Kem Tan Trong Miệng

Chương 2: Chương 2: Chương 1




“Miệng ngươi thật là hôi quá…. Ngươi vừa mới ăn nhiều tỏi lắm phải không?”

“A —” Kha Mi từ trong mộng bừng tỉnh dậy.

Thì ra là nằm mơ!

May mắn chỉ là nằm mơ thôi….

Bất quá chỉ là một giấc mơ thôi, nhưng cũng đủ doạ nàng sợ chết khiếp.

Nàng ấn vào chỗ đau nhức nơi cổ, trong lòng không biết tại sao đã qua nhiều năm như vậy mà mình vẫn còn có thể mơ thấy giấc mơ đó.

Bạch Bằng Phi chính là một tên ôn thần?

Thật là đáng ghét…..

Nghĩ đến cái tên ghê tởm của hắn, Kha Mi trong lòng không nhịn được cơn tức giận.

Tên bại hoại! Tên học trưởng yêu tinh nha!

Lại nói khi nàng vừa lên cao trung, nhân duyên đưa đẩy làm sao mà quen biết Bạch Bằng Phi — tên thiếu niên đẹp trai nhất trường lại giỏi mọi lĩnh vực.

Thành tích học tập vừa tốt, lại còn kiêm thêm thập toàn tài năng, đích thực là hình mẫu bạch mã hoàng tử điển hình.

Vốn nàng nghĩ có được một học trưởng đẹp trai để làm thái sơn dựa dẫm, trong lòng vô cùng đắc chí, còn tưởng rằng từ nay về sau đời học sinh trung học sẽ “lên hương”.

Một sự nghiệp sáng lạn rực rỡ trước mắt.

Nhưng cái âm mưu đen tối này đã bị trời cao giết từ trong trứng nước, tên hạ lưu khốn khiếp đội lốt dê con đó, dám ngang nhiên vào ngày hắn tốt nghiệp… nhân lúc nàng không phòng bị, cướp đi nụ hôn đầu của nàng!

Mà điều làm nàng điên nhất là, ăn đậu hũ của nàng rồi, hắn còn bỏ lại một câu rằng miệng nàng rất hôi, chọc nàng giận đến mức muốn “mần” thịt tên hỗn đản kia, nhưng tên kia đã chạy biến đến không thấy cả thân ảnh.

Càng bại hoại hơn nữa chính là, cách đó một ngày, nàng mới phát hiện tên xú nam nhân kia đã dọn nhà đi mất!

Kém cỏi! Kém cỏi! Kém cỏi nữa rồi!

Kha Mi càng nghĩ lửa giận bốc càng cao. Năm ấy nàng mới mười sáu tuổi! Thời thanh xuân tươi đẹp đã bị tên kém cỏi kia….làm hỏng mất!

Hại nàng từ đó đến nay cũng không dám quen bạn trai, trong lòng vẫn luôn có một khúc mắt, sợ nhất là khi nam nhân khác hôn nàng cũng nghi ngờ miệng của nàng hôi a!

Ô ô…. Những năm tháng thanh xuân ảm đảm của nàng a……

Chuyện kia cũng đã qua tám năm, lần này nhớ lại, nàng vẫn thật là còn rất tức giận

—–

Kha Mi vén mái tóc đẹp nhánh tuyệt đẹp của nàng sang bên, thuận tay cầm lấy đồng hồ báo thức xem giờ —- đáng chết! Đã tám giờ hai mươi rồi, đã muốn trễ giờ đi làm rồi!

Chết chắc rồi, hôm nay còn phải đi tiếp khách nữa….

Kha Mi vội vội vàng vàng muốn chạy vào phòng tắm để chuẩn bị sửa sang lại nhan sắc, nhưng lại không cẩn thận té từ trên giường xuống!

Đau quá a! Ô…..

“Tiểu Mi, ngươi không sao chứ?” Ngoài cửa truyền đến tiếng ân cần hỏi thăm của cô bạn cùng phòng Đinh Tiểu Ưu “Trong phòng ngươi lại phát ra một tiếng {Binh} rất lớn nha…..”

“Không có việc gì.” Kha Mi cắn răng trả lời, trong lòng lại một lần nữa tự nói với mình:

Bạch Bằng Phi đúng là tên sát tinh!

