn núi Lương Vương nữa, nó đã bị chôn vùi
dưới lòng đất rồi, chỉ còn chóp núi là vẫn lộ ra bên ngoài mà thôi.
Tất cả mọi chuyện hệt như mộng ảo xuất hiện trước mắt chúng tôi, tôi thật
sự nghi ngờ rằng chúng tôi chỉ vừa gặp phải một cơn ác mộng, tất thảy
đều không hề chân thực. Tự nơi đáy lòng tôi không kìm được thầm cảm
thán, chuyện đời như mộng, sau khi tỉnh giấc, mọi điều trong mộng đều sẽ thành không, đọng lại sau cùng vẫn là câu nói đó: Vạn sự chớ cưỡng cầu, cưỡng cầu tất hối hận.
Năm năm sau, tôi đang ngồi trước máy tính xem một cuốn sách có tên gọi Chuyện cũ của tôi, mà tác giả cuốn sách
không phải ai khác, chính là bản thân tôi.Lúc này, điện thoại của tôi
đột ngột đổ chuông, tôi tiện tay vớ lấy ấn nút nghe. “A lô! Ai vậy?”
Người ở đầu máy bên kia dường như rất hưng phấn, lớn tiếng hét lên với tôi:
“Vân Sơn, là tớ đây, tháng sau tớ và Tiên Dao kết hôn. Đến lúc đó, cậu
nhất định phải tới uống rượu mừng đấy nhé!”
Hóa ra là điện thoại
của Tôn Kim Nguyên gọi tới, khi đó tôi bất giác ngẩn người, đã năm năm
rồi, rốt cuộc cậu ta đã cưa đổ được Tiên Dao. Tôi cười, nói: “Ha ha,
người anh hem giỏi lắm, rốt cuộc đã thoát khỏi kiếp độc thân rồi, tớ xin có lời chúc mừng nhé!”
Sau đó, ở đầu máy bên kia có chút ồn ào,
và rồi một giọng nói khác vang tới: “Tớ nói này Vân Sơn, mấy năm không
gặp, cái miệng của cậu lợi hại hơn Kim Nguyên nhà tớ nhiều rồi đấy! Tớ
nói với cậu nhé, tháng sau bọn tớ kết hôn, có tới hay không thì cậu tự
xem mà làm đi!”
Tôi cười hà hà, nói: “Tới, nhất định phải tới
chứ, đã là Kim Nguyên nhà các cậu rồi, tớ có thể không tới được sao? Tới lúc đó, tớ nhất định phải náo loạn động phòng của các cậu một phen ra
trò mới được.”
“Nghe cậu nói kìa, nhớ kĩ đây, mùng Tám tháng sau
bọn tớ kết hôn. Đến lúc đó, cậu nhớ tới sớm một chút, bọn tớ còn có
chuyện quan trọng khác cần nói với cậu.” Tôn Kim Nguyên ở bên cạnh bổ
sung thêm.
“Có chuyện gì mà thần bí thế hả? Nhất định phải chờ
tới khi hai đứa cậu kết hôn mới có thể nói với tớ được sao? Có phải là
hai đứa cậu có tin mừng rồi không vậy?” Tôi cười xấu xa, hỏi.
Tôn Kim Nguyên cười, nói: “Vậy thì tớ nói với cậu luôn. Cậu còn nhớ con xén tóc khổng lồ mà chúng ta từng giết trong ngôi mộ cổ của Nguyên Lương
Vương không? Trong bụng nó có một tờ giấy trắng, mà đó kỳ thực là một
tấm bản đồ kho báu, hơn nữa còn mới được tớ và Tiên Dao tình cờ phá giải được. Tớ với Tiên Dao đã tính kĩ rồi, sau ngày tân hôn sẽ đi tìm kho
báu luôn, mà cậu nhất định phải đi cùng bọn tớ đấy, bằng không tam giác
sắt coi như thiếu mất một góc rồi. Cho nên…”
- HẾT -