“Thật không?” Ngoài cửa, Đinh Tiểu Ưu lo lắng hỏi thăm lần nữa.

“Không cần lo lắng, ta chẳng qua là té từ trên giường xuống mà thôi!” Kha Mi xoa xoa cái mông đang đau chết của mình, cảm thấy sáng nay thật không thuận lợi nha.

“Có thể đứng lên được không?” Ngoài cửa giọng nói đầy lo lắng lần nữa lại vang lên.

“Có thể mà, cám ơn nha” Kha Mi cố gắng nói giọng sang sảng trả lời, để làm cho Đinh Tiểu Ưu yên tâm.

Nhưng thật ra thì—- rất đau nha!

Ghê tởm!

Miễn cưỡng chịu đau đứng lên, Kha Mi nhấc từng bước một đi vào phòng tắm.

Mới chỉ có mơ thấy Bạch Bằng Phi mà nàng đã thê thảm như vậy, nếu lại làm cho nàng có cơ hội gặp lại đúng người hắn bằng xương bằng thịt, nàng không phải càng xui xẻo hơn sao?

May mắn là nàng đời này cũng sẽ không gặp lại cái tên đó!

Có câu nói thật hay: Người nếu đến lúc mạt rồi, thì có quả bầu héo khô quắt cũng phải ăn qua ngày.

Kha Mi nhìn thấy người khách hàng trước mặt, trong lòng liền cảm thấy câu nói kia quá đúng đi a! (@đậu: chắc là đến lúc xui òi thì…. Rađường mắc mưa cũng không có dù)

Đúng là nàng rất hy vọng bây giờ có thể xuất hiện một cái hố, để nàng trực tiếp chui xuống đó tự chôn mình thật sâu!

Khó trách tại sao buổi sáng nàng lại từ trên giường té xuống đất, khó trách nàng thiếu chút nữa trễ hẹn, khó trách sáng sớm thức dậy từ giấc mơ kia, thì ra, thì ra tất cả chỉ chứng minh một điều là

Nàng hôm nay thật sự rất đen đủi!

Khách hàng của nàng là mèo con, chó con hay heo con cũng được a, sao hết lần này đến lần khác, chết tử tế không chết, vị đại khách hàng của nàng lại chính là tên đời này nàng không nghĩ sẽ gặp lại—-

Bạch Bằng Phi!

“Ôi chao, học muội” Bạch Bằng Phi nở một nụ cười hết sức sáng lạn mà chào hỏi.

Vừa nghe thấy tiếng chào của Bạch Bằng Phi, Kha Mi hận không thể đem mình đi huỷ dung (huỷ hoại dung mạo đó)

Tại sao?

Tại sao “Thiếu nữ lớn lên có đến mườintám lần thay đổi” vậy mà chuyện này chưa bao giờ xảy ra trên người nàng?

Tại sao Bạch Bằng Phi vẫn có thể nhận ra nàng được chứ?

Kha Mi nghiến răng tức giận, nhưng nghĩ tới trong lòng lại không ngừng nhắc nhở bản thân: Không thể tức giận, tuyệt đối không thể tức…Giận……….!

Hiện tại là giờ làm việc, không thích hợp để “tính nợ tư”

Nàng đang mang danh là người làm việc công mà!

Một người nhân viên nghiệp vụ giỏi tuyệt đối không thể bị khách hàng ảnh hưởng được, một người nhân viên giỏi nghiệp vụ lại càng tuyệt đối không vì thù oán cá nhân mà quên đi mục đích làm ăn kiếm tiền, một người nhân viên giỏi nghiệp vụ cũng tuyệt đối sẽ “móc” cho hết tiền của khách hàng — đặc biệt khi khách hàng cũng chính là kẻ thù!

Đúng!

Đem túi tiền của Bạch Bằng Phi “luộc chín”, móc cạn, móc sạch sành sanh, mới là phương pháp tốt nhất để trả mối thù oán khí tám năm qua!

Vừa nghĩ đến đó, Kha Mi lại đột nhiên cười rất vui vẻ.

Ha ha ha ha….. Nàng quả nhiên là thiên tài! (@đậu: nghe câu này nhớ Hanamichi quá, tỷ tự sướng đi, òi chết ko kịp ngáp nhá!)

“Học trưởng, lâu quá không gặp a!” Kha Mi vừa khôi phục lại thần trí, lập tức hướng Bạch Bằng Phi nở ra nụ cười chuyên nghiệp.

“Nhờ phúc của học muội” Bạch Bằng Phi cười đáp.

Thành thật mà nói, mấy năm qua, hắn không nghĩ sẽ gặp lại được Kha Mi, cũng không nghĩ rằng đã nhiều năm trôi qua mà Kha Mi vẫn còn nhận ra hắn.

Ngay vào ngày tốt nghiệp cấp 3 đó, hắn đột nhiên xuất hiện mà cưỡng hôn nàng, vừa chớp mắt lại biến mất tăm không tiếng động nhiều năm như vậy, trong lòng hắn kỳ thật cũng không xác định Kha Mi có còn để ý việc này không?

Hoặc là…. Nàng đã sớm quên chuyện này rồi?

Chính hắn cũng không thể giải thích vì sao lúc đó hắn lại xúc động như vậy mà hôn nàng, chẳng qua là khát vọng trong lòng đúng là rất nhiệt thiết, chính bản thân hắn cũng không có cách nào giữ lấy lý trí của mình.

Rồi sau đó, hắn mới hiểu được chính mình từ ngày đó đối với học muội của mình thật là đã động tâm rồi.Mà thật là đã động tâm từ rất lâu…..

Cho nên hắn dựa lúc nàng không để ý mà chạy thoát.

Mười tám tuổi nói cho cùng vẫn còn quá trẻ, trẻ tuổi đến không có cách nào bình thản dũng cảm đối mặt với việc xấu hổ đó.

Bây giờ, hắn hai mươi sáu tuổi, lần này gặp lại Kha Mi, cái khát vọng quen thuộc kia một lần nữa lại trỗi dậy trong lòng. Có lẽ bây giờ ngược lại là thời cơ tổt.

Làm hắn thấy khác lạ, chính là, thời gian qua lâu như vậy, Kha Mi trừ việc ngày càng thêm thành thục tự tin ra, bộ dáng thông minh vẫn đúng như xưa khiến người khác không khỏi chú ý.

Tiểu nữ nhân kia vẫn là tức giận bừng bừng như vậy, dường như chỉ cần cùng ở một chỗ với nàng, dù trời có sụp xuống, cũng không phải là việc tồi tệ gì.

Đó cũng là nguyên nhân lúc đầu dù hắn có phải phá trời dẹp đất cũng muốn biến Kha Mi tự nguyện trở thành tiểu người hầu cho hắn…. thân hình Kha Mi chính là rất thu hút ánh nhìn, luôn làm lòng hắn không ngừng phán đoán, không biết kế tiếp nàng sẽ có những phản ứng gì?

Cho nên năm đó, hắn vẫn là không nhịn được dẫn theo Kha Mi đến nơi mà tất cả các học sinh trung học không nên đến nhất chẳng những vậy mà còn đi đến mấy lần, chính là muốn biết lá gan của mình lớn đến mức nào lại còn Kha Mi khờ khạo kia sẽ có phản ứng gì. Mà bây giờ, hắn vẫn có xúc động như thế.

Kha Mi là một nữ nhân luôn khiến cho người khác không bao giờ cảm thấy nhàm chán

“Không dám, ta còn muốn dựa vào sự hỗ trợ của học trưởng mà!” Khéo léo chìa ra một bản hợp đồng! Trong lòng mặc dù là nghĩ đến chuyện xưa, Kha Mi vẫn duy trì nụ cười điềm tĩnh trên mặt, nét mặt không vô cớ mà lộ vẻ thật vừa lòng.

“Vậy em phải cấp cho anh điều kiện tốt đấy?” Bạch Bằng Phi đột nhiên đề cập đến một vấn đề không liên quan khiến Kha Mi sửng sốt không biết nên trả lời như thế nào.

“A a …. Học trưởng sao lại khách khí như vậy chứ?” Kha Mi vội vàng cười để dời đi lực chú ý của hắn, cũng ám chỉ hắn tốt nhất nên hiểu chuyện một chút, nhanh chóng cùng nàng ký xong cái hợp đồng siêu béo bở này.

Tiểu tử thúi, có việc công lại không làm cho nhanh gọn, lại đi cân lượng so đo, ngay cả đối với học muội của mình cũng dám mở miệng đòi ân tình…. Đáng khinh!

“Phải không?” nghe Kha Mi trả lời, Bạch Bằng Phi ý vị thâm sâu mà nhìn nàng, đôi mắt thâm thuý loé lên tia sáng khiến người khác khó lý giải, thấy vậy trong lòng Kha Mi lấy làm lạ.

Ngô…. Ánh mắt đó nhiều năm trước đã từng xuất hiện qua, nàng không hề dự cảm được điềm tốt nào….

“Dĩ nhiên rồi!” Mặc dù trong lòng lại cảm thấy quái dị, Kha Mi đối với nghiệp vụ cầu tiền tài vẫn là nở một nụ cười tình mà trả lời, thanh nhã uống một ngụm cà phê.

ừ, vẫn là uống cà phê nóng là ngon nhất!

“Chỉ mong như thế.” Bạch Bằng Phi nhún nhún vai, bề ngoài nhìn như không động tâm, môi lại lén lút nâng lên một nụ cười vui vẻ.

“Đúng rồi, học muội, anh quên không nói cho em biết, nút áo của em bị bung ra kìa.” Trên mặt hắn đúng là tràn đầy hài lòng khi nhìn thấy hết xuân sắc vô biên kia.

“Phốc —” Nghe thấy nút áo của mình bị bung ra, cà phê vừa đến miệng Kha Mi lập tức phun ra ngoài, hoàn hảo nhất là phun ngay lên bản hợp đồng trên bàn.

“A!” Kha Mi chân tay luống cuống vừa muốn lau sạch hết vết dơ trên hợp đồng, lại muốn đem tay đi cài lại nút áo.

Muốn cài lại nút áo, lại quên mất đầu tiên phải đặt tách cà phê xuống trước, kết quả là —-làm đổ cà phê, cả bản hợp đồng đều bị phá huỷ, phần cà phê còn lại dọc theo bàn ăn chảy xuống dây vào quần của nàng!

A —- cái quần giá ba ngàn đồng của nàng a —–

Bất quá…, chờ một chút, hôm nay nàng mặc áo không có nút a!

Càng điên hơn nữa chính là, lúc đó, Bạch Bằng Phi lại đột nhiên phun ra một câu “Anh, chỉ nói đùa thôi, nhưng em phản ứng cũng thật là lớn a.” (@đậu: ca đùa vui quá nhỉ! *nhìn khinh bỉ*)

Ghê tởm… Bạch Bằng Phi quả nhiên là tên sát tinh a!

Trong đầu Kha Mi chỉ còn kịp hiện lên những lời này, một giây sau lập tức nhảy dựng lên hô to, “Nóng quá!”, cà phê đúng là nóng a. (@đậu: tỷ chữa cháy a, cũng hay a!)

Cho dù mấy giọt cà phê thấm vào quần, nhưng cà phê còn nóng vẫn có thể làm phỏng người nha.

Thật là xui xẻo a!

*************************************** (chuyển qua cảnh đi mua quần áo nha)

“Không! Ta không thích màu của chiếc quần này lắm. ”

Nhìn thấy bộ trang phục tinh tế mà cô nhân viên bán hàng mang đến, Kha Mi qua sang lắc đầu.

Nhân viên đang làm nghiệp vụ tối kị nhất chính là thấy quạ đen, hay mấy thứ màu đen, hừ mà bộ quần áo kia lại có màu xám tro lại thêm ít màu đen, vừa nhìn biết ngày là màu không may mà!

“Không được, cách phục vụ khách hàng của tiệm này thực rất kỳ quái” Kha Mi vẫn là không hài lòng.

Nàng chù ụ nhìn khinh rẻ bộ quần áo đang bay bay trong gió, thoạt nhìn có cảm giác bộ quần áo kia không giành cho người!

Nàng cũng không phải là quỷ mà, sao lại nàng dám mặc bộ quần áo quái dị đó chứ!

“Kha tiểu thư, hay là thử qua bộ y phục này đi?” Cô nhân viên lại đưa ra bộ quần áo khác.

Ân, còn đổi kiểu khác cho nàng, Kha Mi gật đầu, lập tức muốn quay sang phía cái tên giống yêu tinh kia mở miệng: “Bao nhiều tiền vậy?”

“Đừng lo lắng, bộ quần áo này không quá đắt” Cô nhân viên cho là Kha Mi lo lắng về chuyện giá cả, lập tức dịu dàng giải thích.

Không đợi cô nhân viên nói xong, Kha Mi lập tức vung bàn tay nhỏ bé lên, “Không mắc tôi không cần!” lại lần nữa khiêu khích mà nhìn thoáng qua phía cái ngách có người đang ngồi xem báo – Bạch Bằng Phi kia.

Tên nam nhân tàn ác, không có việc gì lại nở ra một nụ cười châm biếm cùng gian xảo? Hại nàng còn phải gọi về công ty xin phép huỷ hết tất cả những cuộc hẹn với khách hàng hôm nay, sau đó lại phải đến bệnh viện kiểm tra xem vết bỏng có nghiêm trọng hay không.

May mà nó không nặng, nếu không chắc còn có cảnh hay khác cho hắn xem!

Hắn phá huỷ bộ chiến phục duy nhất của nàng, hôm nay nếu không hung hăng moi của hắn một khoản lớn, vậy thật có lỗi với bộ quần áo vừa “hi sinh” kia cùng với cái đùi đáng thương của nàng a!

Nàng hôm nay tuyệt đối phải nhân lúc mua lại quần áo, chọn cái siêu siêu….đắt tiền, để cho tên Bạch Bằng Phi kia phải trả tiền đế “ruột chảy hết máu mà chết”!

“Tìm nhanh một bộ trang phục đắt tiền nhất tiệm này tới đây cho tôi chọn!” Kha Mi cố ý nói thật lớn tiếng khi yêu cầu cô nhân viên, muốn nhìn xem Bạch Bàng Phi nghe xong

có vểnh râu trợn mắt hay không. (ý nói là điên tiếc cùng kinh ngạc)

Đáng tiếc là tên nam nhân kia vẫn bất động, lại chăm chú đọc báo.

Kha Mi nhìn thấy phản ứng của Bạch Bằng Phi, trong lòng lửa giận ngút càng cao.

Chờ cho nhân viên bán hàng đem bộ quần áo đắt nhất ra, Kha Mi ngay cả nhìn cũng không nhìn đến, liền trực tiếp hỏi cô gái bán hàng, “Đây là bộ trang phục đắt nhất tiệm này đúng không?”

Cô nhân viên lập tức hết lời quảng cáo cho bộ y phục màu tím than.

Kha Mi lập tức gật đầu, “Tôi sẽ lấy bộ này!” Quay về sau chỉ chỉ về phía Bạch Bằng Phi “Nói tên kia trả tiền!” Nói xong, nàng lại vào phòng thay đồ để thay áo.

Mười phút sau, nhìn thấy ý tươi cười trong mắt Bạch Bằng Phi, Kha Mi sau khi tahy xong quần áo đã bắt đầu hối hận vì bản thân đã quá xúc động rồi.

Bộ quần áo màu tím than trên người càng làm cho da thịt của nàng thêm trắng mịn, chất liệu vài mềm mại rất tự nhiên mà bó sát vào thân thể nàng, lại càng làm vẻ yểu điệu trên dáng người hoàn mỹ lộ rõ ra.

Cổ chữ V được thiết kế mở trước ngực làm cho vòng 1 của nàng như ẩn như hiện, không thể không làm người khác có ý đồ đen tối.

Thật sự không nên cho tên đó được “rửa mắt” như vậy a! Kha Mi vừa tiếc hận, trong lòng lại có chút thưởng thức niềm vui sướng hư vinh của nữ nhân.

“Tiểu thư xinh đẹp, có vui lòng cùng tại hạ đi ăn tối không?” Bạch Bằng Phi không nghĩ tới rằng lúc Kha Mi được nữ tính hoá lại có thể mê người đến như vậy, tự động tiến lên trước lấy giọng thân sĩ hỏi thăm lại còn kèm theo một nụ cười mười phần vừa ý.

“Ách…” Thấy nụ cuời của Bạch Bằng Phi, Kha Mi biết mình nếu đủ thông minh, đủ lý trí thì nên lập tức cự tuyệt hắn. Nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại chỉ nghe được chính mình nói một câu: “Rất vui lòng”

Hơn nữa tay nàng thầm chí còn không tự chủ mà vòng qua ôm lấy cánh tay của Bạch Bằng Phi—-

A a a —- nàng nhất định là trúng tà a…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.